Thiên Hương Bách Mị

Chương 32

Bóng đen luẩn quẩn trước mắt, thoắt ẩn thoắt hiện như là một cảnh giới vô định, Lê Phi cực kì hỗn loạn, giống như gặp lại được sư phụ đã lâu không thấy. Trên người ông còn mặc trường bào cũ kỹ đầy mụn vá, mang theo một bầu rượu hồ lô, rõ ràng là nhìn rất tầm thường, lại muốn bày ra bô dạng tiên phong đạo cốt.

“Sư phụ!” Nàng trong lòng vui mừng không kìm được, vội vàng chạy đến trước mặt ông, nén giận nói. “Người tại sao lại bỏ ta lại một mình mà đi mất thế?”

Sư phụ cười tủm tỉm nhìn nàng, bỗng nhiên đưa tay xoa xoa đầu của nàng: “Tiểu Bổng Chùy, tìm được Đại sư huynh của mình chưa?”

Lê Phi trong lòng bỗng nhiên cả kinh, đúng rồi, nàng vì tìm Đại sư huynh mà vào Thư Viện, nhưng nàng đã hỏi tất cả những người có thể hỏi, ai cũng không biết Đại sư huynh là người nào. Thế giới tiên nhân so với trong tưởng tượng của nàng còn lớn hơn rất nhiều, nàng phải mất bao lâu nữa mới tìm được?

“Nhanh lên, ta nhất định phải nhanh lên, sư phụ ngườii phải chờ ta!” Nàng vội la lên.

Sư phụ nhéo hai má phúng phính trắng nõn của nàng: “Ai muốn ngươi tìm ta, lão tử mỗi ngày uống rượu, miên hoa túy liễu, vui vẻ biết bao nhiêu! Bị ngươi trói buộc mới thật phiền! Sau khi tìm được Đại sư huynh, củ khoai lang phỏng tay là ngươi liền giao cho hắn đi! Ha ha, vậy thì ta có thể thoải mái rồi.”

Nói xong ông liền xoay người đi, Lê Phi chạy nhanh đuổi theo ông: “Sư phụ, người chờ một chút! Ta, ta còn muốn nói chuyện cùng người một chút mà!”

Nhưng hình bóng của ông dần dần đi xa, chỉ đưa một tay vẫy vẫy: “Ngươi là đứa nhỏ tốt, tự mình bảo trọng.”

Nàng làm sao cũng không đuổi kịp bóng lưng còng của ông, nhất thời không kìm được mà khóc. Nước mắt nóng hổi rơi trên khuôn mặt, làn da của nàng như tuyết trắng gặp lửa, từng chút một tan chảy. Lê Phi vội vàng che mặt sợ hãi, ai ngờ từng tấc da trên tay cũng đang nứt ra, thật đáng sợ, nàng nhịn không được hét to một tiếng, liền tỉnh dậy.

Cảm giác đau đớn và ngứa ngáy của lớp da bị rạn nứt trong giấc mơ dường như vẫn còn, Lê Phi lại hét to một tiếng, bối rối đưa tay sờ mặt, nhưng những nơi nàng chạm vào đều mượt mà trơn láng, ngay cả một miếng da nhỏ cũng không có. Cuối cùng nàng cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Một giấc mơ thật đáng sợ......

Nàng ngồi xuống, nhìn xung quanh, lọt vào trong tầm mắt là một màu xanh biếc đầy đủ sắc thái, đậm nhạt không đồng nhất. Nàng đang ngồi trên một bãi cỏ xanh rậm rạp rất tươi tốt, xung quanh là rừng sâu, không có tiếng côn trùng hay tiếng chim kêu, rất giống với khu rừng lúc nhị tuyển. Điều khác nhau là khu rừng này cây cối xanh đến cực kỳ chói mắt, hơn nữa sương mù chướng khí so với nhị tuyển nặng hơn rất nhiều, nơi nào cũng có dấu vết của chướng khí, gió dường như trở nên dinh dính, nhất cử nhất động giống như bị bao quanh bởi lớp hồ dán mỏng.

Nơi này là cấm địa dưới vực sâu của Thư Viện? Nàng nhớ rõ chính mình hình như bị đâm rơi khỏi kiếm, ngã xuống dưới chăng? Hơn nữa dường như ba người cùng nhau ngã xuống, không biết hai người khác là ai và ngã ở đâu? Nhật Viêm vẫn luôn kêu nàng nhảy xuống, ai ngờ nhanh như vậy nàng đã xuống dưới rồi. Ngã từ nơi cao như vậy, nàng vậy mà không bị thương, ngay cả trầy da cũng không có, hẳn là vì chướng khí dày đặc đã làm châm sự cố lại.

“...... Có ai không?” Lê Phi hỏi một tiếng, thanh âm dường như truyền qua lớp chướng khí dày đặc rất chậm, sau khi nàng cất tiếng hỏi, trong bụi cây phía sau truyền đến một loạt tiếng động sột sạt, nàng đột nhiên cảm thấy có vô số ánh mắt đang tập trung nhìn mình.

Lê Phi không kìm được mà rùng mình một cái, nàng vội vàng nhìn khắp nơi xung quanh. Phía sau nơi chướng khí dày đặc, trong bụi cây ẩn giấu vô số điều nàng không thể nhìn thấy, ánh mắt khi thì đục ngầu khi thì lạnh lùng khắc trên người nàng. Nàng đột nhiên đứng dậy, đầy dũng khí hét lên: “Là ai? Đi ra!” Vừa nói vừa đi đến bụi cây bên kia.

Tiếng sột sột soạt soạt to hơn, ngày càng đến gần nàng, có hơn mười bóng đen từ trong bụi cây vụt ra, lần lượt chạy trốn, như thể sợ nàng đến gần. Mắt của Lê Phi rất tinh, trong nháy mắt thấy rõ trong đó có một bóng đen có cặp sừng cao vút, dường như không phải là con người, là yêu vật sao?

Nàng nhớ tới lời Hồ Gia Bình, nơi này là cấm địa yêu ma quỷ quái hoành hành nên nàng nhất thời có chút sợ hãi, lùi trở về, ngồi chồm hổm trong bụi cây lục tìm nửa ngày. May mắn thay, thạch kiếm không rơi quá xa, rất nhanh nàng đã tìm được rồi. Nàng lập tức ném thạch kiếm ra, muốn ngự kiếm mà đi, ai ngờ thạch kiếm một chút phản ứng cũng không có, nàng ném lần nữa nhưng nó lại tiếp tục rơi xuống bãi cỏ.

Sao lại thế này? Lê Phi kinh ngạc, tại sao không thể ngự kiếm? Nàng thử lại vài lần, thạch kiếm vẫn như cũ không hề phản ứng, trong ngực vẫn còn tấm phù chú, nàng vận tất cả linh khí trong cơ thể phóng ra, nhưng lá phù cũng không phản ứng, mềm nhũn rơi trên mặt đất—— linh khí và tiên pháp không có tác dụng ở trong này?

Dù cho có dùng Linh Nhập thì linh khí hấp thu cũng vô cùng chậm, tốc độ như lúc thân thể nàng mới bắt đầu tự động hấp thụ linh khí, ngũ hành linh khí của trời đất giống như bị chướng khí dày đặc nơi đây cản trở.

Cảm giác vô số ánh mắt đục ngầu của yêu vật vẫn còn trên người mình, cảm giác này thật không dễ chịu chút nào, Lê Phi gắt gao siết chặt thạch kiếm trong tay, xoay người chạy đi.

Những đốm sáng của chướng khí giống như vô số con côn trùng bay xung quanh người, nhưng có điều là chướng khí màu tím đen đến trước mặt nàng vài bước liền không thể vào được nữa. Nàng cảm thấy như thể cả trời đất đều chìm trong bóng tối, chỉ có một ngọn đèn nhỏ cách người nàng vài bước chân, đó là ngọn đèn đã cùng nàng vượt qua bóng tối vô tận này.

Dọc ven đường đến đây, cỏ xanh đều cao hơn nửa người, thậm chí có chút rậm rạp, so với nàng còn cao hơn, còn có những cái cây lớn không thể tưởng tượng được. Nàng từng thử dùng tiểu đao rạch trên thân cây, những cây này đã được chướng khí nuôi dưỡng trong một thời gian dài, vỏ của chúng còn cứng hơn thép, thậm chí không lưu lại dấu vết gì.

Làm sao bây giờ? Nàng phải chạy đi đâu? Liệu có người xuống tìm nàng không? Hình như Hắc Sa Nữ và Mặc Ngôn Phàm đều đang ở cấm địa, có thể gặp được bọn hay không? Nên tìm nơi rộng rãi để đợi, hay là tiếp tục đi?

Bỗng nhiên, ở nơi xa xa một trận tiếng rít gào vang lên, thê lương mạnh mẽ, không biết được đó là tiếng hổ gầm hay tiếng sói tru. Gió trong chốc lát đã mạnh hơn, lá và cỏ bị thổi xào xạc, chướng khí dày đặc nhộn nhạo gợn sóng, những cảnh tượng vô hình xung quanh đột nhiên biến mất, những con quái vật nhỏ trốn trong bóng tối bắt đầu bỏ chạy, xem ra tru lên phải là một con quái vật lợi hại lắm.

Lê Phi đang định tránh đi, đột nhiên lại loáng thoáng nghe thấy dường như có người đang kêu la, chỉ là nghe không rõ ràng. Nàng vội vàng chạy về phía có tiếng kêu. Chạy đến sườn núi, liền thấy trên bãi đất trống đối diện có một con rết tinh thật lớn cao mấy trượng, còn lớn hơn nhiều so với con lần trước sư phụ hàng phục kia, càng đáng sợ hơn chính là vỏ giáp và đám chân chi chít trên người nó đều là màu xanh biếc, nhìn qua ghê tởm vô cùng.

Con rết tinh lượn vòng lên xuống, tru lên không ngừng, mắt nó dường như vừa bị đâm mù, yêu khí chấn động, còn máu tươi vung vãi khắp nơi trên đất. Đối diện nó có một đứa con trai, vậy mà là Kỷ Đồng Chu. Trong tay hắn đang cầm một nhánh cây dài, gian nan vật lộn với vô số cái chân của nó, tiểu Vương gia này đánh nhau cũng không an tĩnh, vừa đánh vừa lớn tiếng la to: “Thật ghê tởm! Mau cút xa chút!”

Mấy nhánh cây đó còn cứng hơn so với sắt thép, cũng không biết hắn làm sao có được, đoán chừng con rết tinh mù một mắt là do hắn làm. Lê Phi thấy hắn chật vật chống đỡ nên lập tức đi đến muốn giúp. Kỷ Đồng Chu nghe thấy tiếng bước chân, liếc thấy là nàng, vẻ mặt cũng không biết là vui hay giận, sững sờ đến ngây người, lập tức bị đuôi dài của con rết tinh hất một cái, hắn lập tức lăn không biết bao nhiêu vòng, hung hăng đập vào thân cây, sau đó ôm đùi phải đau đến kêu to lên.

“Kỷ Đồng Chu!” Lê Phi cầm thạch kiếm đi qua, bình thường tuy rằng có chút mâu thuẫn với hắn, nhưng nàng làm sao có thể đứng nhìn hắn bị yêu quái gi/ết ch/ết. Đầu óc nóng lên liền xông đến, kết quả nàng nhớ ra mình không biết kiếm thuật, kiếm pháp Mặc Ngôn Phàm dạy đều là để để làm thân thể khỏe mạnh hơn, còn lâu mới có thể đánh yêu trừ ma. Ai ngờ kia con rết tinh kia nhìn vậy nhưng lại rất e ngại nàng, nàng bước đến gần, nó liền liên tục lui về phía sau, rồi lại dường như không cam lòng rời đi như vậy, đứng cách xa nàng vài chục trượng, rồi thê lương mà tru lên, dùng một mắt còn lại sáng quắc mà nhìn chằm chằm nàng.

Lê Phi để kiếm trước người Kỷ Đồng Chu, vội la lên: “Nơi nào bị thương?”

Kỷ Đồng Chu ôm đùi phải đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi ròng ròng, miễn cưỡng nói: “Ngươi…… Ngươi đúng là tai họa......Nếu ngươi không đột nhiên đi ra...... Chân phải ta hình như bị gãy xương rồi!”

Lê Phi vòng cánh tay hắn trên cổ mình, ra sức nâng hắn dậy: “Mau! Trước tiên rời đi!”

Chân hắn bị thương không hề có lực, mới vừa đứng dậy liền ngã xuống, ngay cả Lê Phi cũng suýt bị hắn kéo sấp xuống. Kỷ Đồng Chu run giọng nói: “Ta không được rồi! Trốn không thoát đâu! Ngươi đi trước đi! Tiếng ồn lớn như vậy, nói không chừng Mặc Ngôn Phàm cùng Hắc Sa Nữ kia có thể nghe thấy, như vậy vẫn có đường sống sót, hai người ở trong này chính là cùng chết!”

Lê Phi không suy nghĩ chút nào mà kéo hắn dậy, đôi chân dài của hắn lại bị nàng vác lên như một cái bao tải bị thủng, muốn bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu. Nàng vừa vác người vừa chạy trốn nên đi rất chậm, yêu quái còn chưa đuổi kịp, hắn đã nôn hết ra rồi.

“Mau buông ta xuống!” Kỉ Đồng Chu rống to, “Muốn nôn ra rồi!”

“Ngươi ồn muốn chết!” Lê Phi nhíu mày, nàng khiêng người vốn đã cố hết sức, hắn còn ở một bên nói lảm nhảm. “Nếu ngươi có sức để hét, không bằng nhìn xem nó có đuổi theo lại đây hay không!”

Kỷ Đồng Chu không khỏi tức giận, nhưng lúc này cũng không phải lúc thích hợp để khoe khoang Vương gia uy phong, hắn đành phải nhịn đau quay đầu lại. Con rết tinh khổng lồ kia vẫn đứng tại chỗ, dường như cũng không đuổi theo, hắn nhất thời ngạc nhiên tột độ: “Nó vậy mà không đuổi theo! Lý do là gì?”

“Trước kia Đông Dương chân nhân của Vô Nguyệt Đình đã cho ta một chuỗi hương châu trừ tà, có lẽ là pháp bảo này làm cho nó sợ hãi.”

“Đông Dương chân nhân của Vô Nguyệt Đình?!” Kiến thức của Kỷ Đồng Chu cũng rộng lớn hơn so với nàng. “Tiên nhân lợi hại như vậy mà cho ngươi pháp bảo?!”

“Muốn nói gì thì để sau, câm miệng.”

Hắn lại tức giận, lập tức ngậm chặt miệng, không nói lời nào.

Ánh mắt của mấy con yêu vật phiền phức vẫn luôn dõi theo nàng như bóng với hình. Lê Phi cố hết sức khiêng Kỷ Đồng Chu chạy một lúc lâu, chợt thấy phía trước hình như có một hang núi, càng đi về phía trước ánh mắt càng ít, lúc đi vào cửa hang thì những ánh mắt như u nhọt trong xương rốt cuộc cũng biến mất.

Lê Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cẩn thận đánh giá xung quanh. Trước sơn động chất đầy lá khô và nhánh cây không biết đã bao nhiêu năm không được dọn dẹp, càng không có dấu vết có người đã đến đây, còn trong động âm khí tràn ngập, không có cảm giác đáng sợ gì cả. Nàng khiêng Kỉ Đồng Chu vào động, mới vừa buông hắn xuống, hắn đã vừa vịn tường vừa nôn ra, ở trên lưng nàng nhịn lâu như vậy, đến bây giờ mới nôn ra, điều này khiến nàng gần như thay đổi thái độ với vị tiểu Vương gia này.

Kỉ Đồng Chu nôn nửa ngày, rốt cuộc hữu khí vô lực ngồi phịch trên mặt đất, thở hổn hển nửa ngày, mới yếu ớt mở miệng: “...... Không được...... Ta không thể dẫn linh khí nhập thể...... Chướng khí nơi này thật nặng......”

Hắn vừa nói, vừa nhắm mắt lại, bộ dạng nặng nề như là muốn ngủ, chướng khí tím đen này giống như vật sống bắt đầu vây quanh hắn, theo ngũ quan thất khiếu của hắn mà tiến vào, dáng vẻ đáng sợ này lập tức làm cho Lê Phi nhớ lại cô bé bị đào thải trước mặt bọn họ lúc nhị tuyển kia.

Nàng lập tức tháo chuỗi hương châu trừ tà trên cổ tay xuống đeo trên tay hắn, tuy không sợ chướng khí là do thể chất của nàng, nhưng pháp bảo của Đông Dương chân nhân cho nàng phải có một chút tác dụng chứ? Nếu không làm sao gọi là pháp bảo.

Quả nhiên, chướng khí này lại e ngại mà tránh xa Kỉ Đồng Chu, hắn mê man trong một nén hương, đột nhiên lại bừng tỉnh trở lại, đoán chừng là do cái chân gãy bị đụng đến, đau đến gầm nhẹ lên.

“Ngươi kiên nhẫn một chút, ta muốn giúp ngươi bó xương cột chặt lại, nếu không về sau sẽ bị lệch.”

Lê Phi lấy nhánh cây trong tay hắn kia đem lại xem, nhánh cây này cứng như sắt, may mà cũng rất thẳng. Nàng lò mò ở nơi chân gãy của hắn thật lâu, Kỷ Đồng Chu đau đến muốn ngất đi, thật hiếm khi hắn không kêu tiếng nào mà vẫn luôn cắn răng chịu đựng, chờ nhánh cây cột chắc rồi thì miệng hắn đã bị cắn nát, máu tươi đầm đìa.

Không biết qua bao lâu, hắn mới thở ra một hơi, thanh âm yếu ớt: “Ngươi, ngươi làm sao lại ở...... A! Chẳng phải là ngươi kéo ta xuống sao!”

Lê Phi nhàn nhạt nói: “Ta cũng bị người khác kéo xuống, đây là sự trùng hợp đáng tiếc.”

Hắn luôn nghi ngờ lời nói của nàng, đang tinh tế mà chế giễu bản thân mình, nhưng hắn đời này cũng chưa từng chật vật như vậy. Uy phong Vương gia cũng không khoe khoang được, ngập ngừng nửa ngày, hắn mới nói: “Nơi này tiên pháp gì cũng đều dùng không được, khi ta tỉnh lại phát hiện xung quanh tất cả đều là yêu vật, may mắn là chúng chỉ ở bên cạnh nhìn ta, không có đi lên quấy rầy, ai ngờ sẽ gặp con rết tinh kia chứ......”

Đúng thật là nàng ta đã cứu mình, nhưng hắn cho dù thế nào cũng không nói cảm ơn được nên dứt khoát không nói.

Hai người ngồi im lặng trong chốc lát, chợt nghe ngoài động cách đó không xa lại vang lên tiếng yêu vật rống lên khiến sắc mặt hai đứa nhỏ đều biến đổi. Kỷ Đồng Chu vội la lên: “Lẽ nào là con yêu quái ở trong hàng động này đã quay trở lại?!”

Mới vừa rồi lúc vào sơn động, hắn liền cảm giác được yêu khí quanh sơn động rất mạnh mẽ, cho nên yêu vật xung quanh mới không dám tới gần. Nếu yêu quái trong động đã trở lại phát hiện bọn họ chiếm sào huyệt của nó, đoán chừng thật sự là muốn chết đến nơi rồi.

Lê Phi ra hiệu không được lên tiếng, lắc lắc đầu, còn chính mình lặng lẽ nhìn về cửa động, lại thấy bên ngoài lá xanh trên ngọn cây như bị làn sóng yêu khí thổi quét đến nghiêng qua nghiêng lại. Đột nhiên, có một đứa con trai mặc đệ tử phục đỏ trắng từ trong đám cây cỏ vụt ra ra —— Lôi Tu Viễn?! Hắn cũng ngã xuống sao? Lúc nãy hắn ngự kiếm lạ lùng như vậy, nhất định là hắn tự mình nhảy xuống!

Lê Phi đang muốn gọi hắn, chợt thấy theo sát phía sau hắn là một con vật cả người da lông sặc sỡ, là một hồ yêu có thân thể thật lớn rít gào mà đuổi theo, so với con rết tinh vừa nãy còn thê lương hơn. Trên người nó vết máu loang lổ, lỗ tai bị cắt mất một cái, nhìn dáng vẻ đuổi theo Lôi Tu Viễn không buông của nó, xem ra người xuống tay chính là hắn.

Lôi Tu Viễn chạy trốn cực nhanh, có vẻ như đã nhắm vào sơn động lạnh lẽo này, khéo léo tránh khỏi móng vuốt của hồ yêu, hắn lăn một vòng ngay tại chỗ, vừa vặn vào động, liếc thấy dáng vẻ Lê Phi đang chuẩn bị lao ra, không khỏi sửng sốt, sau đó thấp giọng nói: “Mau đi vào đi!”

Hắn dùng lực đẩy nàng một cái, chính mình cũng chạy nhanh vào sâu bên trong sơn động. Con hồ yêu ở bên ngoài nổi điên rống lên nửa ngày, cuối cùng lại không dám vào động, oán hận rời đi.

Trong động ba đứa nhỏ đều đang hoảng hốt chưa bình tĩnh, chỉ nhìn nhau không nói gì. Ở nơi cổ quái này, tiên pháp chú phù cái gì cũng đều không dùng được, đường đường là tiên gia đệ tử mà chỉ có thể giống người học võ bình thường vật lộn cùng yêu vật, không thể chật vật hơn.
Bình Luận (0)
Comment