Thiên Hương Bách Mị

Chương 7

Cửa trong bỗng nhiên bị người đẩy ra, Hắc Sa Nữ xuất hiện ở trước cửa, lạnh nhạt nói: “Ồn ào chuyện gì đó?”

Trong đình viện lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng khóc kêu đau của đám con trai hống hách trong đình, Tiểu Bổng Chùy hít một hơi thật dài —— nàng đánh người rồi, không biết có bị hủy bỏ tư cách hay không?

Tuy rằng cả người đều che hắc sa, nhưng bọn nhỏ vẫn cảm thấy được Hắc Sa Nữ đang chậm rãi nhìn xung quanh đình viện một vòng, rồi tạm dừng một chút trên người Tiểu Bổng Chùy ở đình bên kia. Sau đó nàng lại mở miệng: “Chỉ còn nửa canh giờ nữa sơ tuyển sẽ kết thúc, trong thời gian đó, nếu ta lại nghe ồn ào thì không cần biết là ai, có thể lập tức về nhà được rồi.”

Bọn nhỏ đến thở mạnh cũng không dám thở, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy Hắc Sa Nữ nhân đi ra ngoài đóng cửa lại.

Tiểu Bổng Chùy nhẹ nhàng thở ra, thật tốt quá, còn có thể ở lại tham gia nhị tuyển. Nàng xoay người nhìn thấy đứa con trai người đầy máu kia, hắn còn đang khóc, bả vai run run, không dám phát ra âm thanh, nhìn vừa uất ức lại vừa đáng thương.

“Ngươi bị người ta đánh, hoặc là đánh trả, hoặc là nhanh trốn đi, khóc cái gì? Khóc hư yết hầu rồi thì người khác không đánh ngươi sao?” Nàng hỏi lại, hỏi xong cũng không đợi hắn trả lời đã túm áo hắn kéo đi.

Ba người Diệp Diệp bọn họ còn ở chỗ cũ đứng ngây ngốc, khi thấy Tiểu Bổng Chùy đã trở lại, Bách Lý Ca Lâm nhịn không được huýt sáo với nàng: “Tiểu Bổng Chùy, ngươi thật dũng cảm!”

Không chỉ đơn thuần là dũng cảm, hơn nữa còn rất lợi hại, là một người có thể đánh đám đệ tử nhà giàu đến khóc. Nàng nắm tay Tiểu Bổng Chùy với vẻ mặt đầy bội phục sùng bái, Diệp Diệp một bên cũng cười nói: “Làm tốt lắm, ngươi nhanh hơn một bước so với ta, bằng không ta cũng muốn tiến lên cản.”

Hắn nhìn mặt cậu bé mà trên đầu và cổ đều là máu phía sau Tiểu Bổng Chùy kia, đang khóc đến run lên thì không khỏi ôn tồn nói: “Ngươi thế nào rồi? Trước tiên lau máu đi, ta còn có chút thuốc có thể thoa ngoài da này.”

Đứa nhỏ kia mặt toàn nước mắt nức nở nói cảm ơn: “Tạ ơn, cảm ơn đại hiệp......”

“Đại hiệp cái gì.” Tiểu Bổng Chùy ngồi dưới đất nhíu nhíu mày. “Ngươi thật vô dụng, chỉ biết khóc.”

Mặt của đứa nhỏ kia lại xệ xuống, khi thấy nó lại muốn khóc, Diệp Diệp chạy nhanh đến kéo hắn qua bên cạnh: “Đến đây, trước tiên rửa qua miệng vết thương đi.”

Bách Lý Ca Lâm lặng lẽ túm lấy tay áo Tiểu Bổng Chùy, thấp giọng nói: “Ngươi vừa rồi thật sự làm ta sợ muốn nhảy dựng đó. Chúng ta ai cũng không nghĩ tới ngươi sẽ lao ra cả đâu.”

Ấn tượng đầu tiên Tiểu Bổng Chùy cho bọn họ là một người lạnh lùng không thích xen vào chuyện người khác. Nếu có đứa nhỏ nào bị đánh, người ra mặt là Diệp Diệp hoặc là tỷ tỷ Xướng Nguyệt thì bọn họ đã không kinh ngạc đến thế vì Diệp Diệp cực kỳ có tinh thần trọng nghĩa, tỷ tỷ bên ngoài dịu dàng ít nói nhưng tính tình rất mạnh mẽ, không thể bỏ qua cho chuyện ỷ mạnh hiếp yếu. Vậy mà, rốt cuộc người thứ nhất chạy ra lại chính là Tiểu Bổng Chùy.

Bách Lý Ca Lâm nghiêng đầu đánh giá nàng, lúc đầu nàng ấy còn thấy Tiểu Bổng Chùy dung mạo không có gì nổi bật, tuy cũng là cậu bé rất gầy yếu, Diệp Diệp chỉ lớn hơn nàng một tuổi nhưng lại cao hơn nàng nửa cái đầu, thân hình cũng khỏe mạnh hơn nàng nhiều. Tiểu Bổng Chùy mặt thì ngăm đen, lông mày lại rất rậm, ngũ quan rất bình thường, không có đến nửa điểm đặc biệt, chẳng qua là vì hành động giống anh hùng vừa rồi nên Bách Lý Ca Lâm giờ phút này nhìn nàng còn cảm thấy làn da ngăm đen của nàng đặc biệt đẹp.

Chẳng lẽ đây là nam tử khí phách trong truyền thuyết? Trái tim thiếu nữ non nớt của Bách Lý Ca Lâm khẽ rung động.

“Chỉ là nhìn không quen thôi.” Tiểu Bổng Chùy đưa tay quệt vết máu của đứa con trai kia trên y phục.

Kỳ thật thời điểm lao ra, chính nàng cũng vô cùng sợ hãi. Bình thường loại việc không liên quan gì tới mình này, nàng cũng không thèm quan tâm dù chỉ một chút. Cậy mạnh hiếp yếu là chuyện thường tình, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy rất nhiều lần, nếu nàng chuyện gì cũng quản thì đến chết cũng quản không xong.

Có lẽ nàng có thể thấy được bộ dạng trong tương lai của mình trên người đứa con trai kia. Nếu không thông qua nhị tuyển, nàng sẽ là người lưu lạc đầu đường xó chợ, bơ vơ không nơi nương tựa, có thể một ngày nào đó cũng sẽ trở nên như hắn, đây là chuyện nàng sợ nhất nên bản năng đã khiến nàng lao ra bảo vệ hắn, thời điểm nhận ra đã muộn rồi.

Diệp Diệp đưa đứa con trai đã được rửa miệng vết thương đi tới. Hắn rốt cuộc cũng ngừng khóc, khuôn mặt nhem nhuốc cũng đã được rửa sạch, tuy rằng trên mặt đầy thương tích, mặt mũi bầm dập, nhưng cũng là mộtđứa nhỏ thanh tú. Hắn rụt rè mà đi đến trước mặt Tiểu Bổng Chùy, cúi rạp người với nàng: “Kia, cái kia...... Cảm ơn ngài đã cứu ta.”

Tiểu Bổng Chùy vẻ mặt thay đổi, thanh âm lãnh đạm: “Là ngươi vô dụng, không cần cảm ơn ta.”

Hốc mắt cậu bé lại đỏ lên, lần này hắn cố ngăn nước mắt lại, nhỏ giọng nói: “Phải..... Là, ta rất vô dụng.”

Diệp Diệp cười đi đến hoà giải: “Được rồi, hiện giờ đám người cậy mạnh hiếp yếu kia cũng không dám đến trêu chọc ngươi nữa, ngươi đừng sợ. Ta tên là Diệp Diệp, đây là Bách Lý Ca Lâm, Bách Lý Xướng Nguyệt, còn người cứu ngươi là Tiểu Bổng Chùy. Ngươi tên là gì?”

“Ta tên là Lôi Tu Viễn.” Cậu bé đỏ mặt, rất ngại ngùng. “Cám ơn mọi người giúp ta, đại ân đại đức, suốt đời khó quên.”

Cách hắn nói năng có chút nhã nhặn, cũng có chút phong độ của người trí thức, nhưng bộ dạng lại nghèo túng, đoán chừng cũng đến từ thư hương thế gia đột nhiên bị sụp đổ.

“Cái gì mà đại ân đại đức!” Bách Lý Ca Lâm cười rộ lên. “Tu Viễn, ngươi cũng là một mình tới tham gia sơ tuyển đúng không?”

Lôi Tu Viễn gật gật đầu.

“Chúng ta có thể cùng nhau làm bạn.” Cô bé tự làm thân với mọi người này cười tủm tỉm mà kéo hắn đến gần chút, nàng không biết nhớ đến cái gì mà lại hỏi: “Đúng rồi, ngươi mới vừa rồi tại sao phải chỉ vào kia cô nương mà la lên?”

Sắc mặt Lôi Tu Viễn nhất thời trở nên ảm đạm, nước mắt lại bắt đầu từ trong hốc mắt chực trào ra, hắn run giọng nói: “Ta nhận ra nàng ta...... Nửa năm trước, ta cùng Lỗ đại ca xin ăn bên đường. Đại ca không cẩn thận dọa chó của nàng ta sợ, nên nàng ta liền kêu tùy tùng đánh chết đại ca, đêm đó Lỗ đại ca liền đi rồi!”

Mọi người chỉ trầm mặc thở dài, mấy đứa nhỏ này trước giờ đều phải trải qua gian khổ hơn người khác, nên giờ phút này đối mặt với nước mắt Lôi Tu Viễn, cũng biết rằng an ủi gì cũng đều không có tác dụng.

Ai ngờ hắn càng khóc càng lớn, giống như không bao giờ ngừng được khiến mấy đứa nhỏ khác trong sân đình đều nhìn qua đây. Bách Lý Ca Lâm thở dài: “Cái kia...... Tu Viễn ngươi đừng khóc nữa......”

Lôi Tu Viễn nức nở nghẹn ngào khôn xiết: “Ta...... Ta nhịn không được......”

Tiểu Bổng Chùy rất không kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: “Người ngươi làm từ nước sao? Động vào liền khóc. Có chắc là nam nhân không?”

Lôi Tu Viễn ngừng trong chốc lát, rồi dùng sức xoa xoa đôi mắt, tuy trên mặt còn đọng lại nước mắt, nhưng nước mắt đã ngừng lăn xuống. Hắn thấp giọng nói: “Trước kia Lỗ đại ca cũng thường xuyên nói như vậy với ta…… Ta sai rồi, Tiểu Bổng Chùy đại ca, ta không bao giờ khóc nữa.”

Tiểu… Bổng… Chùy… Đại… Ca…

Tiểu Bổng Chùy lập tức nhịn không được phì cười, lần đầu tiên nàng được người khác kêu như vậy! Nàng cố gắng nhịn cười, nhưng Bách Lý Ca Lâm bên cạnh đã không khách khí mà cười đến lăn ra trên đất, Diệp Diệp cũng nhịn không được bắt đầu cười, cười rồi cười, ngay cả Lôi Tu Viễn chính mình cũng nở nụ cười thật tươi.

Rất nhanh, Sồ Phượng ThưViện sơ tuyển đã xong. Lục Công trấn này có tổng cộng năm mươi sáu đứa nhỏ được thông qua, có phục sức đẹp đẽ quý giá khí chất cao nhã, cũng có thiếu niên nông gia bình thường, chẳng qua quần áo tả tơi giống ăn mày như bọn Tiểu Bổng Chùy lại cực kì hiếm thấy.

Hắc Sa Nữ đứng bên hồng lộc, thanh âm của nàng tuy mềm mại dễ nghe, nhưng từ đầu đến cuối ngữ điệu lại lạnh như băng.

“Bây giờ gọi đến số nào thì bước lên xe, từng người một đi lên.”

Tiểu Bổng Chùy nhìn năm mươi sáu đứa nhỏ trong sân đình, đen nghịt cả một vùng, nhưng xe lại chỉ có bốn chiếc, tuy rằng rất lớn, nhưng một chiếc xe chở mười mấy người sao? Có thể không? Phải sắp xếp số người như thế nào?

Hắc sa nữ nhân gọi số cực nhanh, trong chốc lát đã thấy trên chiếc xe thứ nhất có mười mấy người, nhưng trong xe lại không có chút động tĩnh nào, bọn nhỏ đều có chút lo lắng, cũng có chút chờ mong. Bách Lí Ca Lâm ghé vào tai Tiểu Bổng Chùy nói nhỏ: “Ngươi nói xem, trên xe có phải có tiên pháp gì hay không? Nhìn thế nào cũng không thể nào chở nhiều người như vậy….”

Tiểu Bổng Chùy lắc đầu, nàng cũng không biết.

Rất nhanh, Hắc Sa Nữ đã kêu đến nàng: “Ba năm chín.”

Tiểu Bổng Chùy bước nhanh đi đến chiếc xe thứ hai, nhẹ nhàng mở rèm ra, bên trong tối như mực, có một tia sáng nhạt lúc ẩn lúc hiện, thậm chí còn có một mùi hương ngọt ngào như hoa. Nàng một chân bước lên xe, đi về phía trước một bước, rồi đột nhiên vào lúc này, cảnh tượng lại thay đổi. Ánh sáng trước mắt tỏa ra nhu hòa, lại là một tòa đình viện thật lớn, có rất nhiều đình đài lầu các, xa xa nước từ trên núi chảy xuống thản nhiên, cảnh tượng này thật là giống trong tranh vẽ. Nàng đứng trong rừng hoa lê trắng như biển tuyết, không thể tin nổi mà hít thật sâu một hơi, hương hoa ngọt ngào thấm vào đáy lòng, thật thoải mái.

Đây là đang nằm mơ sao? Nàng ngây người mà quan sát xung quanh, vừa rồi thứ nàng bước lên chính là xe mà? Nhưng tại sao…. Trong xe lại có đình đài lầu các, hoa lê tựa biển?

“Ba năm chín, mời đi theo ta.”

Một bóng người bỗng lóe lên dưới tang cây hoa lê, là một nữ tử tuổi chừng đôi mươi, nhưng ngoại hình nàng không giống người lắm. Trên đầu là tóc dài màu xanh, theo bả vai xõa xuống đến cánh tay, một mảng lớn da thịt lộ ra bên ngoài, trên đó mọc đầy vảy màu xanh.

Tiểu Bổng Chùy trong lòng hơi giật mình, nàng là yêu quái sao? Tại sao nơi này lại có yêu quái?

Không ai trả lời câu hỏi của nàng, đi theo nữ yêu suốt con đường đầy hoa và liễu. Lúc sau rất nhanh liền đi vào một khoảng sân rất rộng, trong sân có những tòa nhà nhỏ ở phía Đông và phía Tây, nhưng phía Tây dường như đã có người vào ở, nên nữ yêu đưa nàng đi về phía Đông, rồi nói: “Ba năm chín, mời vào gian phòng này.”

Tiểu Bổng Chùy nhẹ nhàng đẩy cửa gian phòng trong tiểu lâu phía Đông ra, trên bàn bên trong cái gì cũng có cả, còn có một cái giường rất lớn, đệm chăn trắng như tuyết rất sạch sẽ. Ngoài ra, trong phòng có một tấm màn trúc, đi vào sâu bên trong sẽ có một chậu tắm nhỏ, nước trong chậu xanh óng ánh trong suốt, bên cạnh có lược, bồ kết, trứng gà, mật ong dùng để tắm, tất cả đều vô cùng đầy đủ.

Đây là chuẩn bị cho nàng ở sao? Nàng cho đến bây giờ cũng chưa từng có căn phòng nào tốt như vậy.

Tiểu Bổng Chùy còn đang ngẩn ra thì nữ yêu kia ở phía sau còn nói thêm: “Xin mời ở trong này nghỉ tạm một đêm, ngày mai đúng lúc tuyết rơi sẽ tiến hành nhị tuyển, canh giờ tới rồi thì ta sẽ gọi ngài.”

Nói xong cô ta liền đi mất. Nàng nhìn trái nhìn phải, thật ra, nàng chưa từng tử qua cách tắm xa xỉ như với trứng gà hay mật ong này, chậu tắm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nên nhịn không được mà nhìn chằm chằm. Trên giường đệm chăn sạch sẽ giống như mây trắng, nàng vốn nghĩ muốn nằm trên đó thử một chút, nhưng lại sợ quần áo làm giường bẩn, nên chỉ có thể lấy tay nhẹ nhàng sờ sờ. Nguyên liệu mềm mại bóng loáng, mặt trên còn có mùi rừng thông thoang thoảng.

Nếu đây thật sự là một giấc mơ, nàng tuyệt đối không muốn tỉnh lại.

Trong sân rất nhanh lại truyền đến tiếng người, nghe có chút quen tai. Tiểu Bổng Chùy đẩy cửa ra thì thấy Bách Lý Ca Lâm cũng đi theo nữ yêu đi tới, nàng ta vậy mà đã làm thân với nữ yêu rồi, một đường đi đến đây luôn nói ríu rít không ngừng. Khi trông thấy chính mình từ xa, nàng ta lập tức vẫy tay, vừa gọi vừa cười thật lớn: “Tiểu Bổng Chùy! Thật tốt quá! Chúng ta ở lại gần như vậy!”

“Đây ở là trong xe sao?” Tiểu Bổng Chùy nhịn không được liền hỏi.

Bách Lý Ca Lâm lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết, có điều Diệp Diệp vừa rồi đoán trên xe có thể làm một loại tiên pháp gọi là ‘Tay Áo Càn Khôn’, bên trong hẳn là chốn thần tiên nào đ1o.”

Diệp Diệp này dường như hiểu rất nhiều thứ, xuất thân trước khi nghèo túng thật sự không đơn giản chút nào.

Giống như nhìn ra nàng đang nghĩ gì, Bách Lý Ca Lâm cười nói: “Diệp Diệp rất lợi hại, huynh ấy biết rất nhiều thứ. Thoạt nhìn giống như ta cùng tỷ tỷ đang chăm sóc cho huynh ấy, nhưng thật ra là huynh ấy đang chăm sóc hai chúng ta.”

Kỳ thật, cô gái trước mắt nhạy bén hơn rất nhiều so với tưởng tượng, đứa nhỏ nào đã trải qua sự nóng lạnh của nhân tình thì không có ai thật sự khờ dại cả,

Rất nhanh, trong sân lại được dẫn đến thêm vài người, là Diệp Diệp, Bách Lý Xướng Nguyệt, và Lôi Tu Viễn, không biết là trùng hợp, hay là Hắc Sa Nữ kia sắp xếp.

Diệp Diệp nói: “Đây hẳn là tiên pháp Tay Áo Càn Khôn, có điều vẫn không tưởng tượng được là lớn như vậy. Ta đoán, đây là một trong những cách khiến danh tiếng của Sồ Phượng thư viện truyền đi rộng rãi đến thế. Ai được thông qua sơ tuyển đều có thể đi vào chỗ thần tiên này, bên trong đầy các loại kỳ cảnh, trải nghiệm hiếm có như vậy, cho dù không qua được nhị tuyển thì người quay về cũng sẽ kể lại mọi chuyện cho người khác nghe, miệng truyền miệng. Khi biết được vào thư viện tu hành có thể sống như thần tiên vậy thì đương nhiên người đến ngày càng nhiều.”

Thì ra là thế, cẩn thận ngẫm lại, quả nhiên rất có đạo lý. Ban đầu, khi nghe tiên nhân nói còn mơ hồ, nhưng Sồ Phượng Thư Viện lại sơ tuyển náo nhiệt như thế, rất nhiều người không có căn bản gì về linh khí cũng đến xem vận may, người tới càng nhiều, tỷ lệ tuyển được người có tư chất tốt cũng càng lớn, chắc chắn đây là biện pháp tốt.

Mấy đứa nhỏ ở trong sân líu ríu nói không ngừng, rất náo nhiệt, bỗng nhiên một cánh cửa nơi tiểu lâu phía Tây mở ra, một đứa con trai mặc áo trắng hùng hổ đứng trước cửa mà gào lên: “Từ nãy đến giờ, bọn côn đồ các ngươi ồn ào muốn chết. Tất cả...... Đều câm miệng cho ta!”

Mọi người liền nhìn qua, đứa con trai này đúng là trong đám nhà giàu mới vừa rồi bị Tiểu Bổng Chùy dùng bạc ném vào, bộ dạng cũng tuấn tú, nhưng nửa bên mặt hiện tại bị sưng, nhìn rất buồn cười. Không thể nghĩ được, người ở tiểu lâu này là hắn, nói không phải là cố ý sắp xếp thì chẳng có ai tin.

Tiểu Bổng Chùy quay đầu lại nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi nói cái gì?”

Đứa con trai mặc áo trắng vừa nhìn thấy nàng, sắc mặt liền cứng đờ như tượng, chỉ vào nàng há miệng muốn mắng, nhưng rất nhanh lại nuốt trở lại, hừ một tiếng rồi hung hăng đi vào phòng đóng sầm cửa lại.
Bình Luận (0)
Comment