Thiên Hương Bách Mị

Chương 77

*nhân tâm: lòng người

Nhạc Thải Linh không kiên nhẫn nghe nàng thuyết giáo, dứt khoát đằng vân bay lên, nàng lạnh lùng nhìn mọi người phía dưới, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lôi Tu Viễn, điềm nhiên nói: “Mấy lời vô nghĩa không cần nhiều! Hôm nay mấy người các ngươi ta đều nhớ kỹ! Lôi Tu Viễn, đặc biệt là ngươi!”

Nàng không đợi mọi người nói cái gì nữa, xoay người bay nhanh đi.

Tô Uyển nhất thời giận dữ: “Làm ta sợ muốn chết! Ta thật là sợ! Nhớ kỹ chúng ta, nàng muốn ám sát chúng ta sao?!”

Thanh Nhạc trưởng lão là một người hiền lành hòa nhã như vậy, làm sao lại có loại đệ tử này?!

Mấy người Ứng Nguyên Khải cũng chỉ cười khổ, nhưng ai cũng không tin này sư muội õng ẹo này có thể làm cái gì, nói thật, được mỹ nhân nhớ đến cảm giác thật quá tốt, không được thích vậy thì chán ghét cũng được! Ít nhất trong lòng còn có bọn họ!

Lại ở vùng lân cận tìm một lần, xác nhận cuối cùng không tìm ra cái gì, Ứng Nguyên Khải tiến lên chắp tay nói: “Đặng sư đệ, Lôi sư đệ, Tô sư muội, Khương sư muội, ta phải hoàn thành việc săn yêu. Cầu chúc chư vị sư đệ sư muội sớm ngày hoàn thành thí luyện, đợi ra ngoài rồi chúng ta gặp lại.”

Việc đã đến nước này, đám người Ứng Nguyên Khải cũng không tính quấn lấy mấy người Lê Phi nửa, bản lĩnh của Lôi Tu Viễn mới vừa rồi bọn họ đều đã được chứng kiến, người ta quả thật là thiên tài, Thái A Thuật ngay cả kiếm cũng có thể gọi ra, nếu hắn không chọc mù hai mắt của Chu Yếm, mọi người lúc này có lẽ đều đã vào bụng Chu Yếm rồi.

Bọn họ đồng tâm hiệp lực đối phó Chu Yếm, cũng coi như có giao tình, tuy rằng mấy nam đệ tử này có chút không đáng tin cậy, tâm địa cũng rất gian xảo, nhưng mọi người không xấu, Tô Uyển lúc này cười nói: “Đa tạ các sư huynh, cáo từ.”

Lê Phi kinh ngạc đứng một hồi lâu, bỗng nhiên dường như nhớ tới cái gì, trước khi ngất đi, Nhật Viêm có phải đã đi ra hay không? Đầu óc nàng lúc ấy thật hỗn loạn, tất cả đều giống như mộng nhưng cũng chẳng phải mộng, giờ phút này nhớ lại, thật sự không dám xác định rốt cuộc là ảo giác hay là thật sự nhìn thấy hắn.

“Không sao chứ?” Lôi Tu Viễn cúi đầu nhìn nàng.

Nàng vội vàng lắc đầu: “Không sao hết, đi thôi, tiếp tục săn yêu.”

Không thấy hình bóng Nhật Viêm, có thể là ảo giác thật.

Đặng Khê Quang cười khổ nói: “Sư muội tốt, muội không nhìn xem hiện tại trời đã tối rồi, chúng ta vừa bị thương, còn đang chóng mặt, làm sao có thể săn yêu? Vẫn là trước tiên tìm một chỗ để ngủ một giấc đi!”

Lôi Tu Viễn và Tô Uyển đều không phản đối, lưới trị liệu chỉ có thể chữa khỏi miệng vết thương, nhưng tổn thất về nguyên khí lại chưa khỏi, trạng thái hiện giờ tuyệt đối không thể săn yêu, phải nghỉ ngơi.

Trong phạm vi mười dặm, một chút yêu khí cũng không có, yêu vật nơi khác dường như cũng không có ý muốn đến nơi này, bốn người tìm nửa ngày, cuối cùng vẫn là lựa chọn nghỉ ngơi bên cạnh thủy vực. Mộc hành tiên pháp của Đặng Khê Quang lập tức có tác dụng, lúc này thi pháp xây một nhà gỗ không lớn không nhỏ, dùng tấm ván gỗ ngăn cách hai gian, một gian dành cho nam, gian còn lại là của nữ.

Thấy ba người còn lại nhóm bốn người đều chịu thương quá nặng, cho nên Lê Phi kiên trì tự mình gác đêm, ba người kia không thể làm nàng đổi ý, đành phải đi vào nghỉ ngơi. Lê Phi bao quanh nhà gỗ một tầng ẩn nấp thuật, chỉ cần yêu vật không đánh lên, cho dù có đến gần cũng sẽ không phát hiện bọn họ.

Nhìn thấy trăng lên cao, trong rừng yên ắng, Lê Phi bỗng nhiên thở dài một tiếng.

Không biết vì sao, nàng không muốn nghĩ về chuyện buổi chiều, từ tận đáy lòng thà rằng nó chưa từng xảy ra, đây là lần đầu tiên, nàng không muốn biết về thân thế của mình nữa. Nếu không nghĩ nữa, nàng có thể làm một đệ tử tu hành bình thường.

Nàng chưa từng khát vọng mình là một đệ tử tu hành bình thường như bây giờ, cố gắng tu hành, cuối cùng thành tiên, báo đáp lòng tốt của những người đã quan tâm nàng. Nhưng nàng chung quy vẫn là người ngoại tộc, hoàn toàn khác với người bình thường, nơi phong ấn của Lật Liệt Cốc kia, hiện giờ lại làm cho nàng loáng thoáng có cảm giác cực kỳ quen thuộc hoài niệm.

Hải Ngoại Thiên Châu Vạn Đảo Dị Dân...... Nàng bỗng nhiên ôm chặt lấy đầu gối của mình, như là giấu đi tất cả bí mật vậy, gắt gao ôm chặt lấy.

Nàng có một loại trực giác, nếu bị người khác biết được thân thế thật sư của chính mình, nàng sẽ có thể mất đi tất cả, mất đi lòng tốt của mọi người, đây là chuyện nàng sợ hãi nhất.

“Nam hoan nữ ái xong rồi?”

Thanh âm khàn khàn quen thuộc lại vang lên bên tai, Lê Phi giật mình một cái, đối diện là đôi mắt hẹp dài màu lục, hai mắt tràn ngập linh tính lúc này tràn ngập tức giận, hung tợn mà trừng mắt với mình.

“...... Nhật Viêm?”

Mới vừa rồi không phải là nằm mơ sao? Hóa ra là sự thật sao? Hắn làm sao lại lớn như vậy?

Con hồ ly này bỗng nhiên bắt đầu chửi ầm lên: “Đứa ngu xuẩn này chỉ biết làm hỏng việc! Được việc không đủ hỏng việc có thừa! Lão tử bám vào người ngu xuẩn như ngươi đúng là không có chuyện gì tốt!”

Lê Phi lại bị mắng đến sửng sửng sốt sốt, bao nhiêu lâu rồi không thấy nàng? Bao nhiêu lâu rồi không có ai mắng nàng ngu xuẩn? Lúc này chợt nghe được, trong lòng nàng lại có muôn vàn cảm khái.

“Nhật Viêm!” Nàng kích động mà kêu lên một tiếng, bổ nhào về thân hình xù lông của hắn, kết quả lại là xuyên qua không khí, suýt nữa đã ngã chỏng vó.

Nàng mờ mịt ngẩng đầu: “Ngươi ngủ năm năm còn chưa ngủ ra thật thể sao?”

“Năm năm cái đầu quỷ ngươi!” Cửu Vĩ Hồ lập tức đứng lên, chín đuôi dài kích động mà phe phẩy, “Hôm nay căn nguyên linh khí ngươi đột phá, khiến ta giật mình tỉnh dậy! Vốn cần hai tháng nữa mới có thể hoàn toàn hấp thu yêu khí, giờ thì tốt rồi! Hiện giờ yêu khí rung chuyển, không thể khống chế, một chút quy luật cũng không có, quỷ mới biết bao lâu tỉnh một lần! Lúc trước không nên bám vào trên người một đứa ngu xuẩn như ngươi!”

Hắn đường đường Cửu Vĩ Hồ ngàn năm, đầu tiên là mỗi mười ngày mới có thể tỉnh một lần, hình thể hiện ra cũng nhỏ vô cùng, đúng là cực kỳ chật vật, hiện giờ sắp khôi phục phong thái thật lớn của hồ yêu ngày xưa, lại bị chặn ngang, cảm giác đó, thiên ngôn vạn ngữ chửi mắng làm sao có thể nói hết?

Lê Phi lại bị hắn thao thao bất tuyệt nói nói đến ngây cả người, ngừng nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: “Ý của ngươi là vẫn phải thường ngủ say?”

“Ta thà rằng vẫn có thể ngủ!” Nhật Viêm giận dữ nhìn nàng, “Tại sao lại đột nhiên đột phá căn nguyên linh khí?! Ngươi không sợ bị chúng tiên gia phát hiện băm ngươi thành trăm mảnh sao!”

Lê Phi mờ mịt: “Căn nguyên linh khí?”

“Ít nói nhảm! Mười dặm xung quanh đều bị căn nguyên linh khí của ngươi tinh lọc! Đừng giả vờ nói với ta là không biết!”

Ánh sáng trắng đó là căn nguyên linh khí? Là vì đặc thù thể chất của nàng? Lê Phi mệt mỏi nhắm mắt lại, lại mở ra, miễn cưỡng cười cười: “Nhật Viêm, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, ta không muốn biết gì hết.”

Nhật Viêm trợn tròn mắt, đột nhiên cười ha hả: “Không muốn biết? Nói như loài người các ngươi, ngươi hiện giờ cũng xem như nửa người lớn rồi, đã đến thời điểm có thể biết rồi ngươi rồi lại không muốn biết? Ha ha ha! Lão tử buồn cười chết được! Đây là người! Yếu ớt! Hay thay đổi! Ngươi sớm muộn gì cũng chết vì mấy thứ này!”

Lê Phi phát ngốc trong chốc lát, trong mắt bỗng nhiên tràn ngập nước mắt, thấp giọng nói: “Ta không muốn biết, không cần nói cho ta biết.”

Con hồ ly này cuối cùng vẫn không nói, thân thể to lớn nằm xuống, chín đuôi dài chậm rãi đung đưa, thật lâu sau, hắn đột nhiên mở miệng: “Ngươi cùng tiểu tử kia vậy mà ở bên nhau rồi?”

Lê Phi nghi hoặc: “Tiểu tử kia? Đang nói Lôi Tu Viễn sao?”

“Quỷ mới biết hắn tên là gì! Chính là tiểu quỷ nham hiểm kia! Tuổi còn nhỏ mà một bụng toàn ý xấu! Ngươi ân ân ái ái với ai cũng không tốt, lại nhất định phải chọn hắn!”

Lê Phi thấy lời này của hắn rất đáng ghét, giống như cha vợ chướng mắt con dâu, không khỏi bất mãn: “Hắn thì làm sao? Không phải rất tốt sao? Còn có, cái gì mà ân ân ái ái, ngươi có biết dùng từ hay không?”

Nhật Viêm hai mắt hơi hơi híp lại, không biết nghĩ gì, đột nhiên nói: “Đây đại khái là ý trời......Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, ngươi tại sao đột nhiên lại đột phá căn nguyên linh khí? Ta thấy nơi này phần lớn đều là yêu khí, chẳng lẽ là nơi thí luyện của tiên gia môn phái?”

Con hồ ly này ngủ năm năm, chuyện không biết có nhiều lắm, Lê Phi phấn khích mà đem chuyện thú vị xảy ra trong năm năm nói cho hắn nghe, đôi tai hắn không ngừng phe phẩy, nghe xong rốt cuộc còn cười lạnh: “Lòng người khó dò, hôm nay đối tốt với ngươi, ngày khác có thể sẽ gặm xương, ăn thịt của ngươi! Ngươi vẫn là ngu xuẩn khờ khạo như vậy!”

Những lời này vừa vặn động đến tâm sự của Lê Phi, nàng lại rơi vào trầm mặc.

Nhật Viêm bỗng nhiên đứng dậy, nói: “Nếu đã vào Vô Nguyệt Đình, tu hành cho thật tốt đi, ngươi hiện giờ linh khí dồi dào, tất nhiên sẽ có thành tựu, ta đi đây.”

Nhanh như vậy đã muốn ngủ? Hắn ngủ năm năm còn chưa ngủ đủ sao!

Lê Phi vội la lên: “Ngươi lần này muốn ngủ bao lâu?”

Nhắc đến hắn vẫn rất tức giận không kiềm được: “Yêu khí dao động không ngừng, có lẽ hai ba ngày, có lẽ chín mươi ngày! Đều là lỗi của ngươi!”

Nói xong, như là sợ nàng lại dong dài, thân thể thật lớn của hắn chợt tản ra, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Trong lòng Lê Phi lại là một trận mất mát, ngẩng đầu nhìn trời tối, đêm còn dài, một mình từ từ trải qua đêm dài, nàng chỉ có thể kiệt lực không cho chính mình suy nghĩ đến chuyện phiền lòng này.

Cửa gỗ bỗng nhiên kẽo kẹt một tiếng, Lê Phi ngạc nhiên quay đầu lại, lại thấy Lôi Tu Viễn đẩy cửa đi ra, trên mặt hắn còn mang theo một chút vẻ buồn ngủ, ngồi xuống bên cạnh nàng, thanh âm khàn khàn: “Ngươi mới vừa rồi nói chuyện với ai vậy?”

“Không có, ta không nói cái gì hết.” Lê Phi ra vẻ tự nhiên mà phủ nhận.

Hắn “Ừ” một tiếng, dường như không tin, cúi đầu, hai mắt giấu kín sương mù gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Tim Lê Phi bỗng nhiên đập dồn dập, hắn lại nhìn nàng như vậy, lúc này hắn còn có thể lảng tránh ánh mắt của nàng không? Nàng lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn không tránh đi, trong con ngươi tối đen, chỉ có hình bóng của nàng.

Thân thể của nàng giống như bị một đôi bàn tay khổng lồ vô hình bóp nát ra, cả người mềm nhũn, trong lòng bỗng nhiên sợ hãi, muốn né tránh ánh mắt hắn, nhưng lại luyến tiếc. Nàng cảm thấy chính mình giống như đang khẩn cầu hắn cái gì đó, cầu hắn không cần nhìn nàng như vậy, có lẽ là cầu hắn cho nàng một đáp án thỏa mãn rõ ràng.

Nàng hy vọng hắn sẽ dẫn dắt chính mình, nhưng hắn vĩnh viễn cái gì cũng không nói, đáy lòng nàng lại là từng đợt mất mát, lá gan có lớn hơn nữa cũng không dám hỏi hắn tại sao lại hôn mình, nàng không hiểu nam nhân, trong lòng hắn cũng nghĩ giống nàng sao? Tùy tiện bị hôn lên trán, hắn là đang mạo phạm nàng, nhưng nàng lại không thấy tức giận.

Trên trán bỗng nhiên bắt đầu nóng lên, môi hắn giống như có lửa, làm mặt cũng bị liên lụy mà nóng lên, chỉ sợ đỏ đến nỗi không dám nhìn người khác, may mắn sắc trời tối đen, hắn không nhìn ra.

Bỗng nhiên, cánh tay Lôi Tu Viễn vòng qua bả vai gầy của nàng, kéo nàng vào lồ.ng ngực ấm áp của hắn.

Lê Phi ngã vào lồ.ng ngực hắn, chỉ nghe thanh âm của hắn nói nhỏ bên tai: “Ngủ một lúc đi, ta đến gác đêm.”
Bình Luận (0)
Comment