Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 111

Đại sảnh rộng lớn lát đá hoa cương sáng bóng như soi gương, đủ làm chỗ mở tiệc dạ hội cho trăm người, trên trần gắn sáu trùm đèn pha lê lấp lánh sang trọng làm người ta nhất thời lóa mắt, phía cuối phòng chính giữa đặt một cầu thang phân làm hai nhánh dẫn lên tầng trên. Ở bên góc nhà là bộ bàn ghế salon rộng rãi êm ái, khiến người ta vừa nhìn chỉ muốn lao vào ngồi luôn. Ở đó có một người đàn ông tuổi cũng gần ngũ tuần.

Quản gia Thuần Vu tiến tới cung kính cúi đầu rồi giới thiệu.

-Lão gia, đây là chính là Cung tiên sinh, người nói sẽ giúp tiểu thư thoát khỏi kiếp nạn.

Cung Trường Lĩnh hiển nhiên là người tiếp tục tiên phong vươn tay, lịch thiệp chào hỏi.

-Dương thị trưởng, vinh hạnh gặp mặt.

-Cung tiên sinh, vẻ ngoài không giống dân trong nghề buôn thần bán thánh?

-Ông thật có mắt nhìn nhận, tôi sở trường kinh doanh với người dương hơn, về phần âm hồn quấy nhiễu gì đó chỉ là sở thích cá nhân nhất thời. Nhưng ông có thể yên tâm, hai vị bằng hữu này rất cao tay ấn trong vai trò vì dân lành mà trừ ma diệt quỷ.

Hai chúng tôi đưa mắt nhìn nhau rồi cùng quay ra gật đầu chào hỏi coi như hoàn thành xong nghi lễ với vị thị trưởng quyền cao chức trọng. Vẫn là để Cung Trường Lĩnh mồm mép linh hoạt giải vây.

-Để ông chê cười, bọn họ rất ngại ngùng nói chuyện với người sống, nhưng mà đối với người âm thì đặc biệt hứng thú.

Dương thị trưởng còn nhìn hai chúng tôi một lúc chính xác hơn là nhìn chằm chằm Tư Đồ, ai bảo vẻ ngoài của gã quá bá đạo làm chi.

-Không thể bỏ kính ra được sao?

-Để ngài thất vọng rồi, mắt anh ta rất nhạy cảm, nhìn người sống một chút là đau mắt hột liền.

Cung Trường Lĩnh đã nói như thế, lão Dương cũng không hoạnh họe nữa.

-Được rồi, mời ngồi!

Chúng tôi vừa ngồi xuống, hầu nữ bên cạnh cũng theo đó liền nhẹ nhàng đặt những tách trà nóng hổi thơm phức. Lão chủ nhà vào thẳng vấn đề.

-Nghe Thuần Vu quản gia nói tiên sinh muốn căn nhà của lão họ Dương ở Triệu Khuyển Hà?

Cung Trường Lĩnh cũng không vòng vo, cười nhạt khẳng định.

-Phải, nghe đồn nhà đó có ma nên bị niêm phong, tôi rất thích chế phục chúng. Nếu như giải quyết chuyện Dương Tiểu Kiều tiểu thư đây xong, ông có thể trả ơn bằng căn nhà đó không?

Lão Dương có vẻ bất ngờ kinh ngạc trước sự tự tin quá mức, hơn nữa còn khẳng khái đòi hỏi lễ hậu tạ.

-Trước đó tôi đã gặp nhiều tay thần côn vỗ ngực cam đoan trị dứt tai ương cho tiểu nữ nhà này. Nhưng mà tự phụ như tiên sinh đây vẫn là lần đầu.

Cung Trường Lĩnh cười cười.

-Thế này đi, nếu chúng tôi nói lời mà không làm được xin ông cứ việc tống vào tù.

- Cái này không cần tiên sinh chỉ điểm, những tên trước kia thất bại ,tất cả đều được tôi tống vô trại cải tạo nhân phẩm.

-Vậy thì thế này đi. Hình như đây là năm cuối ông tại vị rồi, có muốn năm tới tranh chức tỉnh trưởng tỉnh Liêu Ninh hay không? Bọn tôi hậu thuẫn tài lực cho.

Cung Trường Lĩnh vừa nói đồng thời tay đưa vào túi áo lấy ra một tấm danh thiếp sáng lấp lánh như mạ vàng, trao tấm card bằng hai ngón tay, khí thế cao ngạo bức nhân, hoàn toàn áp chế vị quan tai to mặt lớn. Lão Dương Khuyên Tử sững sờ một chút rồi đón lấy, mắt liếc một cái rồi kinh hoảng nhìn gã họ Cung, trao trả. Cung Trường Lĩnh thấy thế, nói thêm.

-Chuyện này ông chỉ lời không lỗ. Ông xem, tôi thắng, tiểu thư lá ngọc cành vàng của ông hết bệnh. Tôi thua, năm sau có người tài trợ cho ông ganh đua chức tỉnh trưởng.

Lão Dương nhìn nhìn gã một chút rồi chuyển mắt nhìn Tư Đồ, chính xác hơn thì nhìn quả đầu đặc sắc của anh ta, khó khăn mở miệng.

-Một trong tứ đại hắc bang của Hội Tam Hoàng, băng nhóm có truyền thống lâu đời và thực lực mạnh nhất thế giới ngầm ở Hồng Kông - Hòa Thắng Hòa với biểu tượng hình xăm thanh kiếm. Danh thiếp màu vàng cũng cho thấy chức vụ của tiên sinh trong phân đàn không thấp. Trên đó lại còn ghi tiên sinh là phó tổng giám đốc hệ thống giải trí Ruby. Tiên sinh vừa có thực lực vừa có tiền bạc đích thực có khả năng giúp tôi năm sau thắng chức tỉnh trưởng.

Cung Trường Lĩnh gật gù đồng tình, tôi có chút bất khả tư nghi hết nhìn gã rồi quay sang nhìn Tư Đồ. Không ngờ thân phận địa vị của họ lại khoa trương như vậy.

Nếu nhắc về hắc bang thì có lẽ nổi tiếng nhất và gần gũi hơn cả chính là Hội Tam Hoàng với lịch sử phát triển hàng trăm năm cùng quy mô thành viên khổng lồ, xét về tội ác và sự bạo tàn thì ít tổ chức nào bì kịp. Nghe nói Hội Tam Hoàng có số thành viên chính thức vào khoảng 1,5 triệu người ở Trung Quốc đại lục và khoảng 2,5 triệu thành viên trên toàn thế giới, ngang với quân số của quân đội Trung Quốc - đội quân đông nhất thế giới.

Vốn là một hội kín bắt nguồn ở tỉnh Phúc Kiến thời Khang Hy, khi ấy Thiên Địa hội - hay còn gọi là Hồng Hoa Hội (Hồng Môn Hội) hoặc Tam Điểm Hội - được một nhóm nhà sư ở chùa Thiếu Lâm lập ra với mục đích "phản Thanh phục Minh" (đánh đuổi quân Mãn Thanh ra khỏi bờ cõi, khôi phục giang sơn của nhà Minh). Khởi đầu, lúc mới thành lập, về mặt tổ chức thì người đứng đầu được gọi là Tổng đàn chủ. Đứng đầu mỗi đàn là Sơn chủ (hay còn gọi là Hoàng Long). Đại đa số người thuộc Thiên Địa hội đều tập trung ở những thành phố lớn như Nam Kinh, Bắc Kinh, Thượng Hải, Hàng Châu…Trong các băng phái con của Hội Tam Hoàng thì có 4 băng đảng nổi trội hơn cả được gọi là “Tứ đại hắc bang”, gồm Tân Nghĩa An, 14K, Hòa Hợp Đào và Hòa Thắng Hòa.

Sự lũng đoạn do tứ đại hắc bang của Hội Tam Hoàng không chỉ khiến mỗi chính quyền ở Hồng Kông hay Macao điên đầu về sự lộng hành ngang nhiên trắng trợn. Cảnh sát an ninh hình sự ở đại lục lại không thể quét sạch tổ chức này vì thế lực của hội Tam Hoàng đã bám rễ vào sâu trong nhiều tầng lớp xã hội từ lâu đời. Hơn nữa nó còn gắn liền với kế sinh nhai của quá nhiều người, nên việc nhân dân chủ động khai báo với chính quyền về những "hoạt động đen" của Hội là việc không tưởng! Cũng giống như hình thức kinh doanh hệ thống giải trí Ruby, chắc chắn có quan chức cấp cao nào đó ít nhiều dây máu ăn phần, chống lưng hậu thuẫn.

Vậy mà Hòa Thắng Hòa, thế lực hô mưa gọi gió khiến cả giới chính quyền kiêng dè, suốt mấy năm qua lại không thu hồi được thanh Cự Khuyết từ tay Âu Tử Dạ? Chơi trò lấy thịt đè người, chỉ cần xuất ra 500 tên vũ trang tận răng, còn không khiến tên Âu Tử Dạ hai tay dâng đồ trấn bang của họ sao? Hay là Âu Tử Dạ cũng có thế lực tương xứng hậu thuẫn? Là thế lực của Bách Lý Thiên Hương?

Quản gia dẫn đường, lão thị trưởng cùng chúng tôi tới khuê phòng tiểu thư. Đầu tiên quản gia gõ cửa, tiếng bên trong vọng lại hỏi là giọng nam nhân hòa nhã.

-Đại thiếu gia, tôi dẫn người tới xem bệnh cho tiểu thư.

Vài giây sau cửa mở rộng, nam nhân thấy Dương thị trưởng thì cúi đầu chào một tiếng.

-Bố!

-Ừ, Kiều Kiều thế nào rồi?

-Em ấy vừa thức dậy.

-Cung tiên sinh, đây là con trái lớn của tôi Dương Diệp.

Dương Diệp nghe lão bố giới thiệu khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

-Mong Cung tiên sinh không phụ sự kỳ vọng của chúng tôi.

Lão Dương dẫn đầu đi vào, vị thiếu gia có vẻ ngoài rất trẻ, chưa đầy đôi mươi, có thể chỉ khoảng 18, cũng rất đẹp. Không phải nét đẹp tuấn tú nho nhã dòng dõi thư hương thanh cao như Phong Linh, hay bảnh bao phong trần săn chắc quân nhân lão luyện như Minh Đăng, hoặc là thâm trầm ngạo khí sặc khí chất giang hồ tà mị Cung Trường Lĩnh.

Có một vẻ đẹp như hoa dại, sạch sẽ thanh thuần, song đồng thời cũng mang dáng dấp yếu nhược, tưởng như tùy thời đều có thể vì bất cứ sóng gió nào làm cho đổ gục.

Trong phòng chủ đạo một màu trắng lạnh lẽo đến lóa mắt, tưởng như ở một thế giới không có sắc màu khác tồn tại. Tường sơn, nền gạch, mành rèm, tủ đồ, bàn ghế và cả chiếc giường tròn to đùng đặt chính giữa, xung quanh được che chắn lại bởi cơ man tơ lụa rủ xuống cùng dây pha lê lóng lánh dưới ánh sáng trắng của bốn trùm đèn pha lê trên trần, tất cả khiến người ta choáng ngợp.

Hầu nữ hai bên vén rèm lộ ra dung mạo người ngồi bên trong. Bên trong là một thiếu nữ độ 15, 16 tuổi mặc một chiếc váy đỏ tươi càng làm nổi bật làn da trắng nõn nà, dung mạo tinh xảo khiến người ta chỉ muốn nhìn ngắm mãi. Đôi mắt lờ đờ mơ màng tựa như vẫn thèm ngủ, tựa lưng bốn bề là đống gối ôm cùng chăn lụa bao bọc khiến cô bé nhỏ nhắn tựa như con búp bê.

-Oa ,tựa như Dutch Wives!

Tiếng của Tư Đồ khẽ bật lên bên cạnh khiến tôi không hiểu quay sang nhìn. Gã chỉ cười cười.

-Ý gì?

-Lát nói.

Lão Dương ngồi xuống bên con gái, hòa ái vươn tay chạm lên khuôn mặt trắng mịn, lại dịu dàng vuốt ve mái tóc đen bóng suôn mượt.

-Kiều Kiều, con thấy trong người thế nào?

Đôi mắt cô bé khẽ liếc, môi hồng chúm chím mấp máy, âm thanh nho nhỏ mà ôn nhã thốt ra.

-Bố, con sợ lắm!

-Đừng sợ, đã có bố ở đây.

-Không đâu, bố!

-Kiều Kiều, con yên tâm, bố nhất định sẽ bảo vệ con!

Cô bé lắc nhẹ, đôi mắt rợp bóng mi cong, chớp cái đã ươn ướt lệ. Vươn tay vừa hung hăng đập liên tiếp vào chân vừa hoảng loạn nói.

-Không, đây không phải chân của con. Bố, chặt bỏ nó đi. Giữ nó lại thật kinh khủng, nghê tởm.

-Kiều Kiều, bình tĩnh, nó là chân của con mà. Đừng ghét bỏ nó.

Dương lão nhân gia ôm lấy cô bé vào lòng, không để cho đôi tay tự đả thương chân.

-Không đâu, bố. Nó không phải của con. Thật kinh tởm. Không cần nó, không cần.

Bàn tay cô bé được bọc lớp bao tay rất dày, có đánh nữa cũng không gây tổn thương được. Chỉ là hành động như lên cơn động kinh tự hành hạ bản thân khiến người ta thương tâm. Dương Diệp vội vã tới bên tiêm một mũi, cô bé liền an tĩnh một chút. Hai cha con đỡ cô bé nhẹ nhàng nằm xuống rồi cẩn thận đắp chăn lên. Lúc hai người lùi xa, hầu nữ buông tay, mành rèm như tuyết phủ xuống.
Bình Luận (0)
Comment