Thiên Hương Tiêu

Chương 10

Cốc Hàn Hương nói:

"Giao cho người dắt đi thật không tiện, chi bằng cứ giữ ở bên ta, đợi đại ca về rồi hãy nói".

Chung Nhất Hào cung kính đáp rằng:

"Vậy phu nhân hãy quyết định, thuộc hạ xin cáo lui". Nói xong thì xoay người bước ra ngoài.

Lao Sơn Tam Hùng cũng đứng dậy, ôm quyền cáo biệt.

Cốc Hàn Hương đưa ra đến ngoài cổng, cười nói:

"Ba vị đi đường đã mệt nhọc, cũng nên nghỉ ngơi, chuyện này ta sẽ nói với Hoắc Nguyên Kha".

Bào Siêu nói:

"Đã nhọc lòng phu nhân". Rồi dắt theo hai người kia quay người đi.

Cốc Hàn Hương gọi thiếu nữ áo tang, nói:

"Cháu hãy đến chỗ Hoắc Nguyên Kha, cho y biết rằng Lao Sơn Tam Hùng đã quay về, bảo có một vị nữ anh hùng đang ở chỗ của ta, nói với y đừng điều tra chuyện này nữa!".

Thiếu nữ áo tang nói:

"Cháu sẽ bảo y đến gặp thẩm thẩm thì tốt hơn".

Cốc Hàn Hương lắc đầu nói:

"Cháu cứ bảo y một tiếng là được, ta không muốn gặp y".

Thiếu nữ áo trắng gật nhẹ đầu nói:

"Thôi được!" quay người mà đi.

Cốc Hàn Hương chậm rãi quay về trong phòng, thiếu phụ áo trắng đang đứng đợi ở trước cửa, cúi người làm lễ, nói:

"Được phu nhân bảo vệ, tiện thiếp cảm kích không nguôi".

Cốc Hàn Hương kéo nàng tới chiếc ghế rồi ngồi xuống nói:

"Tỷ tỷ ra tay cứu đại ca của ta, trong lòng ta cũng cảm kích không nguôi như thế, chúng ta đừng nên khách sáo với nhau!".

Nàng hơi ngừng lại rồi lại nói:

"Tỷ tỷ đã quen biết đại ca của ta từ hồi nào?".

Thiếu phụ áo trắng lắc đầu nói:

"Lần đầu tiên gặp ở Nam Xương, trước đây chưa hề quen biết".

Cốc Hàn Hương nói:

"Tại sao tỷ tỷ ra tay cứu chàng?".

Lời này hỏi rất bất ngờ, dù cho thiếu phụ áo trắng cơ trí hơn người, cũng không khỏi giật mình vì câu hỏi này, trầm ngâm một lát, rồi mới mỉm cười đáp rằng:

"Hồ minh chủ lòng dạ lỗi lạc, khí độ ngất trời, tiện thiếp không nỡ để ngài chết dưới Âm phong chưởng của sư phụ ta".

Cốc Hàn Hương nghe nàng ca ngợi Hồ Bách Linh như thế, không khỏi vui mừng, mỉm cười nói:

"Rất ít người ở trước mặt ta mà khen ngợi chỗ tốt của đại ca, nhưng chàng quả thực là người tốt nhất trên đời này, tỷ tỷ khen ngợi chàng như thế, trong lòng ta cảm thấy vui mừng ...".

Thiếu phụ áo trắng thấy nàng cười tươi như hoa, không hề giả vờ, trong lòng thầm hổ thẹn, nhủ rằng:

"Một người thiện lương đa tình, trong sáng như một thiên sứ, dù cho tơ lòng của mình đối với Hồ Bách Linh giấu kỹ suốt đời không lộ, cũng cảm thấy không yên". Cốc Hàn Hương đột nhiên thu lại nụ cười, nói:

"Muội mừng đến nỗi hồ đồ, cả tên tỷ tỷ mà cũng quên không thỉnh giáo?".

Thiếu phụ áo trắng nói:

"Tiện thiếp họ Miêu tên là Tố Lan, phu nhân sau này hãy cứ gọi tiện thiếp là Lan nhi!".

Cốc Hàn Hương nói:

"Tỷ tỷ lớn hơn muội vài tuổi, muội sẽ gọi là Miêu tỷ tỷ ...".

Miêu Tố Lan nói:

"Điều này tiện thiếp nào dám?".

Cốc Hàn Hương nói:

"Trong cốc chỉ có hai người phụ nữ là tiểu muội và Hà nhi, nay có thêm một người bạn, ở hậu sơn có thác nước trong vách, có rất nhiều hoa đẹp, hôm sau tiểu muội sẽ đưa tỷ đi thăm, giờ đây tỷ nên nghỉ ngơi".

Miêu Tố Lan nói:

"Phu nhân đối đãi với tiện thiếp như thế, thật khiến cho tiện thiếp cảm thấy không biết lấy gì mà báo đáp!".

Cốc Hàn Hương chưa trả lời thì thiếu nữ áo tang vội vàng bước vào, nói:

"Hoắc Nguyên Kha nghe bảo rằng phu nhân giữ vị thẩm thẩm này ở đây, chỉ cười nhạt mà không nói, trong lòng hình như rất không vui".

Cốc Hàn Hương đứng dậy nói:

"Cháu hãy sắp xếp chỗ ở cho Miêu tỷ tỷ này, ta sẽ đích thân đi gặp y!".

Miêu Tố Lan đứng dậy nói:

"Phu nhân không cần vì chuyện của tiện thiếp mà phải đích thân đi xử lý, chi bằng cứ để vị tỷ tỷ này đưa tiện thiếp đến chỗ vị họ Hoắc ấy, nghe y phán xử, Hồ minh chủ cũng đã sắp về, ngài muốn tiện thiếp đến trong cốc này tránh nạn, chắc là đã sớm có sự sắp xếp".

Cốc Hàn Hương mỉm cười nói:

"Tỷ tỷ hãy an tâm! Hoắc Nguyên Kha tuy nóng nảy, nhưng y không dám không nghe lời của ta, ta sẽ quay về rất mau". Rồi xoay người bước đi.

Miêu Tố Lan thở dài nhẹ một tiếng, quay nhìn sang thiếu nữ áo tang nói:

"Muội muội họ gì?".

Thiếu nữ áo tang đáp:

"Tiểu muội tên là Vạn Ánh Hà! Còn tỷ tỷ?".

Miêu Tố Lan nói:

"Ta tên là Miêu Tố Lan, muội muội sao lại mặc đồ tang như thế?".

Vạn Ánh Hà buồn bã đáp:

"Tiểu muội đang để tang cho phụ thân".

Miêu Tố Lan nói:

"Bá phụ qua đời từ lúc nào?".

Vạn Ánh Hà chảy nước mắt mà nói:

"Đã mất được mấy tháng! Người đã bị Tử Dương đạo trưởng của phái Võ Đang giết chết".

Miêu Tố Lan nói:

"Tử Dương đạo trưởng, lão chính là chưởng môn nhân của phái Võ Đang!".

Vạn Ánh Hà nói:

"Đúng vậy! Bọn họ tự xưng là danh môn chính phái trong võ lâm, nhưng lại làm việc không ngay thẳng, tiểu muội đi theo Hồ thúc thúc luyện võ công, ngày sau sẽ báo thù cho phụ thân".

Miêu Tố Lan nhủ thầm:

"Phái Võ Đang là môn phái có thực lớn mạnh trên giang hồ, chuyện báo thù, nào dễ như thế ...".

Nàng tuy nghĩ như thế, nhưng miệng lại không nói ra, chỉ an ủi rằng:

"Quân tử báo thù mười năm không muộn, ngày tháng vẫn còn dài, muội muội đừng nên gấp".

Vạn Ánh Hà đột nhiên ngửa mặt nhìn mái nhà, nghiến răng nói:

"Thù này một ngày không báo, trong lòng của tiểu muội một ngày khó yên, muội phải đích thân giết chết Tử Dương đạo trưởng mới xong ...".

Miêu Tố Lan nói:

"Thân thế của ta cũng có chỗ giống với tiểu muội, phụ mẫu đã bỏ ta ra đi khi ta vẫn chưa trưởng thành".

Vạn Ánh Hà bị chạm tới chỗ đau lòng, nước mắt tuôn rơi, nói:

"Tiểu muội sẽ sắp xếp chỗ ngủ cho Miêu tỷ tỷ".

Miêu Tố Lan nói:

"Làm sao dám phiền muội muội, để ta tự đi vậy".

Hai người sắp xếp xong giường chiếu thì Cốc Hàn Hương đã chậm rãi bước vào.

Miêu Tố Lan bước tới hỏi:

"Phu nhân, vị họ Hoắc ấy có chịu phá lệ để tiện thiếp ở đây hay không?".

Cốc Hàn Hương cười nói:

"Bọn họ đều nể mặt đại ca, nhường ta một bước".

Nửa ngày lại trôi qua, trong chớp mắt màn đêm buông xuống.

Cốc Hàn Hương đích thân nấu mấy món ăn để đãi tiệc tẩy trần cho Miêu Tố Lan, ba người ngồi cùng bàn, vừa ăn vừa nói, Miêu Tố Lan kiến thức rộng rãi, kể hết chuyện này đến chuyện nọ, khiến Cốc Hàn Hương, Vạn Ánh Hà đều cười khanh khách.

Đang lúc cao hứng, đột nhiên có bước chân gấp gáp ở ngoài hàng rào, nói:

"Thẩm thẩm có ở nhà không?".

Cốc Hàn Hương đặt đũa xuống nói:

"Sinh nhi đã đến!" rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Vạn Ánh Hà chạy ra ngoài cửa, mở cổng.

Chỉ thấy một thiếu niên toàn thân mặc kình trang, lưng cắm bảo kiếm, eo cột sợi nhuyễn tiên vội vàng bước vào, lo lắng kêu một tiếng sư muội rồi chạy gấp vào trong nhà, ôm quyền nói:

"Hai vị Chung, Hoắc vì xử lý chuyện hai đạo nhân trong phái Võ Đang đã xảy ra tranh chấp, không ai nhường ai! Càng cãi càng dữ, thẩm thẩm hãy mau đi một chuyến, nếu muộn thì e rằng hai người sẽ đánh nhau".

Cốc Hàn Hương nhíu mày, nói:

"Bọn họ hiện giờ đang ở đâu?".

Thiếu niên ấy nói:

"Giờ đây đang ở trong Tụ nghị sảnh, thủ hạ thân tín của hai người đều xoa quyền mài chưởng, như muốn ăn tươi nuốt sống lẫn nhau, thẩm thẩm hãy mau đên!".

Cốc Hàn Hương thở dài một tiếng, đứng dậy chạy ra ngoài. Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà và thiếu niên mặc kình trang chạy theo sau, thẳng về phía Tụ nghị sảnh.

Hai nơi cách nhau không quá quấy chục trượng, bốn người chạy vội trong chớp mắt đã tới.

Chỉ thấy trong sảnh đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, Chung Nhất Hào và Hoắc Nguyên Kha đứng ở bên chiếc bàn bằng gỗ tùng, hai bên có hơn trăm quần hào đứng xếp hàng, ở giữa có bốn đại hán mặc y phục màu đen, tay cầm quỷ đầu đao, vây quanh hai đạo nhân đang bị trói.

Chỉ nghe Hoắc Nguyên Kha cao giọng nói:

"Ta bảo giết thì cứ giết, nếu xảy ra chuyện thì Hoắc mỗ này sẽ chịu hết".

Chung Nhất Hào lạnh lùng nói:

"Phái Võ Đang là môn phái có thực lực lớn mạnh trên giang hồ, mạng của hai người này tuy không đáng coi trọng, nhưng sẽ khiến cho phái Võ Đang đến đây báo thù, sự việc lúc ấy sẽ khó xử lý, minh chủ đã sắp quay về, ta thấy chi bằng cứ nhốt hai kẻ này vào trong thạch lao, đợi minh chủ quay về sẽ do ngài phán xử".

Hoắc Nguyên Kha lớn giọng nói:

"Chung huynh cũng là bá chủ vùng Giang Bắc một thời, tại sao lại ...".

Chung Nhất Hào không để cho y nói hết, lạnh lùng cười một tiếng, nói:

"Huynh đệ không phải là e sợ chuyện gì cả, chỉ là không muốn chuốc lấy phiền phức cho Mê Tông Cốc chúng ta".

Hoắc Nguyên Kha nói:

"Phiền phức cái gì, rõ ràng là e sợ, hừ hừ! Nếu Chung huynh có lòng trung nghĩa của đàn bà, sao có thể làm nên chuyện lớn".

Chung Nhất Hào vỗ tay xuống bàn, nói:

"Ngươi mắng ai?".

Hoắc Nguyên Kha nói:

"Mắng ngươi thì thế nào?".

Chung Nhất Hào tức giận nói:

"Hoắc Nguyên Kha dám mắng người khác, chắc là không muốn sống nữa đây!".

Hoắc Nguyên Kha giơ quyền đấm tới, miệng thì quát:

"Chúng ta hãy thử xem kẻ nào không muốn sống nữa".

Chung Nhất Hào né quyền ấy, lật tay lại vỗ ra một chưởng Thừa phong kích lãng.

Cốc Hàn Hương đã đến phía trước chiếc bàn, cao giọng nói:

"Dừng tay lại!".

Hoắc Nguyên Kha hơi bước lên một bước, chân phải ngầm vận lực, xoay người một cái, né được chưởng thế của Chung Nhất Hào rồi áp sát lên, đẩy ra một chưởng Trực khấu thiên môn thẳng về phía trước.

Chung Nhất Hào đã nghe tiếng quát của Cốc Hàn Hương, hai vai lách một cái, thối lùi ra sau ba bước.

Hoắc Nguyên Kha thì giả vờ không nghe tiếng quát của Cốc Hàn Hương, giở chân phóng cước tới.

Cốc Hàn Hương vội kêu:

"Ta bảo các người dừng tay lại, ngươi không nghe sao?".

Hoắc Nguyên Kha nhìn về phía Cốc Hàn Hương, hạ tay xuống, nói:

"Phu nhân đến khi nào, sao không cho người báo trước một tiếng, bọn chúng tôi sẽ nghênh đón".

Cốc Hàn Hương cười nhạt nói:

"Chung huynh chắc là bị điếc, không nghe được tiếng quát của phu nhân".

Hoắc Nguyên Kha ôm quyền thối lui hai bước, cung kính nói với Cốc Hàn Hương:

"Xin mời phu nhân thượng tọa".

Cốc Hàn Hương hơi nhíu mày, nhìn Miêu Tố Lan, mặt đầy vẻ lung túng.

Miêu Tố Lan đưa mắt nhìn quanh nói:

"Trên vai phu nhân có nhiều bụi quá". Rồi bước tới, mượn lúc phủi bụi, nói:

"Phu nhân hãy cứ ngồi lên, đừng sợ".

Cốc Hàn Hương trong lòng vốn không có chủ ý, nghe Miêu Tố Lan nói như thế, thì chợt nhủ thầm:

"Đúng rồi! Chỗ này vốn là chỗ ngồi của đại ca, tại sao mình không thể ngồi?" rồi bước lên ngồi xuống ở giữa.

Chung Nhất Hào ôm quyền trước ngực nói:

"Thuộc hạ Chung Nhất Hào bái kiến phu nhân". Thấy y thi lễ, những nhân vật ở vùng lục lâm Giang Bắc đều cùng đến bái kiến.

Thế là Hoắc Nguyên Kha cũng đành ôm quyền làm lễ, những nhân vật ở vùng Giang Nam, Đỉnh Nam cũng đều hành lễ theo Hoắc Nguyên Kha, trong khoảng sát na, trong phòng vang lên tiếng bái kiến phu nhân.

Cốc Hàn Hương trong đời lần đầu tiên gặp chuyện này, thấy quần hào hành đại lễ với mình, trong lòng rất lo lắng, nhủ thầm:

"Mình nên làm gì đây?".

Nàng ngồi sững ra đó, một lát mới lớn tiếng nói:

"Mời các vị đứng dậy".

Quần hào đều quay về chỗ ngồi, trong đại sảnh lập tức yên lặng.

Ánh mắt của Cốc Hàn Hương nhìn lên mặt của quần hào, ánh mắt lướt tới đâu thì quần hào đều cúi đầu đến đó.

Nàng đột nhiên cảm thấy làm người đứng đầu không phải là một chuyện khó khăn, bọn họ hình như rất chịu nghe lời của mình.

Yù nghĩ ấy lướt qua, lòng trở nên gan dạ, chậm rãi đứng dậy, cao giọng nói:

"Minh chủ rời cốc chưa về, chuyện trong cốc vốn giao cho hai vị Chung, Hoắc thay minh chủ xử lý, nhưng bọn họ thường vì ý kiến bất đồng mà tranh chấp, ta thường phải xử lý, giờ đây ta sẽ quản tất cả mọi việc trong cốc".

Hoắc Nguyên Kha nói:

"Cái gì?".

Chung Nhất Hào vội vàng nói:

"Minh chủ không ở trong cốc, đương nhiên phu nhân có thân phận cao nhất, phàm là người trong cốc đều phải nghe lời phu nhân".

Cốc Hàn Hương quay mặt, nhìn Hoắc Nguyên Kha nói:

"Sao? Ngươi không nghe lời ta?".

Hoắc Nguyên Kha tiếp xúc với ánh mắt của nàng lập tức chỉ cảm thấy không thể chống cự được, trong lòng rối bời, nói:

"Lời của phu nhân, thuộc hạ nào dám không nghe".

Cốc Hàn Hương mỉm cười, đưa mắt nhìn quần hào, nói:

"Trong số các người, có ai không chịu nghe lời ta?".

Quần hào đều cúi đầu, im lặng không nói. Miêu Tố Lan trong lòng cười thầm:

"Sao lại hỏi như thế?".

Cốc Hàn Hương nói:

"Các người không lên tiếng, vậy là không ai phản đối".

Chung Nhất Hào cúi người nói:

"Minh chủ không có trong cốc, lệnh của phu nhân chính là lệnh của minh chủ, thuộc hạ muôn chết không từ".

Quần hào đều nói theo:

"Lệnh của phu nhân, bọn chúng tôi nào dám không theo".

Cốc Hàn Hương cười nói:

"Hãy cứ như vậy, sau này hai người bọn họ sẽ không tranh cãi nữa".

Quần hào nghe mà trong lòng đều cười thầm, nhưng lại rất vui mừng, nhủ rằng:

"Từ rày về sau nàng phải thường đến Tụ nghị sảnh, chúng ta chẳng phải sẽ thường gặp mặt nàng hay sao!".

Cốc Hàn Hương trầm ngâm một lát, chậm rãi bước xuống, tự tay tháo dây thừng trên người hai đại sĩ, nói:

"Các người hãy quay về! Khi đại ca quay về cũng sẽ thả hai người".

Quần hào trong sảnh đều nhìn nhau ngạc nhiên, nhưng vì Cốc Hàn Hương đã đích thân thả hai kẻ này, cho nên không thể ra tay ngăn cản, hàng trăm ánh mắt đều nhìn về phía hai đạo nhân.

Đạo nhân lớn tuổi nhìn nghiêng xuống vai phải của mình, nói:

"Phu nhân hãy trói chúng tôi lại!".

Đạo trưởng lớn tuổi cười lớn:

"Vai phải của bần đạo đã gãy, dù cho trong tay có binh khí cũng khó vượt qua vòng vây của quý cốc".

Cốc Hàn Hương nghe mà sững người, lát sau mới hiểu được ý trong lời của đạo nhân, quay đầu lại nói với Văn Thiên Sinh và Vạn Ánh Hà:

"Hai con hãy đưa họ ra khỏi cốc! Nếu có người ngăn cản, hãy bảo rằng ta thả họ đi".

Vạn Ánh Hà nhíu mày, nói:

"Thẩm thẩm, trong phái Võ Đang chẳng có người tốt, cứ giết bọn chúng cho xong!".

Nàng đã tận mắt thấy phụ thân chết trong tay của Tử Dương đạo trưởng, cho nên căm ghét người của phái Võ Đang đến thấu xương, nào muốn đưa bọn họ rời khỏi đây.

Cốc Hàn Hương nhất thời không biết được nguyên nhân Vạn Ánh Hà cãi lại mình, chỉ nhẹ thở dài một tiếng, lẩm bẩm:

"Ta sẽ đưa các người ra!".

Hai đạo nhân đưa mắt nhìn nhau, im lặng cúi đầu.

Chung Nhất Hào bước ra, nói:

"Phu nhân là mình ngàn vàng, nào có thể tùy tiện hành động, hãy để thuộc hạ đưa bọn họ ra!".

Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:

"Làm phiền ngươi!".

Chung Nhất Hào tung mình vọt một cái, người đã ra đến cửa đại sảnh, quay đầu lại quát hai đạo nhân:

"Các người còn chưa bái biệt phu nhân lên đường, đứng đó chờ cái gì?".

Hai đạo nhân bị y quát, cúi mình thi lễ với Cốc Hàn Hương rồi mới đi theo sau Chung Nhất Hào.

Cốc Hàn Hương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vạn Ánh Hà giơ ống tay áo lau nước mắt, chậm rãi bước tới hỏi:

"Hà nhi, con khóc cái gì?".

Vạn Ánh Hà ngẩng đầu lên nói:

"Cháu nghĩ đến cái chết thê thảm của phụ thân, không nén được đau buồn".

Cốc Hàn Hương trầm ngâm một lát rồi nói:

"Đúng rồi! Đại ca cho ta biết, phụ thân của con chết trong tay của người phái Võ Đang, con thấy ta thả hai đạo nhân này, trong lòng rất khó chịu phải không?".

Vạn Ánh Hà nói:

"Hà nhi không dám".

Cốc Hàn Hương nói:

"Nhất định là ..." nàng vốn định nói mấy lời an ủi, trong nhất thời, lại không nghĩ ra là phải nói gì, ngẩn người nhìn Vạn Ánh Hà, chậm rãi bước vào chỗ ngồi.

Hoắc Nguyên Kha nhìn về phía Cốc Hàn Hương, nói:

"Phu nhân, thuộc hạ có một chuyện không hiểu, không biết có nên hỏi hay không?".

Cốc Hàn Hương nói:

"Chuyện gì hãy cứ hỏi! Nếu ta trả lời không được thì hãy chờ đại ca quay về rồi hãy hỏi!".

Hoắc Nguyên Kha ho khan một tiếng nói:

"Hai người của phái Võ Đang đã dọ thám bí mật của Mê Tông Cốc chúng ta, phu nhân thả bọn họ, phải chăng là đã thả cọp về rừng?".

Cốc Hàn Hương sững người ra nói:

"Vậy làm thế nào?".

Hoắc Nguyên Kha nói:

"Bọn họ vừa mới đi không lâu, phu nhân hãy cứ truyền lệnh xuống, thuộc hạ sẽ đích thân dắt người đuổi theo giết chết bọn họ là xong".

Cốc Hàn Hương lắc đầu nói:

"Vậy làm sao được, ta đã hứa thả bọn họ ...".

Nàng trong lòng tuy nghĩ đến giết hai đạo nhân phái Võ Đang này nhất định sẽ gây nên cơn sóng gió, nhưng miệng lại không nói ra lời đã nghĩ trong lòng, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói:

"Ta thường nghe đại ca nói, phái Võ Đang là môn phái thực lực lớn mạnh hiện nay trong võ lâm, đệ tử dưới trướng rất nhiều, nếu như chúng ta giết chết hai đạo nhân này, nhất định bọn họ sẽ kéo đến đây báo thù".

Hoắc Nguyên Kha nói:

"Phái Võ Đang và lục lâm chúng ta xưa nay nước lửa không nhường, giết hay không giết hai kẻ này đâu có thể gì khác nhau".

Cốc Hàn Hương nói:

"Ta thấy chi bằng đừng giết".

Hoắc Nguyên Kha mặt đổi sắc, tựa như muốn phát tác ra, nhưng rốt cuộc nén được, nói:

"Nếu phu nhân nhất định muốn thả, thì hãy cứ thả, thuộc hạ không khỏe lắm, xin lui trước một bước". Y không đợi Cốc Hàn Hương trả lời, quay đầu đi thẳng.

Cốc Hàn Hương ngạc nhiên nhìn theo Hoắc Nguyên Kha, không biết thế nào mới phải, ngồi sững tại chỗ.

Miêu Tố Lan quay đầu lại, hạ giọng nói với Vạn Ánh Hà:

"Muội muội, hãy đến bảo với phu nhân, nếu không có chuyện gì nữa, hãy ra lệnh cho mọi người giải tán!".

Vạn Ánh Hà hơi gật đầu, bước tới, kề bên tai Cốc Hàn Hương nói:

"Thẩm thẩm, nếu không có chuyện gì nữa, hãy bảo bọn họ quay về nghỉ ngơi".

Cốc Hàn Hương tuy trong lòng không nghĩ gì, nhưng đối với chuyện Hoắc Nguyên Kha cáo lui, cũng cảm thấy y tức giận mà bỏ đi, sự việc này, trong đời của nàng chưa từng gặp qua, trong lòng không biết là tức giận hay hổ thẹn, chỉ cảm thấy lung túng, không biết làm thế nào, nghe Vạn Ánh Hà nói như thế, lập tức đứng dậy, phất tay nói:

"Đã hết chuyện, các người hãy quay về nghỉ ngơi!".

Quần hào lại nhìn nhau, bước ra khỏi đại sảnh.

Cốc Hàn Hương thở dài một tiếng, lẩm bẩm:

"Mình thật là ngốc, chẳng làm chuyện gì được". cảm thấy nỗi oan ức trong lòng trào dâng, nén không được, rơi đôi dòng lệ.

Vẻ đẹp của nàng quả thực trên đời hiếm thấy, lúc này đôi dòng lệ tuôn rơi, mắt đầy u oán, trông cáng đáng thương hơn.

Quần hào vẫn chưa đi hết, mấy người còn lại đều nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Cốc Hàn Hương, nên ai nấy đều mặt mày buồn bã.

Cốc Hàn Hương đưa tay lau nước mắt, chậm rãi bước ra ngoài, Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà đi sát theo sau, quần hào đều lui ra hai bên nhường một lối đi lớn. Miêu Tố Lan đột nhiên cảm thấy rằng mỗi cử chỉ của Cốc Hàn Hương đều đã chinh phục được lòng của quần hào trong Mê Tông Cốc, vẻ đẹp như hoa của nàng thật khiến cho người ta ngất ngây như rượu nồng.

Vạn Ánh Hà bước sát theo sau Cốc Hàn Hương, nói:

"Thẩm thẩm, đừng đau lòng nữa, đợi thúc thúc về, nhất định người sẽ trừng phạt Hoắc Nguyên Kha".

Cốc Hàn Hương lắc đầu, quay mặt lại nói:

"Chuyện này làm sao có thể cho chàng biết! chao ôi! Chàng nhất định sẽ rất tức giận".

Vạn Ánh Hà rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, trong lòng tuy muốn khuyên Cốc Hàn Hương mấy câu, nhưng không biết nên nói gì, suy nghĩ một lát mới nói:

"Thẩm thẩm, nếu không cho thúc thúc biết chuyện Hoắc Nguyên Kha, chỉ e sau này y sẽ càng phóng túng hơn".

Cốc Hàn Hương lẩm bẩm:

"Dù thế nào đi nữa, chuyện này cũng không nên để cho đại ca biết". nàng quay đầu lại nhìn, nói:

"Từ sau khi thúc thúc của con ra đi, ta đột nhiên cảm thấy có rất nhiều người không phải thật sự tôn kính chàng, những kẻ này bề ngoài thì mười phần tôn kính chàng, nhưng trong lòng thì ngược lại chán ghét chàng, chao ôi! Không biết bọn họ có lòng gì ..." nàng thở dài một tiếng rồi lại nói tiếp:

"Trước đây, ta và thúc thúc của con suốt ngày bên nhau, tuy kẻ thù đuổi theo sát, nhưng chưa bao giờ lo lắng, từ ngày chàng dành được chức minh chủ của lục lâm, không biết tại sao, ta bắt đầu lo lắng cho chàng".

Đang nói, thì đã đến trước nhà, Vạn Ánh Hà bước lên phía trước, đẩy cửa bước vào.

Miêu Tố Lan tuy chỉ mới đến nửa ngày, nhưng đã rất quen thuộc, tự đến rót mấy chén trà, nói với Cốc Hàn Hương:

"Chúc mừng phu nhân, vừa rồi trong Tụ nghị sảnh ...".

Cốc Hàn Hương không để cho nàng nói tiếp, chen vào:

"Ta buồn đến sắp chết đây, tỷ tỷ lại còn chúc mừng ta, không biết có chuyện gì đáng mừng".

Miêu Tố Lan mỉm cười nói:

"Phu nhân có lẽ cảm thấy chuyện Hoắc Nguyên Kha tức giận bỏ đi là một chuyện khó xử, kỳ thực y đã giả khéo hóa vụng, uy vọng của phu nhân đã nằm sâu trong lòng của quần hào".

Cốc Hàn Hương lo lắng hỏi:

"Tỷ tỷ, sao lại nói như thế, ta không hề cảm thấy được điều ấy?".

Miêu Tố Lan như đang tìm lời, trầm ngâm một lúc khá lâu rồi mới nói:

"Trên đường, quần hào đều hành lễ đối với phu nhân, chả lẽ phu nhân không nhận ra hay sao?" nàng không tiện nói thẳng ra rằng quần hào đều bị lay động bởi sắc đẹp tuyệt thế của Cốc Hàn Hương, chỉ đành nói lòng vòng.

Cốc Hàn Hương không giỏi tâm cơ, cũng không biết được ý của Miêu Tố Lan, nhưng nàng lại cảm thấy chuyện này rất lớn, tựa như những người này đều có lòng nhòm ngó đến cái chức minh chủ lục lâm, thế rồi mới thở dài đứng dậy, chậm rãi bước vào trong phòng.

Lúc này, trời đã gần canh hai, Văn Thiên Sinh không tiện ở lâu, hạ giọng nói với Vạn Ánh Hà:

"Sư muội hãy chăm sóc cho thẩm thẩm".

Vạn Ánh Hà trong lòng rối bời, nào có chủ ý, hơi gật đầu, có vẻ bực dọc nói:

"Huynh không đi, còn ở đây làm gì?".

Văn Thiên Sinh cũng không để trong lòng, mỉm cười, quay người bước đi, đang định lui ra, đột nhiên nghe tiếng thanh la từ xa truyền đến.

Cốc Hàn Hương nghe tiếng thanh la, vội vàng chạy ra, hỏi:

"Có phải tín hiệu khẩn cấp trong cốc chúng ta hay không? Chắc đã xảy ra chuyện!".

Lúc này, Văn Thiên Sinh lại chạy vào trong nhà, vội vàng nói:

"Không sai, tiếng la này chính là tín hiệu khẩn cấp trong cốc chúng ta, sư muội hãy bảo vệ cho thẩm thẩm, ta ra ngoài điều tra". Không đợi bọn họ trả lời, tung người vọt ra, người đã hạ xuống ở ngoài sân, sau đó vọt ra khỏi hàng rào tre.

Vạn Ánh Hà trả lời một tiếng:

"Biết rồi!" vội vàng chạy vào trong phòng lấy ra thanh bội kiếm, máng trên người, lại còn mang theo ám khí, hạ giọng hỏi Miêu Tố Lan:

"Tỷ tỷ dùng binh khí gì?".

Miêu Tố Lan nói:

"Đừng lo cho tỷ tỷ, tỷ đã có binh khí".

Cốc Hàn Hương quay mặt lại, nhìn hai người nói:

"Các người hãy ở trong nhà! Ta cũng phải ra ngoài xem sao".

Vạn Ánh Hà nói:

"Làm sao được? bọn chúng tôi sẽ đi theo bảo vệ cho thẩm thẩm".

Cốc Hàn Hương buồn bã thở dài, nhìn hai người rồi chậm rãi bước ra ngoài.

Trong lòng nàng tuy có nhiều lời muốn nói, nhưng chỉ cảm thấy không biết nói từ đâu.

Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà bước theo sau ra đến ngoài cánh cổng bằng tre.

Bóng người lấp loáng chạy thẳng về phía trước, bốn bề có rất nhiều ánh đuốc.

Lúc này, tiếng la ngừng lại, trong tiếng gió núi, u cốc yên ắng trở lại.

Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn ánh đuốc bốn bề, lẩm bẩm:

"Xem ra kẻ địch không ít, tại sao bốn bề toàn là ánh đuốc thế này?".

Đột nhiên có ánh lửa xông lên tới trời, cao đến bốn năm trượng rồi đột nhiên nổ bùng ra, đốm lửa bay tứ tán, ánh đuốc xung quanh đều đột nhiên tắt hết.

Rồi có tiếng áo quần sột soạt, Chung Nhất Hào xuất hiện trước mặt bọn Cốc Hàn Hương như tướng nhà trời, người mặc kình trang, lưng quấn một thanh miến đao, mặt che vải đen.

Chỉ thấy y ôm quyền hành lễ, nói:

"Phu nhân hãy mau quay về, ra ngoài trong đêm lạnh thế này, sẽ trúng phong hàn".

Cốc Hàn Hương nói:

"Trong cốc đã xảy ra chuyện gì?".

Chung Nhất Hào nói:

"Có vài kẻ lai lịch bất minh, xông vào trong cốc, đả thương sáu người, thuộc hạ đã phái người vây bắt, phu nhân đừng nên lo lắng, hãy quay về nghỉ ngơi".

Đột nhiên tiếng la lại vang lên truyền vào trong tai, lúc này âm thanh rất hỗn loạn.

Chung Nhất Hào nói:

"Phu nhân hãy quay về, thuộc hạ sẽ đích thân đi điều tra, lát nữa sẽ về bẩm báo". Nói vừa dứt, người đã vọt lên, biến mất vào trong màn đêm.

Cốc Hàn Hương nhìn theo bóng dáng Chung Nhất Hào, quay đầu lại hỏi Miêu Tố Lan:

"Tỷ tỷ, chúng ta có cần đi xem thử hay không".

Miêu Tố Lan mỉm cười, dịu dàng nói:

"Phu nhân đừng nên lo lắng, trong Mê Tông Cốc có nhiều cao thủ như thế, dù cho hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang đến đây cũng có thể chống lại, huống hồ chi tình thế lúc này vẫn chưa ...".

Cốc Hàn Hương nói:

"Nếu đại ca ở nhà, ta sẽ không lo như thế này ...".

Đột nhiên có tiếng bước chân hỗn loạn, đột nhiên Hoắc Nguyên Kha dắt theo khoảng hơn hai mươi người đuổi đến.

Chỉ thấy La Phù Nhất Tẩu Hoắc Nguyên Kha phất tay một cái, những hào khách lục lâm phía sau lưng của y đột nhiên tản ra, bao vây Cốc Hàn Hương, Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà vào trong.

Miêu Tố Lan nhíu mày, ngầm vận công chuẩn bị, giả vờ đưa tay vuốt tóc, đẩy nhẹ Vạn Ánh Hà một cái.

Cốc Hàn Hương đối diện tình thế hiểm ác thế này, tựa như không hề hay biết, nhìn lên mặt Hoắc Nguyên Kha hỏi:

"Trong cốc chúng ta có kẻ địch, ngươi có biết hay không?".

Hoắc Nguyên Kha lạnh lùng nói:

"Ồ! Biết".

Cốc Hàn Hương nói:

"Chung Nhất Hào nói với ta, kẻ địch đã vượt qua ba trạm canh gác, đả thương sáu người".

Hoắc Nguyên Kha nói:

"Điều này thì thuộc hạ không biết".

Cốc Hàn Hương nói:

"Sao ngươi không đi điều tra thử xem?".

Hoắc Nguyên Kha nói:

"Cái gì ...".

Cốc Hàn Hương nhẹ thở dài nói:

"Ngươi tuy không hợp cới Chung Nhất Hào, nhưng cũng nhận sự ủy thác của đại ca ta, hiện nay trong Mê Tông Cốc, chỉ có hai người các ngươi là võ công giỏi nhất, có thể khuất phục được mọi người, chao ôi! Các ngươi không biết làm lành với nhau, cho nên chuyện trong cốc chúng ta mới rối loạn thế này ...".

Hoắc Nguyên Kha cười nhạt một tiếng, chưa kịp trả lời thì Cốc Hàn Hương lại nói tiếp:

"Chung Nhất Hào đã đi điều tra, ngươi hãy giúp y một tay!".

La Phù Nhất Tẩu thấy lời nói của nàng, trong sự mềm mỏng có cả một sức mạnh không thể kháng cự nổi, thế rồi mới gật đầu nói:

"Được thôi!".

Cốc Hàn Hương thấy y trả lời như thế, vẫn đứng đấy, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, thở dài lại nói:

"Ngươi đã hứa với ta, tại sao không mau đi điều tra?".

La Phù Nhất Tẩu kêu ồ một tiếng, xoay người chậm rãi bước đi. Bọn người bao vây Cốc Hàn Hương nhìn thấy Hoắc Nguyên Kha quay đầu mà không ngó lại, hoang mang không biết thế nào, Lĩnh Nam Nhị Kỳ đưa mắt nhìn nhau, định ra tay trước, đột nhiên Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn quần hào bốn bên nói:

"Các ngươi cũng đi đi!" lời nói dịu dàng khéo léo, dễ nghe vô cùng.

Bọn người bao vây bốn bên nghe thế đều sững người ra, chỉ thấy trong lời nói mềm mỏng của nàng hàm chứa sự tin tưởng và uy nghiêm không gì sánh được, khiến cho người ta không thể kháng cự nổi, đều xoay người chậm rãi bước ra.

Chỉ có Lĩnh Nam Nhị Kỳ đều đứng yên, trên mặt lộ ra tia sát cơ.

Cốc Hàn Hương lo lắng nhìn hai người rồi bước thẳng về phía ấy.

Vạn Ánh Hà nhíu mày, lật tay cầm chuôi kiếm, đang định đi theo bảo vệ, nhưng lại bị Miêu Tố Lan giật nhẹ chéo áo kéo lại.

Lĩnh Nam Nhị Kỳ thấy Cốc Hàn Hương bước tới mà không hề phòng bị, thì cảm thấy bất ngờ, trong nhất thời, đứng sững ra, không biết có nên thừa cơ ra tay hay không?

Cốc Hàn Hương bước gần tới hai người, thở dài nhẹ một tiếng nói:

"Các người có lời muốn nói với ta sao?".

Lĩnh Nam Nhị Kỳ sững người ra nói:

"Không có! Đêm lạnh sương nặng, phu nhân hãy bảo trọng thân thể, chỉ có mấy tên vô danh tiểu tốt xông vào trong cốc, chẳng có chuyện gì lớn cả, phu nhân hãy quay về nghỉ ngơi, chờ đợi tin tốt" nói xong thì chạy ra ngoài cốc.

Cốc Hàn Hương cao giọng nói:

"Đại ca hiện giờ không có trong cốc, các người đã cực nhọc!".

Chỉ nghe Lĩnh Nam Nhị Kỳ từ xa nói với tới:

"Đa tạ phu nhân ..." tiếng chưa dứt, người đã khuất bóng.

Miêu Tố Lan nhìn thấy tình thế hung hiểm này đã bị nàng dễ dàng dập tắt, nhủ thầm:

"Quá nguy! Quá nguy!".

Rồi Cốc Hàn Hương xoay người, bước tới, nói:

"Tỷ tỷ, chúng ta có cần đi ra xem thử hay không?".

Miêu Tố Lan nhủ thầm:

"Bọn Hoắc Nguyên Kha đãcó lòng giết nàng, lúc nào cũng có thể ra tay, trước mắt hiện giờ ở phía ngoài đang lúc hỗn tạp, nếu đi ra qủa hực có điều bất tiện, chi bằng cứ vào nấp trong nhà thì hơn".

Nàng là người già dặn, chỉ trong một ngày thì đã có thể thấy được Cốc Hàn Hương là người không hề có tâm cơ, thế rồi mới nói:

"Chúng ta hãy quay về thôi! Đã có nhiều người đi điều tra, dù cho kẻ địch có nhiều hơn nữa cũng không cần lo, chúng ta có đi cũng chẳng giúp được gì!".

Cốc Hàn Hương trầm ngâm một lúc rồi mới nói:

"Được! chúng ta quay về thôi!" rồi quay lưng vào trong nhà trở lại.

Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà đi sát theo sau, ba người lại quay vào trong nhà.

Cốc Hàn Hương trong lòng lo lắng ngồi trong nhà lặng lẽ không lên tiếng.

Nàng chưa bao giờ nghĩ ngợi nhiều đến thế, chỉ cảm thấy trăm mối tơ vò, trong lòng có trăm vạn lời nói nhưng không biết trước tiên phải nói lời nào.

Chỉ nghe có tiếng bước chân nặng nề truyền tới, hình như đã có người bước vào trong cánh cổng bằng tre, Vạn Ánh Hà, Miêu Tố Lan đã âm thầm vận công chuẩn bị, trong tay cầm chặt ám khí, Cốc Hàn Hương thì mở to mắt nhìn về phía hai cánh cửa.

Chỉ nghe ở ngoài cửa có giọng nói nặng nề vang lên:

"Phu nhân có ở nhà không?".

Cốc Hàn Hương đang định lên tiếng thì bị Miêu Tố Lan xua tay cản lại.

Chỉ nghe hai cánh cửa mở ra, một người mặc kình trang tay cầm binh khí bước sải vào.

Miêu Tố Lan đột nhiên phóng ra dải lụa trắng, đánh thẳng về phía đại hán đang bước vào trong phòng ấy.

Mảnh vải trắng chưa đánh đến người ấy thì Cốc Hàn Hương hình như đã nhìn thấy người ấy là ai, kêu lớn:

"Mau ngừng tay!" vội vàng đứng dậy lao về phía ấy.

Miêu Tố Lan gập cổ tay thu lại mảnh lụa trắng, nói:

"Phu nhân, người ấy là ai?".

Hai vai lách một cái, lao ra trước.

Chỉ thấy đại hán vừa mới bước vào cửa loạng choạng thối lui hai bước rồi ngã xuống đất.

Vạn Ánh Hà cũng nhìn thấy người ấy, kinh hoảng kêu lên một tiếng rồi lao tới, đưa tay đỡ người ấy dậy.

Miêu Tố Lan thấy tình thế không hay, định thần người nhìn lại, chỉ thấy đó là một đại hán tuổi khoảng tứ tuần, mặt mũi trắng bệt, hai mắt nhắm chặt, ở khóe miệng có vệt máu, rõ ràng là bị người ta dùng thủ pháp của nội gia đánh bị thương.

Miêu Tố Lan hạ giọng hỏi:

"Người này là ai?".

Vạn Ánh Hà nói:

"Đó là Nhập Vân Long Tiền Bính, một trong Giang Bắc Ngũ Long có mối giao tình rất sâu với minh chủ".

Cốc Hàn Hương chậm rãi đưa tay lên, hai hàng nước mắt nhỏ xuống, lấy tay áo chùi vệt máu trên khóe miệng Tiền Bính, dịu dàng hỏi:

"Tiền huynh đệ, ai đã đả thương đệ?".

Nàng hỏi liền mấy tiếng nhưng không nghe Tiền Bính trả lời.

Miêu Tố Lan nhẹ thở dài, nói:

"Phu nhân, y bị thương rất nặng nề, hơi thở rất yếu, hãy mau đỡ y nằm xuống nghỉ ngơi, tiện thiếp cũng biết chút ít về y đạo, coi thử có thể giữ được chân khí của y hay không ...".

Cốc Hàn Hương nói:

"Đại ca y đạo tinh thâm, chỉ cần chưa đứt hơi thì vẫn có thể cứu được, chao ôi, đáng tiếc là chàng không có trong cốc!".

Vạn Ánh Hà chậm rãi đỡ Tiền Bính nằm xuống đất, Miêu Tố Lan ngồi xuống, bắt đầu xoa bóp trên người Tiền Bính.

Khoảng một tuần trà nóng sau, hơi thở của Tiền Bính đột nhiên trở nên nặng nề.

Miêu Tố Lan đã mồ hôi đầy trán, hạ giọng nói với Vạn Ánh Hà:

"Muội muội, hãy mau rót một chén nước nóng, để cho y uống vào". Rồi hai tay đột nhiên tăng lực, xoa bóp vào ba huyệt ở trước ngực của y.

Chỉ nghe Nhập Vân Long Tiền Bính hít một hơi, đột nhiên mở mắt, vẻ mặt đầy thống khổ, nhìn Cốc Hàn Hương nói:

"Phu nhân ..." vừa nói ra hai chữ thì ánh nến trong phòng lắc lư, Chung Nhất Hào đột nhiên xuất hiện ở trong sảnh.

Người này đến thật bất ngờ, người trong sảnh đều ngạc nhiên.

Miêu Tố Lan hít một hơi dài, đứng dậy nói:

"Chung đại hiệp công lực thật thâm hậu ...".

Chung Nhất Hào không để nàng nói xong, nói chen vào:

"Tại hạ không hề biết chút y thuật ...".

Miệng tuy nói khiêm tốn như thế, nhưng đã chậm rãi cúi đầu, hình như xem xét vết thương của Tiền Bính.

Cốc Hàn Hương thở dài, nói:

"Đáng tiếc là y không thể nói là đã bị ai đả thương!".

Chung Nhất Hào ngồi xuống, đưa tay phải ra, chụp vào cổ tay phải của Tiền Bính, ngầm vận chân khí, cổ tay phải đưa lên, Tiền Bính đột nhiên lăn người, từ nằm ngửa thì trở thành nằm sấp.

Cốc Hàn Hương giật mình hỏi:

"Ngươi làm gì? Y đã bị thương rất nặng! Ngươi còn đối xử với y ...".

Chung Nhất Hào giơ tay trái lên, vỗ ba chưởng nhanh chóng lạ thường vào trong lưng Tiền Bính rồi tung người thối lui ra.

Nói cũng thật kỳ lạ, Tiền Bính bị Chung Nhất Hào vỗ ba chưởng lên lưng thì đột nhiên xoay người, ngồi dậy, chậm rãi đưa mắt nhìn tất cả mọi người trong sảnh rồi nói:

"Phu nhân, sau khi đại ca quay về, bảo đại ca đừng luyến tiếc chức vị minh chủ lục lâm này ..." nói đến đó thì đột nhiên ho một trận rồi phun ra bốn năm búng máu tươi.

Chung Nhất Hào lạnh lùng hỏi:

"Tiền Bính, hãy hít một hơi, nói xong rồi hãy chết".

Cốc Hàn Hương lòng dạ thiện lương, nhìn thấy sắc mặt thống khổ của Tiền Bính thì lại rơi nước mắt, lấy ra chiếc khăn tay trắng muốt lau vết máu trên miệng của y.

Chỉ nghe Tiền Bính thở dốc rồi nói:

"Nội phủ của đệ đã bị đánh nát, chỉ e ... khó ...

chống chọi ...".

Chung Nhất Hào quát lớn:

"Là ai đã đả thương ngươi?".

Tiền Bính hai mắt đã nhắm lại, nghe Chung Nhất Hào quát lớn như thế, đột nhiên mở ra, ngập ngừng nói:

"Là một ...".

Đột nhiên một trận gió xông vào trong phòng.

Chung Nhất Hào đột nhiên lách qua một bên, lật tay vỗ ra một chưởng.

Chỉ nghe một giọng nói nặng nề quát lên:

"Chung huynh sao lại ra tay đả thương người". Một luồng ám kình lao tới phía trước mặt.

Chung Nhất Hào lạnh lùng hừ một tiếng, lui ra sau hai bước, người ấy cũng bị luồng chưởng phong mạnh mẽ của Chung Nhất Hào đẩy lùi ra bên ngoài.

Lúc này, bọn Cốc Hàn Hương, Miêu Tố Lan cũng đã nhìn thấy rõ người ấy chính là La Phù Nhất Tẩu Hoắc Nguyên Kha.

Hoắc Nguyên Kha hơi dừng lại rồi bước vào trong cửa.

Chung Nhất Hào đột nhiên bước dấn về phía trước hai bước, chụp tay Tiền Bính, giơ lên, hỏi:

"Là ai đã đả thương ngươi, nói mau!".

Y hỏi liền mấy tiếng nhưng không nge Tiền Bính trả lời, đưa tay xuống sờ thì thấy Tiền Bính đã đứt hơi mà chết.

Cốc Hàn Hương đột nhiên bước về phía trước, đưa tay tát tới.

Chỉ nghe bốp một tiếng, trên má Chung Nhất Hào đã bị một cái tát.

Cái tát này rất mạnh, Chung Nhất Hào bị đánh đến lảo đảo, vì y che mặt cho nên không thấy thần sắc của y như thế nào, chỉ thấy y chậm rãi đặt Tiền Bính xuống nói:

"Phu nhân, thuộc hạ có gì không đúng?" lời nói rất ôn hòa, không hề tức giận.

Cốc Hàn Hương đây là lần đầu tiên ra tay đánh người, đánh xong thì ngẩng đầu lên nói:

"Y đã bị nội thương trầm trọng, thế mà ngươi lại còn dày vò y như thế ...".

Bên tai nghe Chung Nhất Hào cười lớn:

"Thuộc hạ nào dám, y quả thực đã bị trọng thương, đã không còn thuốc gì có thể chữa được, thuộc hạ đã dùng chân khí đưa vào trong ba đại huyệt sau lưng của y, giúp cho chân khí của y vốn tản mát khắp nơi tụ lại trong đơn điền, mong có thể làm cho y hồi quang phản chiếu kể lại mọi chuyện, nào ngờ không thể làm được, chao ôi! Thuộc hạ ra tay lỗ mãng, không nói trước với phu nhân, cũng khó trách phu nhân hiểu nhầm!".

Hoắc Nguyên Kha đột nhiên cười nhạt một tiếng, ngẩng đầu nhìn Chung Nhất Hào, mặt có vẻ khinh miệt.

Cốc Hàn Hương vốn đã tin lời Chung Nhất Hào, nhưng nghe Hoắc Nguyên Kha cười nhạt, trong lòng lại sinh hoài nghi, chớp mắt chép miệng:

"Nếu có đại ca ở đây, ta không cần suy nghĩ những chuyện như thế này!".

Miêu Tố Lan nói:

"Phu nhân, Chung đại hiệp nói không sai".

Chung Nhất Hào quay nhìn Hoắc Nguyên Kha, lạnh lùng nói:

"Hoắc huynh cười cái gì?".

Hoắc Nguyên Kha nói:

"Chuyện của huynh đệ, Chung huynh cũng hỏi, hình như đã quản quá nhiều điều?".

Chung Nhất Hào giận dữ nói:

"Hoắc huynh sớm không cười, muộn không cười, sao lại vừa lúc huynh đệ nói xong thì cười nhạt, không biết có ý gì?".

Hoắc Nguyên Kha biến sắc, trong mắt phóng ra tia nhìn ác độc, chậm rãi bước tới, giơ chưởng phải lên.

Chung Nhất Hào hạ giọng nói:

"Phu nhân hãy mau tránh ra". Rồi đề chân khí lên đơn điền, hai chưởng để ngang phía trước ngực.

Cốc Hàn Hương trong lòng lo lắng, cao giọng kêu:

"Đừng động thủ". vội vàng bước tới, đứng giữa chỗ hai người.

Hoắc Nguyên Kha trong mắt lộ ra tia sát cơ, lạnh lùng nói:

"Phu nhân không chịu tránh ra, một khi thuộc hạ thu thế không kịp, đến lúc đó đả thương phu nhân ...".

Đột nhiên nghe một giọng nói ồm ồm uy nghiêm từ ngoài phòng vang lên:

"Nếu đả thương nàng, ngươi cảm thấy nên thế nào?".

Cốc Hàn Hương nghe giọng nói ấy thì đã biết là ai, vội vàng kêu:

"Đại ca! cuối cùng chàng đã trở về, chao ôi! Nếu chàng không về, muội buồn biết mấy".

Hoắc Nguyên Kha thu chưởng lại, quay đầu nhìn ra, chỉ thấy Hồ Bách Linh mặt mũi phong trần, chậm rãi bước vào trong phòng.

Cốc Hàn Hương chạy vội đến, nói:

"Đại ca! Tiền huynh đệ đã chết, nếu huynh về sớm nửa canh giờ, y có lẽ không chết".

Hồ Bách Linh đưa tay phải đỡ Cốc Hàn Hương, ánh mắt nhìn lên thi thể của Tiền Bính, buồn bã hỏi:

"Y đã chết bao lêu?".

Miêu Tố Lan chen vào nói:

"Chưa đầy một khắc".

Hồ Bách Linh ngồi xuống, đưa tay sờ vào ngực trước của Tiền Bính, nói:

"Không thể cứu được nữa!" rồi lại chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn Hoắc Nguyên Kha, Chung Nhất Hào nói:

"Đánh trống triệu tập các huynh đệ, ta có chuyện muốn tuyên cáo".

Chung Nhất Hào ôm quyền thối lui ra trước, Hoắc Nguyên Kha đứng yên tại chỗ, trầm ngâm một lúc lâu mới nói:

"Đêm nay Mê Tông Cốc chúng ta có cường địch đến, đã xông qua bốn trạm gác, đả thương mười hai vị huynh đệ".

Hồ Bách Linh nói:

"Đã biết".

Hoắc Nguyên Kha lại nói:

"Thuộc hạ dắt người đuổi theo, đã đọ với người đó một chưởng, chỉ cảm thấy khó phân thắng bại, có lẽ kẻ địch thấy hậu viện chạy đến, cho nên đọ xong chưởng đó với thuộc hạ thì bỏ chạy mất".

Hồ Bách Linh kêu ừ một tiếng rồi không hỏi gì nữa.

Hoắc Nguyên Kha ngừng một lát lại nói:

"Khinh công của đối phương rất cao cường, đi nhanh như điện chớp, thuộc hạ đuổi theo không kịp".

Hồ Bách Linh hỏi:

"Hoắc huynh có nhìn thấy mặt mũi kẻ ấy ra sao không?".

Hoắc Nguyên Kha nói:

"Kẻ địch hình như đã có chuẩn bị, người đọ chưởng với thuộc hạ đầu đội khăn đen, không thể nhìn thấy được diện mạo của y ...".

Y ngừng một lát rồi lại nói:

"Song hiện nay trong võ lâm, trừ những người tự xưng là danh môn chính phái, cao thủ trong chốn lục lâm đều dưới trướng của minh chủ, chỉ có một hai người là không phải người của chúng ta, nhưng cũng là kẻ có danh tiếng, thuộc hạ tuy chưa gặp nhưng đã nghe danh lâu, nếu những kẻ này đến Mê Tông Cốc có ý muốn dành chức minh chủ thì sẽ đường đường chính chính tìm minh chủ để đọ sức, tuyệt không ám toáng, người thuộc hạ suy đoán kẻ địch đêm nay chắc là những người tự xưng dnah môn chính phái".

Hồ Bách Linh nói:

"Lời suy đoán này quả thực rất có kiến giải ...".

Hoắc Nguyên Kha cười lớn nói:

"Lời thuộc hạ, không phải là không có bằng cứ".

Hồ Bách Linh xua tay ngăn không cho y nói tiếp, rồi bảo:

"Trước mắt chuyện lớn đang nhiều, Hoắc huynh trước tiên hãy lui xuống, đợi chốc nữa đến Tụ nghị đường rồi hẵng bàn tiếp".

Hoắc Nguyên Kha vẫn mỉm cười, ôm quyền cáo lui.

Vạn Ánh Hà nhìn Hoắc Nguyên Kha khuất xa rồi mới nói:

"Kẻ này cao ngạo, chỉ e rằng có âm mưu khác".

Hồ Bách Linh thở dài, nói:

"May mà ta đã đoán được trong cốc có chuyện, ngày đêm chạy về đây ...".

Cốc Hàn Hương nhẹ thở dài nói:

"Từ ngày đại ca ra đi, hai người Chung, Hoắc như nước với lửa, chuyện lớn chuyện nhỏ đều tranh chấp với nhau ...".

Hồ Bách Linh mỉm cười nói:

"Chuyện này ta đã sớm dự liệu, nhưng không ngờ bọn họ lại ra tay trắng trợn như vậy ...".

Cốc Hàn Hương đột nhiên bước tới, ngồi xuống bên cạnh chàng.

Hồ Bách Linh cảm thấy hành động của ái thê rất bất ngờ, không khỏi quay đầu nhìn nàng.

Chỉ thấy Cốc Hàn Hương chảy hai dòng nước mắt, nói:

"Đại ca, chàng đừng làm minh chủ lục lâm nữa, mấy ngày hôm nay, thiếp thường cảm thấy có rất nhiều chuyện hung hiểm, trong lòng quả thực rất e sợ".

Hồ Bách Linh hạ giọng an ủi:

"Nàng sợ gì, chắc là cảm thấy Hoắc Nguyên Kha sắp bội phản ta?".

Đột nhiên nghe ba tiếng trống từ xa vang vọng tới.

Hồ Bách Linh đứng dậy, vuốt nhẹ vai ái thê, nói:

"Hãy quay về phòng nghỉ ngơi!

Ta đi một chốc sẽ về". Rồi thuận tay ôm xác của Nhập Vân Long Tiền Bính đi thẳng về phía Tụ nghị đường.

Trong đại sảnh đã đốt hai mươi bốn cây đuốc lớn, ánh sáng tràn ngập trong gian phòng.

Hồ Bách Linh hít một hơi dài, tinh thần phấn chấn, bước vào trong sảnh, đặt thi thể Tiền Bính xuống, đi về phía chỗ chiếc ghế minh chủ.

Chung Nhất Hào trước tiên ôm quyền làm lễ, quần hào Giang Bắc cũng hành lễ tham kiến.

Hồ Bách Linh lạnh lùng nhìn Hoắc Nguyên Kha, Hoắc Nguyên Kha lập tức cúi đầu ôm quyền, cao giọng nói:

"Bái kiến minh chủ".

Hồ Bách Linh phất tay nói:

"Miễn".

Hoắc Nguyên Kha nói:

"Thuộc hạ có chuyện bẩm báo".

Hồ Bách Linh nói:

"Có phải là chuyện thả hai đạo nhân phái Võ Đang không?".

Hoắc Nguyên Kha ngạc nhiên nói:

"Minh chủ mắt thần như điện ...".

Hồ Bách Linh mỉm cười, nói tiếp:

"Hoắc huynh là lãnh tụ quần hào Giang Nam, trước đây duy ngã độc tôn, lần này chịu dưới trướng của huynh đệ, trong lòng chỉ e có chút không phục".

Hoắc Nguyên Kha chậm rãi nhìn Lĩnh Nam Nhị Kỳ, nói:

"Thuộc hạ không dám".

Hồ Bách Linh nói:

"Hoắc huynh nếu muốn thay huynh đệ chấp chưởng chức minh chủ thì trước mắt là cơ hội tốt nhất".

Hoắc Nguyên Kha trong lòng nhộn nhạo, nén không được hỏi:

"Không biết cơ hội gì ..." vừa mới nói ra thì đã biết lỡ lời, vội vàng im lặng.

Hồ Bách Linh thần thái nhẹ nhàng, cười sang sảng:

"Giờ ngọ ngày mai, có người đến Mê Tông Cốc chúng ta, Hoắc huynh nếu thắng được người ấy, huynh đệ sẽ nhường chức minh chủ, lập tức cuốn gói rời khỏi đây".

Hoắc Nguyên Kha trong lòng vẫn nhớ mãi chuyện bại trong tay Hồ Bách Linh từ năm ngoái, nghe Hồ Bách Linh nói thành thực như thế, hình như không phải là lời giả dối, thế rồi mới hỏi:

"Nếu như thuộc hạ không thể thắng được người này, không biết sẽ bị xử phạt thế nào?".

Hồ Bách Linh đột nhiên nghiêm mặt, mặt mũi trang nghiêm nói:

"Nếu không thể thắng được người này, từ nay về sau phải nghe lời của ta, đừng có ý ngông cuồng nữa".

Cười nhạt một tiếng lại nói:

"Nếu không thắng được, bổn tọa sẽ ra tay cho Hoắc huynh mở rộng tầm mắt để huynh đệ đừng ôm lòng bất phục đối với chuyện thất bại trong chuộc tranh đoạt chức minh chủ năm ngoái".

Hoắc Nguyên Kha lạnh lùng hừ một tiếng, chậm rãi thối lui hai bước, cúi đầu.

Hồ Bách Linh đưa mắt nhìn quần hào, đứng dậy, đến trước thi thể của Tiền Bính, ánh mắt của quần hào của quần hào trong Tụ nghị đường đều nhìn về phía Hồ Bách Linh.

Chỉ thấy chàng cúi người xuống, một tay nâng thi thể của Tiền Bính lên nói:

"Các vị hãy xem y bị loại võ công gì đả thương?".

Giọng nói trầm lắng đầy bi thương.

Chung Nhất Hào bước tới, nhìn kỹ càng lên người Tiền Bính rồi nói:

"Theo ý của thuộc hạ, hình như là đã trúng Đại lực kim cương chưởng hoặc Tiểu thiên tinh thủ pháp".

Hồ Bách Linh chỉ mỉm cười chứ không nói.

Quần hào Giang Bắc đi theo sau lưng Chung Nhất Hào, chậm rãi bước qua, nhìn một lượt, nhưng không ai có ý kiến gì.

La Phù Nhất Tẩu Hoắc Nguyên Kha đợi Chung Nhất Hào dẫn quần hào Giang Bắc lui xuống rồi mới bước tới, nhìn kỹ càng lên người Tiền Bính rồi nói:

"Ý của thuộc hạ không giống với Chung huynh, Tiền huynh chắc là bị loại võ công như Miên chưởng trong phái Võ Đang đánh bị thương".

Hồ Bách Linh nhẹ nhàng đặt thi thể Tiền Bính xuống, căn dặn vài đại hán trong sảnh:

"Các người hãy dùng vải trắng bọc thi thể của y lại, đặt ở trong Tụ nghị đường, tạm thời chưa chôn". Nói xong thì chậm rãi bước về chỗ ngồi.

Bốn đại hán mặc y phục màu đen mang theo đao y lời mang xác Tiền Bính xuống.

Hồ Bách Linh nhìn quanh đại sảnh một vòng, vẻ mặt trang nghiêm nói:

"Huynh đệ được các vị yêu thương, trở thành minh chủ, vốn là muốn mượn sức của các vị để làm nghiệp lớn, một là tẩy rửa cái nhục là tặc phỉ trong mắt của người đời, nào ngờ thời gian không đợi ta, Mê Tông Cốc chúng ta đã sắp xảy ra một trận phong ba ...".

Chàng thở dài nhẹ một tiếng rồi nói tiếp:

"Quần hào lục lâm trong thiên hạ liên thủ kết minh, về thực lực mà nói, không thua bất cứ môn phái lớn mạnh nào trong võ lâm, nhưng các danh môn chân phải trong võ lâm không để yên cho chúng ta, hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang đã để ý đến mọi hành động của Mê Tông Cốc chúng ta, không những ngầm phái đệ tử dọ xét động tĩnh của Mê Tông Cốc mà còn có ý muốn xâm phạm ...".

Chung Nhất Hào cao giọng nói:

"Hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang, ỷ người đông thế mạnh, thường chống đối người trong lục lâm chúng ta. Theo ý của tại hạ, chi bằng mượn thời cơ này đánh với bọn chúng một trận, thù mới hận cũ tính một lúc cho xong".

Hồ Bách Linh mỉm cười, nói:

"Hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang tuy có danh tiếng rất lớn trên giang hồ, nhưng không thể nào lật đổ được cơ nghiệp trong Mê Tông Cốc chúng ta, hiện nay có một chuyện hệ trọng hơn uy hiếp sự tồn vong của Mê Tông Cốc chúng ta".

Hoắc Nguyên Kha nói:

"Không biết chuyện hệ trọng gì, mong minh chủ nói rõ".

Hồ Bách Linh quay đầu nhìn Hoắc Nguyên Kha, nói:

"Hoắc huynh xuất đạo đã lâu, chẳng hay có biết Âm Thủ Nhất Ma hay không?".

Hoắc Nguyên Kha trầm ngâm rất lâu rồi nói:

"Hình như đã nghe có người nói đến!".

Hồ Bách Linh nói:

"Hoắc huynh đã nghe nói đến Âm Thủ Nhất Ma, chắc là cũng nghe người ta nhắc đến kẻ có tên gọi là Phong Thu?".

Hoắc Nguyên Kha ngửa mặt suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói:

"Có phải là người mà bốn mươi năm trước danh lừng giang hồ, được người ta gọi là Thần Trượng Ông hay không?".

Hồ Bách Linh nói:

"Không sai, chính là người này".

Hoắc Nguyên Kha mặt đổi sắc, người hơi run, nói:

"Nếu kẻ anỳ vẫn còn sống trên đời, chức minh chủ lục lâm chắc chắn thuộc về y".

Hồ Bách Linh cười nhạt một tiếng, nói:

"Hoắc huynh trước nay tự phụ võ công cao cường, không biết tại sao khi nghe đến cái tên Thần Trượng Ông Phong Thu thì lại lo lắng đến thế?".

Hoắc Nguyên Kha cảm thấy mặt nóng lên, cúi đầu mà không nói gì.

Hồ Bách Linh đột nhiên cao giọng, nói:

"Có mấy lão ma đầu ẩn cư đã lâu, nay được Phong Thu cầm đầu, đã sắp tái suất giang hồ, nếu như bọn họ chỉ vì chức minh chủ lục lâm, huynh đệ sẽ dâng hai tay, song, bọn họ tái suất giang hồ không phải chỉ có thế ...".

Chàng dừng một lát rồi lại nói:

"Từ canh ba đêm nay trở đi, Mê Tông Cốc chúng ta bắt đầu canh phòng cẩn mật, bất luận là ai, nếu không được bổn tọa cho phép thì không được tự tiện ra vào, kẻ nào trái lại sẽ bị xử tử". Nói đến câu cuối cùng thì chữ nào cũng như đá vàng gõ vào nhau, găm vào trong tai của quần hùng, những người có võ công hơi kém thì tim đập thình thình.

Chàng vốn rất uy võ, khi nhìn quanh thì mọi người đều hoảng sợ, lúc này râu dựng ngược lên, ánh mắt như điện, mắt nhìn tới chỗ nào thì quần hào chỗ ấy đều cúi đầu.

Hồ Bách Linh thấy quần hào đều khiếp sợ trước thần oai của mình, chậm rãi ngồi xuống nói:

"Chung huynh hãy chọn ra hai mươi người võ công cao cường phụ trách tuần tra quanh núi, các trạm canh gác một khi nhận được tin, lập tức phải đến viện trợ".

Chung Nhất Hào cúi người ôm quyền nói:

"Thuộc hạ tuân lệnh".

Ánh mắt Hồ Bách Linh nhìn về phía Lĩnh Nam Nhị Kỳ, nói:

"Các vị hãy chọn năm người trong cao thủ vùng Lĩnh Nam giữ ở cửa cốc, hễ có người vào cốc, đều buộc họ phải đưa thiệp cầu kiến, nếu như gặp phải người không chịu đưa thiệp, hai vị hãy ra tay ngăn cản, giết chết không tha".

Lĩnh Nam Nhị Kỳ cúi người nhận lệnh.

Hồ Bách Linh lại quay về phía Lao Sơn Tam Hùng nói:

"Ba vị hãy thay bổn tọa chưởng lý hình quy, hễ có người trái lại bốn điều giới luật, thì phải giết chết!".

Lao Sơn Tam Hùng ôm quyền nói:

"Thuộc hạ nhận lệnh".

Hồ Bách Linh đột nhiên cao giọng nói:

"Giờ ngọ ngày mai, tất cả các vị phải đem theo binh khí đến tụ hội tại Tụ nghị đường, ngoại trừ những người phải đi canh gác, tất cả phải đến Tụ nghĩa sảnh trước giờ ngọ để đợi lệnh".

Hoắc Nguyên Kha đột nhiên ôm quyền nói:

"Minh chủ sao không sai khiến thuộc hạ, chả lẽ võ công của thuộc hạ không đủ đảm trách những việc hệ trọng hay sao?".

Hồ Bách Linh mỉm cười nói:

"Bổn tọa trước nay đều coi hai vị Hoắc huynh, Chung huynh là hai cánh tay trái phải, cho nên khi rời cốc mới nhờ hai vị lo mọi chuyện lớn nhỏ trong cốc, song giờ ngọ ngày mai Hoắc huynh phải động thủ với người ta, nếu như bổn tọa lại sai khiến, e rằng sẽ làm phân thần Hoắc huynh, đêm nay hãy nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai xin chúc Hoắc huynh mở cờ đắc thắng, mã đáo thành công, bổn tọa cũng sẽ nhường chức lục lâm minh chủ ..." chàng không đợi Hoắc Nguyên Kha trả lời, giơ tay phất một cái, nói:

"Tan hội". Rồi bước ra ngoài sảnh.

Quần hào thấy bóng dáng Hồ Bách Linh dần khuất rồi mới kéo nhau rời khỏi sảnh.

Một đêm nhanh chóng trôi qua, giờ ngọ chưa tới, Hồ Bách Linh đã mang theo kiếm và gậy đến Tụ nghĩa sảnh, quần hào cũng đã đến, ai nấy đều mang theo binh khí, không khí trong đại sảnh yên ắng lạ thường.

Hoắc Nguyên Kha thì eo cột ngọn roi đầu rắn, toàn thân mặc kình trang, tinh thần sung mãng, xem qua đêm qua đã vận công điều tức.

Hồ Bách Linh bước vào trong sảnh, quần hào ôm quyền đứng lên chào, Hồ Bách Linh một mặt cúi đầu làm lễ, bước chậm rãi tới chỗ ngồi.

Trong khoảnh khắc, Chung Nhất Hào dắt theo hai mươi cao thủ Giang Bắc cũng đã chạy về Tụ nghĩa sảnh.

Người này vẫn mặc trường sam, mặt mũi che kín, ở eo dắt theo thanh miến đao, bước tới chiếc bàn lớn, ôm quyền nói:

"Nhờ phước lớn thần oai minh chủ, đêm qua không có chuyện gì xảy ra".

Hồ Bách Linh mỉm cười nói:

"Chung huynh đã cự khổ nhiều".

Nói chưa xong, đột nhiên thấy Sưu Hồn Thủ Ba Thiên Nghĩa vội vàng chạy vào trong đại sảnh, hai tay cầm một ống màu đỏ, cung kính dâng lên cho Hồ Bách Linh.

Hồ Bách Linh mở ra xem, nói:

"Hãy đưa y vào đây!".

Ba Thiên Nghĩa trả lời một tiếng rồi xoay người bước ra.

Hồ Bách Linh quay sang nhìn Hoắc Nguyên Kha nói:

"Hoắc huynh hãy xem qua".

La Phù Nhất Tẩu nhận lấy, chỉ thấy trên phong thư viết rằng:

"Sư đệ Trương Kính An bái chào". Không khỏi nhíu mày, nói:

"Người này có thật là sư đệ của minh chủ không?".

Hồ Bách Linh mỉm cười nói:

"Võ công trong thiên hạ vốn là một nhà, người này và sư môn có chút quan hệ, tự xưng là sư đệ, cũng có thể tạm cho là được".

Hoắc Nguyên Kha nói:

"Nếu người này quả thật là sư đệ của minh chủ, thuộc hạ không dám động thủ với y, một khi lỡ tay làm tổn thương y, há chẳng phải không nể mặt minh chủ hay sao?".

Hồ Bách Linh lắc đầu nói:

"Khi đọ sức với nhau, Hoắc huynh hãy cứ ra tay thống khoái, chỉ cần Hoắc huynh có thể thắng được y, bị thương hay mất mạng cũng không luận, chỉ e rằng Hoắc huynh bị thương dưới tay đối phương ...".

Hoắc Nguyên Kha bị Hồ Bách Linh nói khích, nhất thởi tức giận, cười nhạt một tiếng nói:

"Minh chủ cứ yên tâm, thuộc hạ hôm nay nếu không thể thắng được kẻ này, cũng không còn mặt mũi gì gặp ...".

Hồ Bách Linh ho lớn một tiếng, cắt lời Hoắc Nguyên Kha, nói:

"Thắng bại là chuyện thường trong giang hồ, Hoắc huynh không cần phải thề thốt như thế".

Toàn căn đại sảnh im lặng, không hề nghe bất cứ âm thanh gì, nhưng sát khí thì đằng đằng.

Một lát sau, Sưu Hồn Thủ Ba Thiên Nghĩa, Câu phách sách Tống Thiên Trạch dắt theo một trung niên tuổi khoảng tam tuần, chậm rãi bước vào trong sảnh.

Người này mặc trường sam màu xanh da trời, xem ra rất yếu đuối, nhưng khí độ thì lại rất trầm ổn, đưa mắt nhìn quanh đại sảnh một vòng rồi bước thẳng tới chiếc bàn gỗ đặt ở giữa, còn cách năm bước thì ngừng lại, ôm quyền làm lễ nói:

"Sư huynh hồng đồ đại triển, nay là minh chủ của lục lâm thiên hạ, tiểu đệ sống trong chốn núi sâu, cho đến hôm nay mới chậm trễ chạy đến chúc mừng, mong sư huynh rộng lượng tha thứ cho".

Hồ Bách Linh cười nhạt nói:

"Sư huynh đệ chúng ta đã hơn mười năm không gặp?".

Người ấy cung kính đáp:

"Đã mười năm lẻ ba mươi tháng".

Hồ Bách Linh nói:

"Đệ ngàn dặm đến đây, chắc là chỉ chúc mừng cho ta phải không?".

Người ấy cười nhạt rồi nói:

"Ngoại trừ chúc mừng sư huynh, còn có một chuyện cầu xin".

Hồ Bách Linh nói:

"Chuyện gì cứ nói!".

Trung niên yếu đuối ấy đưa mắt nhìn quanh quần hào, nói:

"Mời sư huynh hãy đến chỗ bí mật ...".

Hồ Bách Linh lạnh lùng nói tiếp:

"Người trong sảnh toàn là tâm phúc của tiểu huynh, có lời gì hãy cứ nói thẳng ra".

Văn sĩ yếu đuối ấy hơi nhíu mày, chậm rãi lấy ra một cái tráp được gói bằng mảnh vóc, nói:

"Gia sư có một món lễ bạc, ra lệnh cho tiểu đệ trình lên cho sư huynh xem qua".

Hồ Bách Linh nhận chiếc tráp, mở tấm vóc ra, chỉ thấy trong đó là một chiếc tráp gỗ sơn đỏ dài khoảng tám thốn, rộng khoảng bốn thốn, Hồ Bách Linh nhìn chiếc tráp gỗ mà không mở ra, mỉm cười lại hỏi:

"Ngoài chiếc tráp gỗ này, chắc là còn có thư tín gì nữa?".

Văn sĩ yếu đuối ấy lại đáp:

"Gia sư chỉ giao cho tiểu đệ chiếc tráp này chứ không có món khác, nếu có thư tín, chắc là đã bỏ vào trong chiếc tráp".

Hồ Bách Linh nói:

"Nói như thế, chắc là tiểu huynh phải mở ra thì mới biết được nội tình?".

Văn sĩ trung niên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hồ Bách Linh, trong lòng hình như nổi giận, mặt hơi đổi sắc, nói:

"Sư huynh đa nghi như thế, không khỏi đã tổn thương đến tôn nghiêm của sư trưởng? Theo tiểu đệ thấy, hình như sư huynh rất lạnh nhạt".

Hồ Bách Linh mỉm cười nói:

"Bậc tôn trưởng tặng lễ cho hậu bối là chuyện hiếm thấy trong thiên hạ, sao không khiến cho tiểu huynh đa nghi được".

Văn sĩ trung niên đột nhiên dặm chân phải, phóng về phía chiếc bàn, đưa tay chụp lấy chiếc hộp, cười nói:

"Nếu sư huynh đa nghi như thế, tiểu đệ sẽ mở dùm huynh vậy" tay phải đẩy đáy hộp, tay trái mở nắp hộp.

Chỉ thấy một luồng ánh sáng chói mắt.

Trong chiếc hộp toàn là châu báu, hình như Hồ Bách Linh rất bất ngờ, hơi trầm ngâm, đưa tay nhận lấy chiếc hộp. Nhìn kỹ lại thì thấy trong hộp ngoài tám viên minh châu, còn có một bình ngọc màu xanh và một bức thư, trên bì thư đề chữ:

"Mong Bắc Nhạc Mê Tông Cốc của Hồ minh chủ Hồ Bách Linh tự tay mở ra".

Văn sĩ yếu đuối ấy nhìn thấy Hồ Bách Linh mỉm cười, nói:

"Bức thư của gia sư có cần tiểu đệ tự tay mở hay không?".

Hồ Bách Linh trầm ngâm không nói, mở bức thư, chỉ thấy đề rằng:

"Hiện nay trong võ lâm, hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang là cuồng ngạo nhất, ta tuy ẩn cư mấy mươi năm không hỏi chuyện giang hồ, nhưng lại thường nghe nhiều chuyện ác của hai phái này, trong lòng rất căm ghét, vì muốn lục lâm đồng đạo chúng ta có chỗ đứng chân, lại thêm các vị bằng hữu van nài, cho nên tính tái suất giang hồ để giập tắt ngọn lửa Thiếu Lâm, Võ Đang.

Ta vui mừng nghe được con đã đánh bại quần hào lục lâm trong thiên hạ, đoạt được chức minh chủ, cho nên phái Kính An đến đưa một ít lễ mọn để chúc mừng, mong sau khi nhận được thư này, sẽ lập tức tuyên bố chuyện ta tái suất giang hồ, mùng bảy tháng bảy, ta sẽ đích thân đến Mê Tông Cốc một chuyến. Lúc đó ta sẽ thống suất quần hào trong thiên hạ đến hỏi tội chùa Thiếu Lâm để tẩy rửa nỗi nhục mấy mươi năm của đồng đạo lục lâm chúng ta.

Ta đã đưa thư này, mong con sớm có chuẩn bị. Sư thúc Phong Thu chính tay viết.

Hồ Bách Linh đọc xong, bỏ bức thư vào trong tay áo rồi đưa mắt nhìn về phía thi thể Tiền Bính, lạnh lùng hỏi:

"Sư đệ hãy xem người này, có phải là đệ đã đả thương y không?".

Văn sĩ yếu đuối ấy nhìn thi thể Tiền Bính rồi gật đầu nói:

"Không sai!".

Hồ Bách Linh quay đầu lại nhìn Hoắc Nguyên Kha, nói:

"Sư đệ có biết Mê Tông Cốc của tiểu huynh là nơi nào không?".

Văn sĩ yếu đuối ấy mỉm cười nói:

"Sư đệ dù có ngu muội cũng biết Mê Tông Cốc của sư huynh là tổng trại của lục lâm trong thiên hạ".

Hồ Bách Linh đột nhiên trợn mắt, quát:

"Ngươi đã biết Mê Tông Cốc của ta là tổng trại của lục lâm trong thiên hạ, tại sao lại lớn gan ra tay giết người?".

Trương Kính An cười nhạt, nói:

"Tục ngữ có nói, ra tay không lưu tình, nếu tiểu đệ không giết y, y cũng sẽ giết tiểu đệ, há chẳng phải đã uổng phí một mạng mà không gặp được mặt sư huynh hay sao".

Hồ Bách Linh nói:

"Hay cho câu ra tay không lưu tình, ngươi dám đả thương người ở trong Mê Tông Cốc của ta, trong mắt nào có kẻ sư huynh này, sư đệ đã biết ra tay không lưu tình, chắc là cũng biết hai câu thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng!".

Trương Kính An cười nhạt một tiếng, nói:

"Chả lẽ sư huynh đòi tiểu đệ phải thế mạng cho thuộc hạ hay sao?".

Hồ Bách Linh mặt đổi sắc, nghiêm nghị nói:

"Nếu ta không thể làm chủ chuyện này, làm sao có thể phục chúng?" rồi quay đầu nhìn Hoắc Nguyên Kha nói:

"Bắt lại cho ta".

La Phù Nhất Tẩu trả lời một tiếng rồi bước về phía Trương Kính An.

Trương Kính An thần sắc bình tĩnh, mỉm cười nói:

"Sư huynh đệ chúng ta mười mấy năm không gặp, sư huynh có muốn thử võ công của tiểu đệ không?".

Hoắc Nguyên Kha là người già dặn, Trương Kính An tuy nhìn có vẻ yếu đuối, người toàn là xương, vả lại sắc mặt vàng ệt, giống như mới khỏi bệnh, không hề có chỗ nào đáng sợ, nhưng trong mắt lấp lánh như điện, huyệt thái dương hai bên nhô cao, nội công đã đến mức thượng thừa, không hiện ra bên ngoài, cho nên không hề dám sơ suất, y còn cách Trương Kính An khoảng năm bước thì ngừng lại, ôm quyền nói:

"Tại hạ Hoắc Nguyên Kha phụng lệnh minh chủ đến lãnh giáo Trương huynh vài chiêu tuyệt học".

Người này gian xảo, đã sớm ngầm vận công lực toàn thân, chuẩn bị ra tay, nhưng miệng lại nói lời rất khách khí, ý muốn nói là chỉ là phụng lệnh ra tay mà thôi, không có ý liều mạng với nhau.

Trương Kính An mỉm cười, nói:

"Nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu, Hoắc huynh hãy cứ ra tay, huynh đệ sẽ xá mạng phụng bồi".

Hoắc Nguyên Kha cười nói:

"Trương huynh là khách từ phương xa, tại hạ theo lý phải nhường tiên cơ".

Trương Kính An không khiêm nhường nữa, hai vai lách một cái, xốc tới, đấm ra một quyền Thần long xuất quỷ.

Hoắc Nguyên Kha âm thầm đè chân khí lên đơn điền, đột nhiên lách sang bên trái ba thước, vẫn không trả đòn.

Trương Kính An nhướng mắt nhìn Hồ Bách Linh, nói:

"Hoắc huynh đã nhường đủ một chiêu, sao không ra tay?".

Hoắc Nguyên Kha nói:

"Trương huynh có nghĩa sư môn với minh chủ, tại hạ theo lý phải nhường ba chiêu".

Trương Kính An phất tay trái một cái, đánh hờ ra một chưởng, nói:

"Đây coi như là chiêu thứ hai". Rồi áp sát tới, tay phải vỗ vào ngực trước của Hoắc Nguyên Kha.

Hoắc Nguyên Kha đột nhiên ngửa người ra phía sau, né được chưởng thế, tay phải đánh ra một chiêu "Hoành chiêu thiên quân".

Lực đạo của y kinh người, tiếng gió rít lên.

Trương Kính An không ngờ đà phản kích của y lại mãnh liệt như thế, trong lòng thầm mắng:

"Lão này thật gian xảo". Vận khí lên tay trái, đánh ra một chiêu "Lực bình thiên nam", chặn cú đấm của La Phù Nhất Tẩu lại.

Hai người hai tay chạm nhau, bình một tiếng, mỗi người đều bị chấn động đến thối lui một bước.

Trương Kính An ngẩng đầu nhìn Hồ Bách Linh nói:

"Sư huynh xin thứ cho tiểu đệ phóng túng!" lời chưa dứt thì người đã vọt lên, chưởng trái đánh ngang, chưởng phải đánh thẳng, một đòn mà lại đánh ra hai luồng lực đạo.

La Phù Nhất Tẩu sau khi tiếp đối phương một chiêu, trong lòng đã tính tóan, Trương Kính An nhìn vào trông có vẻ yếu ớt, nhưng công lực không hề kém mình, kết quả của train đấu này, thắng bại vẫn khó lường. Thế rồi đề chân khí đan điền lên, thay đổi thế công, chuẩn bị thử các chiêu số quyền cước của đối phương, lại nghĩ ra kế sách phá địch, quyền cước đều dùng, thủ môn hộ rất kín kẽ.

Trương Kính An thì từng bước tiến tới, chiêu nào cũng là sát thủ, thế công rất mãnh liệt, sau hai mươi chiêu, quyền kình chưởng lực không những không giảm xuống mà ngày càng cương mãnh, quyền nào cũng như búa sắt gõ xuống tảng đá.

La Phù Nhất Tẩu tính khéo hóa ra vụng, vốn là muốn dùng phương pháp du đấu để làm hao phí chân lực đối phương, đợi khi đối phương không đủ lực thì sẽ dùng cách sấm sét triển khai phản công, nào ngờ nội lực của kẻ địch như sông dài biển rộng, liên miên không ngớt, càng đánh thì càng mạnh.

Y đang phòng thủ cho nên mất đi tiên cơ, trong nhất thời muốn lấy lại được ưu thế thật không dễ dàng, trong hai mươi chiêu, không thể trả nổi một quyền hay một chưởng.

Trương Kính An đánh lâu không hạ được, hình như đã nổi giận, quát lớn một tiếng, quyền pháp đột nhiên thay đổi, chưởng suất cước bay, quỷ dị tuyệt luân, thân pháp nhanh nhạy không thể nào thấy được, La Phù Nhất Tẩu Hoắc Nguyên Kha trong nhất thời lập tức lung túng, trở tay không kịp.

Quần hào trong sảnh thấy Hoắc Nguyên Kha càng lúc càng nguy hiểm, nếu cứ đánh nữa thì chắc chắn sẽ bị thương trong tay của đối thủ, Lĩnh Nam Nhị Kỳ là quan tâm nhất, chậm rãi bước ra, vận công chuẩn bị, chỉ cần Hoắc Nguyên Kha gặp nguy hiểm, sẽ lập tức ra tay tương cứu.

Hoắc Nguyên Kha sau khi chống trả được hơn hai mươi hiệp thì mới tìm được sơ hở của Trương Kính An, quát lớn một tiếng, toàn lực đánh ra hai chiêu, chưởng phong vù vù, buộc Trương Kính An thối lùi hai bước, tung người vọt xéo ra năm bước, thoát khỏi màn quyền chưởng của Trương Kính An.

Trương Kính An đưa mắt nhìn quần hào bốn bên, thấy ai nấy cũng nổi giận, trong lòng nhủ thầm:

"Mình dù có thể thắng được Hoắc Nguyên Kha, cũng khó chống lại được sư huynh, huống chi quần hào ở đây đông như thế, nếu có ý ra tay, thì mình làm sao chống trả nổi". Yù nghĩ ấy lướt qua, trong lòng có phần e sợ, thế rồi mới cung tay nói:

"Hoắc huynh võ công hơn người, huynh đệ rất kính phục, cuộc chiến ngày hôm nay hãy cứ dừng lại ở đây, thế nào?".

Trước mặt quần hào, Hoắc Nguyên Kha nào nhịn được cái nhục ban nãy, cười nhạt một tiếng nói rằng:

"Huynh đệ nể mặt minh chủ, có ý nhường Trương huynh vài phần, nhưng nếu không phân thắng bại tồn vong, huynh đệ làm sao ăn nói với minh chủ".

Trương Kính An trợn mắt, giận dữ nói:

"Nói như thế, Hoắc huynh muốn liều mạng với huynh đệ hay sao?".

Hoắc Nguyên Kha tháo ngọn roi ở eo ra nói:

"Mời Trương huynh hãy lấy ra binh khí!".

Trương Kính An chậm rãi đưa mắt nhìn về phía Hồ Bách Linh, hỏi:

"Sư huynh chắc là có ý buộc tiểu đệ thi triển độc thủ để đả thương kẻ khác?".

Hồ Bách Linh quay mặt nhìn về phía thi thể Tiền Bính, lạnh lùng nói:

"Giết một người và giết nhiều người có gì khác nhau?".

Trương Kính An nói:

"Sư huynh đã buộc tiểu đệ giết người như vậy, tiểu đệ cung kính chi bằng tuân mệnh".

Hoắc Nguyên Kha lách ngọn roi mềm, nói:

"Nếu Trương huynh không lấy ra binh khí, huynh đệ sẽ không chờ nữa".

Trương Kính An đảo mắt một vòng, đột nhiên như hiểu ra điều gì, mỉm cười:

"Binh khí không có mắt, nếu ta lỡ tay đả thương Hoắc huynh, đừng trách ta ra tay độc ác".

Đang nói thì tay phải thò vào trong eo, rút ra một chiếc vòng màu vàng sáng loáng, nói tiếp:

"Mời Hoắc huynh hãy ra tay!".

Hoắc Nguyên Kha lúc nãy vì nhường nhịn, cho nên mất hết tiên cơ, hầu như bị thương trong tay của đối phương, lần này nào chịu nhường tiên cơ, mỉm cười nói:

"Trương huynh hãy để ý!" lời vừa nói ra, người đã áp sát tới đối phương, ngọn roi xé gió, đánh thẳng đến huyệt huyền cơ trên ngực của Trương Kính An.

Trương Kính An khí định thần nhàn, như không hề để ý đến thế công mãnh liệt của Hoắc Nguyên Kha, cho đến khi đầu ngọn roi đến gần ngực khoảng ba thốn, mới đột nhiên lách người qua một cái, ngọn roi lướt qua áo ở phía trước ngực, rồi lật tay đánh ngược chiếc vòng bằng vàng ra.

Hoắc Nguyên Kha quát lớn một tiếng, giật sợi roi về, hai chân tăng lực, đột nhiên nhảy vọt ra sau sáu thước. Đà lao tới của y như gió, nhưng thế lùi thì nhanh hơn mấy phần, quả thực di chuyển như linh xà, nhanh như điện xẹt.

Trương Kính An thì ngược lại với y, né địch, tung đòn, rốt cuộc không hề di chuyển nữa bước.

Hai người giao thủ với nhau một chiêu, Hoắc Nguyên Kha trong lòng kinh hoảng, nhủ thầm:

"Xem ra thuật sử dụng vòng vàng này của y còn quỷ dị hơn cả quyền chưởng mấy phần". Rồi không dám mạo hiểm tiến tới, đứng yên tại chỗ.
Bình Luận (0)
Comment