Thiên Hữu

Chương 32

Quan viên trong Hộ bộ không ít, mà Dận Hữu vẫn chưa nói chuyện nhiều với họ, sau khi dạo một vòng quanh Hộ bộ liền rời khỏi.

Lúc ra về Dận Hữu đi một mình, Dận Chân phải ở lại xử lý công chuyện. Các quan viên trong Hộ bộ đều tỏ thái độ hết mực tôn kính với một Dận Chân còn chưa được phong tước vị. Nghĩ vậy, Dận Hữu liền mỉm cười, sư phó dạy Dận Chân đều là người tài ba danh tiếng. Nay Khang Hi còn cho học sĩ Cố Bát Đại làm lão sư của hắn, Cố Bát Đại cũng là người thông minh, chắc hẳn sau này sẽ là trợ thủ đắc lực cho hắn.

So với Thái tử luôn cư xử cao ngạo với sư phó, Dận Chân dường như vô cùng tôn trọng sư phó của hắn. Về điểm này có vẻ Thái tử đã kém hơn so với Dận Chân, mà Dận Chân lại càng biết nhẫn nại hơn Thái tử.

Khi về cung đã quá giờ ăn trưa, Dận Hữu ăn qua loa một chút liền tới Vô Dật Trai, không ngờ nửa đường lại gặp Thái tử.

“Thỉnh an Thái tử ca ca.” Dận Hữu dừng chân, cúi đầu xuống, không nhìn thẳng vào mắt Thái tử.

“Thất đệ.” Thái tử tự tay nâng Dận Hữu dậy, vẻ mặt tươi cười nói. “Huynh đệ một nhà, hà tất phải khách sáo như thế.” Bàn tay trắng nõn xinh đẹp ôn nhu vỗ vai Dận Hữu.

Dận Hữu cũng cố nặn ra một nụ cười. “Lễ không thể bỏ, đệ đệ biết Thái tử ca ca thương đệ đệ là được rồi.” Mỗi lần Thái tử đối xử khách sáo với mình, Dận Hữu lại luôn có cảm giác mình như cá nằm trên thớt, không biết lúc nào sẽ bị Thái tử nhìn trúng, vậy lại càng phiền toái.

Thái tử nghe xong lời Dận Hữu, ý cười bên khóe miệng càng thêm ôn hòa, “Ta biết ngươi từ trước đến nay rất tôn trọng lễ nghĩa, nhưng cũng không cần quá mức câu nệ.” Nói xong lại dừng một chút. “Hoàng a mã bảo ngươi theo lão Tứ đến Hộ bộ làm việc, ngươi cũng đừng làm hoàng a mã thất vọng.” Thất đệ này của hắn, tuy rằng không phải quá thông minh, nhưng có lão Tứ trông, chắc sẽ không làm hỏng việc.

Trong lòng Dận Hữu cảm thấy tức cười, không biết là đừng để hoàng a mã thất vọng, hay đừng để hắn thất vọng? Nhưng y vẫn tiếp tục cúi đầu, “Đệ đệ nhất định sẽ cố gắng học tập Tứ ca.”

“Được.” Thái tử gật đầu, lại nói vài lời “tri tâm” giữa huynh đệ với nhau rồi mới hài lòng mang theo một đám thái giám cung nữ phía sau đi mất.

Dận Hữu rũ mắt xuống, bản thân Thái tử rất giỏi giang, hắn cũng được Khang Hi hết mực sủng ái. Nhưng hắn đã quên, ba chữ Hoàng a mã kia, chữ “hoàng” ở phía trước, còn “a mã” ở phía sau. Hôm nay hắn càng phô trương, chính điều đó sẽ trở thành lí do khiến hắn sau này bị phế chức Thái tử.

Đến giáo tràng, am đạt dắt ngựa tới cho Dận Hữu, trình lên cung tiễn. Dận Hữu xoay người lên ngựa, chân thúc vào bụng ngựa, con ngựa liền chậm rãi chạy. Đến khi thích ứng với cảm giác trên lưng ngựa, y liền kéo cung bắn tên. Dận Hữu nhớ rõ sau này khi Cát Nhĩ Đan tấn công, y cũng sẽ theo quân xuất chinh, cho nên bây giờ y phải cố gắng luyện tập công phu trên lưng ngựa, nếu không đến lúc ra chiến trường sẽ phải mất mặt mất mạng mà chả được lợi lộc gì.

“Đến đấu với ta một lúc.” Dận Hữu chỉ Cáp Cáp Châu Tử đang hầu mình tập võ. “Không được nhường, nếu không ta sẽ trả ngươi về.”

Cáp Cáp Châu Tử ôm quyền, “Dạ, Thất a ca.” Nói xong, xoay người lên ngựa thái giám dắt tới, tiếp nhận ngân thương, “Thất a ca, nô tài đắc tội.”

Dận Hữu tĩnh tâm, “Thỉnh.”

Trên lưng ngựa, không chỉ cần công phu cùng khí lực, còn phải linh hoạt và bình tĩnh, ăn ý với chiến mã mình đang cưỡi. Dận Hữu biến Cáp Cáp Châu Tử không dùng toàn lực, y cũng không để ý, làm nô tài, đương nhiên không dám thắng a ca. Mà y cũng không muốn để lộ toàn bộ thực lực của mình, như vậy càng tốt.

Qua hơn hai mươi hiệp, cổ tay Dận Hữu khéo léo dụng lực, đánh văng ngân thương của Cáp Cáp Châu Tử, đầu thương chỉ thẳng vào cổ họng đối phương, Dận Hữu không khỏi mỉm cười, xem ra chính mình vẫn không đến mức quá vô dụng.

“Thất a ca anh dũng, nô tài không bì kịp.” Cáp Cáp Châu Tử sửng sốt một hồi mới xoay người xuống ngựa, quỳ một chân trên mặt đất nói, “Nô tài học nghệ không tinh, thật là hổ thẹn.”

“Đứng lên đi.” Dận Hữu đem thương đưa cho am đạt, cười nói. “Ngươi rất tốt.” So với mấy kẻ bên người Tam a ca, vừa mới so mấy chiêu liền giả vờ thua, Cáp Cáp Châu Tử tốt hơn nhiều, ít nhất hắn còn dùng vài phần thực lực.

“Thất đệ hảo thương pháp, chân không tốt mà còn có thể anh dũng như thế, thật sự làm cho vi huynh nhìn lầm rồi.” Đại a ca Dận Nghị không biết đã đến mã tràng từ lúc nào, trên mặt mang theo một nụ cười không tính là hữu hảo. Hắn liếc nhìn Cáp Cáp Châu Tử đang quỳ gối bên cạnh Dận Hữu. “Cùng mấy tên nô tài này so đo có gì thú vị, không bằng cùng ca ca đấu đôi chiêu.”

“Đại ca xưa nay anh dũng, đệ đệ chỉ có thể đứng nhìn từ xa.” Trong lòng Dận Hữu âm thầm kêu khổ, vẻ mặt mấy vị am đạt thường dạy y nội ngoại công phu cũng thay đổi.

“Thế nào, ca ca muốn dạy ngươi chút công phu trên lưng ngựa, Thất đệ cảm thấy chướng mắt sao?” Phía sau Dận Nghị đã có thái giám dắt một con ngựa cao to đỏ thẫm tới, Dận Nghị đưa tay vỗ về bờm ngựa, “Hay là Thất đệ cảm thấy Đại ca ta không có bản lĩnh dạy ngươi?” Chỉ là tên phế nhân do một tần phi không được sủng sinh ra mà còn dám động tay động chân ngay trước mắt hắn, đúng là hảo thủ đoạn.

Huynh đệ lãnh giáo lẫn nhau vốn là chuyện bình thường, Đại a ca thiện kỵ xạ, muốn dạy bảo đệ đệ đương nhiên không ai dám dị nghị. Trong lòng Dận Hữu cũng hiểu được, lần này khó tránh khỏi phải chịu khổ một chút, tính tình Đại a ca xưa nay không được tốt lắm, mà hắn cũng chẳng thèm để Dận Hữu vào mắt, lần này tìm cớ giáo huấn y, không có ai dám nói gì, huống chi y chỉ là một a ca tàn phế trước nay vô duyên với đế vị.

Không ngờ chuyện hoàng a mã để mình tới Hộ bộ học tập, mới chỉ hai canh giờ mà Thái tử và Đại a ca đều biết, sợ là những huynh đệ khác cũng đã biết chuyện. Dận Hữu cười khổ, đành xoay mình xuống ngựa nói, “Đệ đệ thật ngại, đã làm phiền ca ca.” Nếu không vì bận tâm Thành tần trong hậu cung, lần này y chỉ cần dùng chút thủ đoạn nho nhỏ là có thể khiến Đại a ca chịu không nổi. Thật không biết trong đầu Đại a ca này chứa cái gì, khóc trách trong mấy người huynh đệ, người thất bại đầu tiên chính là hắn. Hành động lần này của Đại a ca không biết có làm Minh Châu đại nhân tức giận đến đấm ngực dậm chân?

Có điều ngạch nương của Đại a ca là Huệ Phi, nếu Dận Hữu muốn tính kế với Đại a ca, chỉ sợ sẽ gây phiền toái cho vị ngạch nương không được sủng của y. Nhưng nếu Thái tử nắm lấy cơ hội này thì vị Đại ca đầu óc ngu si tứ chi phát triển này của hắn có thể sẽ té bổ nhào.

Nghĩ vậy, trong lòng Dận Hữu dâng lên một tia lãnh ý, có phải Khang Hi đang chờ mong chuyện này xảy ra không. Nếu sau này muốn chèn ép Đại a ca, có thể lấy chuyện này ra làm lí do nói Đại a ca “không biết kính trên nhường dưới”.

“Có chuyện gì vậy?” Ngũ a ca đang tập bắn cung cùng Bát a ca nghe thấy động tĩnh cách đó không xa, liền gọi một tiểu thái giám bên cạnh hỏi, “Bên kia sao lại ầm ĩ vậy?”

Thái giám liếc nhìn Bát a ca cũng đang nhìn mình, cúi đầu nói. “Hồi Ngũ a ca, là Đại a ca muốn dạy Thất a ca công phu kỵ xạ.”

Ngũ a ca nhất thời hiểu được, liếc nhìn tiểu thái giám, “Ta đã biết, ngươi lui xuống đi.”

Dận Tự nghe được lời này của tiểu thái giám thì trong lòng sợ hãi, ngẩng đầu nhìn về phía đang tranh cãi ầm ĩ bên kia thì thấy Dận Hữu xoay mình lên ngựa, trong tay tiếp nhận ngân thương am đạt dâng lên.

Hắn không muốn quá thân cận với vị Đại ca này, cũng bởi vì Đại ca tuy rằng anh dũng, nhưng tính tình quá dễ xúc động, người như vậy sẽ không thể ngồi lên đế vị. Hiện tại Thất ca bị hoàng a mã đặt vào vị trí đó vốn là có dụng ý khác, nếu lúc này Thất ca muốn chống lại Đại ca chắc chắn sẽ không có nửa phần thẳng. Nghĩ vậy, Dận Tự không khỏi nắm chặt cây cung trong tay, với bản lĩnh của Đại ca, muốn khiến Thất ca bị nội thương mà không làm người khác nhận ra thật sự quá dễ dàng.

“Keng!” Bị ngân thương trong tay Dận Nghị đụng phải cho cánh tay tê dại, Dận Hữu cố gắng không để chính mình lấy trứng chọi đá, trong lòng vẫn không ngừng kêu khổ, y đụng phải cái xui gì, chọc tới vị Đạ ca dũng mãnh thiện chiến sau này chiến đấu với Cát Nhĩ Đan.

Bạn đang �

Qua hơn mười chiêu, ngân thương trong tay Dận Hữu bị Dận Nghị đánh bay, y cảm thấy trong ngực đau xót, trời đất quay cuồng, vù một tiếng ngã xuống khỏi lưng ngựa, phía sau lưng đau đớn nóng rát, hồi lâu vẫn không thở nổi.

“Thất đệ chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?” Dận Nghị xuống ngựa đi tới bên người Dận Hữu, “Vi huynh nghe nói ngươi muốn làm tướng quân, nhưng chuyện này…” Hắn liếc nhìn Dận Hữu toàn thân đầy bụi, “Sợ là không được rồi?”

“Thất ca.” Giọng Dận Tự đầy căng thẳng, bất tri bất giác tiến lên hai bước, đến khi một trận gió nhẹ thổi qua, hắn mới mạnh mẽ tỉnh lại. Nhìn người đang chật vật nằm trên mặt đến, Dận Tự cứng ngắc dời tầm mắt, hắn không thể nhúng tay, cũng không thể lên tiếng.

Ngũ a ca đứng bên cạnh thấy Dận Tự khẽ nhích người thì ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng khi thấy Dận Tự đột ngột dừng bước, dưới đáy mắt liền lộ ra nét cười châm biếm. Ngày thường Thất đệ vẫn kín đáo bảo vệ hắn, cuối cùng hóa ra lại che chở một tên đáng khinh.

Huynh đệ trong hậu cung này… hắn xoay người tiếp tục giương cung tên, đánh mắt nhìn một tiểu thái giám đang đứng ở chỗ khuất, coi như hắn nể mặt Thái tử cùng Tứ a ca vậy. Dù sao Đại a ca này nhất định là kẻ thua cuộc, nhìn tính cách như vậy là đã rõ…

“Vụt.” Mũi tên đâm thẳng vào hồng tâm, Ngũ a ca xoa xoa cái trán không hề có mồ hôi, những huynh đệ này của hắn, ai ngồi lên đế vị đều không liên quan gì đến hắn, hắn chỉ cần cố gắng sống sót ở cái nơi cung đình tranh đấu này là đủ.

Đại a ca chẳng hề quan tâm đến thái độ của các huynh đệ khác, hơn nữa Thất đệ này từ trước đến nay cũng không được hoàng a mã coi trọng, hắn muốn dạy dỗ một kẻ như vậy chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Thất đệ, chúng ta tiếp tục.” Dận Nghị cười nói, bàn tay khi kéo Dận Hữu lại âm thầm dùng sức.

Khi Thái tử và Dận Chân tới giáo tràng, Dận Hữu lại bị ngã xuống ngựa lần nữa. Sắc mặt Thái tử nhất thời trở nên khó coi, đương nhiên hắn không để ý tới sắc mặt Dận Chân bên cạnh cũng đột ngột thay đổi.

“Thái tử.” Dận Nghị nhìn thấy Thái tử, xoay người xuống ngựa, mỉm cười nói, “Thái tử cùng Tứ đệ cũng muốn dạy bọn đệ đệ kỵ xạ?”

Thái tử liếc nhìn Dận Hữu đang vô cùng chật vật nằm trên mặt đất, nói với thái giám phía sau, “Đều chết cả rồi sao, còn không nâng Thất a ca dậy!” Nói xong mới cười lạnh nói với Dận Nghị, “Đại ca dạy dỗ kiểu này hình như có chút quá tay?”

Dận Hữu nằm trên mặt đất thở dốc, nhìn Dận Chân ngồi xuống bên cạnh y, bàn tay nâng y dậy của Dận Chân hơi run run, y xoa xoa bụi trên mặt mình, nói, “Tứ ca, ta không sao.” Nói xong, Dận Hữu mới cảm thấy cánh tay mình vô cùng đau đớn.

Dận Chân không để cho y đứng dậy, chỉ im lặng lấy khăn lụa ra lau bụi trên mặt cho Dận Hữu, tay kia đỡ lấy lưng y, khi cảm thấy đối phương hơi hơi run rẩy, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng hơn.

Thái tử nhìn thấy cảnh này, trong lòng cười lạnh, Đại ca, nếu ngươi nguyện ý tự tìm phiền toái, ta làm đệ đệ, chẳng lẽ lại không giúp đỡ?

“Người đâu, truyền thái y, xem Thất a ca có bị nội thương không!” Thái tử cười lạnh, “Đại ca muốn nghiêm khắc dạy dỗ ta hiểu, nhưng ngươi cũng phải quan tâm đến thân thể các đệ đệ mới được.”

Dận Chân vẫy tay bảo các thái giám đang vây lại lui ra, lấy tay gạt phần tóc tai tán loạn của Dận Hữu ra phía sau rồi nhẹ giọng nói, “Đừng nhúc nhích.” Nhưng ánh mắt hắn lại lạnh đến thấu xương.

Dận Hữu lo lắng Dận Chân sẽ gây xích mích với Đại a ca, liền đưa tay nắm lấy tay áo Dận Chân. “Không sao, chỉ bị ngã hai cái thôi.” Nhưng hai cước kia của Đại a ca có thể đã khiến y bị nội thương.

Nhìn nụ cười của người đang dựa vào lòng mình, tay Dận Chân nắm chặt. Hoàng a mã, đây là mục đích của người sao? Vì muốn thay Thái tử chèn ép các thế lực khác, thà rằng đặt một nhi tử khác vào vị trí đầu sóng ngọn gió, chẳng lẽ người không tính đến khả năng Đại ca gây phiền toái cho Thất đệ?

Thái tử và Đại ca tranh đấu, Thất đệ sao có thể vô tội đứng ngoài? Ánh mắt Dận Chân bất ngờ thay đổi, cuối cùng hóa thành tĩnh lặng cùng đen như mực. “Mau truyền thái y, Thất a ca ngất đi rồi.” Dận Chân dùng tay phủ lên mắt Dận Hữu, giọng nói chứa đầy lo lắng, “Thất đệ, ngươi làm sao vậy?”

Thất đệ, ta sẽ thay ngươi nhớ kỹ ngày hôm nay, cho dù sau này ngươi có quên, ta cũng sẽ vì ngươi mà nhớ kỹ.

Thái tử nghe nói như thế, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, lập tức giả ý cả giận nói, “Nhanh đi nâng nhuyễn giá lại đây.” Sau đó lại chỉ vào một thái giám ở phía sau, “Ngươi mau đi thông báo cho hoàng a mã, nếu Thất đệ có chuyện gì, nhất định sẽ không tha cho các ngươi.”

“Ngươi.” Nhận ra dụng ý của Thái tử, sắc mặt Đại a ca đại biến.

Dận Hữu nghe bốn phía hỗn loạn, bên tai lại truyền đến giọng nói mơ hồ của Dận Chân, “Thất đệ, đừng sợ.”

Bàn tay sau lưng hơi run run làm trong lòng Dận Hữu dao động, cuối cùng hạ quyết tâm, thôi, coi như ta giúp ngươi một lần, mấy năm nay ngươi quan tâm ta như vậy, không biết ta đã nợ ngươi bao nhiêu.

Nếu muốn diễn trò, phải diễn cho đúng lúc, y không muốn để lại dấu vết gì khiến người khác hoài nghi.

Dùng sức một cái, cắn thật mạnh lên đầu lưỡi chính mình, cơn đau xộc lên tận óc, Dận Hữu thật sự hôn mê bất tỉnh.
Bình Luận (0)
Comment