Thiên Hương Bách Mị

Chương 37

Mới vừa bước vào cửa đá, cảm thấy như thể đã bước vào một thế giới khác, giống như cảm giác lúc nhị tuyển bước vào Thụy Tuyết Lư và lúc bỗng nhiên tiến vào rừng cây đầy chướng khí của Thư Viện. Trước mắt là một mảnh đất hoang vu, nửa bóng người cũng không có, bia trường thạch dựng thẳng khắp nơi trên đất, nhìn qua rất thô kệch nhưng lại giống như rất bình thường.

Lôi Tu Viễn vừa tiến đến liền nhíu mày, nói nhỏ: “Nơi này có vô số yêu khí, quả nhiên là nơi phong ấn yêu vật.”

Lê Phi thấy trên tấm bia đá hẹp có khắc chữ, không kìm được tiến lên nhìn kỹ. Cách khắc chữ trên tấm bia đá rất khác những tấm bia mộ khác, thậm chí thể chữ cũng không giống, có khi là triện thể, cũng có khi là cuồng thảo.

“Kim Phượng Hồ, Xà Yêu Thi Chiến, phong hai trăm năm, một trăm tám mươi ba.” Nàng thì thào đọc chữ khắc trên bia đá lên, lại nhìn sang cái khác, cũng giống bên này, đều là địa danh và tên yêu quái, còn có khắc đã phong ấn bao nhiêu năm, cuối cùng là mấy con số, chắc là năm phong ấn.

Lôi Tu Viễn nói: “Đám yêu quái này còn có tên, khó lường.”

“Có ý gì?”

Hắn nói: “Ta từng đọc qua một vài truyền thuyết kì quái ít người biết đến, trời đất yêu vật tuy nhiều, nhưng có thể mở miệng nói chuyện giống người lại ít, thông thường cần phải tu hành đến cảnh giới nhất định, mới có thể nói tiếng người. Khi đã có lý trí rồi lúc mở miệng nói chuyện sẽ liền có tên, tên này độc nhất vô nhị, chính là trời ban tặng. Yêu bị phong ấn ở nơi này phần lớn đều có tên, có thể thấy được tất cả đều là đại yêu có tu vi nhất định.”

Lê Phi không khỏi nhớ tới Nhật Viêm, hắn biết nói tiếng người, cũng thông minh giống người, có lẽ còn thông minh hơn một chút so với người. Tên của hắn là Nhật Viêm, nhưng không biết có phải là tên thật của hắn hay không.

“Bọn họ là làm chuyện xấu mới bị phong ấn sao?”

Lôi Tu Viễn lắc lắc đầu: “Không hẳn vậy, đa phần là vì luyện chế pháp bảo. Yêu vật tu hành thường thường phải uống máu người, tiên nhân luyện chế pháp bảo cũng cần da lông cốt tủy yêu khí của yêu vật, đều là đoạt lấy của nhau mà thôi.”

Uống máu người? Có nghĩa là ăn thịt người? Kỷ Đồng Chu bị yêu quái bắt đi, lúc này còn có thể còn sống không?

Lôi Tu Viễn đi về phía trước một đoạn, đã thấy phía trước có cái hố to, tấm bia đá phong ấn rơi xuống hố đã gãy thành hai đoạn, dường như mới vừa mới gãy không bao lâu. Hắn cầm một miếng đất lên mũi ngửi, yêu khí bám trên này tanh hôi dị thường, rất buồn nôn.

Yêu vật bị phong ấn ở nơi này rất nhiều, ngẫu nhiên có yêu vật hết thời gian phong ấn mà phá phong ra. Nghĩ đến người sáng lập Thư Viện cũng không quản hết, ngày thường lấy cơ quan cửa đá khóa nơi phong ấn này lại, lần này là bị bọn họ đánh bậy đánh bạ mở cửa đá ra, vừa vặn có con yêu vật phá phong mà chạy ra. Kỷ Đồng Chu lúc trước bởi vì rơi xuống hố, trên người miệng vết thương nhiều nhất, chắc hẳn mùi máu tươi chưa khô trên quần áo hấp dẫn con yêu vật này, kéo hắn đi.

“Yêu khí đi theo hướng Đông, còn có mùi hương liệu của nữ tử Đông Hải Vạn Tiên Hội, vừa đuổi theo. Kỷ Đồng Chu hẳn là sẽ không có gì nguy hiểm đến tánh mạng, chúng ta đuổi theo xem.”

Hai đứa nhỏ chạy nhanh về hướng Đông, chạy hồi lâu, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng của A Tiêu: “Vẫn may, đứa nhỏ này chỉ ngất đi, không bị thương gì.”

Hai người họ vội vàng chạy tới, đã thấy trên bãi đất trống đối diện Mặc Ngôn Phàm chấp kiếm thẳng đứng, trước mặt hắn là một con Hắc Vụ* yêu vật không có thật thể xoay quanh. Phía sau hắn, A Tiêu ôm lấy Kỷ Đồng Chu mới vừa ngất đi, thấy hai đứa nhỏ cùng xông đến, sắc mặt hai người họ đều thay đổi.

*Hắc Vụ: sương đen

“Mau đi ra!” Mặc Ngôn Phàm nhíu mày. “Ai gọi các ngươi vào?”

A Tiêu một tay đỡ Kỷ Đồng Chu, vừa đi lại ngăn hai đứa nhỏ, chắn ở phía trước: “Nơi này không phải nơi tiểu tử thối các ngươi có thể vào, đi theo ta.”

Hai mắt Kỷ Đồng Chu nhắm nghiền, sắc mặt trắng xanh, máu tươi từ mũi chảy xuống, từng đợt chướng khí xanh tím tràn ra từ ngũ quan khiến Lê Phi không khỏi chấn động —— đây là bị chướng khí gây thương tích! Trên người hắn rõ ràng có chuỗi hương châu trừ tà, chướng khi làm sao có thể đả thương hắn?

Nàng lúc này mới phát hiện chuỗi hương châu trừ tà trên cổ tay hắn kia từ bao giờ đã không phát sáng nữa, lấy tay chạm nhẹ một cái, từng hạt theo đó mà rơi xuống, nhặt lên một hạt nhìn kỹ, hạt châu lớn nhỏ vậy mà đều có một lỗ hổng, toàn bộ linh lực bám vào đều biến mất.

Chướng khí trong cấm địa quá nồng, ngay cả hương châu trừ tà đều không chịu nổi mà vỡ ra, chẳng trách Kỷ Đồng Chu bị yêu quái bắt đi. Lê Phi nhặt toàn bộ hạt châu lên, nàng có hảo cảm với Đông Dương chân nhân hiền lành, châu trừ tà tuy không thể dùng nữa, nhưng cũng luyến tiếc không nỡ ném đi.

Mặc Ngôn Phàm phía sau cầm kiếm lên, đang đấu với con Hắc Vụ yêu kia ở tại chỗ, vì cấm địa không dùng được tiên pháp, nên ngay cả Mặc Ngôn Phàm là tinh anh đệ tử, cũng chỉ có thể cùng yêu vật vật lộn. Cũng may kiếm pháp của hắn sắc bén tinh xảo, hoàn toàn khác với kiếm pháp dạy bọn họ.

Nhưng mà linh khí không thể bám trên thân kiếm, ngay cả kiếm pháp vượt trội cũng chẳng thể mảy may làm yêu vật bị thương. Mặc Ngôn Phàm vừa đánh vừa lui, vội la lên: “A Tiêu! Mau dẫn các đệ tử đi trước!”

A Tiêu bắt lấy Lê Phi cùng Lôi Tu Viễn hai người, chạy nhanh về phía trước, vừa nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: “Tiểu quỷ thối các ngươi thật phiền! Nếu không phải các ngươi vướng víu, ta đã giúp được Ngôn Phàm! Lần sau còn đi vào đập nát mông các ngươi!”

Nàng dường như không phải người xấu, Mặc Ngôn Phàm cũng vậy. Lê Phi bởi vì chuyện của Chấn Vân Tử nên cực kì chán ghét đệ tử Tinh Chính Quán, đối với Mặc Ngôn Phàm cũng vẫn không có hảo cảm gì. Hai người này hoàn toàn có thể bỏ lại hai đứa nhỏ vướng víu bọn họ lại tự mình chạy đi, huống chi A Tiêu còn có tội giả mạo tiên sinh Thư Viện, nhưng bọn họ lại thà rằng mình gặp nguy hiểm cũng muốn bảo vệ cho đệ tử tu hành nhỏ tuổi, Lê Phi bỗng nhiên cảm thấy chính mình dùng ánh mắt nhìn mặt như vậy thật nông cạn.

Một đường từ Thanh Khâu đến Thư Viện, nàng gặp được rất nhiều người, tính cách đủ loại gì cũng có, có lúc làm cho nàng chán ghét, có lúc làm cho nàng cảm thấy thân thiết, nhưng nhìn người không thể chỉ từ một điểm mà suy đoán tốt hay xấu. Tựa như Lôi Tu Viễn, hắn từng hại nàng, cũng từng bảo vệ nàng, nếu chỉ dựa vào một mặt mà đánh giá con người hắn, chẳng phải là quá bất công sao?

Chấn Vân Tử cũng vậy, bởi vì thái độ hắn lạnh lùng cùng lời nói sắc bén liền chán ghét gã, sau lại bởi vì gã nói chuyện nhẹ nhàng cùng hướng, nàng lại cảm thấy hắn là người tốt, đến sau này biết được chân tướng rõ ràng, nàng mới hiểu được tất cả.

Sư phụ, con người thật sự quá phức tạp, ta quả nhiên vẫn là quá ngây thơ. Lê Phi thở dài trong lòng, quay đầu lại nhìn lướt qua, Mặc Ngôn Phàm còn đang cùng con yêu quái kia đánh nhau, hơn nữa dần dần ở thế bất lợi. Nàng lập tức mở miệng: “A Tiêu tỷ tỷ, ngươi đi giúp Mặc tiên sinh đi! Ta cõng Kỷ Đồng Chu, chúng ta tự mình đi ra!”

A Tiêu vội la lên: “Thật sự tự mình đi ra ngoài?! Vậy đi mau! Không được quay đầu lại!”

Lê Phi mới vừa đặt Kỷ Đồng Chu đặt ở trên lưng, nữ tử này đã gấp gáp chạy trở về, vũ khí của nàng là hai thanh chủy thủ hàn quang rự rỡ, động tác cực kì tinh xảo, nàng vừa đi đến, Mặc Ngôn Phàm nhất thời thoải mái hơn rất nhiều.

“Chúng ta đi nhanh đi.” Lê Phi thấp giọng nói. “Ngươi còn nhớ rõ đường không?”

“Nơi này.” Lôi Tu Viễn không nói lời thừa, túm tay áo của nàng bước nhanh đi xuyên qua mấy tấm bia đá, chạy được vài bước, chợt nghe phía sau vang lên một trận tiếng rống long trời lở đất của một con dã thú.

Lúc trước ở ngoài cửa nghe qua một lần, chỉ cảm thấy ở cách rất xa, lúc này nghe lại, không ngờ lại gần trong gang tấc, hai đứa nhỏ không khỏi quay đầu lại nhìn lại, đã thấy phía sau không biết khi nào đã xuất hiện một con Kim Toan Nghê* thật lớn, trên bao phủ bởi những sợi lông vàng óng trơn nhẵn, móng vuốt phát sáng kia còn mấy cái móng vuốt bự bằng bắp chân, con Kim Toan Nghê này vậy mà so với Nhật Viêm lúc mới gặp ở Thanh Khâu còn lớn hơn!

*Kim Toan Nghê: Sư tử vàng

Càng quỷ dị hơn chính là, có một tháp đá đen nhỏ và tinh xảo lơ lửng cách ba thước trên lưng của con Kim Toan Nghê, khác với những tấm bia đá trên đất, tháp đá trên lưng kia dường như được thêm vào phong ấn thuật rất mạnh, phát ra ánh sáng ngũ sắc rực rỡ trong cấm địa tối tăm,

Kim Toan Nghê cúi đầu rống lên một tiếng, đột nhiên đưa móng vuốt đánh về phía Hắc Vụ yêu. Động tác của nó không nhanh, một đánh này dường như rất tùy ý, con yêu kia lại sợ tới mức co lại thành một vòng, động cũng không dám động, đè nó xuống mặt đất, sau đó cái miệng rộng của Kim Toan Nghê hé ra, cắn nó giữa hai hàm răng.

Mặc Ngôn Phàm thấp giọng nói: “Con Kim Toan Nghê này chắc là linh thú do người sáng lập Thư Viện thuần dưỡng ở cấm địa, may mà nó đến đây, chúng ta rời đi mau.”

A Tiêu cả kinh nói: “Cái gì? Chàng đang nói con sư tử ghê tởm, quái dị này là linh thú?”

Nàng dường như đột nhiên nhận ra cái gì đó, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm tháp đá nhỏ màu đen trên lưng con Kim Toan Nghê, giọng the thé nói: “Đó là...... Đó là hơi thở của Cửu Vĩ Linh Hồ! Mấy người đó vậy mà dám phong ấn Cửu Vĩ Linh Hồ!”

Cửu Vĩ...... Linh Hồ? Ách, Lê Phi vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người gọi Nhật Viêm như vậy, hồ yêu cùng linh hồ tuy rằng chỉ khác nhau một chữ, nhưng nghĩa lại cách xa một ngàn dặm. Còn có cái tháp nhỏ kia, phong ấn Cửu Vĩ Linh Hồ là chuyện gì nữa? Nhật Viêm rõ ràng đang ngủ rất ngon trong thân thể nàng, căn bản không bị phong ấn cơ mà.

Mặc Ngôn Phàm thở dài: “Mấy điều này không cần phải tranh cãi vào lúc này chứ? Còn chưa đi sao?”

“Mấy người......” A Tiêu sắc mặt tức giận, nhưng cuối cùng vẫn nén xuống, lưu luyến không rời mắt khỏi tòa tháp kia, lúc này mới vội chạy đi.

Kim Toan Nghê trong miệng ngậm con Hắc Vụ yêu kia, cổ họng dường như phát ra tiếng gầm trầm thấp, thiết kim đoạn ngọc*. Hai hàm răng nó đột nhiên ngậm lại, Hắc Vụ yêu phát ra tiếng kêu thảm thiết, bị nó trực tiếp nuốt vào bụng. Đồng tử màu vàng lạnh như băng của nó nhìn chằm chằm vài người đang chạy vội phía trước, bỗng nhiên lại rống lên một tiếng, thân hình đồ sộ to lớn đột nhiên nhấc lên, nặng nề dừng trước mặt mọi người, bụi đất bay tứ phía, hai đứa nhỏ bị chấn động không đứng thẳng được, hung hăng ngã trên mặt đất.

*thiết kim đoạn ngọc: cắt vàng đứt ngọc, ý chỉ tiếng kêu sắc bén.

A Tiêu khẽ biến sắc, lạnh lùng nói: “Con Toan Nghê yêu quái này muốn làm gì? Chặn đường sao?!”

Đồng tử màu vàng lạnh ngắt của Kim Toan Nghê nhìn chằm chằm nàng đã lâu, bỗng nhiên, nó mở miệng ra, bể máu trong miệng, hai hàng răng nanh như dao, nhìn qua cự kì kinh hãi. Mặc Ngôn Phàm quá hoảng sợ, nhào về phía A Tiêu, chỉ tới kịp kêu một tiếng: “Ngưng thần chống cự!”

Nhưng mà vẫn là muộn rồi, con Kim Toan Nghê này đột nhiên hét lớn một tiếng, tiếng kêu lớn đến cực điểm, thật giống mặt đất bằng phẳng đột nhiên có vô số đạo sấm sét đột nhiên giáng xuống, tiếng hét này cố tình kéo dài không dứt, chậm rãi, rống chừng một nén nhang mới bất chợt dừng lại.

Lỗ tai Lê Phi thiếu chút nữa đã điếc rồi, vẫn gắt gao che tai lại, chẳng bao lâu sau, chợt thấy trên vai nặng đi, Lôi Tu Viễn mềm nhũn ngã xuống trên người chính mình, nàng lập tức đỡ lấy, ngạc nhiên nói: “Ngươi làm sao lại......”

Lời còn chưa dứt, vừa cúi đầu nhìn, đã thấy máu đồng loạt chảy ra từ ngũ quan hắn, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại giống như bị trọng thương bình thường. Lê Phi hít một hơi thật sâu, cả kinh nói: “Này! Ngươi làm sao vậy? Lôi Tu Viễn?!”

Lông mi hắn thống khổ mà run vài cái, chậm rãi mở mắt ra, hơi thở mong manh: “Mau, đi mau......Con Toan Nghê này thật lợi hại......”

Lời còn chưa nói xong, hắn lại lâm vào hôn mê lần thứ hai.

Lê Phi kinh hãi lần lượt nhìn xung quanh, Kỷ Đồng Chu bên cạnh ngũ quan cũng chảy máu, Mặc Ngôn Phàm cùng A Tiêu phía trước cùng ngã trên mặt đất, không nhúc nhích, không biết là sống hay chết, tất cả việc này...... Là bởi vì con Kim Toan Nghê rống lớn một tiếng? Tại sao nàng lại không bị gì cả? Tại sao chỉ có nàng là không bị gì?!

Mắt thấy con Toan Nghê kia đi về hướng bên này, Lê Phi trong tình thế cấp bách cũng giả vờ té trên mặt đất giả chết, tim nàng đã nhanh nhảy đến cổ họng, kế tiếp phải làm sao bây giờ? Chỉ thừa ra một mình nàng còn tỉnh, trơ mắt nhìn mọi người ở đây bị nó cắn chết? Hay là một mình chạy trốn trối chết?

Kim Toan Nghê ngạo nghễ bước chậm tới bên người A Tiêu, cúi đầu ngửi ngửi trên người nàng, trong cổ họng lại phát ra tiếng gầm nhẹ không hờn không giận, hàm răng sắc nhọn bắt đầu nhe ra, xem ra đúng là đang tính một ngụm nuốt nàng xuống giống như con yêu kia.

Thật sự muốn cắn chết nàng?! Lê Phi rốt cuộc không thể nhẫn nại nữa, đột nhiên nhảy ra kêu lên: “Dừng lại!”
Bình Luận (0)
Comment