Hai trăm năm trước Bách Lý Ca Lâm rất hạnh phúc. Bên người nàng có đạo lữ Lục Ly, bằng hữu tốt Tô Uyển và Đặng Khê Quang, ai nấy đều cố gắng hết sức để giúp nàng trả thù. Mặc dù nàng thường xuyên chán nản không vui, nhưng trước khi đến Hoành Sơn, A Tiêu vẫn còn có thể nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt nàng.
Để đối phó với Huyền Hoa Hỏa của Kỷ Đồng Chu, bốn người từng là tiểu đệ tử này đã bỏ ra rất nhiều công sức trong hơn hai trăm năm qua. Tất cả các sách viết về tiên pháp thuộc tính Hỏa trong Tàng Thư Lâu ở Vô Nguyệt Đình và Vạn Tiên Hội đều đã bị họ lật nát.
Ghi chép về Huyền Hoa Hỏa không hề ít, phần lớn đều nói rằng chủ nhân của Huyền Hoa Hỏa tính tình nóng nảy, cho dù có thành tiên nhưng cũng không có ai sống được lâu. Có người sau khi đạt đến đỉnh cao thì đột nhiên sa sút và hắc hỏa rời khỏi người, có người chỉ trong vài trăm năm đã chết vì hận thù. Thậm chí còn có ghi chép nói về người sáng lập Tinh Chính Quán Huyền Hoa chưởng môn, nghe nói ông đã bị hắc hỏa của chính mình thiêu chết, nhưng rất khó để biết điều này có đúng hay không vì Tinh Chính Quán vẫn luôn phong tỏa hết tin tức về người sáng lập này và rất khi nói về ông.
Những công sức khổ cực kia cuối cùng đã được đền đáp, họ đã dành mấy chục năm để xem sách trong Tàng Thư Lâu và rốt cuộc đã tìm ra cách đối phó với Huyền Hoa Hỏa.
Đây là lửa tâm ma, nó chỉ có thể sinh ra ở những người có linh căn thuộc tính Hỏa, nhưng vẫn không ai biết tại sao lại sinh ra ngọn lửa kỳ lạ như vậy. Đến nay, mọi người chỉ có thể tìm thấy một số điểm chung từ chủ nhân của chúng, phần lớn đều là những người có tâm niệm mạnh mẽ hơn những người khác và hắc hỏa giống như vũ khí để tấn công khi họ bị dồn vào đường cùng vậy.
Trong ngũ hành, Thủy khắc Hỏa, nhưng cho dù có dùng tiên pháp nào triệu hồi Xuân Vũ hay Tiên Thủy cũng không thể đối phó được Huyền Hoa Hỏa. Vì thế nên thay vì tìm cách dùng tiên pháp để tấn công thì chẳng bằng ra tay trên người chủ nhân của nó.
Trong cách này, thứ đầu tiên cần là quả tim của hung thú Thận ngàn năm, tiếp theo đó là một tiên pháp rất phức tạp và dài dòng, đại khái là để chủ nhân của Huyền Hoa Hỏa không thể sử dụng hắc hỏa trong khoảng thời gian ngắn để tạo cơ hội cho kẻ địch tấn công trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Ghi chép này đã rất lâu và chưa hoàn chỉnh, cũng không biết nó có thực sự hữu ích hay không, nhưng mấy người Bách Lý Ca Lâm vẫn quyết định thử.
Hung thú Thận chỉ xuất hiện ở vùng kế cận Đông Hải, con kia năm đó thực tập ở Đông Hải gặp phải con kia hẳn là tuổi vẫn còn nhỏ nên Lôi Tu Viễn mới có thể trốn thoát rồi cắt nó ra thành từng mảnh. Thận trên ngàn năm tuổi thì ngay cả tiên nhân lão bối cũng không dám tùy tiện đối mặt vì ngay cả bản thân còn chẳng hiểu lòng mình ra sao. Ngày thường tuy vui vẻ hài lòng như thế, nhưng ai biết được có đột nhiên bị cám dỗ hay không để rồi không thể thoát ra hay không?
Trong bốn người, Bách Lý Ca Lâm có tâm bệnh nên đương nhiên không thể đi trước, Lục Ly cũng do dự, còn Đặng Khê Quang lại lắc đầu liên tục. Tình cảm của hắn dành cho Tô Uyển đã kéo dài từ thời niên thiếu đến thành niên, đã từng nhiều lần ám chỉ và nói thẳng với nàng muốn trở thành đạo lữ, muốn ở bên nàng, tuy rằng dáng vẻ hắn bình thường rất cà lơ phất phơ nhưng một khi đã động tâm thì rất nghiêm túc. Tuy nhiên, Tô Uyển chưa bao giờ cho hắn bất kỳ đáp án nào, khi được hỏi, nàng cũng chỉ cười cười: “Ta chỉ coi huynh ấy là bằng hữu tốt thôi, không có ý gì khác.”
Câu “bằng hữu tốt” này đã cắt đứt mọi ý định lại gần nàng của hắn, nhưng Đặng Khê Quang vẫn không từ bỏ, cũng chẳng tiếp tục. Hai trăm năm qua bọn họ vẫn cứ ở cạnh nhau như thế, tuy rằng không có chuyện gì xảy ra, nhưng ít nhất họ cũng ở bên nhau mỗi ngày, đối với hắn mà nói, điều này có lẽ là tốt nhất rồi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hung thú Thận ngàn năm này vô cùng nan giải, chỉ có Tô Uyển sau khi biết được đã cười lớn, nói: “Để ta đi! Ta đã muốn nhìn thấy sức mạnh của hung thú Thận từ rất lâu rồi! Ta muốn nhìn thấy nó cho ta xem ảo ảnh gì.”
Đặng Khê Quang vừa nghe nàng muốn đi liền biến sắc: “Vẫn là để ta đi đi, chỉ là nhiều rượu nhiều thịt thôi mà! Để ta hưởng thụ cho thỏa mãn rồi đi ra ngoài! Nói không chừng còn có thể gặp mỹ nữ như Khương sư muội đấy!”
Hắn đột nhiên nhắc tới Lê Phi, mọi người nhất thời trầm mặc một lúc, một lúc lâu sau Bách Lý Ca Lâm mới miễn cưỡng cười nói: “Cũng không biết Lôi Tu Viễn và Lê Phi bây giờ còn sống không hay là…”
“Sự việc năm đó hai người họ gây ra quá lớn, dù muốn giấu cũng không giấu được. Sau khi bị thiên lôi đánh trúng, một người sống chết không rõ ràng, người kia thì tung tích không rõ, bao năm qua khi những bằng hữu cũ như bọn họ khi nhắc đến chỉ có thể thở dài.
Tô Uyển thấy bầu không khí trầm xuống liền cười nói: “Ta không nghĩ số mệnh của bọn họ lại ngắn như thế, nói không chừng hai người họ đang sống khỏe mạnh và hạnh phúc ở Hải Ngoại đó. Lão Đặng, huynh không cần nói gì nữa, hung thú Thận vẫn là để ta đi, mọi người chỉ cần ở đây đợi là được rồi.
Sau khi Đặng Khê Quang thành tiên đã lấy đạo hiệu là Bá Ấp*, Tô Uyển thấy ngượng miệng nên chỉ gọi hắn là Lão Đặng. Hắn thấy thế liền mượn gió đẩy thuyền, cũng không gọi đạo hiệu Ngọc Chân của Tô Uyển mà chỉ gọi nàng là Tiểu Tô.
*Bá Ấp: 伯: người đứng đầu, thống lĩnh; 邑: quốc gia, lãnh thổ ngày xưa. Ý nói là ông Quang ổng muốn làm bá chủ một vùng đó ))
Hai trăm năm đã qua, thiếu nữ với vòng eo nhỏ nhắn ngày đó đã trở thành môt phụ nhân ba mươi tuổi xinh đẹp, còn thiếu niên bồng bột ngày đó đã trở thành một vị tiên nhân có râu. Cách xưng hô “Lão Đặng, Tiểu Tô vừa thân thiết vừa có một khoảng cách không thể nhìn thấy. Từ khi đổi xưng hô cho tới nay, Đặng Khê Quang chưa bao giờ gọi sai cả, nhưng thấy Tô Uyển nói đi là đi, hắn dưới tình thế cấp bách đã gọi một tiếng: “A Uyển!”
Tô Uyển chỉ cười một tiếng với hắn rồi đi mất.
Lục Ly thấy Đặng Khê Quang vẫn muốn đuổi theo, vội càng ngăn hắn lại, lắc đầu nói: “Không thể đi, ngươi nhìn sương mù tràn đầy trong rừng núi kia, đó là sương mù do Thận thả ra, một khi đã dính vào thì khó có thể thoát thân. Nếu nàng ấy đã có lòng tin thì nên tin nàng một lần. Chúng ta cứ ở nơi này đợi trước, sau nửa giờ nếu nàng ấy chưa quay vể thì ta sẽ đi.”
Đặng Khê Quang yên lặng không nói gì, thật ra hắn đã không còn ở độ tuổi nghĩ gì nói đó nữa, không còn là tiểu tử suốt ngày cười hi hi ha ha. Chỉ có ở trước mặt Tô Uyển, hắn mới bày ra dáng vẻ lúc trước, dường như là muốn nàng biết mình chưa từng thay đổi. Hắn không chút do dự đẩy tay Lục Ly ra đang muốn đuổi theo thì Bách Lý Ca Lâm đã ngăn lại,
“Huynh cứ để cho tỷ ấy đi đi, hẳn là không có chuyện gì đâu.” Bách Lý Ca Lâm nhìn chằm chằm vào mắt hắn. “Nhưng nếu huynh đi chắc chắn sẽ phải chết. Huynh thật sự không biết tại sao tỷ ấy lại muốn đi sao?”
Đặng Khê Quang lập tức ngạc nhiên: “….. Có ý gì?”
Bách Lý Ca Lâm cười một tiếng: “Chờ tỷ ấy quay về sẽ biết. Đã đợi hai trăm năm rồi, thêm nửa giờ nữa cũng chẳng sao đúng không?”
Đặng Khê Quang cuối cùng cũng dừng lại, suốt nửa canh giờ, ánh mắt của hắn vẫn một mực dừng lại trên làn sương mù ở nơi xa xa kia. Cho đến khi sương mù đột nhiên tản đi như bị gió núi thổi bay mất, một khắc sau, Tô Uyển cười toe toét xuất hiện trước mặt mọi người. Thần thái nàng ung dung, trong tay đang cầm một hạt châu đen to bằng quả trứng, máu yêu theo ngót tay nàng mà nhỏ xuống mặt đất.
“Không ngờ Thận lại giống như một còn sò như thế, không thú vị chút nào cả.” Nàng đưa hạt châu đen kia lên. “Này, quả tim của hung thú Thận ngàn năm ở đây. Ta đã nói sẽ không có chuyện gì rồi, có đúng không?”
Đặng Khê Quang lại gần nhìn nàng kỹ hơn, xác nhận không có một vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm, cười khổ nói: “Được rồi, xem như muội lợi hại.”
Hắn nhớ đến lời vừa rồi của Bách Lý Ca Lâm nên chỉ mong Tô Uyển kể lại những gì vừa thấy được và trải qua trong ảo cảnh, nhưng nàng ấy chủ cười híp mắt rồi ném quả tim của Thận cho Bách Lý Ca Lâm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trong lòng hắn có chút mất mát nhưng cũng có chút thấp thỏm, mặc dù muốn hỏi nhưng lại không dám.
Sau một hồi lâu, hắn vẫn là nhịn khôn được mà hỏi: “Tiểu Tô, mới vừa rồi… Ừm, mới vừa rồi Thận cho muội thấy ảo ảnh gì thế?”
Tô Uyển cau mày cười một tiếng: “Đừng nhắc nữa, ta không muốn ăn thịt yêu quái nữa đâu! Vừa rồi có một đống thịt yêu quái, cao như núi, chỉ nhìn thôi cũng khiến ta buồn nôn rồi.”
Thịt yêu quái? Đặng Khê Quang sửng sốt hồi lâu mới nhận ra cô nương to gan này vẫn luôn muốn được nếm thử thịt yêu quái một lần, nhưng nàng thật sự không có một chút tâm sự giấu trong lòng sao? Hung thú Thận ngàn năm chỉ cho nàng thấy thịt yêu quái chất đống như núi thôi sao? Trái tim nàng rốt cuộc là làm từ thứ gì thế?
Đặng Khê Quang cũng không biết là nên cảm khái hay thất vọng nữa, lời nói đột ngột của Bách Lý Ca Lâm đã cho hắn chút hy vọng. Thế nhưng, bây giờ nhìn lại, hy vọng rồi để thất vọng còn đau đớn hơn cả việc chưa từng hy vọng gì.
Lúc Tô Uyển đang bay thì đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi lão Đặng, huynh ở trong ảo cảnh anh tuấn tiêu sái hơn nhiều so với người thật đó, ta suýt chút nữa đã không nhận ra.”
Hắn đột nhiên dừng lại, nghi ngờ mình nghe nhầm, vội la lên: “Muội, muội mới vừa nói cái gì?! Lặp lại lần nữa!”
Bách Lý Ca Lâm đã kéo Lục Ly đi trước, để bọn họ chậm rãi bay ở phía sau. Tô Uyển quay đầu nhìn hắn rồi lại cười nói: “Lão Đặng, ta luôn cảm thấy nếu thích một người thì phải bắt đầu ngay từ cái nhìn đầu tiên, ít nhất thì phải có vẻ ngoài khiến ta động tâm chứ đúng không? Ta coi huynh là bằng hữu tốt cũng thật sự nghĩ rằng chúng ta có thể làm bằng hữu tốt cả đời, tốt hơn bất cứ ai. Lúc đầu, ta chẳng có ấn tượng gì với huynh cả, vẫn luôn nghĩ rằng sẽ chẳng có gì cả, nhưng thật ra trên cõi đời này làm gì có ai quy định phải thích người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên? Cho dù là huynh thì huynh chắc hẳn cũng đã không thích ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đúng không?”
Trong đầu Đặng Khê Quang vốn đã hỗn loạn, không hiểu ý của nàng là gì, cũng sợ mình suy nghĩ quá nhiều nên những lời nàng nói hắn chỉ có thể tùy tiện gật đầu mà ngơ ngác nhìn nàng.
Tô Uyển tiến đến ngẩng đầu nhìn bộ râu được cắt tỉa gọn gàng dưới cằm của, cười toe toét: “Vậy thì cứ như thế đi, huynh nhìn thời tiết hôm nay thế nào? Có được tính là trời trong nắng ấm không? Chúng ta hãy chọn hôm nay để kết đạo lữ đi, huynh thấy sao?”
Đặng Khê Quang thoạt đầu ngơ ngác nghe, nhưng vừa nghe được lời này, hắn suýt nữa đã té từ trên trời xuống. May mà có Tô Uyển nhanh tay lẹ mắt kéo hắn lại, nếu không hắn đã nát thành từng mảnh rồi. Nàng giữ chặt cánh tay hắn bật cười: “Huynh không cần phải hoảng sợ đến thế….”
Lời còn chưa dứt, người đã bị Đặng Khê Quang ôm chặt, toàn thân hắn run rẩy, thấp giọng nói: “Muội… Muội lặp lại lần nữa đi!”
Tô Uyển cau mày: “Loại chuyện này có thể để nữ nhân nói hai lần sao? Huynh bị ngốc rồi à?”
Đặng Khê Quang bỗng nhiên cười thật lớn, sau đó là một tràng than thở: “Không tệ, không tệ! Loại chuyện này vốn phải để ta nói trước! Tại sao lại biến thành muội nói trước rồi? Vừa nãy không tính, bây giờ chúng ta làm lại! Không đúng không đúng... Tính chứ! Trước tiên đi về đã! Quay về từ từ nói!”
Ngày đó, tiếng cười của Tô Uyển vang vọng cả núi rừng, đó là khoảng thời gian cuối cùng và hạnh phúc nhất của họ.
A Tiêu nhớ lại chuyện năm đó, không khỏi thở dài nói: “Lúc đó bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ và rời khỏi Vạn Tiên Hội với lòng tin vững chắc. Nghe nói vị Vương gia kia từng xuất hiện ở vùng kế cận Hoành Sơn mà nơi đó có thần thú Kỳ Lân nên chắc hẳn hắn định đến để luyện chế thần binh lợi khí. Mấy người Ca Lâm đi đến Hoành Sơn, sau ba tháng, khi đi có bốn người nhưng khi trở về chỉ còn hai người thôi, so với ta dự liệu tốt hơn rất nhiều.”
Đặng Khê Quang và Tô Uyển rốt cuộc có chết hay không thì A Tiêu cũng không biết. Sau khi Ca Lâm quay về vẫn luôn có tâm sự không thể yên nhưng lại chẳng chịu nói gì. Lục Ly cũng bị Huyền Hoa Hỏa làm trọng thương mà bất tỉnh nhân sự. A Tiêu cũng chưa từng gặp lại hai tiên nhân trẻ tuổi Đặng Khê Quang và Tô Uyển của Vô Nguyệt Đình này nữa, giống như tỷ tỷ và tỷ phu của Ca Lâm đột nhiên biến mất vào năm đó vậy.
Nàng không bao giờ có thể quên được đêm khuya hôm ấy, Bách Lý Ca Lâm cõng Lục Ly, người đã bị Huyền Hoa Hỏa làm trọng thương, yên lặng xuất hiện ở trước mặt mình. Lúc ấy, nàng kinh ngạc đến mức một chữ cũng không thể nói được, Ca Lâm chỉ yếu ớt mỉm cười với nàng, nhỏ tiếng nói: “A Tiêu tỷ tỷ, xin tỷ hãy cứu huynh ấy, huynh ấy không thể chết được.”