Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 176

Dòng năng lượng sinh mệnh bao lấy cơ thể, tựa như mặc một bộ da thứ hai, tuy mong mảnh nhưng mềm mại ấm áp, vô cùng dễ chịu.

Luồng khí thứ nhất như bộ áo giáp kiên cố vững chắc, bảo vệ chủ thể. Luồng khí thứ hai lao đi xa hơn, lấy tôi làm trung tâm, lan đi bốn phương tám hướng. Mỗi mét nó tỏa đi, trong đầu tự động hiện lên hình ảnh, rất rõ nét, rất sống động. Tựa như người ngồi trước máy giám sát, camera được gắn trên máy bay điều khiển, bay tới đâu truyền tải hình ảnh về tới đó. Cảm giác từ trên cao nhìn xuống, rất thú vị, rất thích. 

A, y như linh hồn thoát xác ra ngoài dong chơi vậy.

Gió nhẹ nhàng đưa đẩy, cõng trên lưng những tia nắng hiếm hoi của mùa đông khắc nghiệt xứ bắc. Tuyết vẫn lặng lẽ rơi, nhưng từ tốn chầm chậm, không rét tàn ác và dày khốc liệt như mấy ngày trước. 

Vài hạt tuyết trắng tinh khôi phiêu diêu lãng đãng trong không khí, từ trên trời xanh lơ đãng nhàn du, lất phất dịu dàng, điệu nghệ xoay tròn, lả lướt quẩn quanh, tao nhã chạm đất, rồi tiêu biến trong tấm thảm trắng xóa trải dài khắp nhân gian.

Dưới ánh nắng mơ màng toàn bộ không gian như khoác tấm voan lụa thượng đẳng. Tuyết an tường tan thành hạt nước trong veo, thành giọt sương lóng lánh, như pha lê đính trên lớp kem tươi, rồi dịu dàng thấm vào đất mẹ, tiêu tán không còn dấu tích.

Lá phong lả tả đùa giỡn trong gió, chao đảo nghiêng ngả, múa lượn xoay vòng, đỏ vàng đan xen, rực rỡ lộng lẫy, yên yên ổn ổn hạ cánh xuống bề mặt như bọt bia, tựa như tà váy thiếu nữ tung tăng nhịp nhàng theo mỗi đợt tiết tấu của giai điệu, rồi trở về bên da thịt tuyết trắng nõn nà.

Xa hơn nữa, vượt qua khu rừng lá phong hư ảo như chốn cổ tích thần tiên là cánh rừng thông, nhọn hoắt như mũi lê từ mặt đất đâm lên ngạo nghễ vươn tới trời xanh, thách thức với gió tuyết.

Tôi ngồi khoanh chân khoanh tay, lơ lửng giữa không trung, nghiêng đầu nhìn tứ phía. Không đi xa được nữa, tới đây là kịch kim rồi, đường kính quan sát trải rộng cỡ 2000m, lên cao khoảng 20m. Không tồi.Nhưng muốn nhìn xuyên tới lòng đất, chưa được.

Một đám người xa xa tiến vào khu vực kết giới, đi thành hàng dọc, nặng nề đạp lên lớp tuyết, để lại dấu chân hằn lên phía sau, trên lưng đeo một đống đồ nghề lủng củng. 

Bốn người đi vào, dẫn đầu là một nam nhân khoảng ngoài 40, da mặt nhăn nheo tái nhợt, có phần khắc khổ già nua trước tuổi, tuy nhỏ con đồ mặc có chút đơn bạc nhưng dáng bước nhanh nhẹn, một tay cầm gậy chống, một tay chỉ trỏ, miệng nói gì đó như hướng dẫn viên, đầu xoay tứ bề, mắt cẩn thận quan sát tình hình.

Phía sau là một lão già hơn, đeo kính tri thức, ngoài 50, to béo trắng trẻo, phúc hậu quý khí, áo quần dày dặn cẩn thận, trông rất ấm áp, tay cầm theo chiếc va li nhỏ, cặm cụi bước theo. 

Hai người còn lại đi song song cuối cùng, khá trẻ tuổi, khoảng 17, 18, một tên khôi ngô anh tuấn, tóc cắt ngắn ngọn ngàng, ánh mắt sáng trong, ngân quang lấp lánh, miệng mấp máy, thỉnh thoảng nói cái gì đó với người bên cạnh, khoe môi cong cong nở nụ cười ưu việt khoe hàm răng đều trắng bóc. Đây chính là Hoa Thiếu Thiên có tài lái xe điệu nghệ, lượn lách xuất chúng. 

Kẻ còn lại, quả nhiên là Đặng Tiểu Trà, tóc tai lòa xoa, không giống kiểu xoăn xoăn bồng bềnh phiêu lãng Mạnh Chương, chẳng qua do đám tóc phía trước che gần hết khuôn măt, cộng cặp kính cận vành đen to oành, đầu lại cúi xuống nhìn thiết bị theo dõi trong tay, thành ra trông cậu nhóc có phần u ám.

Tuy cùng độ tuổi nhưng hình thể Tiểu Trà gầy mà thấp hơn cậu bạn một chút. Đứng bên cạnh cậu bạn như gió xuân nắng hạ, Tiểu Trà mang lại cảm xúc đối lập, giống như bức tranh chiều tà cuối thu, âm u tịch liêu, mong manh yếu nhược. 

Cứ theo tốc độ di chuyển thì hơn nửa tiếng nữa bọn họ sẽ tới nơi. 

Chậm chãi thu lại khí, việc phát tán khí trên diện rộng nãy giờ khiến tôi có chút kiệt sức. Chỉ còn lại lớp cường hộ thân, tôi muốn luyện nó bền vững rắn chắc tới mức cản phá được đao kiếm, thậm chí là súng đạn. Muốn thế, không biết cần thời gian bao lâu, còn nữa, bọn kia bao giờ mới tới cướp người? Một tuần nữa hay 1 tháng nữa? 

Trước khi bản thân đủ cường mạnh chống đỡ, chắc là chơi trò ta chốn người tìm vậy.

Tôi từ tốn mở mắt ra, Ưu Đàm ngồi chồm hỗm như đại khuyển, tứ chi bám trên lớp cỏ xơ xác chăm chú nhìn tôi- đôi mắt tăm tối im lặng, sắc lạnh chết chóc của loại dã thú chuyên đơn độc săn mồi. 

-Ưu Đàm, anh ngủ lâu như vậy, hẳn rất muốn tham quan thế giới này? Chúng ta nghỉ ngơi mấy bữa, sau đó tôi đưa anh đi tới mấy chốn sơn thủy hữu tình?

Ưu Đàm nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu tôi nói, đôi mắt có chút ngây ngô như tiểu hài tử. 

-Thật ra cuộc sống bây giờ thay đổi rất nhiều so với quá khứ của anh. Tôi cũng muốn anh thưởng thức một chút cái gọi tiện nghi hiện đại, văn minh lịch sự, nhưng ở chốn đông người rất dễ liên lụy người vô can. 

Tôi mỉm cười, đưa ngón tay nâng cằm, mắt híp lại, nhẹ giọng.

-Tôi đưa anh về thăm nhà của chúng ta lần đầu và mong không phải lần cuối, sau đó cao bay xa chạy một chút. Chà, tưởng tưởng thôi cũng thấy rạo rực phấn kích rồi.

Ưu Đàm vươn tay ra, nhưng lòng bàn tay hướng xuống. Tôi vươn tay ra cầm lấy, một loạt mạch máu zích zắc như tia điện từ bàn tay nó chạy tới, vòng quanh cổ tay tôi, theo đó trong đầu vang lên âm thanh.Tôi có cũng bất ngờ, mỉm cười nghe hiểu, xoa tóc nó.

-Chúng ta nhất định sẽ vượt qua kiếp nạn này, thiên địa bao la rộng lớn, sẽ tìm được nơi an toàn để ẩn thân.

Không bao lâu sau bọn A Hoa xuất hiện, từ xa đã oang oang đánh động, đông gào một câu tây rú một câu, căn bản sóng điện thoại lại mất, không liên lạc bằng di động được. 

Bọn chúng thả dây leo xuống, sau lưng khuân theo một đống túi to túi nhỏ. Nhìn thấy Ưu Đàm liền cực kỳ hưng phấn, như fan hâm mộ thấy thần tượng vậy, nhưng sau khi biết không phải bản chính Âu Tử Dạ, thì rất kinh ngạc sửng sốt, há hốc mồm trợn mắt hồi lâu. 

Muốn đến gần hơn nữa xem xét kỹ lưỡng, nhưng hàn khí buốt giá hung hiểm từ người Ưu Đàm đột ngột lan tỏa bạo liệt, vô cùng khủng bố, như tường thành vách chắn, khiến hai tên kinh hãi từ bỏ.

Dưới đó thủy động lắt léo trăm đường ngang lối dọc, nhất định phải là Ưu Đàm dẫn đường, mà đương nhiên không thể để nhóc đó đi một mình được, tôi đành cắn răng lội nước. Hoa Thiếu Thiên mang theo 5 bộ đồ nghề, trong đó 3 bộ mua 2 bộ thuê. Tôi dùng một bộ còn lại để Ưu Đàm vác hết.

Thú thật lúc trước tôi có hơi ngán nước vì kỹ năng bơi yếu kém, bây giờ nhờ liên tục được ngâm trong nước mà cải thiện nhưng cũng vì thế còn căm ghét hơn. Như thể bị hội chứng sợ hãi kỳ quặc ám ảnh, hễ nhìn thấy màu nước tăm tối là tự động nổi da gà da vịt.

Trước khi xuống nước tôi hỏi Phong Linh vay tiền để thuê người đào hài cốt. Phong Linh mắt liếc trắng đến khinh bỉ, bảo tôi tự đi mà động thân. Tôi dụ dỗ.

-Anh tích công đức đi, nhỡ xong việc nó có quà hậu lễ thì sao?

-Qùa gì?

Phong Linh và Hoa Thiếu Thiên thắc mắc.Tôi chớp mắt, nhếch mép.

-Nó lởn vởn lâu như thế, chắc ít nhiều cũng tu luyện chút thành quả vốn liếng, phép thuật linh tinh đơn giản chắc được, còn không phải ban 1 hai điều ước sao? 

Cả hai nghe xong đều lộ vẻ mặt kinh thường, dùng tay phẩy phẩy xua đuổi, ý là đi mau cho được việc.

Lần này xuống có đèn chiếu, kính lặn, chân vịt, ống thở, bình khí, tôi có thể thoải mái bơi song song với Ưu Đàm, mới để ý những bụi kim tuyến ánh vàng như hoàng ngân kia, từ trước ngực se lại thành một sợi chỉ, kéo dài miên man bất tận, uốn lượn mềm mại trong nước, như thăm đường dò lối.

Trong vùng ánh sáng mờ mờ ảo ảo, dòng kim tuyến hiện lên chẳng khác gì dải ngân hà minh diễm tới cực điểm vắt ngang qua không gian tăm tối, cực lực thu hút ánh nhìn.

Mái tóc dài mềm mại như vũ dạ theo sóng nước uyển chuyển lay động, đám bụi kim tuyến dây dưa quấn quýt bên cạnh, rất giống một đám đóm đóm bám dính lấy sợi tóc, quá giang đi nhờ. 

Cơ thể Ưu Đàm ở trong nước chuyển động rất mềm dẻo, linh hoạt chẳng khác một con cá heo, lách mình lao đi vun vút, tôi nhìn có chút đờ đẫn ngây ngốc, phải thằng nhóc này có nửa huyết thống người cá không? Sao mà thoải mái như người chạy trên đất bằng vậy? 

Nhờ ánh sáng mạnh từ ngọn đèn Led đeo đầu, mỗi mét bơi đi bốn bề theo đó sáng sủa, những góc gách tối tăm âm trầm lúc trước không có mắt kính chuyên dụng, nhìn gà hóa quốc, tự nghi quái nghi quỷ, giờ đây đều hiện lên rõ ràng, có điều, càng rùng rợn đáng sợ hơn.

Đám tảo nước xanh đen như những cánh tay xương xẩu vươn ra xung quanh, không có mắt nên chỉ có thể không ngừng dùng xúc giác lần mò tìm kiếm thứ gì đó vô tình hữu ý bơi qua, trong vô vọng. 

Theo sóng nước dập dềnh, chúng như tấm màn rèm, che che đậy đậy, tạo ra vũ điệu gọi mời thứ gì tò mò hiếu kỳ. Ẩn trong lòng đám rong tảo từng lớp từng lớp cuộn lại như cái kén, dường như bao bọc lấy vật thể gì đó. Mơ hồ nhìn thấy, lấp ló những gương mặt quỷ dị bị biến dạng chỉ còn xương cốt xám xịt. Những hốc mắt âm u trầm lặng, lại gây cảm giác tà ác trừng trừng dõi theo. 

Những sợi tóc trăm ngàn năm cũng không lụi bại, dễ dàng lách mình len lỏi ra khỏi đám tảo nước, những vẫn không thể vươn đi xa hơn. Những ngón tay cong cong vươn lên, chỉ trỏ về một phương hướng xa xăm bất định. Những thân hình que củi gầy gò không còn lành lặn nguyện vẹn, có thể ngay từ đầu đã mất mát, có thể theo năm tháng bị thiếu hụt. Nhưng vĩnh viễn tồn tại ở nơi này, ẩn mình trong làn nước sâu thẳm hắc ám như chốn địa ngục hung ác, chứa chấp đầy rẫy sự chết chóc, nhắc nhở thế gian một tội ác tàn khốc. 

Dọc theo mỗi con đường, theo mỗi lối đi đều bị một phần rong tảo sinh sôi chiếm đoạt, cẩn thận bao phủ lấy, như che chở cho oán hờn căm hận. Oan ức này thống hận này mãi mãi dai dẳng tồn tại, bởi vì đây không phải cá nhân một vài người hay vài chục người, là của hơn 40 vạn người , đã hạ vũ khí đầu hàng những vẫn tàn nhẫn bị thảm sát.

Chúng tôi nhô đầu ra khỏi làn nước, tôi chật vật bò lên, đứng dậy, lấy túi đồ Ưu Đàm đeo phía sau trao nó cho đám Tư Đồ. Chúng tôi nhanh chóng hỗ trợ lẫn nhau rồi xuống nước, một lần nữa lách mình trong thủy đạo tràn ngập xác lính chết trận từ hai ngàn năm trước. 
Bình Luận (0)
Comment