Thiên Hương Bách Mị

Chương 53

Đại khái là về đến nhà cảm thấy an tâm khác thường nên Lê Phi ngủ đến khi mặt trời lặn mới tỉnh. Vừa mở mắt ra đã phát hiện chính mình không biết khi nào thì đã được bế lên giường, trên người còn đắp chăn vừa mới phơi nắng, vừa mềm mại lại còn thơm ngào ngạt. Nàng chỉnh lại thắt lưng nhảy xuống giường, nhìn nhìn xung quanh, liền thấy Lôi Tu Viễn còn đang trong sân sắp xếp lại mấy cuốn sách đó.

Thấy nàng đi ra, mặt hắn nghiêm lại, nói: “Ngươi là heo sao? Ngủ thẳng đến lúc này, khiến khách vừa nhàm chán lại còn đói.”

Lê Phi mỉm cười đi qua: “Buổi trưa ăn nhiều như vậy, nhanh như vậy ngươi đã đói bụng rồi sao?”

Nàng ngồi xổm bên người hắn, thấy hắn sắp xếp lại sách cất chúng vào rương gọn gàng. Sách vừa ố vàng vừa mốc phơi nắng một ngày đều đã sạch sẽ trở lại, điều hiếm thấy không phải là khả năng của hắn, mà là hắn đối đãi với đồ vật của sư phụ thật cẩn thận. Trong lòng nàng có chút cảm kích, nói nhỏ: “Cảm ơn ngươi nha, đồ quỷ vô lại.”

Lôi Tu Viễn mờ mịt: “Quỷ vô lại?”

Lê Phi cười nói: “Đôi khi tính cách của ngươi dọa ta chết khiếp. Mỗi lần ta nghĩ không muốn làm bạn với ngươi nữa, ngươi lại trở nên tốt như vậy, kéo ta trở về, tính vô lại này nhất định không phải do Lỗ đại ca dạy cho ngươi.”

Hắn như là nhịn không được muốn cười, rồi lại nhịn cười, không quay đầu lại nói: “Được rồi, mau đem sách cất đi, sau đó nhanh nấu cơm cho ta đi. Ta phải ăn thịt, bắt cho ta một con thỏ đi.”

Yêu cầu nhiều như vậy! Lê Phi trừng hắn một cái: “Con thỏ bắt được ngươi tự nướng đi, ta không làm đâu.”

Kết quả đêm đó bọn họ thật sự bắt một con thỏ hoang, Lôi Tu Viễn ở trong sân nhóm lửa tự tự mình nướng, lâu lâu trở mình hai cái, rắc chút muối, làm cho nó có mùi vị hơn.

Lê Phi đem cái bàn ra ngoài sân, vừa nhìn hắn nướng, vừa cười nói: “Sư phụ không thông minh như ngươi, ông ấy muốn ăn thịt chỉ có thể xuống núi.”

Lôi Tu Viễn đột nhiên hỏi: “Ông ấy một mình xuống núi? Lại một mình lên núi sao?”

“Đúng vậy, sư phụ leo lên Hổ Khẩu Nhai nhanh lắm. Đừng tưởng ông ấy lớn tuổi rồi, tay chân còn linh họat hơn so với ta.”

Hắn không khỏi trầm ngâm. Kỳ thật lúc vừa đến Thanh Khâu, hắn đã có cảm giác kì lạ, nơi này quả nhiên như lời đồn, là núi rừng hoang dã nơi yêu ma hoành hành, ngay cả khi có châu trừ tà ở đây, cũng không che giấu được yêu khí hoành hành ngang ngược, phải nói nơi này yêu vật còn nhiều hơn so với tưởng tượng. Nếu vậy, lúc không có châu trừ tà, sư trò bọn họ làm sao để sống bình yên ở đây?

Nếu sư phụ Lê Phi giống như lời nàng nói, là lão già chỉ biết phương thuật linh tinh thì ông ấy một mình sống với một tiểu cô nương ở Thanh Khâu nơi yêu ma hoành hành cũng rất kỳ lạ, chẳng lẽ chưa từng gặp qua yêu quái sao? Loại người chỉ có một chút linh khí, bản lĩnh lại không mạnh mẽ này, là thứ mấy con yêu vật ăn thịt uống máu người thích nhất.

Tạm thời đặt vấn đề yêu vật sang một bên, sau khi vào Thanh Khâu, hắn quan sát địa hình của các nơi xung quanh, có rất nhiều núi cao và vách núi hiểm trở, cũng chỉ có Hổ Khẩu Nhai thấp hơn một chút. Cho dù có cột dây thừng, thì trước tiên cũng phải bằng tay không mà trèo lên, phần giữa Hổ Khâu Nhai lõm vào như vậy, tay có linh hoạt đến đâu, cho dù là vượn hay khỉ cũng không trèo lên được, phàm nhân làm sao leo lên? Hắn chỉ có thể đoán rằng sư phụ của nàng biết bay, ít nhất là lần đầu tiên phải bay lên.

Biết bay, có khả năng đối phó với yêu vật hoành hành ở Thanh Khâu, sư phụ nàng tám chín phần là người của tiên gia môn phái, hơn nữa bản lĩnh nhất định không nhỏ, mà ở ẩn như thế, che giấu tung tích, ra vẻ kẻ lừa đảo chỉ biết phương thuật linh tinh, chứng tỏ ông ấy đang trốn tránh người nào đó. Một năm trước, bất chợt để lại thư rời khỏi nhà, chỉ sợ là đã bị người khác phát hiện ra, còn dặn dò Lê Phi tìm Đại sư huynh của nàng, dường như có ý định phó thác Lê Phi cho Đại sư huynh của nàng.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy khả năng sống sót của sư phụ nàng không lớn, chỉ sợ bên trong còn ẩn giấu mâu thuẫn gì đó của tiên gia môn phái.

Nhìn thấy Lê Phi hoàn toàn không biết gì cả mà tươi cươi, Lôi Tu Viễn vẫn là không nói suy nghĩ trong lòng ra.

Nàng cho đến bây giờ chưa từng nghĩ đến lai lịch của sư phụ mình, điều này cũng có thể lý giải. Người thân của mình đương nhiên sẽ không có chút hoài nghi nào, vậy thì hắn việc gì phải nói hết với nàng, chỉ tăng thêm sự đáng thương của nàng thôi. Huống chi nếu liên lụy đến mâu thuẫn giữa tiên gia môn phái, tốt nhất không nên liên quan một chút nào, nói vậy sư phụ của nàng cũng là người biết suy xét.

“Ngươi tại sao đột nhiên không nói gì nữa?” Lê Phi bới cho hắn một chén cơm đầy đưa qua, chính mình cũng đang cầm chén cơm ngồi kế bên nhìn hắn nướng con thỏ.

Lôi Tu Viễn trở mình con thỏ lại, nói: “Ta muốn ăn măng xào.”

Lê Phi bình tĩnh gắp cho hắn một đũa măng đưa đến trước mặt hắn: “Đây.”

Thừa dịp hắn há miệng muốn ăn, nàng rút tay về, đem măng bỏ vào miệng của mình. Hắn liếc nàng một cái, nàng cực kì đắc ý mà nhìn hắn cười, bởi vì nhồi đồ ăn vào miệng mà hai má phồng phồng, giống y như con sóc.

Hắn nhịn không được liền cười: “Đồ ngốc.”

Đêm đó ngủ trên giường gỗ đã cũ, tuy rằng giường cưng cứng, chăn cũng không mềm, không thoải mái bằng Thư Viện, nhưng Lê Phi lại hoài niệm vô cùng, một khi đã nằm xuống liền an tâm mà đi ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, chợt thấy một âm thanh quen thuộc bên tai la to: “...... Giường! Ngu xuẩn! Mau cút xuống giường cho ta!”

Lê Phi mê mê man man mà mở mắt ra, đã thấy Nhật Viêm ngồi xổm trên chăn, đôi mắt nhỏ như hạt đầu đang hùng hổ trừng mắt nhìn nàng, hắn cực kỳ tức giận: “Lão tử kêu ngươi rõ lâu! Ngươi là heo hả?!”

Nàng ngáp một cái xoay người thì thào: “A, Nhật Viêm ngươi đi ra rồi sao...... Ta rất buồn ngủ, có chuyện gì sáng mai nói......”

“Cút xuống dưới cho ta!” Nhật Viêm giận dữ.

“Chuyện gì vậy?” Lê Phi thở dài, không thể không ngồi dậy, dụi mắt nhìn bên ngoài cửa sổ. Ánh trăng vẫn còn đang treo trên ngọn cây! Căn bản bây giờ đang là nửa đêm!

“Ngươi quay về Thanh Khâu khi nào? Tại sao không nói cho ta biết!” Trong thanh âm hắn có một tia lo lắng hiếm thấy.

Lê Phi thì thào: “Lần trước lúc ngươi tỉnh ta cũng không biết Thư Viện sẽ cho chúng ta mười lăm ngày để nghỉ. Vì có ngày nghỉ nên ta quay về.”

Nhật Viêm ngạc nhiên một lúc lâu, bỗng nhiên cười ha ha, cười đến ngã trước ngã sau. Lê Phi không khỏi hoảng sợ: “Ngươi làm sao vậy?”

“Trời cũng giúp ta!” Hắn nhẹ nhàng mà nhảy xuống mặt đất, đôi tai và cái đuôi đồng loạt dựng đứng lên: “Mau lên! Nhanh nhanh đi theo ta!”

Nhìn dáng vẻ của hắn đúng là phải đi ra ngoài cửa, Lê Phi ngạc nhiên: “Đã trễ thế này còn muốn đi đâu?”

“Bớt nói nhảm đi! Mau cút xuống đây!”

Lê Phi không hiểu ra sao, thấy dáng vẻ hắn gấp đến độ vô cùng lo lắng, nàng không thể không mặc y phục vào mang giày đẩy cửa ra. Nửa đêm núi rừng gió lạnh thổi qua, nàng lập tức tỉnh táo không ít.

Đúng rồi, nhớ lại, nàng và Nhật Viêm là quen biết ở Hổ Khẩu Nhai Thanh Khâu. Trong lòng nàng vừa động, thấp giọng nói: “Nhật Viêm, người từng ở Thanh Khâu sao?”

Hắn nhảy lên vai nàng, đôi tai đung đưa: “Không sai, trước kia ta biết năm tai họa sắp đến, nên đã niêm phong yêu khí cất ở Thanh Khâu Cam Hoa Chi Cảnh để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”

Lê Phi hít hà một hơi, vui vẻ nói: “Ở nơi nào? Ta lập tức đi!”

Nhật Viêm cả giận nói: “Chớ có lên tiếng! Ngươi kêu lớn như vậy, là muốn tiểu tử sát vách kia nghe thấy sao!”

Lê Phi lập tức câm miệng, quay đầu lại nhìn một cái, ngọn đèn dầu trong phòng sư phụ đã tắt từ lâu, vậy là Lôi Tu Viễn đã sớm ngủ rồi. Nàng vận chuyển linh khí, vô thanh vô tức nhảy lên thạch kiếm, một bước bay lên trời.

“Nhật Viêm, chúng ta đã làm hàng xóm mười năm rồi, ngươi trước kia có gặp qua ta chưa?” Nàng vừa bay, vừa tò mò hỏi.

Nhật Viêm nói: “Thanh Khâu rộng lớn, ta tu hành đắc quả, đã có mấy trăm năm chưa từng ở Thanh Khâu. Bay về hướng Tây.”

Lê Phi xoay thân kiếm lại, hướng về phía Tây mà bay nhanh, hăn thỉnh thoảng lại chỉ đường, bay hồi lâu, chợt thấy đối diện đột ngột từ mặt đất mọc lên hai tòa núi cao tương liên với nhau, quỷ dị chính là, giữa núi lại trống không. Lê Phi ở nơi này đã mười năm, nhưng chưa từng nhớ Thanh Khâu lại có kỳ cảnh như thế này.

“Ngươi hiện tại, hẳn là có thể nhìn thấy Cam Hoa Chi Cảnh rồi, bay đến lỗ hổng kia đi.”

Cam Hoa Chi Cảnh? Là chỉ lỗ hổng lớn kia sao? Lê Phi chợt nhớ tới lúc trước Đông Dương chân nhân từ chối mang mình đến Vô Nguyệt Đình, nói nàng căn bản ngay cả Vô Nguyệt Đình ở đâu cũng không nhìn được, nàng nói nhỏ: “Nhật Viêm, Cam Hoa Chi Cảnh có phải là nơi thiên địa linh khí tụ tập hay không? Trước kia ta không thấy được đúng không?”

Nhật Viêm tâm tình cực kỳ tốt, vẻ mặt ôn hòa: “Ồ? Không tồi, ngươi cũng đoán được sao. Trước kia trong người ngươi tuy rằng có linh khí, nhưng linh khiếu khắp nơi chưa mở nên không khác gì phàm nhân, trong mấy ngày này nơi linh khí hoặc chướng khí tập trung, ngươi sẽ nhìn không thấy.”

Nơi thiên địa linh khí hội tụ...... lại kỳ quái như vậy? Lỗ hổng giữa núi như thế nào cũng thấy rất quỷ dị.

Lê Phi một đường bay nhanh đến giữa núi, nhắm ngay lỗ hổng kia đang muốn bay vào, chợt nghe Nhật Viêm mở miệng nói: “Chờ một chút, phía sau có người.”

Có người? Chẳng lẽ Lôi Tu Viễn đi theo phía sau? Nàng làm sao lại hoàn toàn không phát giác?

Lê Phi vội vàng dừng lại, quay đầu nhìn, giữa bóng của những ngọn núi, phía xa xa dường như có một bóng đen thoáng qua, trốn vào bên trong núi rừng. Mắt nàng tuy tốt, nhưng chỉ có thể người này thân cao chân dài, không phải Lôi Tu Viễn, nhìn dáng người dường như đã trưởng thành. Nàng nhất thời lo lắng, thấp giọng nói: “Quả nhiên có người! Làm sao bây giờ? Còn vào nữa không?”

Nhật Viêm nhắm mắt ngưng thần một lát, bỗng nhiên mở mắt ra cười lạnh nói: “Vẫn là cái tên chưa từ bỏ ý định kia, thật nhẫn nại, cứ vậy mà một đường đuổi theo từ Thư Viện đến đây, vẫn ẩn nhẫn không lộ mặt, chính là muốn chờ cơ hội này sao?”

Lê Phi cẩn thận suy nghĩ, lập tức đổ mồ hôi lạnh, nàng lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ...... Là Chấn Vân Tử kia?”

Không phải chứ! Hắn một đường đi theo bọn họ? Hắn không sợ trở thành người bị chúng tiên gia chỉ trích sao?

Nhật Viêm ha hả cười lạnh: “Cũng có chỗ tốt, nói vậy là hắn cũng không thể nhịn nữa, tên đã ở trên cung, không thể không b.ắn ra. Không cần phải quan tâm hắn, tên ngu xuẩn này hôm nay tất nhiên phải bỏ nửa cái mạng ở trong này.”

Lê Phi quả thật không biết làm sao: “Nhật Viêm, ta thấy người bỏ nửa cái mạng chính là chúng ta. Nếu hắn đi theo vào Cam Hoa Chi Cảnh thì phải làm sao?”

Nhật Viêm lạnh nhạt nói: “Địa bàn của Nhật Viêm ta muốn vào là có thể vào sao? Nếu không phải ta bám vào người với ngươi, ngươi thành tiên cùng đừng mơ xông vào Cam Hoa Chi Cảnh! Nếu không có loại biện pháp này, tiên gia môn phái chẳng phải đã sớm bị kẻ thù xé thành mảnh nhỏ?”

Có nghĩa là, nơi thiên địa linh khí hội tụ, cho dù người tu hành có thấy được, để đi vào, vẫn phải cần chủ nhân của nơi đó cho phép?

“Được rồi, mau vào đi.” Nhật Viêm thúc giục nói.

Lê Phi vội la lên: “Chúng ta đi vào vậy thì Tu Viễn phải làm sao? Hắn còn đang ngủ đó! Chấn Vân Tử sẽ gi.ết chết hắn!”

Nhật Viêm cả giận nói: “Để bị giết là được! Có liên quan gì đến ngươi!”

“Đương nhiên là có liên quan! Hắn là bằng hữu của ta!” Lê Phi cũng nổi giận.

Nhật Viêm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngươi như vậy, một vạn năm cũng đừng nghĩ muốn đạt được thành tựu lớn! Được rồi, ngươi cũng không cần lo lắng về tiểu quỷ kia, giờ phút này tâm tư chó má gì kia căn bản sẽ không ở trên người hắn đâu. Chúng ta đi vào bao lâu, gã sẽ ở cửa lòng nóng như lửa đốt chờ bấy lâu, huống chi bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh ở phía sau*! Ngươi mau cút vào cho ta!”

*bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh ở phía sau: châm biếm những ai chỉ quan tâm đến lợi ích trước mắt mà bỏ qua tai họa sau lưng.
Bình Luận (0)
Comment