Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 154

Tôi bị nước nhấn chìm tới tối tăm mặt mũi, mở mắt không nổi, hít thở không thông, vô thức há to miệng uống vào mấy ngụm nước lớn. Trong đầu lóe lên hình ảnh mấy nhúm chất xơ đỏ chói vô cùng an phận dập dềnh trước mặt. 

Sau một giây đơ người chết lặng, giây sau mới mở bừng mắt, cuống quýt quơ tay đập chân tìm đường trồi lên. Cũng không bị dìm quá sâu, rất nhanh phá mặt nước, hít thở gấp gáp, khẩn trương ngó quanh. 

Những sợi thực vật kia, à không, đám trùn chỉ lững lờ trong nước thành từng tảng lớn li ti chi chít như một tấm vải màn được đan từ mạch máu hoặc lớp váng dày đặc kết từ tơ huyết, bện thành ổ kén bồng bềnh ở xung quanh tôi, bên trong nhúc nhích động đậy, như che dấu bảo bọc thứ gì đó sắp cựa quậy chui ra.

Sóng nước lại không ngừng xô đẩy ác liệt, hình như tôi lại ngu ngốc uống phải mấy ngụm nước có huyết trùn thì phải. Oẹ, muốn ngất quá. Tôi ho sặc sụa, muốn nôn mà không được.

Cuống cuồng muốn té khỏi khu vực kinh tởm này, thì đợt nước tiếp theo đã ở trên đỉnh đầu, đổ ập xuống, chạy không thoát, lần nữa dìm tôi vào lòng hồ buốt giá.

Tôi cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu, như bị thứ gì túm lấy tứ chi, kéo dần về đáy đầm.

Đáy đầm, phải rồi thanh đao của tôi. Vừa nghĩ tới nó liền có sức lực mở hé mắt. Phải hấp háy mấy lần mới mở ra nổi, xung quanh cũng không quá tối nhưng khá yên tĩnh, đáy đầm có một vật chiếu sáng thu hút ánh nhìn, nó nằm trên một đám ngổn ngang hình thù không rõ ràng, tựa như đá tảng bị phủ lớp rêu xanh xám. 

Hình như là chiếc đèn mỏ của ai làm rơi xuống, soi tỏ một vùng mọc lan chàn dày đặc rất nhiều rong tảo mềm mại uốn éo như những lưỡi rắn đỏ tươi, vươn xúc tu ra múa may quay cuồng.

Nghĩ tới cái đám không xương vặn vẹo đó tôi mới để ý đến tứ chi của mình đều bị bốn con tựa cá mút đá cắn da thịt lôi đi, cũng không cảm thấy đau đớn lắm, ngoài việc nặng nề như đeo gông cùm ra. 

Cái bọn hút máu thì cơ chế giống loài đều như nhau, ban đầu tiết ra chất gây tê để con mồi không chú ý tới, đồng thời máu nơi vết thương cũng bị chảy hoài chảy mãi do không thể đông được. Khốn thật! Con dao găm Cung Trường Lĩnh đưa vẫn nắm trên tay lập tức được cấp tốc hành động. Có điều ở trong nước vận động cực chật vật, tay vừa vung lên, lực cản của nó tác động, cùng sức nặng của con cá mút đá đeo bám, muốn nhanh cũng đành trơ mắt bất lực. 

Khi tôi cắm xuống, cái đuôi nó tức khắc cong lên quẫy đập, rồi cuộn lại như trăn cuốn lấy cổ tay kia, siết chặt không cho động đậy. Nhưng mà con dao sắc bén vẫn cắt đứt được cái vòi, cưa nó làm đôi. Chứng tỏ nó háu ăn tới mức bất chấp hiểm nguy cũng không muốn từ bỏ. Mà cái đám còn lại thấy tôi phản kháng tốc độ hút máu càng gấp rút bội phần. Mẹ nó! Tôi thật muốn chửi lớn. 

Tôi điên tiết dứt cái đầu còn bám dính, ném trả về hướng khúc đuôi. Ngay tức thì hai con bé nhỏ khác tựa lươn biển tựa cá chình từ đám tảo lưỡi rắn bơi đến, phun cái vòi phóng tới, hút máu đồng bọn.

Tôi chuyển dao, không có vật nặng cánh tay di chuyển cũng dễ dàng nhanh nhẹn hơn chút. Con dao đâm xuống vòi, cái đuôi nó lập tức siết lấy cổ tay, nhưng tôi vẫn tăng lực đạo rạch một đường thật mạnh, máu tươi nơi vết thương lan ra, tiếp tục vận lực, nhanh chóng chia cắt nó làm đôi. 

Tôi lại dật lấy cái miệng vòi còn bám nơi bắp tay ném đi. Lại thêm hai con con từ đám tảo đỏ lòm bâu vào hút máu. Mà máu của tôi nơi vết thương vẫn tiếp tục chảy, còn bản thân vẫn tiếp tục bị kéo xuống. Lúc này đã có thể nhìn thấy rõ ràng hơn rồi, gần khu vực đèn mỏ chiếu sáng, lẩn khuất giữa đám cỏ nước là những bộ áo giáp.

Hay nói chính xác hơn, khắp đáy nước rộng bạt ngàn là xác binh lính cổ xưa, bây giờ chỉ còn là những bộ xương mục nát nằm ngổn ngang xen lẫn cùng những cụm tảo lưỡi rắn đỏ tươi như tắm máu. 

Những bộ hài cốt bỏ mạng nơi này không biết là cách đây bao lâu rồi. Là trúng bẫy quân thù chết trận sao? Xác thịt bị làm mồi cho cá, chỉ còn lại những bộ áo giáp hoen rỉ bị rêu xanh xâm thực. Đám thủy quái kia từ trong những thân xác lách mình chui lên, đuôi khẽ quẫy liền tạo ra một màn nước đục ngầu, xương cốt đơn giản bị vỡ vụn tỏa ra xung quanh rồi nhẹ nhàng lắng xuống. 

Cái đám đó lao tới, tôi bấy giờ mới cuống quýt cong chân giết hai con nửa giống cá nửa tựa đỉa đeo bám nãy giờ, uống no một bụng máu của tôi. Lại giật đứt hai cái đầu đi, từ miệng vết thương dấu răng vòng tròn mấy tầng, máu từ từ lan ra. Tôi nhìn máu của mình như một dải lụa phí phạm hòa tan vào làn nước lạnh ngắt, cơ thể cũng theo đó cấp tốc lạnh dần, tai u mắt mờ, ý thức loáng thoáng kêu gào đòi không khí.

Rồi bất chợt, trong đám sinh vật đỏ rực đang uốn éo vặn vẹo lao đến, một thân hình quen thuộc thấp thoáng, tay vung đao bạc tùy tiện chém loạn liền khiến chúng nó bị đứt đôi.

Thanh đao bạc nắm trong tay người đó, vận dụng lại loang loáng như ánh chớp, đến một con chết một con, đến hai con chết hai con. Máu từ vết thương của chúng tựa như mùi vị có hình dạng, theo dòng nước vẫy gọi đám đồng loại đói khát háu ăn tới.

Cơ thể người đó lại linh hoạt chẳng khác gì sinh vật thuộc về đại dương. Thân thể mềm dẻo uốn lượn giữa bầy thủy quái chém đông một con lao tới, chặt tây một con hăm hở, đâm nam một con uốn éo, phá bắc một con vặn vẹo, cho tôi thời gian theo bản năng tự tìm đường ngoi lên mặt nước. 

Ngoi lên được mặt nước tôi vội vã dồn dập hít thở, đầu lại quay cuồng ngó quanh tìm kiếm. Tôi thấy bọn kia vừa chửi bới vừa chém giết đám thủy quái, đồng thời tìm cách bơi về bờ. Ngước đầu, phía trên nước mưa đã thôi rơi, nhưng bốn bề sóng nước vẫn xô đẩy điên cuồng nên hành trình trở về đất liền khá gian nan trắc trở. 

Mạnh Chương ngồi chồm hỗm trên một măng đá tay vẫn nắm Ô Thiên Hà, dường như miệng mấp máy phát ra âm thanh gì đó khó hiểu, đầu hướng về Thủy Kỳ Lân, chẳng lẽ nào lại đang trò chuyện tâm sự với con đó?

Đó vẫn không phải vấn đề tôi cần quan tâm. 

Đột nhiên, giữa sóng nước dập dềnh, cách tôi một quãng, khuôn mặt người đó trồi lên không chút chật vật. Cánh tay cầm thanh dao bạc xoay ngang như cố tình để cho tôi nhìn rõ ràng. Sau đó, không chút chần chừ do dự, đối phương xoay thân bơi đi, tôi cũng không chút đắn đo lưỡng lự, bám theo.

Đó mới là vấn đề quan trọng của tôi. 

-ĐM, nó muốn một người trong số chúng ta làm vật hiến tế?

Giọng của Tư Đồ oang oang bất bình. Giọng Minh Đăng bổ sung thêm, lớn lối tức tối không kém.

-Đồ ôn vật khốn khiếp chết tiệt đó muốn chúng ta hi sinh một người? Đây rõ ràng là muốn chúng ta tự gây chiến với nhau. Con mẹ nó quả thật quá thâm hiểm!

Giọng Bách Lý Thiên Hương bực bội biểu tình. 

-Này Mạnh Chương, anh đàm phán thương thuyết thế nào lại thành ra như vậy? Muốn chúng ta chơi trò rút thăm may rủi? Không bằng nói chúng ta nội chiến, đấu đá lẫn nhau để nó ngư ông đắc lợi.

Giọng Phong Linh loáng thoáng hậm hực xen vào. 

-Nếu không phải súng của chúng ta đều dính nước, sợ bắn sẽ cướp cò, thì mỗi người chúng ta tặng nó một phát không phải được rồi sao? Đáng ra lên chuẩn bị mấy quả lựu đạn.

Giọng Cung Trường Lĩnh trầm lạnh vọng lên. 

-Chi bằng thế này đi, nó cũng không thể phân thân làm 8, chúng ta mạnh ai lấy tự bơi vào bờ, ai xui xẻo bị nó đeo bám vậy thì đành tự trách bản thân lúc sống quá thất đức thôi.

Minh Đăng cười khẩy một cái chốt hạ.

-ĐM, mặc dù anh nói quá vô tình nhưng xem ra chỉ còn cách đó.

Sau đó chỉ còn loáng thoáng tiếng quạt nước tan loãng tản ra, riêng tôi đã sớm bơi tách đoàn từ lâu, nhưng mà hướng tên kia nhắm tới lại không phải dải cát hình lưỡi liềm mà là khu vực có bãi măng đá mọc ngầm trong lòng nước. Vì thế mà, trong khi bọn đó sắp sửa thành công lên được bờ thì tôi vẫn còn bì bõm trong làn nước buốt giá, tay vung dao chém loạn đám thủy quái. Bạch Linh ở bên cạnh cũng bận rộn hỗ trợ. 

Giọng Tư Đồ tức tối gào toáng lên.

-Mụ nội nó, thật chẳng ngờ Tiểu Mặc Tử ngu ngơ khả ái của chúng ta lại xấu số lọt vào mắt xanh của nó.

Giọng Minh Đăng giận dữ hú hét.

-Tiểu Mặc Tử, cậu con mẹ nó sao lại bơi về hướng đó? Mạnh Chương, đón lấy, ném banh xác con yêu nghiệt cho lão tử.

-Tiểu Mặc Tử, tên ngu ngốc nhà cậu định làm chúng tôi tức chết hay sao?

Giọng của Cung Trường Lĩnh cực lực tức giận cùng ẩn nhẫn đè nén, tôi vừa quay đầu liền nhìn thấy một thứ gì đó vèo cái bay tới, tạo thành đường cung parabon đẹp mắt đáp xuống Thủy Kỳ Lân đỏ rực như ngọn lửa, phía sau không xa. Nhưng thứ đó còn chưa kịp chạm vào đã bị một cột nước vọt lên đánh bật ra xa. 

Mạnh Chương ngoại lệ hùng hổ hô to một tiếng.

-Đoàng!

-Đoàng cái củ đậu nhà anh!

Tiếng Minh Đăng gào lên căm phẫn.

-Anh đâu có giật chốt? Đậu má, lựu đạn nổ còn cần anh tạo hiệu ứng âm thanh sao? Anh là cố tình phải không?

Tiếng Mạnh Chương có chút xấu hổ phân giải.

-Nha, bình tĩnh, tôi thật là lần đầu sờ tới cái thứ tròn vo cứng rắn đó.

-Nếu không phải anh đứng gần cái con thủy yêu đó...

Trong khi bọn họ còn đang cãi cọ, sau khi cột nước thứ nhất hất văng lựu đạn ra, Bạch Ngân bất ngờ lượn tới tóm được. Cột nước thứ hai ngay sau đó đổ ập xuống. Loáng thoáng ai đó la lên bảo Bạch Ngân giật chốt.

Tôi vừa lóp ngóp trồi lên, một tiếng ầm kinh thiên nổ đằng sau lưng Thủy Kỳ Lân. Một cột nước lao vút lên tầm 7, 8 m, sau khi hạ xuống những giọt nước như mưa rào rào văng tứ tán lộp bộp lẫn với những mẩu xác thịt đo đỏ bị nổ cho nát bấy. 

Thân thể nó bị tổn thương nặng nề, phần đuôi toàn bộ bị thổi bay mất, để lại nửa thân trước không chống đỡ nổi, chỉ còn hai chân sụp đổ xuống. Nơi vết thương lũ lượt chàn ra mặt nước, những dòng huyết tương lấp lánh như rắc kim tuyến.

Trong một phần tư giây, lỗ tai tôi bị chấn động không còn nghe thấy gì, tiếp đến là tiếng kêu ré lên đau đớn phẫn nộ. Đây là lần đầu tiên tôi ở gần nơi phát nổ tới vậy, may mắn được thứ kia che chắn lên không bị sao hết.

Mấy giây sau màng nhĩ tôi mới ong ong điên cuồng trấn động, tiếp đó luồng khí đỏ từ cơ thể Thủy Kỳ Lân cuốn lấy như lưỡi ếch nhái, phóng ra một phát là bắt dính lấy được ngay chính xác con mồi. Trong khoảnh khắc liền nhìn thấy một hắc khí nhân lao từ trên đám măng đá lao tới, song đao vung xuống, đồng thời tôi cũng mất đi toàn bộ tri giác, chìm sâu vào bóng đêm.
Bình Luận (0)
Comment