Thiên Hương Tiêu

Chương 28

Ba người bước nhanh xuyên qua một khu rừng rậm.

Lại đi thêm một đoạn đường núi đột nhiên trước mắt sáng bừng, con đường núi đã hết, phía trước là một bãi đất bằng phẳng, có dựng một cái bia đá cao đến bốn trượng, trên bia đá có bốn chữ Thiên Đài tiên cảnh.

Ông già vừa gù vừa câm râu tóc bạc phơ, tên gọi Bao Cửu Phong đã được con chim truyền tin, dắt hai nử tỳ mặc áo xanh cung kính đón ở bia đá, vừa thấy Cốc Hàn Hương đến gần thì đã cúi người hành lễ.

Cốc Hàn Hương vừa mới đến gần, trên lùm cây hai bên bia đá lập tức có hàng trăm con chim lớn nhỏ bay vọt lên, đồng thời hai bên vách núi cũng vang lên tiếng chim.

Chợt nghe Bàng Sĩ Xung lạnh nhạt nói:

"Có phúc không hưởng, một lòng tạo nghiệt, ông trời nếu có mắt cũng không để cho ngươi có kết quả tốt!".

Cốc Hàn Hương nghe thế thì không khỏi nổi giận, lạnh lùng nói:

"Nay đã đến nơi này, ngươi hãy cẩn thận, coi chừng ta lấy mạng ngươi".

Bàng Sĩ Xung hừ một tiếng trong mũi, ngửa đầu nhìn trời nói:

"Ngươi cũng đừng sơ ý, có lẽ lúc đó lão phu sẽ đổi ý, đột nhiên ra tay giết người".

Trên đường, hai người không biết đã gây nhau bao nhiêu lần, có lúc lại còn ra tay động thủ với nhau mấy chiêu.

Bàng Sĩ Xung tựa như muốn gây sự, hễ có cơ hội là phải khích bác Cốc Hàn Hương, trong lời nói đầy vẻ mỉa mai, Cốc Hàn Hương tuy giận lắm nhưng cũng không làm gì đựơc y.

Cho đến lúc này, lại có một tiếng gầm như sấm dậy vang vào trong tai, tiếp theo sau vách núi, đột nhiên xuất hiện bốn con tinh tinh thân cao quá một trượng, ở trên vách núi hai bên, cứ cách một đoạn lại xuất hiện một con tinh tinh lông vàng từ trên cao nhìn xuống.

Cốc Hàn Hương thấy trong mắt Phong Thu đầy địch ý, mười ngón tay mở ra hơi giở lên, tựa như âm thầm ngưng tụ công lực, bất giác dịu dàng nói:

"Bầy tinh tinh này do ta muôi dưỡng, sẽ không làm hại ta".

Trong lời nói, bốn con tinh tinh đã phóng sát tới, nhảy nhót ở trước mặt Cốc Hàn Hương, vẻ vui mừng đã hiện rõ.

Cốc Hàn Hương mỉm cười, đưa mắt nhìn bốn con tinh tinh, nhủ thầm:

"Nếu suốt đời ở đây làm bạn với cây cỏ thì quả thực tiêu diêu tự tại, đáng tiếc đại ca đã chết, nơi thế ngoại đào viên này không có duyên với mình".

Yù nghĩ ấy lướt qua, lòng không khỏi nảy sinh cảm khái, thầm thở dài một tiếng.

Chợt nghe Bàng Sĩ Xung lạnh lùng nói:

"Nếu lão phu đoán không sai, hai tên giặc Độc Hỏa Thành Toàn và Âm Thủ Nhất Ma chắc chắn sẽ tụ tập bầy cẩu đảng, chạy đến đây sinh sự".

Cốc Hàn Hương đã sớm lo điều này, thế rồi mới hú dài một tiếng về phía bốn con tinh tinh, bốn con tinh tinh ấy lập tức nằm phục xuống đất.

Nàng trầm ngâm một lúc đột nhiên quay snag Bao Cửu Phong nói:

"Đốc thúc mãnh thú khắp nơi tăng cường phòng bị, bất cứ ai xông vào cấm cung sẽ giết chết không tha, kẻ địch có lẽ thế đông người mạnh, nhớ rằng tiên hạ thủ vi cường, bất chấp thủ đoạn".

Bao Cửu Phong nghe thế thì ngạc nhiên, nhủ thầm:

"Chả lẽ người của hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang sắp xâm phạm Vạn hoa cung?".

Cốc Hàn Hương nhướng mày, nói:

"Là một tên gọi là Âm Thủ Nhất Ma ...".

Chợt nghe Bàng Sĩ Xung nói:

"Đừng quên còn có Độc Hỏa Thành Toàn, kinh thiên ma hỏa đạn của tên này không phải dễ đối phó, đốt cháy rụi Vạn hoa cung của ngươi, ngươi có kêu trời cũng chẳng nghe".

Cốc Hàn Hương lạnh lùng nhìn y một lúc rồi quay snag Bao Cửu Phong nói:

"antm và Độc Hỏa Thành Toàn là hai kẻ không có chuyện ác gì mà không làm, nổi danh hung ác, người đi cùng với bọn chúng cũng chẳng phải kẻ thiện lương, ông hãy cứ ra tay, đừng sợ giết lầm người tốt". Bao Cửu Phong cúi người mà đi.

Chợt nghe Bàng Sĩ Xung ngửa đầu lên trời cười, nói:

"Té ra trong Vạn hoa cung có người tốt, lão phu thật bất ngờ".

Cốc Hàn Hương nổi giận, hú dài một tiếng, phất ra một chưởng đánh tới.

Bàng Sĩ Xung nào có coi nàng ra gì, ống tay áo phất một luồng ám kình phản công trở lại.

Đột nhiên nghe tiếng gào rú vang lên trong tai, phát ra từ miệng của bốn con tinh tinh to lớn, nghe cứ như sấm dậy, chấn động đến nỗi màng nhĩ đau nhói.

Chỉ thấy bốn con tinh tinh này nhảy vọt lên lao về phía Bàng Sĩ Xung, thế lao hung mãnh tuyệt luân, đôi mắt đỏ ngầu mở to, trong mũi phát ra tiếng xì xì, mồm ngoác ra, lộ hàm răng trắng ỡn, trông uy thế vô cùng.

Bàng Sĩ Xung tựa như biết sự lợi hại của bốn con vật này, chỉ thấy y cười một tràng dài, tung mình vọt lên, đột nhiên phóng ra xa mấy trượng, lúc trồi lúc hụp lao thẳng về Vạn hoa cung.

Trên đường, khắp nơi đều có mãnh thú, những con vật này được huấn luyện đã lâu, vừa thấy người lạ thì lập tức phóng tới tấn công nhưng may mà thân pháp của Bàng Sĩ Xung rất nhanh, vừa thấy đã mất, trong chớp mắt đã phóng ra mấy trượng, bất cứ con thú nào cũng không thể đuổi kịp.

Lúc này tiếng chim kêu vang, khắp núi đều là tiếng thú gầm, Bàng Sĩ Xung ở phía trước, Cốc Hàn Hương và Phong Thu ở phía sau, ba người phóng thẳng vào cung như sao xẹt.

Bàng Sĩ Xung theo dõi Vạn hoa cung đã lâu, đã quen thuộc đường lối, chỉ thấy y rẽ trái quẹo phải, không hề ngơi nghỉ, trong chốc lát đã đến gần bức tường của Vạn hoa cung.

Bàng Sĩ Xung phóng đến đây, đột nhiên dừng chân, quay đầu lại nhìn Cốc Hàn Hương lạnh nhạt nói:

"Nhanh lên một chút".

Cốc Hàn Hương hừ lạnh một tiếng, phóng người vượt qua dẫy đầu.

Qua một lối nhỏ, sau cây cầu đá là tám đại hán thân hình cao lớn lạ thường.

Trong tay mỗi đại hán này đều cầm một ngọn trường mâu dài ba bốn trượng, ở trên đầu mâu có màu xanh lè.

Cốc Hàn Hương vừa mới xuất hiện, tám người đều đã quỳ xuống đất, chỉ là cả tám người không hề nói tiếng nào.

Nàng phất tay một cái, người lách một cái vượt qua một lối nhỏ ở bên trái, chạy theo bức tường cung một đoạn, tiếp theo rẽ sang bên phải.

Vòng qua vòng lại cuối cùng đã đến một nơi đầy hoa tươi cỏ lạ, nước suối trong veo, Cốc Hàn Hương ngừng lại, đưa mắt nhìn khắp nơi.

Bàng Sĩ Xung cũng đưa mắt nhìn xung quanh, lẩm bẩm:

"Quả nhiên không sai, chính là nơi này". Nói xong rẽ hoa vẹt liễu bước về phía hòn núi đá.

Cốc Hàn Hương thầm nhủ:

"Mỗi một cành cây ngọn cỏ ở Vạn hoa cung đều sắp xếp rất tinh tế, nếu không phải là người có lòng thì quyết không làm điều này".

Nàng nghĩ như thế, càng tin Vạn hoa cung chắc chắn có liên quan đến Tam Diệu thư sinh, vì thế lòng tin có thể tìm được món bảo vật càng kiên định hơn.

Nơi này nằm ở phía sau Vạn hoa cung, một bên là vách đá cao tám chín trượng, một bên thông với cung điện, những nơi còn lại đều có kỳ hoa dị thảo, nước nông cầu ngắn và một tòa lương đình bát giác.

Cốc Hàn Hương thầm nhủ:

"Bảo vật của cao nhân dị sĩ chắc không chôn ở dưới đất mà ở trên vách đá".

Chợt nghe giọng nói của Bàng Sĩ Xung truyền tới:

"Cốc Hàn Hương, ngươi không sợ lão phu tìm ra bảo vật trước hay sao?".

Cốc Hàn Hương bước về phía vách đá, miệng lạnh lùng nói:

"Nơi này thường có người sửa sang, nếu dễ dàng tìm ra được bảo vật, có lẽ đã bị người ta lấy trước".

Chỉ nghe Bàng Sĩ Xung hừ một tiếng, nói:

"Nếu không tin, sao không tới mà nhìn".

Cốc Hàn Hương bước tới, chỉ thấy Bàng Sĩ Xung đứng trước vách đá, hai tay bám lên những sợi dây leo, sững sờ nhìn vào một cái hang nhỉ.

Cái hang này rộng không quá năm thước, sâu không đến bốn thước, nhìn vào chẳng có gì khác lạ, chỉ duy nhất có một chỗ là cái hang rất khô ráo, không hề có cỏ dại cũng chẳng có côn trùng.

Chỉ nghe Bàng Sĩ Xung lạnh lùng nói:

"Ngươi mở to cặp mắt ra, nhìn thử trong hang có gì khác lạ".

Hai người càng lúc càng không khách sáo với nhau, trong lời nói cứ như lửa và nước, Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn kỹ vào trong hang một lát, quả thực không nhìn ra có điều gì khác lạ, nhưng lại không muốn tỏ ra là mình kém cỏi, vì thế nói lảng sang chuyện khác, cười lạnh rằng:

"Xem ra ngươi rất quen thuộc chỗ này, chắc là đã sớm nghi ngờ bảo vật của Tam Diệu giấu ở Vạn hoa cung".

Bàng Sĩ Xung cười lạnh, nói:

"Linh sơn thắng cảnh trong thiên hạ, nơi nào mà lão phu chưa từng bước chân qua? hừ hừ! Một tòa Vạn hoa cung to lớn như thế này, trong võ lâm không ai biết người đã xây dựng lên, đó chẳng phải là chuyện đáng nghi hay sao?".

Y nói đến đây, đột nhiên phất nhẹ ống tay áo vào trong cái hang nhỏ.

Chỉ nghe một âm thanh nhỏ vang lên, một luồng ám kình âm nhu từ trong ống tay áo của Bàng Sĩ Xung tuôn ra, phất về phía cái hang, khi chạm vào vách hang, bụi đất tung lên.

Chợt nghe Bàng Sĩ Xung hạ giọng quát:

"Tránh ra một bước". Người lách một cái, ống tay áo thu lại, bụi đất bay lượn vòng trong hang đột nhiên tụ thành một khối bắn ngược ra ngoài hang.

Cốc Hàn Hương né ra nửa bước, lòng nhủ thầm:

"Công phu phi tụ luyện đến mức này coi như là đã tranh phong tạo cực, không thể tiến nữa!" đang nghĩ thì lướt mắt nhìn Phong Thu, rồi lại quay về dòm Bàng Sĩ Xung.

Bàng Sĩ Xung tựa như đang theo dõi tâm ý của nàng, cười hì một tiếng, nói:

"Nếu như lão phu đoán không sai, ngươi chắc cảm thấy di vật của Tam Diệu không có hy vọng, vì thế bỏ gần lấy xa, cho nên tìm cách dùng dược vật khống chế lão phu, có công cụ giết người như lão phu, chuyện báo thù của ngươi sẽ dễ như trở bàn tay".

Cốc Hàn Hương quả thật có ý nghĩ này, lúc này bị y vạch trần trước mặt, mặt vẫn không đỏ, hơi thở vẫn không nặng nề, không hề động thanh sắt, chỉ sầm mặt nhìn y rồi quay mặt nhìn vào trong hang, chợt sắc mặt trắng nhợt, môi mấp máy tựa như muốn kêu lên.

Té ra Bàng Sĩ Xung phất ra nội gia chân lực, trong cái hang nhỏ này đột nhiên xuất hiện hai chuyện lạ, một là trên vách đá hiện ra một hình người khắc bằng chỉ lực, nét bút không nhiều, chỉ vẽ sơ sài, khắc họa một người ăn mặc theo kiểu văn sĩ, tay trái của người này giấu sau lưng, tay phải hơi giở lên, ngón trỏ và ngón giữa chỉ vào trong tim của mình, bức tranh trông rất sống động.

Chuyện lạ tiếp theo là ở trước mặt người này có mấy vết lõm tròn trịa lạ thường lớn nhỏ nông sâu khác nhau, vừa nhìn tựa như một người quỳ xoay mặt vào vách đá, để lại những giấu chân.

Cốc Hàn Hương ngạc nhiên vô cùng, cúi người thò đầu vào trong hang, nhìn kỹ bức vẽ, bức vẽ này giống như được vẽ bằng kim cương chỉ lực trên vách đá.

Chợt nghe Bàng Sĩ Xung lạnh lùng nói:

"Cốc Hàn Hương, ngươi bước ra, để lão phu giở cái núi này lên coi thử tên thư sinh ấy để lại món gì?".

Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thấy cái hang đá này kín đáo, không hề có chỗ hở, vì thế lui ra ngoài, quay sang Bàng Sĩ Xung nói:

"Chủ nhân của Vạn hoa cung ở đây, nếu ngươi tự tin khí lực đầy đủ, hãy cứ mặc sức san bằng vách đá thành bình địa".

Cốc Hàn Hương nổi giận nói:

"Điều đó đương nhiên, dù sao ngươi cũng là người chết, vật ngoài thân có gì đáng tiếc?" nói xong thì bước vào, phất tay đẩy một chưởng vào phía trong hang. Bình một tiếng đất đá bay lên, bắn ra ngoài.

Bàng Sĩ Xung né ngang ra một bước, tránh những viên đá bắn ra ngoài, tiếp theo chân trái bước tới, một chưởng đẩy vào vách bên phải của cái hang nhỏ, rồi lại né ra bên phải, một chưởng vỗ vào vách đá bên trái của cái hang.

Tiếng bình bình vang lên.

Cả lỗ tai, những hòn đá to như cái chén va vào nhau ở trong hang, rồi lại bắn ra ngoài, mạnh mẽ vô cùng giống như trời long đất lở.

Chỉ thấy bốn vách của cái hang đá bị Bàng Sĩ Xung đánh nứt ra, nhưng vẫn không có điều gì lạ nữa.

Chợt nghe Bàng Sĩ Xung nói:

"Cốc Hàn Hương, di vật của tên thư sinh ấy, ngươi có muốn lấy hay không?".

Cốc Hàn Hương nhìn bước tranh trên vách đá đã không còn nguyên vẹn nữa, lạnh lùng nói:

"Ngươi đừng lo chuyện của ta, trước tiên hãy hỏi bản thân mình".

Bàng Sĩ Xung trầm ngâm một lát, nói:

"Không nhìn thử bản lĩnh của tên thư sinh ấy, lão phu quả thực ăn không ngon ngủ không yên ...".

Cốc Hàn Hương cười lạnh, nói:

"Ngươi chết cũng không thể nhắm mắt!".

Bàng Sĩ Xung đột nhiên cười một tràng dài, nói:

"Không chính mắt thấy kết quả bi thảm của ả ác phụ nhà ngươi, lão phu đâu có dễ dàng chết".

Y ngừng một lát rồi nói:

"Lão phu dám lấy đầu đánh cược, di vật của Tam Diệu thư sinh ở trong cái núi này, chỉ là trong nhất thời không tìm ra cửa mà thôi".

Cốc Hàn Hương điềm nhiên nói:

"Ngươi chẳng phải muốn lật cả cái núi đá này lên hay sao? Sao lại chưa động thủ?".

Bàng Sĩ Xung lạnh lùng nhìn Cốc Hàn Hương, nói:

"Lão phu chợt nghĩ, để cho ngươi ngồi yên mà hưởng quả thực không công bằng, nếu ngươi nhân lúc lão phu sức cùng lực kiệt đột nhiên ra tay lại cùng với tên đần độn kia mưu hại lão phu, điều ấy càng không đáng".

Cốc Hàn Hương cười hì hì, nói:

"Ngươi lúc nào cũng cẩn thận, không hề sơ suất".

Bàng Sĩ Xung nói:

"Một kẻ tâm địa độc ác, vô tình vô nghĩa như ngươi, lão phu sao không thể không đề phòng được?".

Cốc Hàn Hương lạnh lùng nhìn y, im lặng không nói.

Ba người đứng trước cửa hang đá, đột nhiên đồng thời trầm mặt, Phong Thu thì ngu si đần độn, không thể nó chuyện, Cốc Hàn Hương và Bàng Sĩ Xung thì đang vắt óc tìm cách đào bới di vật của Tam Diệu thư sinh.

Một lát sau, Bàng Sĩ Xung chỉ tay về phía Phong Thu, nói với Cốc Hàn Hương:

"Ngươi ra lệnh cho tên ngốc này vỗ một chưởng vào trong động thử xem, lão phu sẽ nghe kỹ tiếng vọng lại thì biết ngay vách đá có trống rỗng hay không".

Cốc Hàn Hương đã nghĩ đến địa thế ở đây, nếu như trong núi này có hang động, theo lý lối ra vào sẽ được sắp đặt trên vách đá, lúc này chẳng còn cách gì nữa, phất tay về phía Phong Thu, ra lệnh cho y ngưng tụ công lực vỗ chưởng vào trong hang.

Phong Thu đi bên cạnh Cốc Hàn Hương đã lâu, đã rất quen thuộc với tâm ý của nàng, lúc này hơi ngập ngừng, lập tức dồn công lực vào trong chưởng phải, phất tay vỗ vào trong động.

Chưởng này của y kình lực trầm hùng, chẳng kém gì Bàng Sĩ Xung, chỉ nghe ầm một tiếng vang lên, đã từ trong động bay ra.

Bàng Sĩ Xung hai mắt khép hờ, chân mày nhíu lại, ngưng thần lắng nghe hồi âm truyền ra từ trong hang, Cốc Hàn Hương tuy cũng lắng nghe nhưng không phát giác có điều gì khác lạ.

Phong Thu vỗ xong một chưởng, thấy Cốc Hàn Hương vẫn không tỏ ý gì, hai chưởng đưa ngang ngực đẩy ra, một luồng chưởng lực như dời núi lấp biển dồn vào trong hang.

Lần này y dùng hết sức để phóng chưởng, đá vụn từ trong hang bắn ngược ra như mưa, âm thanh chấn động truyền ra ngoài Vạn hoa cung, cả tòa Vạn hoa cung như rung rinh.

Cốc Hàn Hương thầm nhủ:

"Chưởng này như đẩy núi dời non, không ngờ người uống Hướng tâm lộ vào thì võ công lại tăng nhanh như thế".

Đang nghĩ, thấy Phong Thu hai tay vẽ một vòng tròn trước ngực, định đẩy ra phía trước nữa, Cốc Hàn Hương vội vàng phóng người tới, dang tay chặn lại.

Chỉ nghe Bàng Sĩ Xung hừ một tiếng trong mũi, lạnh lùng nói:

"Té ra lòng dạ của ngươi cũng yếu mềm, biết lo cho khí lực của thủ hạ".

Cốc Hàn Hương cười lạnh nói:

"Cường địch ở bên cạnh, ta phải biết lo cho mình".

Bàng Sĩ Xung liếc nhìn nàng một cái, người lách một cái chui tọt vào trong hang.

Không gian trong hang này không lớn, tuy Bàng Sĩ Xung và Phong Thu đánhl liền mấy chưởng, đã khoét sâu vào một lớp, nhưng cũng chỉ rộng thêm sáu thước, Cốc Hàn Hương thấy Bàng Sĩ Xung chui vào vì thế đứng ngoài cửa nhìn lên vách.

Chỉ thấy Bàng Sĩ Xung đưa chưởng phải chậm rãi vỗ lên vách hang kêu bộp bộp.

Cốc Hàn Hương nhìn một hồi, lòng nhủ thầm:

"Nếu như trên vách hang này có cửa, sau không có kẽ hở, ít nhất cũng phải có vết nứt".

Yù nghĩ ấy lướt qua rồi cười lạnh nói:

"Ta thấy ngươi không cần nhọc lòng nữa, địa điểm tuy ở đây, nhưng cửa thì chưa chắc nằm trong hang này".

Bàng Sĩ Xung ha ha cười lớn, gằng giọng nói:

"Cốc Hàn Hương, lão phu cá cược với ngươi, coi thử ngươi có tìm ra được di vật của tên thư sinh thối ấy không, ngươi có dám không?".

Cốc Hàn Hương nhướng mày, nói:

"Cá cược thế nào?".

Bàng Sĩ Xung chỉ vào cửa hang, nói:

"Ngươi vào trong hang, ngồi trên những giấu chân ở dưới đất trong vòng mười ngày, chắc chắn sẽ phát giác ra cơ quan của tên thư sinh thối ấy".

Cốc Hàn Hương cười lạnh:

"Ngươi muốn ta không ăn không uống in mười ngày đêm?".

Bàng Sĩ Xung thản nhiên nói:

"Có gì mà không được? nếu trong vòng mười ngày mà ngươi tìm không ra cơ quan, không cần ngươi đích thân ra tay, lão phu sẽ tự uống Hướng tâm lộ suốt đời làm kẻ tôi tớ cho ngươi".

Cốc Hàn Hương nhủ thầm:

"Lão quái vật này chắc là đã phát hiện được điều gì nhưng lại không muốn cúi đầu trước Tam Diệu thư sinh". Đang nghĩ thì bất giác đưa mắt nhìn váo trong hang.

Chỉ nghe Bàng Sĩ Xung nói:

"Những giấu lõm ở dưới đất là một cái bồ đoàn, ngươi cứ ngồi vào, nếu đói thì có thể ăn uống, nhưng trong mười ngày không được đứng dậy ra khỏi hang".

Cốc Hàn Hương nén không được mỉm cười, nói:

"Ta quả thực không nghĩ ra điều bí mật này". Nàng tầm tư một hồi rồi hỏi:

"Nếu ngươi thắng, trong vòng mười ngày phát hiện ra lối vào chỗ để di vật, vậy thì thế nào?".

Bàng Sĩ Xung lạnh lùng nói:

"Lão phu chẳng có yêu cầu gì đối với ngươi, nếu trong vòng mười ngày tìm ra lối vào, di vật vẫn thuộc về ngươi, lão phu chỉ cần ngươi nghe mấy lời nghịch lỗ tai, còn làm hay không là do ngươi chọn lựa".

Cốc Hàn Hương điềm nhiên cười, vẫy tay về phía hai ả thị tỳ ở bên ngoài.

Hai ả thị tỳ áo xanh vừa thấy gọi đã lập tức lướt tới chỗ Cốc Hàn Hương.

Cốc Hàn Hương thấy khinh công của hai người tiến bộ nhiều như thế, mặt lộ vẻ vui mừng, nói:

"Các người hãy thay phiên nhau canh giữ ở đây, ta sẽ vào trong hang Diện bích, có lẽ mừơi ngày sau mới ra được, hãy mau báo với Bao Cửu Phong, không cho bất cứ kẻ nào vào cung".

Hai ả nữ tỳ áo xanh cung kính vang một tiếng rồi một người lập tức xoay mình đi.

Cốc Hàn Hương nhìn Bàng Sĩ Xung rồi lạnh lùng nói:

"Đừng quên rằng trong người ngươi thuốc độc vẫn chưa giải, Cốc Hàn Hương này chết đi ngươi cũng chẳng sống được bao lâu nữa".

Bàng Sĩ Xung trầm giọng hừ, nói:

"Ngươi không cần đe dọa lão phu, chuyện sống chết, lão phu tự biết tính toán".

Cốc Hàn Hương gật đầu cười, phất tay về phía Phong Thu, bảo y ra giữ ở ngoài cửa, sau đó hơi cúi người xuống, chui tọt vào trong hang.

Nàng dùng tay áo phủi nhẹ cát đá ở dưới đất, rồi ngồi xuống giấu chân ở dưới mặt đất.

Tư thế ngồi này có chút không giống với tư thế nàng vẫn thường đả tọa, nhưng chẳng có điều gì đặc biệt, nàng cứ ngồi xuống y như thế, mắt nhìn lên bức vẽ trên vách.

Nàng không tin rằng, nếu cứ ngồi thừ ở đây mười ngày mười đêm thì sẽ phát hiện được di vật của Tam Diệu thư sinh, nàng thậm chí hoài nghi rằng, người ăn mặc theo kiểu văn sĩ ấy có phải là kỳ nhân mà võ lâm đã đồn đại hay không, nàng sở dĩ ngồi xuống là chỉ vì đã đánh cược với Bàng Sĩ Xung, nàng thầm quyết định, chỉ cần mười ngày trôi qua, buộc Bàng Sĩ Xung uống Hướng tâm lộ, sau đó sẽ thu phục bọn người Âm Thủ Nhất Ma và Thành Toàn, chỉ cần một khi sức đủ sẽ lập tức tiêu diệt những kẻ đứng đầu hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang, sau đó ...".

Lúc mới đầu, nàng còn suy nghĩ mông lung, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là người mang võ công thượng thừa, nghĩ một thì cuối cùng dẹp bỏ hết tạp niệm, nhắm mắt âm thầm luyện công.

Trong Vạn hoa cung đột nhiên tĩnh lặng, Bao Cửu Phong chạy đến nhìn một lát, thấy Cốc Hàn Hương ngồi trong hang quay mặt vào vách tường, còn Phong Thu thì ngồi xếp bằng ở gối cửa, còn Bàng Sĩ Xung thì nhắm mắt ngồi ở ngoài bụi hoa, chỉ có ả nữ tỳ áo xanh là mắt vẫn mở trân trân, y không biết bọn họ giở trò gì, nhưng y biết sự việc rất hệ trọng, vì thế nhìn về nữ tỳ áo xnh rối lập tức ra phía trước.

Trong chớp mắt, tất cả đều đã tĩnh mịt, tiếng thú gầm chim hót cũng không còn, tựa như cả trong tòa Vạn hoa cung không có một sinh vật sống nào.

Mặt trời chìm xuống phía tây, mảnh trăng thượng huyền lại trỗi dậy ở phía đông ...

trăng rơi xuống núi tây, mặt trời lại hiện ra ở phía đông ... ngày lại qua ngày, thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến trưa thứ ba Cốc Hàn Hương bắt đầu cảm thấy bồn chồn.

Aû nữa tỳ áo xanh mỗi ngày đều đem đồ ăn thức uống đến cho ba người, Bàng Sĩ Xung và Phong Thu đói thì ăn ngay, đôi lúc cũng vận động một lát, chỉ có một mình Cốc Hàn Hương ngồi trong động, hai chân không hề di chuyển.

Không biết thế nào, nàng quay mặt nhìn thức ăn bên cạnh, trong lòng cảm thấy biếng nhác, không muốn ăn uống gì cả.

Lúc này, nàng đã rất khó chịu, cứ muốn đứng dậy, nhưng nàng cố nén lại, nàng biết chỉ cần mình đứng dậy thì công phu của ba ngày sẽ uổng phí cả.

Một thứ nghị lực lạ lùng đã khiến cho nàng nhắm mắt ngồi yên không hề động đậy, đôi lúx mở to đôi mắt nhìn lên vách tường.

Chợt nàng giật mình, lòng thầm nhủ:

"Bàng Sĩ Xung chắc chắn dùng quỷ kế, nếu mình đói đến nỗi sức cùng lực kiệt, một mình Phong Thu không phải là đối thủ của y, nếu mình tẩu hỏa nhập ma, thì sẽ trở thành vật hiến tế, mặc cho y cắt mổ".

Yù nghĩ ấy lướt qua, thuận tay bốc một ít thức ăn cho vào miệng, sau đó thần trí tỉnh táo, lại nhắm mắt vận công.

Hai ngày nữa trôi qua, đến tối ngày thứ năm, chợt lửa bốc cao bên ngoài Vạn hoa cung, tiếp theo là tiếng chim kêu thú gầm, lại có lẫn cả tiếng của mấy võ lâm cao thủ la hét.

Cốc Hàn Hương mở mắt, nhìn ánh lửa phản chiếu trên vách tường, nghe tiếng mãnh thú gầm tựa sấm dậy, vì thế kêu:

"Thanh Bình vào đây".

Aû tỳ nữ tên Thanh Bình ấy đang lo lắng nghe thấy thế thì vội vàng lướt vào trong hang, cúi người nói:

"Phu nhân có gì căn dặn?".

Chợt nghe Bàng Sĩ Xung lạnh lùng nói:

"Chắc chắn bọn chúng là Độc Hỏa Thành Toàn, song Bao Cửu Phong vẫn chưa đến, chắc tình thế vẫn chưa nghiêm trọng".

Cốc Hàn Hương từ ngày lập chí báo thù, lòng đã gan dạ hơn, cho nên nàng không hề lo lắng, quay sang Thanh Bình nói:

"Ngươi truyền lời cho Bao Cửu Phong, dù bất cứ kẻ địch là ai, cũng không được ngăn cản, cứ cho bọn chúng đến đây gặp ta, song cho vào chứ không cho ra, nếu không có lời của ta, bất cứ kẻ nào xông ra ngoài đều phải giết chết không tha".

Thanh Bình cung kính vâng một tiếng rồi xoay người bước ra ngoài.

Bàng Sĩ Xung ở ngoài bụi hoa đã nghe rõ ràng lời nói của nàng, nén không được trầm giọng hừ, nói:

"Lão phu đã gặp không ít vong mạng chi đồ, song hạng người không tính toán đến lợi hại, thành bại như ngươi, quả thực không có".

Cốc Hàn Hương cười lạnh, không thèm tranh cãi nữa, chỉ luân tụ công lực lên hai tay, lắng nghe động tịnh phía bên ngoài cửa cung.

Một lát sau, tiếng chim kêu thú gầm chợt ngừng lại, tiếp theo là hai tiếng hú kinh tâm động phách vọng tới.

Hai tiếng hú này vọng tới rất nhanh, trong chớp mắt tiếng đến thì người đã đến, chỉ thấy một người phóng tới trước thì gày đét như que củi, toàn thân mặc áo đen, nhưng đôi chân mày bạc trắng, người phía sau mặc trường sam màu vàng, sắc mặt cũng màu vàng, tựa như người đã chết mấy tháng từ trong quan tài bước ra, thần sắc đầy vẻ âm u.

Hai người ấy đứng xuống đất, tiếng hú vẫn còn vang vọng.

Hai người hạ xuống không lâu, tiếng kình phong lại lướt qua tai, một con quái điểu chao lượn vòng quanh trên không trung, rồi đậu xuống vách đá ở trên cái hang nhỏ, hai mắt như điện nhìn về phía hai kẻ này.

Ông già chân mày trắng toàn thân mặc y phục màu đen, người gầy như que củi cùng với ông già mình mặt trường sam màu vàng, mặt cũng vàng hạ xuống đất, vừa thấy Bàng Sĩ Xung và Phong Thu thì không khỏi nhìn nhau cười ha ha, chấn động đến nỗi cây cối đều rung rinh.

Tiếng cười chưa dứt thì có tiếng xoạc xoạc vang lên, Âm Thủ Nhất Ma và Độc Hỏa Thành Toàn đã vọt tới, tiếp theo sau là Bao Cửu Phong dẫn theo hai nhóm người kỳ hình dị dạng đuổi theo.

Chỉ thấy mười người phía bên trái mặc áo bào màu đỏ, mười người phía bên phải mặc áo bào màu xanh, hai nhóm người này mặt trắng bệch, đầu tóc rối bời, trên tay trái mỗi người đều cầm một cái trống da nhỏ, tay phải thì trống không, kỳ quái nhất là trên eo của mỗi người đều có một cánh tay, cánh tay này cầm một cái chuông.

Hai mươi quái nhân ba cánh tay này là thuộc hạ của Đồng Công Thường, sau khi Cốc Hàn Hương tiếp chưởng môn hộ, vì không có cách nào khôi phục hình dạng của bọn họ, cho nên vẫn cứ giữ lại trong cung mà không đuổi đi, cũng không mang theo xuống núi.

Hai nhóm quái nhân này chạy đến bụi hoa, Bao Cửu Phong phất tay một cái, trong miệng phát ra tiếng kêu khẹc khẹc, hai nhóm quái nhân lập tức chạy đến đứng hai bên cửa hang, đưa mắt nhìn bọn bốn Âm Thủ Nhất Ma, miệng phát ra tiếng kêu không rõ ràng.

Chợt nghe Bàng Sĩ Xung lạnh lùng cười, nói:

"Hai lão phế vật nhà ngươi năm xưa may mắn thoát chết, nay lại xuất hiện trên đời, chắc là đã luyện thành mấy môn tuyệt nghệ?".

Té ra ông già mày trắng mình mặc áo đen, gầy như que củi chính là Quỷ Lão Thủy Hàn, còn ông già mặc áo màu đất, mặt mũi vàng ệch chính là Nhân Ma Ngũ Độc, hai người này năm xưa bị đoạt Vấn tâm tử, đã từng giao thủ với Bàng Sĩ Xung, sau đó bị Bàng Sĩ Xung đánh bại, hai người tức giận rời khỏi Trung Nguyên, vùi đầu ở băng thiên tuyết địa tại vùng bắc cực luyện "Hàn âm thần công" hai ba mươi năm nay. Kẻ thù gặp mặt thì lập tức mắt đỏ, Quỷ Lão Thủy Hàn trầm giọng cười, nói:

"Lão phế vật, hôm nay đã khác, ta và ngươi phải tính sổ cho xong". Y hơi ngừng lại rồi kiêu ngạo nói:

"Niệm ngươi tìm hàn tê đao cũng có công lao, huynh đệ chúng ta luận công mà thưởng, nhường cho ngươi một chút tiện nghi".

Bàng Sĩ Xung trợn mắt, ngửa mặt nhìn lên trời, chậm rãi nói:

"Sao? Hai lão phế vật nhà ngươi muốn đưa cổ ra cho lão phu chém đầu làm ghế ngồi hay sao?".

Quỷ Lão Thủy Hàn nhướng mày, gằng giọng nói:

"Ngươi đừng già mồm, huynh đệ bọn ta đứng ở đây, ngươi hãy chống được "Hàn âm thần công" của bọn chúng ta thì đêm nay sẽ tha cho ngươi một con đường sống.

Chợt nghe Nhân Ma Ngũ Độc nói:

"Thủy huynh đã quá nóng nảy, cả vốn lẫn lời để cho huynh đệ được không?".

Hai mắt của y lạnh lùng, nhìn lên mặt Bàng Sĩ Xung, nói:

"Họ Bàng kia, ngươi hãy gọi ả nha đầu Cốc Hàn Hương ra đây, họ Ngũ này có điều muốn hỏi ả".

Bàng Sĩ Xung nghe thế thì nhủ thầm:

"Trong núi này trống rỗng, lão phu nói khích ả nha đầu ngồi mười ngày, vốn mong ả thông minh tìm ra lối vào, nào ngờ ả lòng dạ bồn chồn, không hiểu được dụng ý của lão phu".

Yù nghĩ ấy lướt qua, không khỏi thầm than, quay đầu nhìn vào động kêu".

Cốc Hàn Hương, bại tướng dưới tay của lão phu năm xưa, hai tên phế nhân Quỷ Lão Thủy Hàn và Nhân Ma Ngũ Độc mời người ra khỏi hang nói chuyện".

Cốc Hàn Hương ngồi quay mặt vào vách, không nhìn thấy bên ngoài, nhưng nghe ba người đối đáp thì đã biết đó là Quỷ Lão Thủy Hàn và Nhân Ma Ngũ Độc, lúc này vẫn ngồi yên, lớn giọng kêu:

"Bàng Sĩ Xung, cuộc cá cược giữa chúng ta có còn tính nữa không?".

Bàng Sĩ Xung giận dữ nói:

"Ngươi muốn tính thì tính, không tính cũng được!".

Độc Hỏa Thành Toàn nhìn vào cửa hang, đột nhiên hai tay chắp lại rồi tách ra, buông giọng hỏi:

"Cốc Hàn Hương, cá cược điều gì? Bằng hữu đều đã tới, ngươi giấu đầu lòi đuôi, chả lẽ không hổ thẹn hay sao?" đang nói thì một luồng kình phong đẩy vào bụi hoa, bụi hoa bị thổi vẹt ra ngả rạp xuống hai bên, lộ ra một hang đá.

Bọn bốn người Độc Hỏa Thành Toàn đều là kẻ có võ công thượng thừa, nhãn lực của ai nấy đều không phải tầm thường, vừa nhìn thì đã thấy hết tình cảnh ở trong hang.

Cốc Hàn Hương tuy ngồi quay lưng lại, nhưng từ tiếng cây cỏ lay động thì cũng có thể biết được đó là hành động của Độc Hỏa Thành Toàn.

Nghe y nói thế thì trong lòng phẫn nộ, hai tay vỗ xuống đất phóng vọt ra cửa hang.

Nàng vừa mới xuất hiện, bọn Độc Hỏa Thành Toàn lập tức im lặng, hơn mười ánh mắt đều dừng lại trên người nàng, tựa như đang đợi nàng lên tiếng trước.

Chợt tiếng tà áo vang lên, Phong Thu và hai nhóm quái nhân ba tay đều bước tới đứng bên cạnh nàng.

Bàng Sĩ Xung nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, mặt lộ vẻ tiếc nuối, nói:

"Ngươi đã ngồi yên năm ngày, thần sắc vẫn không mệt mỏi, xem ra tư thế đả tọa của tên thư sinh ấy có điều kỳ bí".

Cốc Hàn Hương lạnh lùng nói:

"Cuộc cá cuộc giữa chúng ta chỉ đành dừng lại ở đây". Rồi ánh mắt nhìn về phía Quỷ Lão Thủy Hàn và Nhân Ma Ngũ Độc, nói:

"Hai vị xưng hô thế nào đây, đêm khuya đến đây không biết có gì chỉ giáo?".

Quỷ Lão Thủy Hàn và Nhân Ma Ngũ Độc tựa như ngây ngất trước sắc đẹp của nàng, bỗng biến thành một người khác, chỉ thấy hai người đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ lúng túng, vì lúc nãy đã kàm mất lòng giai nhân.

Ngập ngừng một lát, Nhân Ma Ngũ Độc đột nhiên cung tay, nói trước:

"Lão hũ tên gọi Ngũ Độc". Rồi chìa tay về phía Quỷ Lão Thủy Hàn, nói:

"Vị này đại danh là Thủy Hàn, bằng hữu trên giang hồ gọi là Quỷ Lão".

Cốc Hàn Hương cười nhạt, nói:

"Nghe danh hai vị đã lâu, không biết đến Vạn hoa cung là vì chuyện gì?".

Nhân Ma Ngũ Độc trầm ngâm một lát, nói:

"Vì ba chuyện mà đến đây". Rồi y ngẩng mặt lên, cười khan một tiếng, nói:

"Một là vị Phong Thu huynh này là bằng hữu của chúng tôi, nghe rằng y đã rơi vào trong tay Cốc cô nương, bọn chúng tôi nếu không tới coi cho biết, thì quả thật mất nghĩa khí với bằng hữu ...".

Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:

"Phong Thu nay đã ở đây, y vẫn an toàn, hai vị hãy yên tâm".

Nhân Ma Ngũ Độc nghe thế thì ngạc nhiên quay mắt nhìn sang Phong Thu.

Quỷ Lão Thủy Hàn chợt nói:

"Phong huynh, huynh có còn nhớ huynh đệ hay không?".

Phong Thu ngơ ngơ ngẩn ngẩn, làm sao biết trả lời, y lại mang túi vải ở trên đầu, không ai nhìn thấy được vẻ mặt của y, cũng không biết y có nghe được lời nói của Quỷ Lão Thủy Hàn hay không.

Cốc Hàn Hương mỉm cười, đưa mắt sang nhìn Âm Thủ Nhất Ma nói:

"Ngươi cũng là chỗ quen biết với Phong Thu, sao không cho y một viên thuốc giải Hướng tâm lộ".

Âm Thủ Nhất Ma không ngờ nàng nói ra lời khẩu thị tâm phi, nhưng y rốt cuộc đi lại đã lâu trên giang hồ, là người giỏi tâm cơ, hơi suy nghĩ rồi lấy ra một viên thuốc ném về phía Cốc Hàn Hương.

Cốc Hàn Hương chụp lấy viên thuốc nhìn một lát, đột nhiên nhướng mày lên trầm ngâm không nói.

Độc Hỏa Thành Toàn đã trúng một chưởng của Bàng Sĩ Xung, bị Cốc Hàn Hương nửa đường bỏ lại, trong lòng đã căm hận nàng đến cùng cực, thề sẽ phanh thây nàng ra muôn đoạn, nào ngờ lúc này thấy thế thì lòng phẫn nộ đã tan biến.

Y mỉm cười, tỏ ra rằng nội thương của mình đã hồi phục, công lực vẫn còn, nói:

"Cốc Hàn Hương, hãy mau lấy thuốc giải cho Phong huynh uống vào, bọn chúng ta là bằng hữu cũ vớ nhau, nay gặp lại đang mong muốn được hàn huyên".

Cốc Hàn Hương lạnh lùng nhìn y, đột nhiên cho tay vào trong lòng, lấy ra một viên thuốc.

Chỉ thấy nàng cầm hai viên thuốc xem xét một hồi, đột nhiên nhướng mắt lên, nhìn về phía Âm Thủ Nhất Ma nói:

"Lần trước ngươi đưa cho ta một loại thuốc giải, lần này lại là loại khác, rốt cuộc loại nào thật loại nào giả?".

Âm Thủ Nhất Ma biết nàng sẽ không giải cứu Phong Thu, thế nên cứ lấy ra một viên thuốc, coi thử ở trước mặt mọi người nàng sẽ làm gì, nào ngờ nàng lấy bừa ra một viên thuốc rồi lại dùng cái kế đảo lộn thật giả, y tuy rất quỷ quyệt nhưng trong nhất thời cũng không biết biện bác thế nào.

Chợt nghe Cốc Hàn Hương cười lạnh:

"Chả lẽ loại thuốc độc này của ngươi lại có hai loại thuốc giải?".

Âm Thủ Nhất Ma tức giận nói:

"Lòng của Tư Mã Siêu, người đi đường ai cũng biết, lối ăn nói hàm hồ của ngươi lừa được ai?".

Quỷ Lão Thủy Hàn, Nhân Ma Ngũ Độc và Độc Hỏa Thành Toàn đều biết Cốc Hàn Hương vờ vịt, nhưng vì nàng nét đẹp tuyệt vời, ai nấy cũng ngây ngất, ba người chỉ cảm thấy nàng tinh nghịch đáng yêu, nén không được cười ha ha.

Nhân Ma Ngũ Độc ngừng cười, cao giọng nói:

"Âm Thủ huynh, tháo chuông phải nhờ người buộc chuông, Hướng tâm lộ là của huynh, chi bằng huynh hãy đích thân giải cứu!".

Y quay mặt sang cười với Cốc Hàn Hương, dịu dàng nói:

"Cô nương hãy yên tâm, có lã hũ ở đây, đảm bảo Phong huynh sau khi tỉnh táo sẽ không tính sổ với cô nương, lão phu sẽ đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ cô nương báo thù rửa hận".

Cốc Hàn Hương cứ để cho y mở mắt nói mơ, nhìn sang phía Âm Thủ Nhất Ma, cười lạnh.

Âm Thủ Nhất Ma nhìn Nhân Ma Ngũ Độc, trong lòng thầm mắng:

"Lão thất phu, ngươi chỉ muốn trêu đùa lão phu, có một ngày ngươi rơi vào tay ả nha đầu này thì sẽ biết".

Trong lòng thì mắng nhưng miệng lại nói:

"Ta sẽ thử xem sao, Phong huynh nay thần trí đã mất, kìm chế y không được, cũng khó ép y ..." đang nói thì lấy ra một viên thuốc giải, chậm rãi bước tới chỗ Phong Thu, mắt đầy thân thiện, nhỏ nhẹ nói:

"Phong huynh, huynh đệ Âm Thủ Nhất Ma là bằng hữu lâu năm với huynh, nay đến đây giải cứu cho huynh ...".

Y lẩm bẩm, chưa đến gần Phong Thu thì đột nhiên trong mắt Phong Thu hung quang phóng ra, chân trái bước xéo tới chặn lại phía phía trước mặt Cốc Hàn Hương, vù một chưởng vỗ tới.

Âm Thủ Nhất Ma nghe chưởng phong mới nổi lên thì không khỏi kinh hãi, hai chân điểm xuống đất, vặn người thối lui ra sau, chỉ thấy một luồng kình phong lướt qua đầu của y, Âm Thủ Nhất Ma vừa mới rời khỏi mặt đất, Phong Thu thu chưởng lại, luồng chưởng phong ấy bay ngược trở lại lập tức biến mất, tỏa cây trong mấy trượng chỉ hơi lay động, ai nấy đều nhìn nhau không nói, cả hai người Cốc Hàn Hương và Âm Thủ Nhất Ma cũng không hiểu vì sao chưởng lực của Phong Thu đột nhiên cương mãnh như thế, vả lại thu pháp tùy tâm, vận dụng rất tự nhiên.

Chợt nghe Bàng Sĩ Xung cười hì hì một hồi, nói:

"Chuyện thứ hai của hai lão quái vật nhà ngươi, chắc là đi tìm lão phu".

Quỷ Lão Thủy Hàn nói:

"Họ Thủy này bình sinh không thích làm ăn mà lỗ vốn, lần này không những đến tìm ngươi mà còn phải lấy cái mạng của ngươi để xóa nỗi hận ba mươi năm vùi đầu ở chốn băng tuyến".

Bàng Sĩ Xung cười lạnh, mặt đầy vẻ khinh khỉnh, nói:

"Các ngươi còn có chuyện gì chưa làm thì hãy mau lo cho xong, lão phu sẽ giúp các ngươi hoàn thành tâm nguyện".

Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn mọi người, nói:

"Chuyện thứ bên chắc chắn là di vật của Tam Diệu".

Nhân Ma Ngũ Độc môi mấp máy, chưa kịp nói ra lời thì Độc Hỏa Thành Toàn đã buông một tràng cười dài, nói:

"Ngươi có biết rằng, người của bốn phái Võ Đang, Thiếu Lâm, Côn Luân, Nga Mi đang tập trung ở dưới chân núi Thiên Đài, chuẩn bị đánh vào, nhân lúc người rời khỏi hang ổ Mê Tông Cốc, hợp lực bắt sống ngươi hay không?".

Cái tin ấy thật quá bất ngờ, Cốc Hàn Hương trước tiên sững người rồi lại chìm vào trầm tư.

Chợt nghe Nhân Ma Ngũ Độc buông giọng cười dài, nói:

"Nói tuy là thế, song ngươi đừng lo, bọn chúng ta đã hạ lệnh cho đệ tử canh giữ ở dưới núi, giám thị hành động của người bốn phái, có mấy lão già sống dai như chúng ta ở đây, đảm bảo ngươi sẽ không gặp nguy hiểm ..." lời nói của y hơi ngập ngừng, nhìn về phía hang đá, nói:

"Vừa rồi ngươi và Bàng lão nhi đánh cược chuyện gì, có phải có liên quan đến di vật của Tam Diệu hay không?".

Bàng Sĩ Xung lạnh lùng nói:

"Bảo vật của Tam Diệu ở sau vách đá, lão phản ứng đánh cược với ả, ai mở cửa ra trước, người đó chính là chủ nhân của bảo vật".

Trên khuôn mặt của Độc Hỏa Thành Toàn nở nụ cười xấu xí, cao giọng nói:

"Hay lắm! Chúng ta hãy đánh cược với nhau, coi thử ai may mắn nhất".

Quỷ Lão Thủy Hàn chợt nhướng mày, trên khuôn mặt gầy đét lộ tia sát cơ, nói:

"Động thủ đánh nhau, quyền cước không có mắt, Thành huynh ...".

Nhân Ma Ngũ Độc đột nhiên phất hai tay, nói:

"Hai vị lại phạm tâm bệnh, phải biết rằng nếu để cho Bàng lão nhi chiếm phần lợi là chuyện nhỏ, để cho Cốc Hàn Hương cô nương chê cười, ta thấy hai vị còn để mặt ở đâu nữa".

Độc Hỏa Thành Toàn và Quỷ Lão Thủy Hàn nghe thế thì đồng thời đưa mắt nhìn về phía Cốc Hàn Hương, thần sắc trên mặt hai người dãn ra, Nhân Ma Ngũ Độc cười khan ha ha một tiếng, nói:

"Thành huynh, ai mà không biết uy lực của kinh thiên ma hỏa đạn, huynh trước tiên hãy cho nổ vách đá này, sau khi tìm ra di vật của Tam Diệu, trước tiên cứ để có thể Hàn Hương cô nương chọn lấy, nếu những món cô nương ấy không cần, mấy lão già sống dai chúng ta lại sẽ tùy tiện mà nhặt lấy". Y quay mặt snag Âm Thủ Nhất Ma, hỏi:

"Âm Thủ đạo huynh, huynh thấy cách của huynh đệ thế nào?".

Âm Thủ Nhất Ma liếc mắt nhìn Cốc Hàn Hương, gật đầu nói:

"Lão hũ vốn chỉ là đấu khí với Cốc Hàn Hương, di vật của Tam Diệu đã ở trong Vạn hoa cung đương nhiên thuộc sở hữu của cô nương, bọn lão hũ sống đến gần tuổi này, đâu có thể nhòm ngó đến vật của cô nương nữa".

Chợt thấy Cốc Hàn Hương ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn mọi người rồi nói:

"Tam Diệu thư sinh sống đến hàng trăm tuổi, đi khắp trong thiên hạ, di vật của ngài để lại chắc chắn không ít ...".

Quỷ Lão Thủy Hàn cười nói:

"Đúng vậy! Mấy lão già không chết chúng tôi nói ra sẽ giữ lời, nàng hãy lùi ra một bên, Thủy Hàn sẽ dồn hết công lực, dùng "Hàn âm thần công" phá vỡ vách đá này".

Bàng Sĩ Xung thấy bọn họ hoa ngộn xảo ngữ, chỉ là muốn lấy lòng Cốc Hàn Hương, trong lòng vừa buồn cừơi vừa tức giận, nén không được chen vào:

"Ngươi hao phí công lực, cần phải đề phòng lão phu thừa cơ lấy mạng chó của ngươi".

Quỷ Lão Thủy Hàn đột nhiên nổi giận, thân người lách một cái phóng thẳng tới phía trước Bàng Sĩ Xung.

Cốc Hàn Hương thấy hai người săp động thủ, lòng thầm nhủ:

"Kẻ địch có bốn người, ai nấy cũng là cao thủ võ công tuyệt thế, đều có lòng bất lương đối với mình, một khi xảy ra chuyện mình chắc chắn sẽ rơi vào cảnh bốn bề gặp hổ, chỉ có mình và Phong Thu rõ ràng không phải là địch thủ của bọn chúng, hạ nhân ở Vạn hoa cung tuy đông nhưng trước những cao thủ võ công xuất thần nhập hóa này cũng chẳng làm gì được".

Yù nghĩ ấy lướt qua, nàng đột nhiên cảm thấy rằng Thiên Trì lão quái Bàng Sĩ Xung là nhân vật rất có thiện ý với nàng, nghĩ lại chỉ sợ Bàng Sĩ Xung đánh đến sống chết, mất đi thế cân bằng, bất giác vỗ tay phất một chưởng về phía Quỷ Lão Thủy Hàn.

Quỷ Lão Thủy Hàn đang tiến sát về phía Bàng Sĩ Xung, chợt thấy Cốc Hàn Hương vỗ chưởng tới, nhưng không hề thấy luồng kình lực nào, giật mình lập tức xoay người đẩy ra năm thành hàn âm công lực.

Sau khi Cốc Hàn Hương rời khỏi Vạn hoa cung trải qua nhiều trận kịch chiến, kinh nghiệm ứng địch đã tăng lên không ít, không những nội ngoại công tinh tiến rất nhiều, mà đối với tuyệt học phòng thân "Tam nguyên cửu linh huyền công" cũng đã luyện đến mức lưu hỏa thuần thanh.

Nàng chưa đẩy chưởng ra, đợi đến khi chưởng lực của Quỷ Lão Thủy Hàn đã phóng ra thì mới vung bàn tay một cái, một luồng ám kình chí âm chí nhu dồn ra.

Chưởng lực của hai người đều thuộc loại âm nhu, Quỷ Lão Thủy Hàn thương hoa tiếc ngọc, tuy sử dụng năm thành công lực nhưng vẫn toàn thần để ý, nắm bắt rất chính xác thời cơ để tránh làm tổn thương Cốc Hàn Hương, Cốc Hàn Hương biết nếu cứ chạm vào chắc chắn sẽ gây bất lợi cho mình, vì thế giả vờ tung hết lực, thực tế chỉ dùng có năm sáu thành công lực.

Bàn tay của hai người chưa chạm nhau, chưởng lực đã tới, chỉ nghe bình một tiếng, chưởng phong lan ra xung quanh.

Quỷ Lão Thủy Hàn chưa đứng vững, chưởng lực vừa tiếp với nhau đoán rằng một chưởng bốn năm thành công lực này của mình, Cốc Hàn Hương miễn cưỡng cũng có thể chịu nổi, thấy nàng mượn lực phản chấn, phóng vọt người ra sau đến hơn một trượng, hóa giải dư kình chưởng lực của mình, không khỏi đắc ý cười ha ha, nói:

"Hay lắm, hay lắm, công lực này đủ có thể làm lãnh tụ thiên hạ quần hùng, điều hiếm có hơn là thông minh lanh lợi, nắm được tiên cơ".

Cốc Hàn Hương đứng vững, ngước mắt thấy Bàng Sĩ Xung môi mấp máy tựa như muốn nói, vội vàng cười lạnh, mặt lộ vẻ hơi giận dỗi, cướp lời:

"Ngươi cần gì phải huênh hoang như thế, hãy đánh thêm vài chưởng xem sao".

Đang nói chợt thấy khóm hoa bên cạnh sau khi lay động theo luồng chưởng phong, đột nhiên dần dần khô quắp lại, trong chớp mắt đều đã chết khô.

Quỷ Lão Thủy Hàn thấy sắc mặt của nàng trắng bệch, tựa như đã e sợ "Hàn âm thần công" của mình, không khỏi đắc ý, ngửa mặt cười lớn, nói:

"Thủy Hàn đến từng tuổi này, cần gì phải tranh thắng với ngươi, ngươi hãy vận khí trước, xem thử có bị khí âm hàn trong chưởng lực của ta xâm nhập vào trong người hay không".

Cốc Hàn Hương cứ mặc cho y cuồng ngạo, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, cũng chẳng hề điều tức vận khí.

Nhân Ma Ngũ Độc nhìn chằm chằm lên mặt nàng, cười:

"Năm thành công lực của Thủy huynh, ả vẫn có thể ứng phó được ..." ánh mắt của y lại nhìn về phía Độc Hỏa Thành Toàn.

Độc Hỏa Thành Toàn điềm nhiên cười, nói:

"Bọn Thủy huynh hãy lui qua một bên, để cho huynh đệ ra tay!".

Nhân Ma Ngũ Độc tâm cơ thâm trầm, biết Bàng Sĩ Xung đã ở đây lâu ngày, nếu có thể dùng chưởng lực đánh vỡ vách đá, cũng không đợi đến lượt bọn mình đến, thế nên tuy thấy Độc Hỏa Thành Toàn lộ vẻ kiêu ngạo cũng giả vờ không thấy, cười nhẹ một tiếng, quay sang Cốc Hàn Hương nói:

"Cốc cô nương, xin mời hãy lui qua một bên cùng với Ngũ Độc".

Cốc Hàn Hương nghe y gọi thân thiết lạ thường, trong lòng thầm hừ một tiếng, đưa tay phất nhẹ về phía Phong Thu và hai nhóm quái nhân ba cánh tay, rồi thối lui đến mấy trượng.

Quỷ Lão Thủy Hàn vốn nghĩ rằng trước tiên phải giải quyết Bàng Sĩ Xung, sau đó mới ra tay lấy bảo vật, lúc này cảm thấy Âm Thủ Nhất Ma và Âm Thủ Nhất Ma cũng muốn như mình, khó tránh được xung đột, vả lại ở dưới chân núi còn có người của hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang dòm ngó, mình và Ngũ Độc vốn lấy bảo vật cướp người thoát thân, sẽ không tránh khỏi huyết chiến, vì bảo tồn nguyên khí công lực, cho nên thay đổi ý định, vừa thấy mọi người đều đã lui đến bốn năm trượng, thì hai chân cũng bật một cái phóng người lên sau trượng, hạ xuống một gốc cây đàn, lạnh nhìn Độc Hỏa Thành Toàn ra tay.

Độc Hỏa Thành Toàn đợi mọi người thối lui xong, cho tay vào trong người, lấy ra hai viên sắt to như cái trứng ngỗng, đen kịt, mỗi tay cầm một viên, nhắm thẳng vào cái hang trên vách đá. Rồi giơ tay ném vào.

Hai viên sắt của y vừa mới ném ra thân người bắn ngược ra phía sau đến ba bốn trượng, hai viên sắt ấy vừa được ném vèo trong hang, chợt nghe một tiếng ầm thật to truyền ra.

Tiếng vang này giống như trời long đất lở, mọi người đều là những cao thủ trùm đời nhưng cũng cảm thấy lỗ tai kêu ong ong, nhất thời mất hết thính giác.

Trong nhất thời, những tảng đá to như cái đấu từ trong cửa hang bắn vọt ra, ai nấy đều cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung rinh, khiến bước chân cũng không vững.

Tiếng nổ ấy quả thực kinh thiên động địa, Phong Thu nghe thế thì chẳng hiểu ất giáp gì, kinh hoảng đến nỗi tay chân run rẩy, hai mắt nhìn về phía Cốc Hàn Hương, đầy vẻ van xin, hai nhóm người ba cánh tay cũng biến sắc, ai nấy đều kêu lên khèn khẹc.

Những cao thủ như Bàng Sĩ Xung và Quỷ Lão Thủy Hàn, Nhân Ma Ngũ Độc lúc này cũng thầm kinh hãi, mọi người bọn họ chỉ biết kinh thiên ma hỏa đạn và bạch lân tiễn của Độc Hỏa Thành Toàn là loại hỏa khí lợi hại, nào ngờ trên người y còn có loại vũ khí sát thương kinh người như thế này, nghĩ bụng nếu không biết trước mà tránh cho xa, có vẻ đã bị y cho nổ tung.

Sau một lúc, trong hang yên hẳn, Độc Hỏa Thành Toàn tung người vọt vào trước, Quỷ Lão Thủy Hàn và Nhân Ma Ngũ Độc cũng phóng vào, Bàng Sĩ Xung, Cốc Hàn Hương và Âm Thủ Nhất Ma chỉ đến trước cửa hang, đưa mắt nhìn vào trong.

Lúc này đêm đã tàn, trời hửng sáng, trên mặt đất toàn là đá, đè bẹp hết đóa hoa ở ngoài cửa hang, bọn Cốc Hàn Hương tuy ở ngoài hang, nhưng đã thấy hết mọi thứ, chỉ thấy vết sau của cái hang đá ấy bị khoét một mảng dày đến bốn năm thước, trên vách đá có một mảng đen tuyền, khác với màu của vách đá, tựa như một cánh cửa hang.

Nhân Ma Ngũ Độc đột nhiên vỗ bốp một chưởng lên trên vách đá.

Một lát sau, có tiếng ầm ầm từ trên vách đá vọng ra, dư âm kéo một lúc dài.

Bàng Sĩ Xung nghiêng tai lắng nghe, phát giác vách đá này ít nhất cũng dày năm sáu thước, thế rồi xoay người bỏ đi, miệng lẩm bẩm mắng:

"Con bà nó, tên thư sinh ...".

Đột nhiên Quỷ Lão Thủy Hàn nghiêm mặt, ngẩng đầu bước ra ngoài hang.

Nhân Ma Ngũ Độc cũng bước theo, khi đi ngang qua Cốc Hàn Hương thì đột nhiên nháy mắt về phía nàng.

Cốc Hàn Hương ngạc nhiên, vẫn chưa hiểu, Độc Hỏa Thành Toàn cúi đầu nhìn nàng, lặng lẽ bước ra.

Nàng đưa mắt nhìn lên mặt Độc Hỏa Thành Toàn, phát giác vẻ mặt y vui buồn lẫn lộn, tựa như gặp phải một chuyện gì rất khó khăn, nàng là người thông minh, hơi suy nghĩ thì đã biết được điểm mấu chốt, thế nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên nhìn Nhân Ma Ngũ Độc, lớn giọng hỏi:

"Thành huynh, huynh có mấy trái đạn?".

Thành Toàn nghe xong thì ngập ngừng, rồi mới chầm chậm nói:

"Lớp ngoài của tích lịch đạn này được chế tạo bằng gang, Thành mỗ đã chế được năm trái, ngoại trừ hai trái đã dùng, trong người vẫn còn ba trái".

Cốc Hàn Hương gật đầu nói:

"Loại vũ khí này thật hiếm thấy".

Độc Hỏa Thành Toàn cười khan một tiếng nói:

"Cô nương quá khen, ba trái đạn còn lại này, Thành mỗ giữ lại để phòng thân".

Chợt nghe Bàng Sĩ Xung nói:

"Nói như thế, nếu ngày trước lão phu bù thêm cho ngươi một chưởng, ngươi sẽ tặng cho lão phu một trái đạn để cùng chết với nhau".

Độc Hỏa Thành Toàn nhớ lại ngày đó đã trúng một chưởng đến nay nội thương vẫn chưa hoàn toàn thuyên giảm, không khỏi tức giận đến nỗi hai mắt đổ lửa, nghiến răng nói:

"Ngươi nói không sai, song ngươi đừng đắc ý, Thành mỗ sớm muộn gì cũng khiến cho ngươi tan xương nát thịt, chết không nơi chôn thân".

Bàng Sĩ Xung cười ha ha nói:

"Nói như thế, tích lịch đạn của ngươi chỉ còn hai trái".

Độc Hỏa Thành Toàn giận dữ, quả thực muốn liền với y một trận, nhưng thấy thế cuộc trước mắt chỉ là trai cò tương tranh, khiến cho ngư ông đắc lợi, ai động thủ trước thì người ấy mất đi một phần hy vọng thành công, thêm một phần nguy hiểm, thế rồi mới cố nén cơn giận, nhún nhường không lên tiếng nữa.

Cốc Hàn Hương thấy hai người không đấu khẩu nữa, đưa mắt nhìn trong động, nói:

"Sinh mạng là quan trọng, vật phòng thân của Thành huynh, chúng ta không thể dùng nữa". Nàng trầm tư rồi lại cười nói:

"Nếu không tìm được bảo vật, không ai cam lòng, nay chỉ còn cách phá vách mà thôi".

Quỷ Lão Thủy Hàn nghe nàng làm khó Độc Hỏa Thành Toàn, trong lòng sung sướng lắm, vuốt râu mỉm cười:

"Cô nương thông minh tuyệt đỉnh, phải chăng đã nghĩ ra diệu kế gì?".

Cốc Hàn Hương nở nụ cười, nói:

"Thông minh thì chưa chắc, cách thì nghĩ được một ".

Mọi người nghe nàng noi đã tìm ra cách phá vách, đều đưa mắt nhìn lên mặt nàng, lẳng lặng đợi nàng nói tiếp.

Chỉ thấy nàng cho tay vào trong người, lấy ra một cái hồ lô màu xanh nhỏ nhắn ...

Bàng Sĩ Xung nhìn cái hồ lô, biết rằng trong đó lại chứa thuốc, không khỏi giận đến nỗi hừ mạnh một tiếng, nói:

"Tà ma ngoại đạo, nếu sau này người có kết cuộc tốt, lão phu sẽ để tang cho ngươi".

Cốc Hàn Hương trừng mắt, giận dữ nói:

"Ở đây có ba người muốn lấy mạng của ngươi, ngươi sống cũng không quá ngày hôm nay". Nói xong thì bước đến một tảng đá lớn, mở cái nút của bầu hồ lô đổ ra bảy viên thuốc nhỏ trên tảng đá.

Nhân Ma Ngũ Độc đưa mắt nhìn, mỉm cười nói:

"Hàn Hương cô nương, bọn chúng tô đều là những ông già ngu ngốc sống dai, không biết trong hồ lô của nàng chứa thuốc gì?".

Cốc Hàn Hương đột nhiên cười khanh khắch, lùi mấy bước, chỉ tay về phía mấy viên thuốc trên tảng đá, nói:

"Mấy viên thuốc này được chế tạo bởi linh chi ngàn năm, tuyết liên vạn năm, uống vào một viên thì có thể gia tăng được mười năm công lực, ở đây có cả thảy bảy viên, chúng ta mỗi người uống một viên, sau đó lần lượt phát chưởng lên vách đá, hết một vòng thì lại bắt đầu, cho đến khi vách đá vỡ ra thì mới được ngừng tay".

Mọi người không ngờ nàng nghĩ ra cách này, không khỏi cười khóc không xong, Âm Thủ Nhất Ma lạnh lùng hừ nói:

"Lần lượt phát chưởng, đó là cách bất đắc dĩ, song tại hạ thà chết vì công lực cạn kiệt, còn hơn uống dược hoàn của cô nương, tăng thêm mười năm công lực, giảm đi mười năm dương thọ của ta".

Độc Hỏa Thành Toàn nói tiếp:

"Thành mỗ cũng không muốn uống thuốc bừa bãi, thà Thành mỗ bỏ ra một viên tích lịch đạn với mấy viên kinh thiên ma hỏa đạn cho xong".

Nhân Ma Ngũ Độc và Quỷ Lão Thủy Hàn đưa mắt nhìn nhau, ngập ngừng một lát, Quỷ Lão Thủy Hàn cười nói:

"Đã từng nghe cô nương mình đầy kế độc, nghe nói con trai của Hắc Ma Thời Phật là Thời Dần cũng vì bị cô nương lừa gạt, uống một viên thuốc kỳ độc vào, thế nên mới cúi đầu nghe lệnh ...".

Cốc Hàn Hương lạnh lùng nhìn Quỷ Lão Thủy Hàn rồi quay sang Bàng Sĩ Xung nói:

"Ngươi là kẻ sắp chết, chắc là không đa nghi như bọn họ".

Bàng Sĩ Xung trợn mắt, nói:

"Khi lão phu ra đi ít nhất cũng phải dắt ngươi theo để ngươi khỏi ở lại trên đời hại người".

Cốc Hàn Hương không giận mà cười, nói:

"Tốt, cứ như thế, dẫu sao ngươi cũng đã uống viên thuốc độc của ta, không có thuốc giải của ta thì ngươi cũng sống được bao lâu nữa".

Bọn Quỷ Lão Thủy Hàn nghe Bàng Sĩ Xung đã uống thuốc độc của nàng, đều quay mặt nhìn về phía Bàng Sĩ Xung.

Bàng Sĩ Xung đột nhiên giật thót, thầm nhủ:

"Ả nha đầu này tuy đáng ghét, không phải là kẻ ngu, ả biết rõ bọn chúng sẽ không uống thuốc của ả, làm như thế chả lẽ là muốn đối phó lão phu?".

Y lại nghĩ:

"Tình thế trước mắt, ả quả thực không thể hãm hại lão phu, huống chi lão phu thực sự đã uống một viên thuốc độc của ả, nếu độc lại thêm độc, há chẳng phải vẽ rắn thêm chân hay sao?".

Chợt nghe Cốc Hàn Hương nói:

"Ngươi dám uống thì cứ uống, nếu không dám thì nói một tiếng cho xong".

Bàng Sĩ Xung thấy nàng học theo lối nói của mình, căm giận đến nỗi nghiến răng mắng:

"Ả nha đầu không biết sống chết kia, đợi đến khi ngươi chết thảm, lão phu sẽ ngửa mặt lên trời cười lớn ba ngày!" đang nói thì bước sải tới, nhặt lấy một viên thuốc bỏ vào trong mồm.

Cốc Hàn Hương cười lạnh, bước tới trước tảng đá, nhặt sáu viên thuốc còn lại, mình thì uống ba viên, còn ba viên thì lại đưa cho Phong Thu, Phong Thu không hề do dự cũng nuốt vào.

Bọn Quỷ Lão Thủy Hàn cũng không biết nàng giở trò gì, thấy hành vi quái lạ khó đoán của nàng, trong lòng đều cảm thấy kiêng dè.

Cốc Hàn Hương nhoẻn cười nói:

"Vị nào phát chưởng thứ nhất?".

Nàng đưa mắt nhìn về Quỷ Lão Thủy Hàn, Quỷ Lão Thủy Hàn sững người, gượng cười nói:

"Thôi được, lão phu thử một lần".

Nói xong thì người đã nhảy vọt tới cửa hang, công lực dồn lên chưởng phải, đẩy mạnh ra một chưởng.

Quỷ Lão Thủy Hàn đánh xong một chưởng thì đã lui lại chỗ cũ, chỉ nghe trong hang có tiếng độnrg như sấm sét, đến một lát sau thì vang lên tiếng đá rơi.

Nhân Ma Ngũ Độc cười quái dị một tiếng, sải bước tới trước cửa hang, miệng thì nói:

"Quả thật đây không phải là cách, song Ngũ Độc tuy không muốn lấy bảo vật, nhưng cũng chỉ vì nàng mà thôi".

Ngũ Độc cười không dứt, giở tay đẩy ra một chưởng, trong tiếng ầm ầm, vách đá lại khoét rộng thêm được mấy thước.

Mọi người nghe tiếng ầm ầm, biết được thực lực trên chưởng của Nhân Ma Ngũ Độc khó phân cao thấp với Quỷ Lão Thủy Hàn, vả lại uy lực của chưởng này rất mãnh liệt, thực sự nhiều nhất cũng không quá sáu thành công lực.

Âm Thủ Nhất Ma lách người tới, trong tay ngưng tụ năm thành công lực đột nhiên chém ra một chưởng, thế là Độc Hỏa Thành Toàn, Bàng Sĩ Xung, Cốc Hàn Hương, Phong Thu đều lần lượt tiến lên mỗi người đánh ra một chưởng.

Chỉ nghe tiếng ầm ầm vang lên không ngớt trong tai, đá chạy cát bay mù trời, vách đá ấy lắc lư như muốn sập xuống, uy thế thật kinh hãi.

Quỷ Lão Thủy Hàn định tiến lên lần thứ hai đánh ra một chưởng trước, đột nhiên nghe Nhân Ma Ngũ Độc cao giọng nói:

"Thủy huynh hãy khoan!".

Cốc Hàn Hương lạnh lùng nói:

"Các hạ phải chăng lại nghĩ ra được cách gì?".

Nhân Ma Ngũ Độc mỉm cười, người lách tới đứng trước cửa hang, hai ống tay áo lại phất ra hai luồng khí âm hàn dồn vào trong hang.

Trong chớp mắt, cát bụi ở trong hang rơi cả xuống đất, Nhân Ma Ngũ Độc hai mắt sáng quắc nhìn vào trong vách đá và ở dưới đất, tiếp theo quay người lại, mỉm cười với Cốc Hàn Hương nói:

"Hàn Hương cô nương, theo Ngũ Độc suy đoán, nếu chúng ta có thể giữ được lực đạo của một chưởng lúc nãy, mỗi người lại đánh ra mười chưởng, có thể phá vỡ vách đá này".

Cốc Hàn Hương giả vờ mỉm cười nói:

"Đã thế, chúng ta mỗi người sẽ đánh mười chưởng".

Nhân Ma Ngũ Độc đảo mắt liên hồi, nheo mắt nhìn nàng một chốc rồi lại nói:

"Cô nương nghĩ xem, mười chưởng này có thể giữ được công lực như nhau hay không?".

Cốc Hàn Hương điềm nhiên nói:

"Ráng sức mà làm chả lẽ các hạ muốn nửa đường đã bỏ, phí công một chuyến đi hay sao?".

Chợt nghe Quỷ Lão Thủy Hàn nói:

"Hàn Hương cô nương, nếu cứ đánh ra từng chưởng như thế, sau khi đánh vỡ vách đá, cô nương còn đủ sức để đối phó với kẻ địch hay không?".

Cốc Hàn Hương nhủ thầm:

"Lão tặc này nói đi nói lại, chẳng qua chỉ là muốn mình ra mặt bảo Độc Hỏa Thành Toàn dùng tích lịch đạn".

Nàng đang nghĩ, miệng thì cười nói:

"Dù sao đi nữa tiểu nữ cũng không cần đến di vật của Tam Diệu thư sinh, bất quá chỉ hai tay dâng cho người ta, đâu cần phải ứng phó với họ".

Đột nhiên bàn tay phất lên, vẫy về phía hai nhóm quái nhân ba tay.

Trong chớp mắt, ba cánh tay của hai nhóm quái nhân ấy cứ kắc la lắc lư trong nhất thời tiếng trống tùng tùng, tiếng chuông leng keng vang lên.

Âm Thủ Nhất Ma kiêng dè nàng nhất, thấy thế thì cao giọng hỏi:

"Cốc cô nương, cô nương làm thế là có ý gì?".

Cốc Hàn Hương điềm nhiên cười, nói:

"Không có gì, ta thấy các vị cứ chần chừ, cho nên định dùng tiếng chuông và tiếng trống để tẩy rửa tâm hồn cho các vị".

Nhân Ma Ngũ Độc biết nàng sẽ có quỷ kế, chỉ là chưa lộ ra sự ảo diệu ấy mà thôi, vì thế quay sang Độc Hỏa Thành Toàn nói:

"Thành huynh, huynh đệ định dùng tích lịch đạn của huynh, chắc huynh không từ chối".

Độc Hỏa Thành Toàn lạnh lùng nói:

"Tích lịch đạn này của huynh đệ dùng để đối phó với tuyệt thế cao thủ, một hai viên đã đủ. Nhưng muốn phá vách đá này, phải dùng đến ba viên mới được".

Nhân Ma Ngũ Độc cười nói:

"Đã là như thế, Thành huynh chỉ cần cho huynh đệ mượn cả ba viên là được". nói xong chậm rãi bước tới.

Âm Thủ Nhất Ma nghe tiết tấu của tiếng chuông và tiếng trống ngày càng thúc nhanh, khiến cho tâm trạng của mình trở nên nóng nảy, vội vàng thâu nhiếp tinh thần, cao giọng nói:

"Thành huynh, giờ đây chúng ta đã là kẻ ngồi chung thuyền, không còn con đường khác, theo ý của tại hạ, chi bằng Thành huynh cho nổ tung vách đá, tìm ra bảo vật thì hơn".

Thành Toàn từ từ thở ra một luồng hơi, nói:

"Lời của đạo huynh không sai ...".

Y đột nhiên quay mặt, lạnh giọng nói:

"Cốc cô nương, âm thanh này thật khó nghe, cô nương hãy bảo bọn chúng ngừng lại".

Cốc Hàn Hương nhướng mày, nói:

"Thành huynh sao không ném ra một viên tích lịch đạn nổ chết bọn chúng?".

Đột nhiên Bàng Sĩ Xung giận dữ nói:

"Cốc Hàn Hương, ngươi có muốn chết không?".

Cốc Hàn Hương nói:

"Thế nào, chỉ với thanh âm ấy, ngươi đã chịu không nổi hay sao?".

Bàng Sĩ Xung hừ nặng một tiếng, nói:

"Lão phu thấy đám ma quỷ này thì đã bực bội".

Cốc Hàn Hương nhoẻn miệng cười, phất tay về phía đám quái nhân, đám quái nhân ấy lập tức dừng tay, tiếng chuông và tiếng trống cũng dừng lại.

Chỉ nghe Nhân Ma Ngũ Độc ngửa mặt cười lớn, nói:

"Thành huynh, huynh có cần huynh đệ thề với trời đất để xóa bỏ nỗi kiêng dè của huynh đối với huynh đệ hay không?".

Độc Hỏa Thành Toàn điềm nhiên nói:

"Huynh đệ chỉ cảm thấy, dùng sức của một mình Thành mỗ phá vỡ vách đá này, tựa như không công bằng lắm".

Nhân Ma Ngũ Độc cừơi ha ha, nói:

"Thủy huynh và tại hạ đã có lời trước, di vật của Tam Diệu dù cho là chí bảo tuyệt thế, hai chúng tôi cũng đi cuối cùng, quyết không có ý tranh giành". Nói xong rồi đưa mắt nhìn về phía Cốc Hàn Hương.

Cốc Hàn Hương lạnh nhạt nói:

"Ta chỉ muốn báo phu cừu, vật ở ngoài thân có lấy cũng vô ích, nhưng nếu có ích cho việc báo thù, Cốc Hàn Hương sẽ giành lấy".

Chỉ nghe Âm Thủ Nhất Ma tiếp lời:

"Đây là lời từ trong gan ruột, không hề có chỗ đáng nghi, còn tại hạ ư, Âm Thủ Nhất Ma không cầu mong gì nhiều, Thành huynh hãy cứ yên tâm".

Bàng Sĩ Xung nhìn quanh mọi người, sau đó dừng lại ở chỗ Độc Hỏa Thành Toàn nói:

"Ngươi hãy cứ động thủ, có ai trái lời, lão phu sẽ đứng cùng phía với ngươi".

Độc Hỏa Thành Toàn biết nếu không ra tay thì sẽ khiến cho mọi người nổi giận vì thế hai tay giở lên, ném hai viên tích lịch đạn vào trong hang.

Hai viên tích lịch đạn vừa bay ra tay phải đã thuận tay ném luôn cviên thứ ba, người thối lui ra sau. Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, trong chốc lát cả cái núi như lắc lư, phong vân thất sắc, từng tảng đá lớn như cái đấu từ trong cửa hang bay ra.

Độc Hỏa Thành Toàn tựa như không ngờ đến rằng, uy lực của ba viên tích lịch đạn này mạnh mẽ như thế, thấy đá bay lên không trung sắp rơi xuống mình thì bất giác hai chân nhún một cái, vọt ra sau cả mấy trượng.

Aàm một tiếng, ở phía trên hang đá, nứt ra một mảng rộng đến hơn một trượng, khiến cho người ta nhìn vào đều cảm thấy cửa hang đột nhiên lớn thêm mấy lần, rồi một luồng cát đá tuôn ra cửa hang, càng lúc càng cao, như muốn bít cửa hang lại.

Cốc Hàn Hương nghe tiếng đá nứt không ngớt, không khỏi lo lắng, nhủ thầm:

"Nếu cửa hang bị đống loạn thạch này bít lại, muốn tìm ra lối vào, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều".

Chợt nghe Bàng Sĩ Xung chửi rủa:

"Tên thư sinh thối tha kia! Con bà nó!".

Cốc Hàn Hương nghe thấy tiếng ầm ầm càng lúc càng lớn, một lát sau phát giác rằng ở trong vách núi cũng có tiếng đá vỡ.

Bọn Độc Hỏa Thành Toàn, Nhân Ma Ngũ Độc trên mặt đều lộ vẻ luyến tiếc, Cốc Hàn Hương nhìn vài của hang, chỉ còn ba bốn thước nữa, đột nhiên nàng nghiến răng nhún một cái, người vọt tới!

Mọi người thấy vách đá rung rinh, tựa như cả tòa núi đá sắp đổ xuống, nàng lại mạo hiểm lao vào trong cửa hang, đều không khỏi thất sắc, lên tiếng ngăn cản.

Chợt Bàng Sĩ Xung phóng tới sau lưng nàng, tay phải vỗ vào trong eo nàng, miệng quát:

"Ngươi muốn chết hay sao!".

Cốc Hàn Hương cách cửa hang còn khoảng một trượng, cảm thấy Bàng Sĩ Xung chụp tới, không khỏi nổi giận, vặn eo một cái, giọng lạnh lùng nói:

"Đừng nhiều chuyện!" rồi đưa tay vỗ thẳng ra trước ngực.

Bàng Sĩ Xung không dám chạm chưởng ấy, chỉ e nàng mượn lực phản chấn chui tọt vào trong hang, trong lúc gấp rút hai tay phóng ra, tay trái chém vào cổ tay, tay phải điểm vào huyệt kỳ môn của nàng.

Chợt Phong Thu lặng lẽ vỗ một chưởng vào sau lưng Bàng Sĩ Xung.

Bàng Sĩ Xung nghe chưởng phong nổi lên, biết Phong Thu đánh tới, miệng mắng ầm lên:

"Đồ ngu ngốc!" rồi xoay người một cái lướt về phía trước Cốc Hàn Hương, chặn lại trước cửa hang.

Đó chỉ là chuyện trong chớp mắt, Nhân Ma Ngũ Độc thấy Cốc Hàn Hương lao về phía cửa hang, lòng nhủ thầm:

"Một ả nha đầu xinh xắn thế này, chết đi thật đáng tiếc!".

ý nghĩ ấy lướt qua, người vọt tới mấy trượng, cao giọng nói:

"Đừng gấp rút, lão phu đảm bảo vật trong đó đều là của ngươi!".

Quỷ Lão Thủy Hàn cũng nghĩ như y, Ngũ Độc phóng vọt người lên, y lại lướt ở dưới đất, hai người một trên một dưới đều nhanh chóng vô cùng, khoảng cách đến bảy tám trượng mà trong chớp mắt đã tới.

Chợt Cốc Hàn Hương đả chân một cái, thi triển "Trích tinh bộ pháp", từ bên cạnh Bàng Sĩ Xung lướt qua, trong chớp mắt đã vọt lên đống loạn thạch ở cửa hang.

Nhân Ma Ngũ Độc đang ở trên không trung, Cốc Hàn Hương đã chui vào cửa hang, ống tay áo phất một cái, phóng vọt người tới, kêu lớn:

"Đừng lỗ mãng!" mười ngón tay mở ra chụp xuống đầu nàng.

Quỷ Lão Thủy Hàn hai tay vươn ra, lướt ra đến hơn một trượng, chụp vào hai chân Cốc Hàn Hương.

Hai người đều say mê sắc đẹp của Cốc Hàn Hương, có lòng thương hoa tiếc ngọc, cho nên trong nhất thời đều nhanh chóng ra tay chặn Cốc Hàn Hương lại.

Cốc Hàn Hương lúc này tuy máu nóng bừng bừng, tim đập loạn xạ, nhưng thần trí của nàng vẫn bình tĩnh, không hề bị lòng tham che mắt, thế nhưng nàng nóng lòng báo thù chưởng Hồ Bách Linh, cho nên phải nhập bọn với đám ma đầu võ công cao cường, lòng dạ khó đoán này, nếu không sớm nghĩ ra cách, sớm muộn sẽ bị đám ma đầu này ăn tươi nuốt sống, vả lại nàng biết, không ai thực lòng giúp nàng.

Nàng xem ra rất hung dữ! Hai chân cứ đảo liên tục, tung một cú đá vào mặt Quỷ Lão Thủy Hàn, hai tay đẩy lên trời, ngưng tụ mười hai thành công lực phóng ra một chưởng về phía Nhân Ma Ngũ Độc đang bỏ nhào xuống.

Chỉ nghe bình một tiếng vang lên, té ra Phong Thu và Bàng Sĩ Xung đã chạm nhau một chưởng.

Nhân Ma Ngũ Độc thấy Cốc Hàn Hương đẩy chưởng lên, tức thì lặn người trên không một cái, tránh được chưởng lực của nàng, buông giọng cười nói:

"Cô nương hãy mau tránh ra một bên, chuyện lớn này cứ để cho Ngũ Độc, đảm bảo nàng sẽ không thất vọng".

Một người có công lực đăng phong tạo cực như y, Cốc Hàn Hương hai chưởng đẩy lên, lực đạo ấy mạnh mẽ vô cùng, cho nên thấy không thể địch lại, lập tức thay đổi thân pháp, lướt xuống phía bên trái của Cốc Hàn Hương.

Quỷ Lão Thủy Hàn không chụp được hai chân của Cốc Hàn Hương mà bị nàng đá vào mặt, vội vàng khựng lại, thối lui năm thước.

Y không giận mà cười, lướt mắt nhìn thấy Nhân Ma Ngũ Độc bổ xuống ở bên trái, lập tức phóng vọt sang bên phải. Hai người một trên một dưới lao tới như gió, đừng nói đến "Hàn âm thần công", chỉ với thân pháp này mà luận, thì cũng đã là công phu tuyệt đỉnh.

Lúc này ở trong hang truyền ra tiếng ầm ầm, đá tuôn ra ngoài càng lúc càng cao, trong chốc lát chắc chắn sẽ bít kín cửa hang lại.

Cốc Hàn Hương cúi người một cái, hai chưởng đẩy ra hai bên, trong lòng thì nhủ:

"Hang này chắc chắn sẽ rất rộng, nếu Tam Diệu thư sinh quả thực cao minh, cũng quyết không thể chỉ mở một lối vào".

Nàng nghĩ đến đây, không khỏi thầm kêu lên:

"Đại ca! đại ca ơi! Hương muội bên trái là cọp, bên phải là sói, muội đã liều mạng nhưng cũng đã lực bất tòng tâm, nay chỉ đành mạo hiểm, còn chuyện sinh tử thành bại đều do tâm ý của huynh cả!".

Đang nghĩ thì đã giao nhau với Nhân Ma và Quỷ Lão bảy chiêu, hai người không nỡ đả thương nàng, nhưng muốn bắt sống nàng thì không hề dễ dàng. Song hai người đã quyết, không để cho nàng có cơ hội chậm tay, cứ kéo dài thời gian một lúc, sau khi hang ấy bít kín lại, đương nhiên sẽ không lo nàng chạy đằng trời.

Thế nhưng Phong Thu thấy Cốc Hàn Hương một mình đấu với hai người thì mắt nhìn như muốn tét ra, gan ruột muốn vỡ ra, sau một hồi tung chưởng như mưa gió, cuối cùng đã thoát khỏi Bàng Sĩ Xung, lao người tới một chưởng đánh vào Quỷ Lão Thủy Hàn.

Cốc Hàn Hương không chậm trễ nữa, hai tay đánh ra bốn chưởng, không đợi Nhân Ma Ngũ Độc và Bàng Sĩ Xung lao tới gần, vặn người một cái trong chớp mắt đã chui vào trong hang.

Mọi người thấy Cốc Hàn Hương chui vào trong hang, không khỏi kinh hoàng thất sắc, bọn Âm Thủ Nhất Ma, Độc Hỏa Thành Toàn cũng lao tới cửa hang, trong nhất thời tình thế đại loạn như trời long đất lởi.

Nhân Ma Ngũ Độc và Bàng Sĩ Xung đều ra tay, nhưng vẫn không chụp được Cốc Hàn Hương, Bàng Sĩ Xung thấy cửa hang chỉ còn một hai thước thì nghiến răng chui tọt vào trong hang.

Ngay lúc này, một tiếng ầm vang lên, một đống đất đá từ trong hang tuôn ra.

Thân người của Bàng Sĩ Xung hơi chậm lại, vừa mới rướn người lên, chui tọt vào trong hang, đột nhiên cảm thấy hai chân đau nhói rồi bị người ta ném ra.

Té ra sau khi Cốc Hàn Hương chui tọt vào trong hang, mọi người trừ việc đưa mắt nhìn nhau cũng không thể làm được gì khác, Phong Thu thì như điên loạn, lao người tới cửa hang, nhưng y đã chậm nửa bước, vừa thấy Bàng Sĩ Xung lao vào trong cửa hang, lập tức đưa tay chụp lấy hai chân của y, ném mạnh ra phía sau.

Phong Thu đã điên cuồng, hai tay dùng kình rất mạnh, chụp một cái thì ngón tay đã bấm vào trong chân của Bàng Sĩ Xung, máu tươi tuôn ra nhuộm đỏ cả mười đầu ngón tay.

Bàng Sĩ Xung đau đớn, không khỏi giận dữ, Phong Thu chưa ném y ra, y đã xoay hông vỗ một chưởng ra.

Chưởng ấy vỗ trúng vai của Phong Thu, chỉ nghe y phát ra tiếng kêu khèn khẹc, rồi ngã xuống đống loạn thạch.

Chợt nghe Độc Hỏa Thành Toàn kêu lên:

"Thủy huynh, Ngũ huynh, hãy tạm thời gác mọi chuyện lại, trước tiên hãy giết chết lão tặc này!".

Nhân Ma Ngũ Độc cười ha hả, nói:

"Được thôi! Thành huynh đã có ý đó, Thủy huynh và huynh đệ nếu không chịu ra tay thì đã quá coi thường người ta". Đang nói thì Phong Thu đã bò dậy, bước tới cửa hang, rốt cuộc đã chậm một bước, một luồng đất đá đã bịt kín cửa hang lại.

Bàng Sĩ Xung hai mắt đỏ vằn, hai tay cào bới loạn xạ vào trong cửa hang, muốn bưng những tảng đá bít kín cửa hang ném ra phía sau, nhưng sau một hồi đào bới vẫn không làm gì được.

Ngay lúc này, Bao Cửu Phong đã phóng tới, mặt mũi của y trắng bệch, ả tỳ nữ áo xanh mặt cũng đầy nước mắt.

Bao Cửu Phong chạy đến gần, nhìn thấy tình hình ở cửa hang thì lập tức phất tay một cái, dắt theo hai nhóm người ba cánh tay xoay người phóng đi như bay.

Phía bên kia Độc Hỏa Thành Toàn nghe Nhân Ma Ngũ Độc đẩy trách nhiệm đối phó với Bàng Sĩ Xung lên đầu mình, không khỏi thầm cười lạnh, phóng người tới phía trước đứng thành hình chữ đinh với hai người Nhân Ma Ngũ Độc, Quỷ Lão Thủy Hàn, bao vây Bàng Sĩ Xung ở giữa, cười lạnh nói:

"Lão họ Bàng kia, ngươi đã nghênh ngang ở võ lâm Trung Nguyên ba mươi năm, nay chắc đã mãn chí".

Chỉ nghe Bàng Sĩ Xung cười lạnh một triếng, nói:

"Lão thất phu kia, ngươi đừng hòng được như ý, chỉ cần ra tay lão phu sẽ lấy mạng của ngươi trước".

Y âm thầm vận công, chặn dòng máu đang chảy ở dưới chân, nói:

"Hừ hừ! Bọn xấu xa các người cũng tính là hào kiệt ở Trung Nguyên hay sao?".

Quỷ Lão Thủy Hàn cười lạnh một tiếng, nói:

"Lão già kia, một mình Thủy Hàn này cũng đủ sức đưa ngươi lên đường". Lách người tới phía trước, đột nhiên đánh ra một chưởng.

Bàng Sĩ Xung cười ha hả, người xoay một cái, tiến ra phía sau lưng Quỷ Lão Thủy Hàn, nói:

"Lão phu phải coi trong ba mươi năm ngươi đã tiến bộ được bao nhiêu". Rồi điểm ra một chỉ.

Quỷ Lão Thủy Hàn đứng lại xoay người, phất chưởng trả đòn, trong chớp mắt, hai người tranh giành tiên cơ, triển khai một cuộc long tranh hổ đấu.

Đột nhiên, tiếng bước chân rầm rập truyền tới, mọi người quay đầu lại nhìn, té ra đó là Bao Cửu Phong dắt theo hai nhóm người ba cánh tay phóng tới, phía sau là mấy thiếu nữ mặt đầy nước mắt.

Bao Cửu Phong người đầy mồ hôi, nước mắt tuôn rơi, y chạy đến bên cạnh vách đá rồi lập tức phất tay cho nhóm quái nhân ở bên trái, nhóm quái nhân này lập tức bước ra phía trước, bao vây cửa hang lại.

Té ra nhóm quái nhân này trong tay đã không cầm chuông và trống nữa, mà đổi thành những thứ dùng để đào bới, lập tức ra tay đẩy đống loạn thạch ra hai bên.

Phong Thu đột nhiên chụp một cái xẻng trong tay một người, chỉ nghe xoẹc xoẹc mấy tiếng, cái xẻng bị cuốn về phía y.

Bao Cửu Phong thấy thế thì xoay người lấy một cái chỉ ba của một người đứng phía sau lưng, ném về phía Phong Thu.

Phong Thu đưa tay chụp lấy, tức thì đào bới ở cửa hang, cái chỉ ba này vốn là loại binh khí rất đặc biệt, Phong Thu chỉ ra tay một lát thì đá vỡ tung bay, lửa tóe ra xèn xẹt.

Đã vương vãi trước cửa hang, tiếng ầm ầm trong hang đã ngừng lại, vừa mời đào ra được một ít thì đống loạn thạch ở trong hang lại tuôn ra nữa.

Bàng Sĩ Xung đánh một lúc hơn hai mươi chiêu với Quỷ Lão Thủy Hàn, hai người không thể nào chiếm được tiên cơ, buộc đối phương rơi xuống thế hạ phong, vì thế sau một hồi đánh nhau kịch liệt, hai người đồng thời nhảy vọt ra cả hơn một trượng.

Cầm cự một lúc lâu, Quỷ Lão Thủy Hàn lạnh lùng nói:

"Lão họ Bàng kia, họ Thủy này không muốn đánh nữa".

Quỷ Lão Thủy Hàn bảo rằng không muốn đánh nữa, đối với một nhân vật võ lâm mà nói là một chuyện bất thường, nhưng y nói rất tự nhiên, không hề tỏ ý yếu ớt, tựa như đây vốn là một trò chơi, đối phương không phải là kẻ thù ba mươi năm của mình.

Bàng Sĩ Xung nghe thế, liếc mắt nhìn về phía cửa hang, đột nhiên phát giác hứng thú cũng không còn, mối hận thù mấy mươi năm cũng tiêu biến.

Y sững người ra rồi đột nhiên nói:

"Không đánh thì không đánh, chả lẽ lão phu không biết ngươi có mấy cân mấy lượng hay sao ..." đang nói thì bước về phía cửa hang.

Quỷ Lão Thủy Hàn hừ một tiếng, cũng bước tới, chỉ thấy ở dưới đống đất đá ở cửa hang đã được dọn đi quá nửa.

Đột nhiên mấy thiếu nữ áo xanh bật khóc thút thít.
Bình Luận (0)
Comment