Thiên Kiêu

Chương 43


Lan Âm là một trong tứ đại cung nữ của Hứa Thiên Kiêu, sự xuất hiện của nàng khiến dây thần kinh Tần Cầm căng thẳng.

Thật không nghĩ đến nàng mở miệng một chữ Tần Lộ hai chữ cũng Tần Lộ còn đích thân tới bang dược a.

"Công chúa, nàng không trị đại tội!?" Tần Cầm có chút chột dạ, thân phận của Tần Lộ rõ ràng đã phơi ra ánh sáng nên trước mặt Lan Âm, nàng không dám lại gọi Tần Lộ một tiếng đại ca.

Lan Âm nói: "Ân, công chúa không trị tội đại ca ngươi."
Tâm thất Tần Cầm nới lỏng một chút nhưng vẫn không cao hứng nổi.

Trong vòng một ngày, lão cha đã chết, Tần Lộ hôn mê sinh tử chưa biết, coi như công chúa không trị tội, nàng cũng cao hứng không nổi.

Lan Âm nhấc chân vào phòng.

Nằm trên giường người còn đang trong hôn mê khuôn mặt tràn đầy vẻ thống khổ.

Lan Âm có chút ngoài ý muốn, công chúa rõ ràng nói Tần Lộ thương tổn không nặng, như thế nào nàng nhìn thoáng qua lại thống khổ như vậy? Lân Âm không nghĩ quá nhiều, vội lấy thuốc ngoại thương của Hứa Thiên Kiêu đưa cho Tần Cầm bôi thuốc.

Lúc Tần Lộ được mang ra viện tử, phận làm hạ nhân không thể mời đại phu đến, thương tích cũng là đơn giản xử lý một chút coi như xong.

Mai thị cùng Tần Nhã Tần Cầm chỉ biết khóc ô ô, chỉ có Hồng Liên chú ý tới miệng vết thương của nàng, bởi vậy một mực cầm lấy khăn tay giúp Tần Lộ ngăn huyết chảy.

Lan Âm vẫn nghĩ rằng Tần Lộ là nam nhân, mà Hứa Thiên Kiêu ưa thích nam nhân cho nên đối với Tần Lộ không tệ đồng thời xem Hồng Liên luôn không thuận mắt.

Hiện tại mặc dù biết Tần Lộ là nữ nhân nhưng nhìn Hồng Liên khẩn trương xử lí miệng vết thương nàng vẫn như cũ không vừa mắt.

"Tránh ra!" Lan Âm nói với Hồng Liên.

Hồng Liên không cùng nàng so đo, buông lỏng tay, yên lặng thối lui đến một bên.

Lan Âm vén lên chăn mỏng nhuộm đỏ trên người Tần Lộ, tiếp đến là y phục thị vệ sau đó căn dặn Tần Cầm: "Đem nước tới đây."
Tần Cầm bưng chậu nước, nhìn vết thương dưới bụng Tần Lộ bắp chân lập tức vô lực.

Tay cũng mềm nhũn, loảng xoảng một tiếng chậu nước rơi xuống đất, nửa bồn nước cũng vãi đầy ra đất.

"Vô dụng!" Lan Âm trừng mắt, nhịn không được mắng một câu.

Tần Lộ nhắm hai mắt, mơ mơ màng màng cảm thấy như là nghe thấy được thanh âm Hứa Thiên Kiêu.

Tuy rằng vẫn còn trong hôn mê, nhưng toàn thân cũng không tránh khỏi run lên một chút.

Lan Âm cho rằng Tần Lộ quá đớn liền vỗ nhẹ nhẹ xuống cánh tay, nói: "Không có việc gì không có việc gì, xong ngay đây."
Con ngươi quét qua hết thảy người trong phòng cuối cùng dừng lại trên người Mai thị cùng Tần Nhã: "Còn không mau lấy chậu nước khác đến hỗ trợ!"
Hồng Liên đến Kinh thành không lâu, biết rõ Hứa Thiên Kiêu vị công chúa này tính tình là nổi danh hư hỏng.

Lúc này lại nhìn Lan Âm một chút, chỉ cảm thấy câu nói chủ nào tớ nấy thật đúng a.

Nàng không để ý Lan Âm, xoay người nhặt được chậu nước đi ra ngoài, một lát trở về, đã bưng nửa bồn nước.

Rất nhanh đã tẩy trừ huyết nhục trên miệng vết thương tiếp theo cầm lấy dược Hứa Thiên Kiêu cấp thoa lên, lại giúp đỡ băng bó kỹ càng.

Hết thảy xử lý thỏa đáng, hai người đều mệt mỏi ra một cái trán đổ mồ hôi.

Lan Âm móc ra khăn lau mồ hôi.

Tần Nhã cũng cầm khăn sạch sẽ đưa cho Hồng Liên.

Lan Âm hừ lạnh một tiếng dời đi ánh mắt, vừa hay nhìn thấy Mặc Lan bưng thuốc nấu tốt tới.

Nàng tiếp nhận uy thuốc cho Tần Lộ nhưng người hôn mê chỉ có thể nuốt được nửa bát.

Nhìn Tần gia ba mẹ con nước mắt còn gợn sóng, Lan Âm cảm thấy đau đầu, ngữ khí tức giận: "Lưu lại một người trông coi Tần thị vệ là được rồi, những người khác trở về nghỉ ngơi.

Tần thị vệ tổn thương cũng không nặng, sáng mai sẽ tỉnh lại."
Mai thị cùng Tần Nhã liên tục gật đầu, nước mắt ngăn không được lần nữa chảy ra.

Lan Âm còn muốn nói tiếp, bỗng nhiên nghĩ đến Tần Đại Bảo chết rồi.


Tần Đại Bảo là trụ cột gia đình,là trượng phu Mai thị, là phụ thân của mấy cái hài nhi nhưng nay hắn đã chết, Mai thị cùng Tần Nhã khóc đến thê thảm như vậy thật ra cũng có đạo lý.

Lan Âm nhăn cau mày nhịn xuống lời nói, nghĩ tới mệnh lệnh dặn dò của Hứa Thiên Kiêu: " Còn có một việc, sự tình Tần thị vệ là nữ nhân, mấy người các ngươi biết rõ là được rồi, không chuẩn truyền đi.

Nếu truyền ra ngoài, Tần thị vệ chỉ sợ là không được toàn mệnh rồi."
Hứa Thiên Kiêu lưu lại Tần Lộ ắt có chỗ hữu dụng, hiện tại cũng không muốn người ngoài biết rõ nàng là nữ nhân.

Bởi vậy tuyệt đối không thể đem thân phận của Tần Lộ trực tiếp công khai.

Trong phòng mọi người đã đáp ứng, Lan Âm xoay người rời đi.

"Lan Âm cô nương." Tần Cầm bỗng nhiên gọi lại "Nhị....!Đại ca, là bị công chúa đâm bị thương sao?"
Tần Đại Bảo chết rồi, Tần Cầm khẳng định chắc chắn là công chúa giết người diệt khẩu.

Tần Lộ bị thương thành như vậy tuy rằng Lan Âm nói nàng ngày mai có thể tỉnh lại, nhưng Tần Cầm nhìn vết thương, nhìn Tần Lộ bất tỉnh nhân sự trên giường, oán hận trong lòng không có cách nén lại.

Lan Âm dừng lại quay đầu lại nhìn Tần Cầm, nhìn một hồi lâu bỗng nhiên cười lạnh, "Như thế nào, ngươi đây là muốn tìm công chúa báo thù a?"
Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.

Tần gia thân là hạ nhân phủ công chúa.

Hứa Thiên Kiêu muốn giết ai, ai cũng không dám có bất kỳ dị nghị gì.

Tần Cầm cắn môi không nói lời nào, đôi mắt quật cường nhìn chằm chằm Lan Âm.

"Không, không phải!" Tần Nhã cùng Mai thị cuống quít, một người một tay giữ chặt Tần Cầm kéo đến sau lưng, "Không phải Lan Âm cô nương, muội muội ta không có ý tứ kia, nàng, nàng chẳng qua là, chẳng qua là..." Tần Nhã không giỏi ăn nói, căn bản tìm không được lời nói để giải thích.

Cũng may Lan Âm cũng không có ý định khó xử các nàng.

"Tốt nhất không nên có tư tâm!" Vứt bỏ những lời này Lan Âm đi ra ngoài.

"Tam nha đầu, ngươi cũng không thể gây chuyện nữa." Một hồi lâu, Mai thị mới đem Tần Cầm từ phía sau kéo ra ngoài, khóc ròng nói: "Cha ngươi, còn có tiểu Lộ, bọn hắn đều bị như vậy rồi, ngươi còn muốn gây sự, ta sống không được rồi."
Tần Cầm cắn môi không nói lời nào.

Tần Nhã thở dài, khuyên nhủ: "Ta ở chỗ này trông coi tiểu Lộ, tiểu Cầm, ngươi cùng nương về trước đi nghỉ một chút.

Còn có cha, cha hậu sự nên làm cái gì bây giờ."
"Lan Âm cô nương nói công chúa không trị tội đại ca, hậu sự lão cha hậu nàng có lẽ cũng sẽ không quản a." Tần Cầm nói ra.

Tần Nhã nghe xong ánh mắt sáng lên trên mặt không khỏi hiện lên một chút cười.

"Các ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, đợi ngày mai tiểu Lộ tỉnh lại rồi hãy nói." Nàng nói ra.

Tần Đại Bảo là cha Tần Nhã nhưng hắn cũng là người đẩy nàng vào hố lửa thậm chí bởi vì lòng tham còn mặc nhân làm tổn thương dung mạo đại nữ nhi Dương Dương của Tần Nhã.

Cho nên đối với sự tình Tần Đại Bảo chết, nàng có chút dao động, dao động không phải tình phụ tử mà bởi vì không còn người có thể uy hiếp lợi dụng Tần Lộ khiến cho nàng an tâm.

Giờ phút này nghe được tin tức Hứa Thiên Kiêu không trị tội Tần Lộ tự đáy lòng cảm thấy cao hứng.

Tần Cầm đỡ Mai thị đi ra ngoài, Tần Nhã xoay người có chút áy náy nhìn về phía Hồng Liên.

Không đợi Tần Nhã nói chuyện, Hồng Liên chính mình mở miệng trước, "Ta cũng đi về trước, ba cái tiểu nha đầu kia đoán chừng còn chưa ngủ, ta đi xem một chút."
Hôm nay hơn nửa ngày Tần Nhã cũng không có trở về nhìn hài tử, Hồng Liên có chút bận tâm ba cái hài tử kia.

Tần Nhã cảm thấy áy náy, "Lần này đa tạ ngươi.

Ngươi, ngươi...!Tiểu Lộ là thân nữ nhi, là nàng không có phúc khí lấy ngươi làm tức phụ, cũng là ta không có phúc khí nhận ngươi làm đệ muội." Nàng dừng một chút, sau đó nói: "Ngươi, ngươi là một nữ nhân tốt, về sau nhất định có thể tìm một nam nhân tốt, nhất định có thể trôi qua tháng ngày hạnh phúc!"
Hồng Liên nghĩ đến Hứa Thiên Hạc tận đáy lòng không tránh khỏi một màng đắng chát.

Nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ Tần Nhã áy náy, ánh mắt chờ mong chờ mong, màng chỉ có thể nhịn xuống mùi vị, cười nói: " Ta cũng hy vọng như thế."
"Ta giúp ngươi đi xem, nếu như gặp được nam nhân tốt, ta giúp ngươi giới thiệu." Tần Nhã nói gấp.

Hồng Liên chịu khó lại hiền lành, hôm nay xảy ra chuyện, nàng mới biết được nguyên lai nàng còn tài giỏi như thế.

Hoài Nam vương đem nữ nhân tốt như vậy ban cho rồi tiểu Lộ nhưng đáng tiếc tiểu Lộ là thân nữ nhi.

Tần Nhã biết rõ, tiểu Lộ một mực không cùng Hồng Liên thẳng thắn nói ra sự thật, tiểu Lộ làm như vậy hoàn toàn làm trễ nải cả đời một nữ nhân.


Điểm đó làm Tần Nhã đặc biệt áy náy nhất là hôm nay Hồng Liên còn giúp Tần Lộ cầu tình.

Nếu như không có Hồng Liên ở đây, Tần Nhã không biết mình có thể hay không chống đỡ nổi sự tình dồn dập ập tới.

Hồng Liên thật sự bị chọc cười, rõ ràng Tần Nhã còn cần một cái nam nhân a.

Nàng một thân nữ nhân mang theo ba cái nữ nhi nếu như không có Tần Lộ trông nom thì thời gian trước trôi qua thật khó khăn.

"Nếu có nam nhân tốt, ngươi tự lưu cho chính mình a, ngươi so với ta cần hơn." Nàng nói ra, lại khích lệ Tần Nhã, "Ngươi cũng đừng khổ sở, cũng đừng quá vất vả, chiếu cố tốt thân thể của mình mới có khả năng chiếu cố Tần thị vệ."
Tần Nhã bị trêu chọc trên mặt có chút hồng ngân.

"Để ta tiễn ngươi ra ngoài." Nàng cúi đầu nói ra.

Hai người vừa đi đến cửa, chỉ nghe thấy trong sân truyền đến tiếng Mai thị quát mắng.

"Mẹ ngươi là một lão tai họa, ngươi chính là cái tiểu tai họa, ngươi còn dám hỏi ta!....!"
Tần Nhã cùng Hồng Liên vội vàng đi ra ngoài liền chứng kiến một màng Mai thị khóc mắng, một bên đuổi theo Tần Lỗi đánh, "Ta đánh chết ngươi tiểu tai họa, ta đánh chết ngươi! Mẹ ngươi hại chết Tần Đại Bảo, lại làm hại tiểu Lộ sống chết không rõ, ngươi còn dám tới tìm ta, ngươi còn dám tới tìm ta, nhìn ta đánh chết ngươi!"
Tần Lỗi một mực đợi ngoài viện công chúa không thấy Tần Đại Bảo cùng Hồng di nương ra ngoài, lại nghĩ đến thái độ của hai người lúc đi ra ngoài trong lòng lo lắng tăng thêm.

Bởi vậy hắn dỗ dành Tần Khuê ngủ đi sau đó liền đi ra ngoài nghe ngóng tình hình.

Thế nhưng trên đường đi đụng phải người còn không đợi hắn mở miệng hỏi liền né tránh hắn rất xa.

Trong công chúa phủ vì hắn không có việc để làm mà Hồng di nương bình thường thập phần cưng chiều hắn, bởi vậy năm nay mười bốn tuổi nhưng kỳ thật chỉ là cái hài tử choai choai, cái gì cũng không hiểu.

Không có cách nào, hắn đành phải tìm đã đến đại ca bên này.

Nhìn thấy Mai thị cùng Tần Cầm, cũng là theo bản năng liền mở miệng hỏi, cái gì cũng không có suy nghĩ nhiều.

Mai thị xuống tay độc ác Tần Lỗi không dám cùng nàng chống cự chỉ có thể vừa trốn vừa chạy.

Hết lần này tới lần khác Mai thị mất lý trí, khí lực đại vô cùng, Tần Lỗi cứng mà dai rồi vài cái đều kiếm không ra.

"Đại nương, đại nương, van cầu ngươi đừng đánh nữa!" Tần Lỗi nhịn không được cầu xin tha thứ.

"Đừng đánh nữa? Ta đánh chết ngươi, ta đánh chết ngươi!" Mai thị nghe thấy Tần Lỗi cầu xin tha thứ, càng phát ra sinh khí hạ thủ càng phát mạnh.

"Nương đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!" Tần Nhã vội đi lên ngăn cản Mai thị.

Mai thị càng đánh càng cao hứng, vùng vẫy khỏi tay Tần Nhã.

Tần Nhã lảo đảo hai bước thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Hồng Liên bước lên phía trước nửa ôm lấy nàng.

Tần Nhã hôm nay là một mẫu thân tuy rằng trong lòng cũng chán ghét Hồng di nương nhưng nhìn Mai thị đánh Tần Lỗi trong lòng thật sự là nhịn không được đau lòng.

Nàng đi lên kéo Mai thị, "Tiểu Lỗi có quan nửa điểm quan hệ trong chuyện này, hắn chỉ là hài tử.

Nương ngươi mau dừng tay, đừng có lại nháo sự."
Mai thị đối với khuyên can của Tần Nhã mắt điếc tai ngơ không để ý Tần Lỗi khóc ô ô cầu xin tha thứ, tiếp tục trúc giận.

Tần Nhã không có cách nào, đành phải xoay người gọi Tần Cầm, "Tiểu Cầm, nương nghe lời ngươi, ngươi khuyên nhủ a."
Tần Cầm động không chịu động.

"Mẫu thân hắn hại chết lão cha, làm hại đại ca thành cái dạng này, ta không có hướng hắn mà đánh đã tiện nghi cho hắn rồi!" Nàng tức giận nói.

Tần Nhã không còn biện pháp, nhìn Tần Lỗi bộ dạng khóc gọi, gấp đến độ nhịn không được tại chỗ dậm chân.

Hồng Liên liếc nhìn nàng một cái, đi qua ngăn cản Mai thị, "Được rồi Mai đại nương, hôm nay nhà của ngươi xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc này đã mệt mỏi ngươi nên đừng lại."
Hồng Liên vốn có nội lực tay nàng cầm lấy cánh tay Mai thị không cho nhúc nhích.

Hôm nay Hứa Thiên Kiêu có thể giết Tần Đại Bảo, đâm bị thương Tần Lộ, ngày mai Hồng Liên có thể ỷ vào thế lực Hoài Nam vương thế lực, mà giết Mai thị a.

Mai thị buông lỏng tay, hung dữ mắng: "Ngươi cút trở về cho ta, dừng để ta bắt gặp ngươi, nếu nhìn thấy ngươi nhìn ta sẽ đánh chết ngươi!"
Tần Lỗi hai mắt đẫm lệ rưng rưng ôm cánh tay, một bước cũng không dám ngừng, xoay người chạy đi.


Hồng Liên không có buông tay, trực tiếp cầm lấy Mai thị tay nói: "Mai đại nương, ta đưa đi ngươi trở về nghỉ ngơi."
Tần Nhã nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng Tần Cầm lại là tức giận đến thiếu chút nữa cái mũi xì khói.

Hồng Liên đến cùng không phải người tốt.

Nàng là người Hoài Nam vương đưa tới, Hoài Nam vương là đệ đệ Thiên Kiêu công chúa hai người kia cũng không phải người tốt!
Người hoàng gia không phải người tốt!
____________________________________
Nguyên tưởng rằng ngày thứ hai Tần Lộ sẽ tỉnh lại, nhưng ngày thứ hai Tần Lộ cũng không tỉnh.

Tần Nhã một đêm không ngủ túc trực bên Tần Lộ kết quả nàng lại không tỉnh, ngược lại lúc gần sáng liền khởi bạo sốt cao làm Tần Nhã sợ đến mức một bước cũng không dám rời.

Hôm qua lão đại phu bị kéo đến cửa rốt cuộc mạch tượng cũng không được chạm đến, càng không nhìn thấy được miệng vết thương Tần Lộ.

Lúc này hắn chỉ có thể lắc đầu, cũng không biết đây là có chuyện gì xảy ra.

Mai thị, Tần Cầm, Tần Nhã vây quanh bên giường Tần Lộ, ba người nước mắt gợn sóng chỉ biết nhao nhao không có chủ ý.

"Hay là đi bẩm báo công chúa, có thể hay không mời thêm đại phu tốt hoặc là mời thái y đến xem Tần Lộ một chút." Hạ nhân mời đại phu tất nhiên không được bao nhiêu trọng lượng nhưng thân phận chủ tử thì một trời một vực.

Lão đại phu này căn bản không phải dạng gì tốt đẹp, bắt mạch cho Tần Lộ cũng không biết nàng là nữ nhân càng khỏi phải nói đến kê đơn trị thương a.

Chỉ có thể cầu tình công chúa!
Tần Cầm đánh bạo nói: "Ta đi bẩm báo."
Tần Cầm kỳ thật không tín nhiệm Hứa Thiên Kiêu, lại càng không tín nhiệm Hồng Liên.

Nhị tỷ kỳ thật không phải nam nhân, Hồng Liên bị Hoài Nam vương ban cho, hôm qua Thiên Kiêu công chúa hạ lệnh nói không thể tiết lộ thân phận Nhị tỷ là nữ tử nên trên danh nghĩa Hồng Liên không thể rời khỏi Nhị tỷ để tìm hạnh phúc của mình.

Thanh xuân thiếu nữ không thể đi lập gia đình, nàng làm sao sẽ không hận Nhị tỷ.

Hôm qua Hồng Liên giúp đỡ Tần Lỗi mà hắn là nhi tử Hồng di nương, có thể nhìn ra nàng là hận Nhị tỷ đấy.

Cho nên Tần Cầm tình nguyện chính mình mạo hiểm rơi đầu đi cầu Thiên Kiêu công chúa.

Nếu để cho Hồng Liên đi đoán chừng nàng ta thổi gió bên tai Hứa Thiên Kiêu giết chết Nhị tỷ.

Hồng Liên liếc nhìn Tần Cầm một cái, biết Tần Cầm sinh ra ác ý cũng không có để ở trong lòng: "Chúng ta cùng đi."
Tần Cầm do dự một chút liền gật đầu.
____________________________________
Hai người đến trước cửa viện tử vừa vặn đụng phải Lan Âm đi ra ngoài, Tần Cầm vội đi lên đem tình huống nói cho Lan Âm.

Lan Âm vốn có ý định đi nhìn tình hình của Tần Lộ kết quả nghe Tần Cầm nói nàng còn chưa tỉnh hơn nữa còn phát sốt.

Dặn dò Tần Cầm chờ cửa lập tức hoảng hốt xoay người tiến vào viện.

"Không tỉnh? Còn phát sốt?" Hứa Thiên Kiêu từ trước bàn trang điểm đứng lên, kinh ngạc hỏi.

Lan Âm nói: "Đúng, muội muội Tần thị vệ tới đây nói, các nàng hôm qua mời lão đại phu đến xem, lão đại phu không nhìn thấy vết thương Tần thị vệ bởi vậy cũng không biết Tần thị vệ rốt cuộc là tình huống như thế nào."
"Y thuật hắn như thế nào?!" Hứa Thiên Kiêu nhíu mày nói ra.

"Công chúa yên tâm, Mặc Lan cũng biết qua hắn.

Nghĩ hắn coi chẩn ra chút gì đó, tất nhiên cũng không dám nhiều lời." Lan Âm nói ra.

"Gọi người truyền Hồ thái y tới đây, nói Bổn cung không thoải mái." Hứa Thiên Kiêu nói ra, phất phất tay phân phó Lan Âm, xoay người đối với Trúc Âm nói: "Ngươi đi nhìn xem cái lão đại phu kia có tra ra được cái gì, nếu như tra ra, nghĩ biện pháp làm hắn câm miệng."
Lan Âm Trúc Âm nghe lệnh vội ra cửa.

Thanh Âm cùng Mai Âm tiến lên giúp lấy Hứa Thiên Kiêu tiếp tục trang điểm.

Hứa Thiên Kiêu nhíu mày trầm mặc một khắc, nói: "Không cần, trực tiếp nhanh một chút, ta đi nhìn xem Tần Lộ."
Tần Cầm tuyệt đối không nghĩ tới, Thiên Kiêu công chúa không chỉ phái người vào nội cung mời thái y, chính mình còn di giá tới nhìn Tần Lộ.

Tần Cầm trên đường đi đầu cũng không dám quay nhìn.

Tần Nhã cùng Mai thị cũng sợ đến không nhẹ chứng kiến Hứa Thiên Kiêu vào cửa, hai người sợ đến quỳ rạp xuống.

Hứa Thiên Kiêu nhìn cũng không nhìn các nàng một cái trực tiếp đi tới bên giường.

Người trên giường đã đổi xiêm y sạch sẽ.

Bên trong là giả sắc trung y, bên ngoài là ngoại bào màu đen bởi vì bị thương cũng không có khoa đai lưng.

Sắc mặt không phải tái nhợt mà là hai má hồng có chút dọa người, trên trán đổ mồ hôi, môi cũng khô nứt.

Chân mày nheo lại nén đau đớn.


Hứa Thiên Kiêu nhìn Tần Lộ một lát sau đó đưa tay thăm dò lên trán.

Nóng đến hỏng rồi!
Nàng kinh hãi rút tay về, sắc mặt không tốt trừng trừng mấy người quỳ trên đất, "Nhiệt đến như vậy, tại sao các ngươi không báo sớm một chút!"
Mai thị làm sợ đến run lên, run rẩy bờ môi nói không ra lời.

Tần Nhã cùng Tần Cầm cầm lấy tay, mới miễn miễn cưỡng cưỡng nói: "Buổi,...buổi sáng mới phát hiện phát nhiệt...!Một, vừa phát hiện, liền, thỉnh đại phu đến."
Hứa Thiên Kiêu trừng mắt khó nén tức giận.

"Còn không mau chuẩn bị nước lạnh cho nàng chườm một chút!".

"Đúng, đúng, phải..." Tần Nhã nói xong muốn đứng lên nhưng chân không biết tại sao lại không động được.

Tần Cầm thân thể mềm nhũng bưng chậu nước ra cửa.

Hồng Liên kéo Tần Nhã đứng lên đem nàng mang ra cửa tránh đi.

Gọi lại Tần Cầm, Hồng Liên chính mình bưng bồn đi múc nước sau đó trở về đem bỏ vào tay Tần Cầm nhường nàng đưa vào.

Tần Cầm bưng bồn đến bên giường tuy rằng không dám nhìn Hứa Thiên Kiêu nhưng nàng có thể cảm nhận được người bên cạnh hết sức căng thẳng cùng tức giận a.

Tay Tần Cầm run rẩy, nước trong chậu đồng gợn gợn rung động giống như tùy thời có thể rơi ra.

"Đem bồn đặt xuống." Hứa Thiên Kiêu lạnh lùng nói.

Tần Cầm cuống quít buông xuống bồn, nước cũng bởi vì động tác hơi mạnh mà rơi ra không ít.

Hứa Thiên Kiêu cúi người thử độ nhiệt của nước sau đó hướng phía Tần Cầm đưa tay ra, "Khăn."
Tần Cầm vội lấy khăn đưa tới bởi vì tay nàng quá run chiếc khăn sạch trực tiếp rơi trên mặt đất.

"Cút ra ngoài!" Hứa Thiên Kiêu mày phượng nheo lại nhịn không được quát lớn.

Tần Cầm bị dọa sợ đến mông đặt trên đất hốc mắt đỏ lên nước mắt rơi xuống.

Thanh Âm thở dài đi đến giúp đỡ Tần Cầm đứng dậy.

Mai Âm thập phần nhanh nhẹn cấp một cái khăn sạch khác đưa cho Hứa Thiên Kiêu.

Hứa Thiên Kiêu mặt lạnh cầm lấy, đem khăn làm ướt nước, dùng sức vắt bảy tám phần sau đó cuốn lại đặt trên trán Tần Lộ.

Vốn nhiệt hỏa tỏa lưu, nay được đắp lên chiếc khăn mát lạnh Tần Lộ mặc dù trong hôn mê vẫn dễ chịu phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Hứa Thiên Kiêu sắc mặt không tự chủ được nới lỏng vài phần.
____________________________________
Phủ công chúa truyền đến tin tức nói Hứa Thiên Kiêu không thoải mái.

Nàng là muội muội được Hiển Tông đế nuông chiều nhất, tại Kinh thành là đại nhân vật, phía Thái y viện nào dám trì hoãn liền bỏ lại bệnh nhân trực tiếp cưỡi ngựa phi đến phủ công chúa.

Đã đến phủ công chúa nha hoàn một đường dẫn đi không phải là viện tử của Thiên Kiêu mà là hướng phòng hạ nhân mà đi a.

Hồ thái y trong lòng không khỏi oán thầm.

Hắn đường đường là viện phó Thái y viện lúc nghe tin công chúa không thoải mái liền chạy đến như lửa thiêu đến mông.

Nhưng cuối cùng lại là xem bệnh cho một cái hạ nhân, nếu sự tình truyền đi, còn không cho người cười hắn đến rụng răng? Thiên Kiêu công chúa, quả thực vô liêm sỉ rồi!
Hồ thái y trong lòng bất bình đi theo Lan Âm.

Quét mắt qua thấy cửa ra vào đứng thật nhiều nha hoàn dọa hắn nhảy dựng.

Đi vào liền chứng kiến quỳ trên mặt đất mấy cái nữ nhân, sau đó lại chứng kiến Thiên Kiêu công chúa mặt không đổi sắc đứng bên giường, Hòi thái y theo bản năng liền quỳ xuống.

"Vi thần đáng chết, chậm trễ sự việc kính xin công chúa thứ tội." Hắn bị hù một tiếng đổ đầy mồ hôi.

Người này rút cuộc là ai, có năng lực lớn như vậy khiến Thiên Kiêu công chúa đều tự mình trông coi.

Hứa Thiên Kiêu liếc nhìn Thanh Âm.

Thanh Âm vội đi ra thuận tiện giữ cửa bên ngoài.

"Trước đứng lên xem mạch cho vị cô nương này.

Nếu ngươi cứu không được thì chết đi cũng không muộn." Hứa Thiên Kiêu hạ giọng không mang theo một tia cảm tình nói.

Hồ thái y vừa muốn đứng dậy bất ngờ nghe được thanh âm đông lạnh chân mềm nhũn bịch một cái lại quỳ rạp xuống.

"Vâng." Không đợi Hứa Thiên Kiêu lên tiếng, hắn vội đáp ứng, loay hoay bò lại gường..

Bình Luận (0)
Comment