“Chủ tử, Tứ a ca và Thập Tam a ca đã xuất cung,” Phúc Đa do dự nhìn chủ tử nhà mình an tĩnh đứng trước án thư luyện tập thư pháp, trong lúc nhất thời cũng không biết chủ tử nhà mình nghĩ gì, hai năm qua Tứ a ca và Thập Tam a ca quan hệ rất tốt, chẳng lẽ chủ tử không nghĩ rằng sẽ có một ngày Thập Tam a ca thay thế địa vị của mình sao?
Dận Hữu cũng không ngẩng đầu lên, cổ tay vừa động, một chữ Phúc thật to xuất hiện trên giấy, y buông bút lông, tinh tế ngẫm nghĩ chữ này, cảm thấy có thể hợp mắt, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Phúc Đa, “Đi rửa bút cho gia.”
“Dạ,” Phúc Đa thấy chủ tử nhà mình vẻ mặt này, biết lời mình vừa nói đã vượt bổn phận làm nô tài, cũng không dám nhiều lời nữa, nhận bút lông an tĩnh lui ra ngoài.
Đợi Phúc Đa lui ra, Dận Hữu để những nô tài hầu hạ trong phòng cũng lui xuống. Đối với vị Thập Tam gia trong lịch sử này, y cũng có hảo cảm, ít nhất so với Tam a ca hảo cảm còn nhiều hơn, người này là người ngươi đối tốt với hắn thật lòng, hắn cũng sẽ đối với ngươi thập phần chân thật, hơn nữa hắn là huynh đệ Ung Chính đế tín nhiệm nhất.
Trải qua cửu long tranh đoạt, hắn là đệ đệ duy nhất mà Ung Chính tín nhiệm, trừ trung thành của hắn đối với Ung Chính ra, tự thân hắn còn có bản lãnh, nếu không cho dù hắn có trung thành, Ung Chính cũng sẽ không trọng dụng một kẻ ngu muội .
Chẳng qua Thập Tam a ca sau này sẽ được nuôi dưỡng dưới danh Đức phi, nhưng lại không được Đức phi thương yêu như Tứ a ca, Thập Tứ a ca và Tứ a ca là nhất mẫu đồng bào, nhưng lại thân cận với Bát a ca, đầu óc của những hoàng tử Đại Thanh bây giờ thiệt là không thể đo lường như thường nhân.
Đưa tay thu hồi tấm giấy trên bàn, Dận Hữu thở dài, hôm nay Thái tử đã có Thái tử phi, càng thêm không hạp với Đại a ca, mà Tứ a ca hiện tại đang mang danh tiếng Thái tử đảng, xuất cung nhất định không chỉ đơn thuần là đi chơi, y cần gì phải dính vào những chuyện này. Đệ đệ trung thành với Tứ a ca đã có Thập Tam, mà y chỉ cần làm một hoàng tử lệ thuộc vào ca ca và hơi lộ ra vẻ tầm thường cho tốt thôi.
Đông Giai thị mất, y phụng bồi hài tử kia ngủ mấy buổi tối, tuy nói không thể đánh tan thống khổ của Dận Chân mất đi ngạch nương, nhưng ít nhất sẽ không để cho một mình hắn cảm thấy cô đơn, Dận Chân những năm này đối với mình vẫn rất tốt, y cần gì phải tính toán quá nhiều?
Năm Khang Hi thứ ba mươi, hậu cung một năm này không an tĩnh nổi, có phi tần được phân vị trí, ngày chọn tú nữ cũng gần, giữa Thái tử và Đại a ca không hạp, Tam a ca làm cỏ đầu tường, đám người Bát a ca lập trường không rõ ràng, còn có Ngũ a ca và mình hoàn toàn không tham dự .
Thập Tam a ca trước mặt Khang Hi rất được sủng, mới năm tuổi liền được Khang Hi khen thông tuệ.
Cầm lên ấm trà nóng trên bàn, tay có chút lạnh, ngạch nương Mẫn quý phi của Thập Tam a ca rất được sủng, cũng khó trách Khang Hi xem trọng Thập Tam a ca hơn mấy lần.
Mở nắp trà, hương trà nhàn nhạt truyền vào không khí, Dận Hữu níu chặc áo lông hồ trên người, đẩy cửa sổ, thấy tuyết đọng trong sân dầy cộm, tuyết lớn như vậy, Dận Chân mang theo Dận Tường mới năm tuổi xuất cung làm chi?
Tư liệu lịch sử đời sau ghi lại rằng a ca vô luận rét nóng đều phải đi học, đến nơi này mới biết cũng không hẳn là vậy, ít nhất lúc bão tuyết thì Khang Hi vẫn để nhi tử mình ở trong phòng. Cho nên ghi chép lịch sử, thường mang theo chút không thật, chân tướng rốt cuộc như thế nào, trừ người trong cuộc ra, người khác làm sao rõ ràng?
Đi vào viện tử, Tiểu Lộ Tử lúc này thấy Dận Hữu đứng ở trước cửa sổ, vội vàng tiến lên thỉnh an, “Nô tài thỉnh an Thất a ca.”
“Đứng lên đi, ” Dận Hữu thấy là người bên cạnh Tứ a ca, trên mặt mang theo một nụ cười, “Tiểu Lộ Tử, Tứ ca có lời gì muốn ngươi truyền cho gia?”
Tiểu Lộ Tử khi đứng dậy, móc ra mấy bọc giấy, uyển chuyển nói, “Hồi Thất a ca, đây là thức ăn dân gian chủ tử và Thập Tam a ca bảo nô tài mang về cho ngài, chủ tử nói, sớm chút mang về cho Thất a ca, tránh để trễ, Thất a ca ngài ăn không tiêu.”
“Đã phiền Tứ ca lo lắng,” Dận Hữu tự tay nhận lấy thức ăn dân gian trên tay Tiểu Lộ Tử, thưởng hắn một thỏi bạc, lại dặn dò hắn tận tâm phục vụ chủ tử mới để cho hắn lui xuống.
Dận Hữu mở ra một bọc giấy, trong bọc giấy có nửa con vịt nướng, một bọc khác bên trong có tô đường, thậm chí còn kèm theo hai cái mứt quả, trong mấy túi xách còn lại có chút đồ chơi lẻ tẻ.
Nhìn những thứ đồ này, Dận Hữu bật cười, Dận Chân thật đúng là coi y thành con nít mà dỗ, vân vê một khối tô đường bỏ vào trong miệng, tuy có chút ngọt ngấy, không có hương vị như trong cung nhưng lại tỉ mỉ tinh tế.
Vịt nướng mùi rất chính tông, so với kiếp trước y ăn được còn ngon hơn, chẳng qua là để hơi lâu, có chút lạnh và cứng .
“Chủ tử, ” Phúc Đa đi vào bên trong, nhìn thấy chủ tử nhà mình đang không chút cố kỵ nào ăn những thứ này, bị dọa sợ đến nỗi bịch một tiếng quỳ xuống, “Chủ tử, những thứ đồ này. . . . . .”
“Đừng lo, của Tứ ca, gia yên tâm, ” Dận Hữu lấy khăn tay ra lau khóe miệng một tí, “Nói đi, có chuyện gì?”
“Bát a ca phái người dâng mai hoa cao, mời chủ tử thưởng thức.”
Dận Hữu nghe vậy nói, “Đứng lên đi, người ở đâu?”
“Nô tài bảo hắn chờ ở tiền thính,” Phúc Đan đứng lên, lùi qua một bên.
“Thu dọn nơi này đi, ” Dận Hữu đứng dậy đi tới cửa, nói với cung nữ ngoài cửa, “Gọi người đem đồ của Bát đệ đến đây.”
“Dạ,” Cung nữ cúi cúi, đi tới tiền thính.
�
Dận Hữu ngồi trở lại trên ghế lót lông thú, miệng hớp trà, trong hai năm qua, Bát a ca trong cung cũng coi như ổn, cũng rất khách khí, bình thường được thứ gì đều đưa một phần tới chỗ y, nhưng Dận Hữu có chút không hiểu, Dận Tự không thể nào không biết mình rằng không muốn nhúng tay vào tranh đấu của hoàng tử bọn họ, vì sao còn muốn đem đồ tặng cho y, đây hoàn toàn là phí sức không kết quả.
“Nô tài thỉnh an Thất a ca,” nô tài tiến vào không tính là xa lạ, ngày thường đều hầu hạ bên người Bát a ca, Dận Hữu thu hồi tầm mắt, nhấc tay,”Đứng lên đi, phiền Bát đệ phí tâm.”
Tiểu thái giám nghe vậy vội nói, “Thất a ca quá lời.”
Dận Hữu khách khí đôi câu, thưởng hắn ít thứ liền để cho hắn lui xuống. Y mở nắp rổ, nhìn hai đĩa cao điểm bên trong, nhẹ nhàng thở dài, mấy người này tại sao đều bảo nô tài đưa thức ăn cho mình, chẳng lẽ mình chỉ biết ăn sao?
Mai hoa cao có mùi thơm ngát nhưng không ngấy, vị không tệ, chẳng qua mới vừa ăn tô đường cùng vịt nướng, Dận Hữu ăn xong hai khối liền nuốt không vô, nâng chung trà lên uống hai hớp, mới thấy cổ họng thư thái.
“Nô tài thỉnh an chủ tử,” tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, đầu cũng không dám nâng.
“Lĩnh,” Bát a ca sắc mặt ấm áp hỏi, “Thất a ca có nhận?” Hắn ngồi ở bên án thư, trên tay đang cầm một quyển ‘lễ ký’.
“Hồi chủ tử, Thất a ca nói rất thích,” tiểu thái giám đứng lên, chôn đầu nói, “Chẳng qua lúc nô tài tới, thấy người của Tứ a ca đi ra từ bên trong .”
Dận Tự nghe vậy cười khẽ, “Tứ ca cũng có lòng, ” hắn lật Nhất Hiệt Thư sau đó hỏi, “Ngươi biết là ai bên người Tứ a ca?”
Tiểu thái giám nói, “Là Tiểu Lộ Tử thường hầu hạ bên người Tứ a ca.”
“Tiểu Lộ Tử,” Dận Tự híp mắt, buông quyển sách trên tay xuống, “Ngươi lui ra đi.”
“Dạ,” tiểu thái giám lui ra ngoài sau, mới phát giác được vừa rồi trong nháy mắt Bát a ca khí thế kinh người. Gió lạnh tràn vào cổ, hắn không nhịn được đánh một cái rùng mình, mùa đông năm nay, thế nhưng phá lệ lạnh lẽo.
Dận Chân dắt Dận Tường trở lại trong cung, Dận Tường chỉ mới năm tuổi đi sau lưng Dận Chân nói, “Tứ ca, chúng ta đi tới chỗ Thất ca nha.”
“Đã trễ thế này, ngươi cần phải trở về, nếu không Mẫn ngạch nương sẽ lo lắng, ” Dận Chân vừa nói liền chuẩn bị đưa Dận Tường hồi cung.
“Nhưng Thất ca mấy ngày trước đáp ứng sẽ vẽ bé heo cho ta.” Dận Tường có chút không cam lòng, “Thất ca nói, sẽ vẽ cho ta một bé heo thiệt béo thiệt béo .”
Dận Chân bất đắc dĩ nói, “Thất ca ngươi mấy ngày trước sinh bệnh, chờ y tốt hơn, Tứ ca sẽ bảo y lập tức vẽ cho ngươi, được không?” Kể từ khi Dận Tường phát hiện Thất đệ hai năm trước vẽ cho hắn con chó con, nó liền vẫn tâm tâm niệm niệm muốn một con heo, đến bây giờ còn chưa quên chuyện con heo này.
“Thất ca bị bệnh sao, hiện tại thế nào rồi?” Dận Tường nghe nói Dận Hữu bị bệnh, cũng không đòi vẽ nữa, “Vậy chờ Thất ca khỏe rồi vẽ cho ta cũng được.”
Dận Chân gật đầu, “Ừ, đến lúc đó Tứ ca giúp ngươi bắt Thất ca vẽ, nhưng mấy ngày gần đây ngươi không thể phiền Thất ca ngươi, biết không?”
Dận Tường đáp ứng xong, Dận Chân đưa Dận Tường trở về chỗ Mẫn quý phi, xoay người lại đi tới Dục Khánh cung của Thái tử, tuyết giẫm ở dưới chân, phát ra tiếng vang sàn sạt.