Thiên Hương Bách Mị

Chương 55

Hắn bế Lê Phi lên, xoay người đi ra cửa, Lê Phi đau đến nói lắp: “Ngươi...... Ngươi cho dù cắt ta thành từng mảnh, băm...... Ngươi cũng vĩnh viễn sẽ không tìm thấy hồ yêu gì hết!”

Chấn Vân Tử dường như không nghe thấy, ngoài trời trăng non như lưỡi liềm, gã bỗng nhiên nhớ đến một năm trước cũng là trời đêm như vậy, cũng là ở nơi đây, tự mình đuổi giết Cửu Vĩ Hồ yêu mấy tháng, đã sắp thành công, lại lỡ mất dịp tốt. Mà giờ này khắc này, đứa con gái giấu Cửu Vĩ Hồ yêu cuối cùng vẫn rơi vào tay mình.

Trong lòng gã hiện lên vô vàn cảm xúc, hồ yêu nói gã thân rơi vào tử cục, gã làm sao lại không biết. Tinh Chính Quán Huyền môn chuyên tu Thiên Âm Ngôn Linh cùng Tự Linh Yểm Thuật, cả hai đều là tiên pháp cực cao cấp, từng từ từng chữ đều biến thành vũ khí sắc bén, cần kiên trì và trả giá như thế nào? Người trong Huyền môn phải tuyệt tình đoạn dục, bốn chữ này nói thật dễ dàng, mùi vị của nó lại có người nào biết?

Lòng chấp nhất của người tu tiên so với phàm nhân mãnh liệt hơn vạn lần, nguyên nhân cũng chính vì chấp nhất không thể phá vỡ này, mới có thể đạt được thành tựu lớn, lúc chính mình mới gia nhập dưới tọa Huyền môn Tinh Chính Quán, sư tôn từng khen tâm gã như ngọn lửa mãnh liệt. Đến khi gã gặp được bình cảnh, lòng chấp nhất long trời lở đất này lại như nhà giam, càng cầu tiến, càng không được.

Chuyện tới hiện giờ, chỉ có thể dựa vào con Cửu Vĩ Hồ này mà đánh vỡ tử cục.

Gã che miệng Lê Phi đang la to hét lớn lại, đột nhiên nhớ tới trong phòng còn có Lôi Tu Viễn, lúc nãy gã tâm tình kích động, đã quên phải giết đứa nhỏ này diệt khẩu trước.

Chấn Vân Tử xoay người, liền thấy Lôi Tu Viễn lẳng lặng nhìn mình, thân thể hắn bị tiên pháp trói buộc, một chút cũng không thể động đậy được. Vốn nghĩ đứa con trai này gặp biến cố lớn sẽ khóc hay chửi rủa không ngớt, nhưng đứa nhỏ này thần thái lại bình tĩnh, đứng yên như một tảng đá, nếu không phải gặp được Bình Cảnh thì chính mình cũng đã trở thành trưởng bối mới và đã mang Lôi Tu Viễn gia nhập Tinh Chính Quán, giết hắn cực kỳ đáng tiếc, nhưng mà vận mệnh lại trêu người.

Lôi Tu Viễn bỗng nhiên mở miệng nói: “Chấn Vân Tử tiên sinh, ngươi không màng tất cả bắt Thư Viện đệ tử để giết hại, không nghĩ đến, lỡ như ngay cả khi bắt được hồ yêu luyện chế pháp bảo cũng không thể phá vỡ Bình Cảnh sao?”

Chấn Vân Tử hơi hơi cười lạnh: “Ngươi chỉ là một đứa nhỏ, cũng muốn dùng lời nói dao động lòng thần sao? Tuy rất dũng cảm sáng suốt, nhưng vô dụng.”

“Lời ta nói thật hay không, tự ngươi hiểu rõ.”

Chấn Vân Tử nhìn hắn trong chốc lát, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Đáng tiếc, ngươi. Vốn muốn thu ngươi làm đồ đệ, tương lai ngươi sẽ rộng mở...... Ngày xưa nếu ta thu ngươi làm đồ đệ, ngươi vào Huyền Môn sẽ hiểu được ta của ngày hôm nay, sẽ là ngươi của ngày sau. Ngươi không thể lùi cũng không thể tiến, ta không còn đường lui nữa, ngươi cùng Lỗ Sơn Hoa dưới cửu tuyền chớ có trách ta.”

Gã bỗng nhiên nhắc tới tên húy của Lỗ đại ca, nhưng sắc mặt của Lôi Tu Viễn cuối cùng cũng có một chút thay đổi. Chấn Vân Tử thở dài một tiếng, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối, không hề báo trước, từ tay áo gã bỗng nhiên b.ắn ra vô số lưỡi băng nhọn, chúng nó phát ra tiếng rít chói tai, muốn cắt xuyên qua Lôi Tu Viễn tại chỗ, ai ngờ mấy lưỡi băng này lại xuyên thấu ảo ảnh của hắn, đều đâm vào tường.

Chấn Vân Tử hơi giật mình, liền thấy thân hình nhỏ gầy của Lôi Tu Viễn chợt nhẹ nhàng xuất hiện, dưới chân phát lạnh, vô số đạo kim quang thật lớn từ dưới nền đất b.ắn ra. Chấn Vân Tử rốt cuộc cũng có chút giật mình, hóa thành một cơn cuồng phong tránh Thái A Thuật của hắn, đột nhiên trên đỉnh đầu lại xuất hiện kim quang tán loạn, gã lần thứ hai tránh đi, y phục vẫn là bị kim quang cắt qua, nửa ống tay áo rơi trên mặt đất.

Lôi Tu Viễn đang muốn đi lên, chợt nghe phía sau có một giọng nam trầm thấp mà xa lạ vang lên: “Đừng cử động.”

Lôi Tu Viễn ngạc nhiên, cảm thấy một trận gió lạnh như băng từ phía sau gào thét nổi lên, tóc dài rối tung của hắn bị thổi bay tán loạn, hai đạo ánh sáng xanh lam lạnh như băng từ phía sau nhanh như chớp bỗng nhiên đánh úp về phía Chấn Vân Tử, nhanh đến nỗi không thấy rõ. Chấn Vân Tử cũng chợt biến sắc, mắt thấy hai đạo hàn quang kia nhắm về chính mình không thể tránh thoát, gã vậy mà đem Lê Phi đến che chắn trước người mình.

Hai đạo hàn quang kia dường như có linh tính, chợt vòng qua cơ thể Lê Phi, ở trên cao xoay tròn, xoẹt qua cánh tay của Chấn Vân Tử, động tác nhanh chóng và lạnh lùng như vậy hoàn toàn vượt quá khả năng của con người. Chấn Vân Tử trong lòng trùng xuống, biết là gặp thứ lợi hại rồi nên vội vàng đẩy Lê Phi qua, hóa thành một cỗ cuồng phong gào thét mà đi.

Hai đạo hàn quang kia so với gã còn nhanh hơn mấy lần, đuổi kịp gã, rồi xoay vòng quanh cơn cuồng phong kia vài lần, sau đó chỉ nghe Chấn Vân Tử kêu đau một tiếng, loang lổ vài gọt máu tươi rơi từ trên không trung xuống, cơn cuồng phong kia bất chấp mà chạy trốn, cuối cùng vẫn là trốn đi xa.

Một lần biến cố này không riêng gì Lê Phi, mà ngay cả Lôi Tu Viễn đều có chút nghẹn họng nhìn trân trối. Hai đứa nhỏ thấy hai đạo hàn quang kia bay nhanh trở về, ngưng ở giữa không trung, là một đôi song kiếm rực rỡ lộng lẫy, song kiếm trước mặt hai người lơ lửng dựng thẳng, mũi kiếm hơi cúi xuống, như là chào hỏi, sau đó lập tức hóa thành khói biến mất trước mặt hai người.

Lê Phi ngây người thật lâu, cứng ngắc quay đầu lại nhìn phía Lôi Tu Viễn, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, thần tình cũng mờ mịt kinh hãi. Nàng thì thào mở miệng nói: “Tu Viễn...... Vừa rồi đó là......”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe “Thình thịch” một tiếng, Lôi Tu Viễn bỗng nhiên ngã quỵ trên mặt đất, toàn thân cuộn lại, kịch liệt run rẩy.

Lê Phi kinh hãi, bất chấp hai vai đau nhức, chạy qua nâng hắn dậy, đã thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trên mặt đầy đau đớn, mồ hôi như từng hạt đậu rịn ra, chỉ chốc lát sau trung y mỏng đều đã ướt đẫm.

Nàng sợ tới mức thanh âm thay đổi: “Ngươi làm sao lại bị thương rồi?!”

Mới vừa rồi Chấn Vân Tử phóng ra vô số lưỡi băng, nơi này nhỏ hẹp như vậy, nhưng tốc độ hắn rất nhanh, cứ như vậy mà né tránh, hiện giờ nhớ lại quả thật là một kỳ tích, hay là vẫn bị thương rồi? Nàng vội vàng kiểm tra một phen, trên người Lôi Tu Viễn không có miệng vết thương, nhưng hắn rõ ràng là cực kỳ đau khổ, năm ngón tay hung hăng cào trên mặt đất, móng tay đều nứt toạc, ánh mắt hắn mê muội, bỗng nhiên run giọng nói: “Không sao! Không......”

Lời còn chưa nói xong, hắn đã lâm vào hôn mê.

Lê Phi muốn ôm hắn trở về phòng, nhưng cánh tay nàng đau đến ngay cả cử động một chút cũng không nổi, hẳn là đã gãy xương hoặc trật khớp, cánh tay phải cũng không còn sức, giãy giụa nửa ngày mới kéo được hắn lên thạch kiếm, vận chuyển linh khí, thạch kiếm nhẹ nhàng nâng hắn đưa vào trên giường trong phòng.

Ánh trăng lạnh như băng chiếu lên song cửa sổ, một đêm này vẫn chưa trôi qua, nhưng đã phát sinh nhiều biến cố như vậy.

Lê Phi tựa vào tường, biến ra Lưới Trị Liệu trên hai vai, đau đớn có chút giảm đi. Nàng trước tiên đi xem tình hình của Lôi Tu Viễn, trên người hắn không có vết thương gì, nhưng có thể là nội thương nghiêm trọng, nếu không sẽ không đột nhiên ngất đi. Nàng cũng cho hắn một tấm Lưới Trị Liệu, lại truyền cho hắn vài linh khí Mộc hành vào cơ thể, cũng không biết có tác dụng hay không.

Nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt vô hồn tái nhợt của hắn, cảnh tượng song kiếm xuất quỷ nhập thần mới vừa rồi lại hiện lên trong đầu.

Nhật Viêm nói bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh ở phía sau, hay là hắn sớm phát hiện sự tồn tại của song kiếm này? Chẳng trách hắn nói chính mình chỉ cần trở về, sẽ không chết được, còn nói Chấn Vân Tử hôm nay phải bỏ nửa cái mạng ở trong này, song kiếm này vậy mà có thể đả thương Chấn Vân Tử.

Song kiếm này đến tột cùng là cái gì? Là khí linh của thần binh lợi khí sinh ra giống Hắc Sa Nữ sao? Khí linh của ai? Vẫn luôn ẩn nấp mà bảo vệ bọn họ sao?

Tạm thời không nghĩ đến chuyện song kiếm nữa, đáng giận nhất là khi bọn họ rời khỏi Thư Viện, lá bùa Hồ Gia Bình cho bọn họ vậy mà lại không dùng được, tiên sinh này cuối cùng vẫn là không đáng tin cậy sao? Đây chính là chuyện liên quan đến mạng người!

Nàng lấy lá bùa giấu ở trong ngực ra, để tránh bị rơi, nàng còn làm riêng một cái túi nhỏ để đựng, ai ngờ, mở túi ra, đã thấy lá bùa bên trong biến thành tro bụi! Chẳng trách vận chuyển linh khí thế nào cũng không có cách nào trở về Thư Viện, lúc bọn họ chẳng hay biết gì, lá bùa cứ như vậy mà bị đốt cháy? Tại sao bên ngoài túi lại không bị gì?

Lôi Tu Viễn trên giường đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, trên mặt hắn mồ hôi ướt đẫm, bình tĩnh nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ cái gì. Lê Phi chạy qua vội la lên: “Ngươi không sao chứ? Còn chỗ nào đau nữa không?”

Hắn lắc đầu, nhưng trên mặt hắn vẫn còn vẻ đau đớn, môi đều tái nhợt, thở hổn hển hồi lâu, mới thấp giọng hỏi nàng: “Ngươi thì sao?”

Lê Phi thở dài: “Ta không sao, ngươi trước tiên nên quan tâm chính mình đi, thương thế là do Chấn Vân Tử gây ra sao? Không thấy vết thương nào trên người ngươi, là nội thương sao? Ngươi vừa rồi tại sao đột nhiên lại động? Tại sao đột nhiên lại ngất đi?” Thiếu chút nữa dọa nàng mất đi nửa cái mạng, nhất thời nhịn không được hỏi một hơi dài.

Lôi Tu Viễn trên mặt hiện lên một vẻ nghi hoặc mờ mịt sau một lúc lâu, nói nhỏ: “Ta...... Không biết.”

Xem ra hắn cũng là xúc động nhất thời, hoàn toàn không nghĩ đến nguyên nhân hậu quả.

Lê Phi nói nhỏ: “Có phải đã đột nhiên dùng lô đỉnh đến cực hạn rồi hay không? Sư phụ có nói, lúc cửu tử nhất sinh, con người thường sẽ bùng nổ tiềm lực không tưởng tượng được, nhưng lúc qua đi thân thể sẽ không chịu nổi mà bị thương nặng. Ngươi nằm yên đừng nhúc nhích, nếu ngày mai còn không đỡ hơn, ta sẽ mang ngươi trở về Thư Viện tìm Tả Khâu tiên sinh.”

Nói tới đây, nàng nhớ đến cảnh tượng nguy hiểm mới vừa rồi, lại đổ mồ hôi lạnh đầy người: “Chấn Vân Tử chỉ muốn dẫn đi ta thôi, chưa chắc đã giết ta. Nhưng còn ngươi! Ngươi không muốn sống nữa sao! Vậy mà lại động thủ với gã!”

Nếu song kiếm không đột nhiên đi ra, hắn lúc này nhất định đã sớm chết rồi.

Lôi Tu Viễn mệt mỏi nhắm mắt lại, thật lâu sau mới nói: “Được rồi, ta không sao cả.”

Lê Phi thở dài một hơi: “Cũng không sao cả...... Đúng rồi, ngươi nhìn lá bùa này đi.”

Nàng đem tro tàn từ trong túi ra, Lôi Tu Viễn lấy tay sờ sờ, cười khổ: “Là Chấn Vân Tử, gã tu tập Tự Linh Yểm Thuật, chú văn của lá bùa nàẫng dễ dàng có thể phá hủy. Thiên Âm Ngôn Linh cùng Tự Linh Yểm Thuật là Tinh Chính Quán Huyền Môn tuyệt học, nếu không lợi hại như thế, phương pháp tu hành cũng không khắc nghiệt như vậy.”

Hắn thở hổn hển vài tiếng, hô hấp dần dần chậm lại, cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần ngày thường, suy tư một lát, bỗng nhiên lại nói: “Lúc song kiếm kia đi ra, từng nói ta đừng cử động, có thể nói đây nhất định là khí linh, âm thầm đi theo cả một đường, thời khắc mấu chốt ra tay tương trợ, hẳn là có người ra lệnh cho hắn làm như vậy, ra đòn tấn công khiến người khác trở tay không kịp. Ta đoán, cho dù không phải khí linh của Tả Khâu tiên sinh, hẳn cũng là khí linh của một trong những người sáng lập.”

Nói tới đây, hắn lại rơi vào trầm tư lần nữa.

Khí linh song kiếm vẫn luôn đi theo phía sau, không biết có nghe được lời của Chấn Vân Tử hay không. Với sự cẩn thận của Chấn Vân Tử, Thiên Âm Ngôn Linh nhất định là dùng vào thời điểm hộ thân, hơn nữa gã muốn độc chiếm Cửu Vĩ yêu hồ, đương nhiên sẽ không đem chuyện Lê Phi tiết lộ đi ra ngoài. Nhưng mọi việc luôn luôn ngoài ý muốn, nếu chuyện Cửu Vĩ Hồ ở trên người nàng truyền ra, đối với nàng cũng không phải là chuyện tốt, hôm nay có Chấn Vân Tử vì hồ yêu mà nổi điên, ngày mai cũng sẽ có tiên nhân khác đuổi theo không bỏ...... Đứa nhỏ này tiền đồ có lẽ sẽ gặp nhiều trắc trở.

Đang suy nghĩ, chợt thấy Lê Phi lại gần đây, thật cẩn thận nhìn hắn, vắt hết óc không biết đang nghĩ cái gì, sau một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: “Cái kia, Tu Viễn...... Hồ yêu mà Chấn Vân Tử nói......, chính là...... Hồ yêu.....”

Lôi Tu Viễn chợt thấy buồn cười, trực tiếp ngắt lời nói lắp của nàng: “Không cần phải nói, ta cũng không muốn hỏi, lười nghe ngươi vụng về lấy cớ.”

Lê Phi không khỏi im lặng không nói gì, Nhật Viêm quả thật là một trong những chuyện nàng khó mở miệng nhất, mà sau chuyện mới vừa rồi, nàng cũng không nghĩ ra cái cớ hoàn mỹ gì nữa. Lôi Tu Viễn thông minh như vậy, làm sao không đoán được chút chuyện này?

Nàng giúp hắn chỉnh lại góc chăn cười cười: “Bỏ đi, ngươi ngủ đi. Chấn Vân Tử bị thương, lại có khí linh ở đây, hẳn là sẽ không trở lại đâu.”

Nàng đứng dậy muốn đi, Lôi Tu Viễn bỗng nhiên thấp giọng nói: “Ngực ta đau.”

...... Ý của hắn là không muốn nàng đi sao? Lê Phi lại im lặng không nói gì mà ngồi lại trên ghế, hắn không thể nói một câu đừng đi ngắn gọn sao?

“Chỗ nào còn đau?” Lê Phi nhìn mặt hắn, hỏi.

Hắn nghĩ nghĩ, dường như cũng tự thấy buồn cười, dứt khoát dùng chăn che đầu lại, dịch người xuống: “Toàn thân đều đau.”
Bình Luận (0)
Comment