Thiên Hương Bách Mị

Chương 23

Sau khảo nghiệm, tâm trạng bọn nhỏ đều có chút chùng xuống, ngoài đứa con trai khóc sướt mướt kia còn có một đứa con gái cũng bởi vì không thông qua khảo nghiệm mà bị mang đi. Tuy người bị đuổi đi không phải mình, nhưng mọi người cũng sớm chiều ở chung mười ngày qua, đồng môn của mình đột nhiên rời đi, không tránh được mà sinh ra tâm tình thố tử hồ bi*.

*thố tử hồ bi: nghĩa như câu tục ngữ “một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ”

Thời điểm dùng cơm trưa, nhà ăn phía Bắc luôn luôn náo nhiệt cũng ít nhiều lâm vào trầm mặc, Bách Lý Ca Lâm vừa ăn canh vừa thấp giọng nói: “Chỉ còn lại mười sáu người...... Các ngươi nói xem, sau khi một năm tu hành kết thúc, nơi này có thể còn lại mấy người?”

Ngay cả Diệp Diệp luôn chững chạc cũng lắc lắc đầu, thở dài: “Ưu thắng liệt thải, chỉ là….. Không tránh khỏi sự tàn khốc quá mức.”

Đây chỉ mới là bắt đầu giai đoạn tu hành đầu tiên, mới qua mười ngày, giấc mộng làm tiên của hai đứa nhỏ đã hoàn toàn tan biến. Lúc đầu khi vừa đến Thư Viện hăng hái tràn ngập hi vòng cỡ nào, chỉ trong chớp mắt lại đến làm sao lại quay về như vậy, cái loại cảm giác này, nghĩ đến đều không rét mà run.

“Ta lúc trước đúng là từng nghĩ vào được sẽ không phải ra lại.” Bách Lý Ca Lâm có chút nghĩ mà sợ, nàng cũng là rất miễn cưỡng mới thông qua khảo ngiệm lần này, nói không chừng giai đoạn tu hành tiếp theo nàng cũng sẽ giống hai người kia, không qua được khảo nghiệm sẽ bị đuổi đi.

Nàng thấy Lê Phi vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, không nói một lời, không nhịn được nói: “Lê Phi, ngươi cùng nhóm với hai đứa vô lại kia, nhất định là rất vất vả đúng không?”

Lê Phi lắc đầu, muốn nói vất vả, nhưng thật ra chẳng có gì vất vả. Mười ngày qua ba người cùng nhau tu hành, số lần cùng nhau nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay, bọn họ căn bản là không quan tâ/m đến nhau, như vậy cũng rất thoải mái, vấn đề là tư chất hai người bọn họ thật sự rất tốt nên đã cho nàng một áp lực vô hình rất lớn.

Tạm thời không nói đến Kỷ Đồng Chu, hắn tư chất tốt, nàng ngay từ đầu đã biết. Lôi Tu Viễn mới thật làm cho người ta kinh hãi, Xướng Nguyệt từng nói tư chất hắn có thể đứng nhất Thư Viện, quả nhiên không phải nói bừa. Lô đỉnh tu hành mấy ngày này, hắn ngay từ đầu phải cố hết sức, nhưng rất nhanh liền có thể dùng hết bốn ngàn lá phù chú mà không hề thở mạnh lần nào, tiềm lực này gần như thật kinh khủng, quả thật đáng hâm mộ và ghen tị. Còn nàng, khảo nghiệm hôm nay lúc gần buổi trưa mới miễn cưỡng hoàn thành.

Thiếu chút nữa, nàng đã giống như hai người kia bị đuổi ra.

Hồ Gia Bình đã nói Sồ Phượng Thư Viện sẽ không phí công nuôi sâu gạo, theo không kịp tiến độ tu hành mà bị đào thải cũng rất bình thường, tu hành chính là tàn khốc như vậy. Hắc Sa Nữ cũng từng nói tiên gia chưa bao giờ hỏi thân thế giàu nghèo thế nào, chỉ hỏi thực lực cao thấp, qua được sơ tuyển và nhị tuyển của Thư Viện không có nghĩa là có thể vô tư. Thành tiên chính là cử chỉ nghịch thiên, thực lực, nghị lực, và vận khí, ba thứ thiếu một cái cũng không được.

Lê Phi buông đũa, đứng dậy nói: “Ta ăn no rồi, đi trước đây.”

Bách Lý Ca Lâm ngạc nhiên nói: “Ngươi đi đâu vậy?”

“Tiếp tục tu hành.”

“Hả?” Bách Lý Ca Lâm kinh ngạc nhìn nàng. “Tại sao đột nhiên liều mạng như vậy? Đều đã tu hành từ sáng sớm, giờ Ngọ nghỉ ngơi còn muốn tiếp tục sao?”

Bách Lý Xướng Nguyệt có chút đăm chiêu: “Chỉ sợ là hai người cùng nhóm khiến nàng áp lực quá, Vương gia và Lôi Tu Viễn đều có thể nói ngút trời kỳ tài.”

“Hừ! Thời điểm ăn cơm không được nhắc đến tên vô liêm sỉ Lôi Tu Viễn kia!” Bách Lý Ca Lâm cảm thấy xúi quẩy mà vểnh môi. “Tỷ, nếu không chúng ta cũng tìm một chỗ tiếp tục tu hành đi?”

“Ồ?” Bách Lý Xướng Nguyệt lộ ra nụ cười hiếm thấy. “Muội cuối cùng cũng biết cố gắng rồi?”

“Ta cũng không muốn không qua được khảo nghiệm lần sau, để rồi sau đó bị đuổi đi. Lê Phi thế mà lại cố gắng như vậy, ta mới không muốn thua nàng!” Bách Lý Ca Lâm một ngụm uống hết canh, đứng dậy lau lau miệng. “Đi mau đi mau! Diệp Diệp cũng đi cùng đi!”

Người có cùng ý nghĩ như vậy rất nhiều, là thời gian nghỉ trưa, nhưng võ trường phía Tây vẫn có rất nhiều đệ tử kiên trì tu hành. Sau khi tận mắt chứng kiến Thư Viện đào thải, ý nghĩ đẹp đẽ lúc trước đã hoàn toàn biến mất, nơi này không phải tiên cảnh trong ảo tưởng mà là nơi còn tàn khốc hơn so với thế gian.

Lê Phi ngồi ở võ trường một lúc, thân thể còn đang chậm rãi hấp thu linh khí. Nàng cảm thấy trong cơ thể trống rỗng, tốc độ chậm như vậy, không biết khi nào thì mới có thể làm cho trong cơ thể tràn ngập linh khí, nếu theo không kịp tiến triển tu hành về sau, nàng nhất định đuổi ra sẽ bị không lưu tình chút nào.

Võ trường tạp âm không ngừng, Lê Phi càng ngồi càng phiền lòng, dứt khoát đứng dậy ngự kiếm rời đi, xuyên qua các đảo nổi nhiều như trời đầy sao. Đã qua mười ngày rồi, Nhật Viêm hôm nay hẳn là sẽ tỉnh, nếu nói phiền não của mình cho hắn nghe hắn nhất định sẽ giúp nàng, nhưng nàng chẳng lẽ về sau vĩnh viễn đều dựa vào hắn chỉ điểm cho mình sao? Thân thể là của nàng, đặc thù thể chất cũng là của chính nàng, nàng muốn dựa vào năng lực của chính mình mà tìm kiếm đường đi.

Nàng ngự kiếm dừng trên một đảo nổi nhỏ, đảo này không lớn, cũng không có kiến trúc gì. Nó được bao quanh bởi những ngọn núi xanh nhỏ, suối nước sâu thăm thẳm, trên mặt đất cây cỏ xanh cao bằng nửa người, đây là đảo nổi mấy ngày hôm trước nàng phát hiện,vừa yên tĩnh lại xinh đẹp, thích hợp để tập trung suy nghĩ.

Nhật Viêm chỉ nói thân thể của nàng có thể tự động hấp thụ linh khí, nhưng lại không dạy nàng làm sao đế hấp thụ linh khí nhanh hơn. Nàng đã dùng hết linh khí trong cơ thể không còn gì và cho tới bây giờ linh khí còn chưa thể lấp đầy được. Lê Phi dứt khoát xếp bằng ngồi xuống, ngưng thần nhắm mắt, đặt sự chú ý vào cái lô đỉnh không thể nhìn thấy trong cơ thể kia.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên cái lô đỉnh kia giống như trở nên có thể thấy được, nàng thậm chí có thể trông thấy vầng sáng sặc sỡ của linh khí bên trong, linh khí còn chưa đến một nửa, vô số lỗ chân lông trên thân thể đang siêng năng bổ sung linh khí vào lô đỉnh.

Lê Phi muốn thử hấp thụ linh khí nhanh hơn, ai ngờ vừa có ý nghĩ trong đầu, linh khí trong lô đỉnh giống như bị một bàn tay khuấy lên, bắt đầu xoay tròn, dần dần hình thành một cái lốc xoáy thật lớn. Nàng cảm thấy trong cơ thể như là có thêm một lực hút thật lớn, linh khí xoay tròn càng lúc càng nhanh, lực hút cũng càng ngày càng mạnh, kỳ kinh bát mạch bỗng nhiên như là bị mở rộng ra, ngay cả lỗ chân lông cũng giống như mở rộng tới cực hạn, linh khí giống thác nước dâng trào liên miên không dứt vào trong lô đỉnh, cùng linh khí đang xoay tròn trong cơ thể hòa vào làm một.

Chỉ qua một lúc, linh khí trong lô đỉnh đã đầy, chậm rãi ngừng xoay tròn lại, kỳ kinh bát mạch cùng lỗ chân lông mở rộng cũng dần dần khép lại, cuối cùng, tất cả lại trở về bình thường.

Lê Phi đột nhiên mở mắt ra, mới vừa rồi...... Là cái gì? Linh khí của nàng đã đầy rồi!

Nhưng mà sau khi mở mắt, lại chứng kiến cảnh tượng dọa nàng nhảy dựng, vừa rồi trên đảo cây cỏ xanh mọc đầy trên đất, lúc này khắp nơi trên đất kia toàn bộ cây cỏ lại trở nên khô héo hết! Nàng kinh hãi mà đứng dậy nhìn xung quanh, đây vẫn là hòn đảo kia, núi xanh suối nước vẫn như cũ, nhưng cây cỏ trước mắt lại khô héo hết, điều này thật sự làm người khác kinh hãi —— là nàng làm sao?!

Bên tai thình lình vang lên thanh âm khàn khàn của Nhật Viêm, hắn cũng có chút kinh ngạc: “Ồ? Đây là…. Linh nhập? Chính ngươi tự lĩnh ngộ à?”

Lê Phi vốn đã rất hoảng sợ, Nhật Viêm lại đột nhiên xuất hiện, khiến nàng sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi vì sao lúc nào cũng đột nhiên xuất hiện như thế!”

Cửu vĩ tiểu hồ ly ngưng tụ trước mắt nàng, ngẩng đầu ưỡn ngực, cao ngạo mà nhìn nàng: “Chuyện bé xé ra to! Ngươi vậy mà đã lĩnh ngộ được Linh Nhập, ồ….. Nhìn bộ dạng ngươi….. Bắt đầu thoát xác, chẳng trách…..”

Thoát xác? Không cần nói nàng giống mấy con sâu đâu! Lê Phi nhíu mày nhìn hắn.

“Làm sao lại đột nhiên biết Linh Nhập? Ngươi thiếu linh khí à?” Không hổ là Nhật Viêm, lập tức đã hỏi đến trọng điểm.

Lê Phi bất đắc dĩ kể lại chuyện lô đỉnh tu hành nói qua một lần, Nhật Viêm vừa gật đầu, vừa nói: “Chẳng trách—— kỳ thật ngươi chưa tới tuổi, tốc độ thân thể hấp thu linh khí cũng chỉ có thể như vậy. Chờ ngươi lớn chút nữa, sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhưng mà trước mắt ngươi đã biết Linh Nhập, tu hành về sau cũng không phải việc gì khó. Chỉ là….”

Hắn hiếm khi do dự, làm như muốn nói lại thôi.

“Chỉ là cái gì?” Lê Phi chịu không nổi hắn cứ úp úp mở mở. Con hồ ly này luôn thần thần bí bí, cái gì cũng không nói cho nàng biết!

Nhật Viêm nhàn nhạt nói: “Đây chính là Linh Nhập, ngươi cố gắng sử dụng càng ít càng tốt, cố gắng không dùng trước mặt người khác. Ngươi nhìn đám cây cỏ này đi, chúng là vì ngươi mới biến thành như vậy. Đám người tu hành các ngươi không được dạy Linh Nhập, ngươi dùng trước mặt người khác như vậy, chỉ sợ đối với ngươi không phải là chuyện tốt.”

“Nhưng mà, không có linh khí ta làm sao tu hành?”

“Ngu xuẩn! Ngươi nếu biết Linh Nhập, chẳng lẽ không biết Linh Xuất?! Nếu không ngừng xuất linh khí ra, đến lần thứ một trăm, thân thể ngươi cũng tự biết ngươi cần linh khí, đương nhiên sẽ vì ngươi hấp thụ nhanh hơn!”

Linh Xuất là cái gì vậy! Lê Phi bất đắc dĩ nhìn hắn, miệng hắn luôn nói ra những từ nàng nghe không hiểu.

“Ngồi xuống, nhắm mắt ngưng thần. Ngu xuẩn, ngu xuẩn, lão tử đường đường là Cửu Vĩ Hồ, vậy mà còn phải bớt chút thời gian chỉ đạo một đứa bé gái!” Nhật Viêm rất không cam lòng, hùng hổ ngồi trên cánh tay nàng, mắng nửa ngày mới nguôi giận. “Còn không mau ngồi xuống!”

Tính tình hắn thật xấu! Lê Phi giận mà không dám nói gì, ngồi xuống theo lời nhắm mắt ngưng thần giống vừa nãy, nghĩ đến lô đỉnh trong cơ thể, rất nhanh cái lô đỉnh thật lớn kia lại xuất hiện ở trước mắt.

“Đem toàn bộ linh khí xuất ra một lần đi.” Nhật Viêm chỉ đạo ngắn gọn.

Lúc nàng hấp thụ linh khí, linh khí trong lô đỉnh xoay tròn theo một hướng, lúc này phải xuất ra, linh khí liền xoay ngược lại. Lê Phi tập trung cao độ, không dám lơ là, kỳ kinh bát mạch và lỗ chân lông lại mở ra, lần này trút linh khí trong cơ thể ra ngoài như thác nước, sau một lát, linh khí trong lô đỉnh một giọt cũng không còn. Lê Phi chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi giống như bay qua hơn mười ngọn núi, mồ hôi ướt đẫm, thở không ra hơi.

“Tốt, tốt lắm......” Nàng mở mắt ra, đã thấy cây cỏ khô héo vừa nãy đã trở nên xanh mơn mởn, thậm chí bắt đầu nở hoa nho nhỏ—— là vì nàng xuất linh khí ra?

“Đừng nói gì hết, tiếp tục nhập linh, lại xuất ra —— ngươi về sau có rảnh thì tu hành như thế này, so với mấy thứ ngu xuẩn Thư Viện dạy còn hữu dụng hơn.”

Lê Phi theo lời lại ngưng thần, linh khí trong lô đỉnh bắt đầu xoay tròn, lần thứ hai sử dụng Linh Nhập.

Linh Nhập, Linh Xuất, không biết làm như vậy bao lâu, lỗ chân lông cùng kỳ kinh bát mạch nàng không còn quay về hình dáng ban đầu nữa. Lê Phi thở ra một hơi, linh khí trong cơ thể ngừng xoay tròn, chậm rãi đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, khắp nơi trên đất hoa đỏ đã nở rộ, như ngọn lửa mạnh mẽ bao phủ cả đảo nhỏ.

Thân thể của nàng vẫn vì nàng mà hấp thụ linh khí như cũ, tuy rằng vẫn chậm hơn cho với Linh Nhập, nhưng cũng nhanh hơn rất nhiều so với buổi sáng.

“Nhật Viêm, cảm ơn ngươi.” Lê Phi thành tâm nói cảm ơn. Nếu không có hắn, nàng không biết phải đi bao nhiêu đường vòng, nói không chừng tính mạng không biết như thế nào.

Tai tiểu hồ ly trắng trên cánh tay giật giật, thanh âm khàn khàn rất không kiên nhẫn: “Ta không thích nghe lời này! Lần sau không được nói! Ngươi có ân cứu mạng với ta, ta chẳng qua chỉ báo đáp ân tình mà thôi!”

“Ngươi tại sao lại khó chịu như thế.” Lê Phi rốt cuộc nhịn không được mà búng một cái trên cơ thể xù lông nho nhỏ của hắn, nhưng hắn dường như cũng không có thật thể, ngón tay nàng dễ dàng xuyên qua cơ thể hắn.

“Hừ, ngươi là người, ta là yêu, yêu không để ý đến lễ tiết qua lại kia của con người. Ngươi đã cứu ta, ta đương nhiên dùng hành động báo đáp ngươi. Nếu ngươi muốn cảm ơn ta, phải dùng hành động cảm ơn, chỉ nói ngoài miệng thì làm được cái rắm!”

Lê Phi cười khổ: “Ngươi toàn nói chính mình là Cửu Vĩ Hồ trong truyền thuyết, lợi hại như vậy, ta có thể giúp ngươi cái gì?”

“Có thể ẩn hình biệt tích trên người ngươi là đã giúp ta nhiều lắm rồi.” Cái mũi của tiểu hồ ly trắng giật giật. “Hừ hừ, nếu ngươi muốn giúp ta thật thì lập tức nhảy xuống đi!”

“Nhảy xuống?” Lê Phi kinh hãi. “Tiên sinh nói phía dưới là cấm địa nơi yêu ma quỷ quái hoành hành, nhảy xuống sẽ không toàn mạng đâu!”

“Vậy ngươi nói làm cái rắm gì! Ngu xuẩn!”

Tính tình hồ ly vừa xấu lại khó chịu như vậy...... Lê Phi phủi phủi bụi trên người, dựng kiếm lên, thời gian nghỉ trưa đã hết, nàng phải quay về võ trường.

Bỗng nhiên một trận gió gào thét đi qua, kim quang đột nhiên lóe lên, một thiếu niên ngự kiếm dừng trên đảo, giữa biển hoa đỏ, hai người đối mặt với nhau, ai nấy đều bất ngờ.

Lôi Tu Viễn? Lê Phi lập tức cảnh giác, im lặng nhìn hắn, bây giờ hắn chạy tới nơi này làm gì? Có khi nào lại tìm cách hãm hại nàng không?

Lôi Tu Viễn nhìn xung quanh, thấy khắp nơi đều là hoa đỏ, trên mặt không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc, sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên mở miệng: “...... Ồ? Ngươi có thể làm cho cây cỏ nở hoa?”

Lê Phi lạnh nhạt nói: “Lúc ta đến hoa đã nở rồi.”

“Ngươi cũng nói dối.” Lôi Tu Viễn cười cười, rõ ràng là không tin.

“Ngươi có việc gì? Không có gì thì ta đi đây.” Lê Phi không muốn dây dưa nhiều cùng hắn.

Lôi Tu Viễn không nói gì. Hắn còn nhanh hơn một bước so với nàng, lập tức ngự kiếm bay đi cuối cùng nhìn không thấy nữa.

Nhật Viêm ngồi xổm trên vai nàng, đôi tai giật giật, mở miệng nói: “Hắn là ai vậy?”

“...... Một kẻ xấu xa xảo trá giả dối.”

Nhật Viêm im lặng một lát, lại nói: “Hắn là...... Quên đi...... Ngươi cẩn thận với hắn một chút.”
Bình Luận (0)
Comment