Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 151

“… Thôi thị đúng là khinh người quá đáng…”

Trần thị dựa vào ghế, một lúc lâu sau mới nói ra một câu này. Sắc mặt nàng ta tái nhợt nhưng lông mày dày đậm giống như vẽ lại cố tình bắt mắt dù không nhướng lên. Trần thị siết chặt nắm tay trong tay áo, nàng ta đã nhẫn đến cực hạn nhưng giọng mũi nồng đậm vẫn khiến người ta nghe ra nàng ta vừa mới khóc lớn một trận.

“Thôi thị đúng là khinh người quá đáng!” Trần thị lặp lại lời này một lần nữa như chém đinh chặt sắt, giọng điệu cực kỳ phẫn hận!

Dưới song cửa, bà tử bị Lục Tân cho người nâng về vẫn rên rỉ, giọng ép cực thấp nhưng mỗi tiếng lại đều liên tiếp. Bà ta bị đánh trượng, mùi máu tươi khắp người nên không thể tới chính đường đứng trước mặt chủ tử. Nhưng Trần thị lại triệu bà ta tới hỏi chuyện nên bà ta không thể không tới.

Kỳ thật cũng chẳng có gì để hỏi. Bà tử kia chỉ nói xe ngựa vốn ra ngoài từ sáng sớm, mắt thấy đã đi được nửa đường thì ai ngờ lại bị người ta đuổi theo. Bà ta vốn định dựa vào Nhị phòng để diệt uy phong của đám người kia ai biết đám người kia căn bản khinh thường, tay vừa nhấc đã lấy ra eo bài chữ Giáp của Lục gia. Bọn họ cũng không thèm nghe bà ta giải thích, cũng không thèm nhìn thư của Nhị phu nhân Trần thị mà bà ta lấy ra đã nhanh chóng lục soát cả xe trên dưới một lần. Người của mình đều bị trói quặt khuỷu tay, đầu che miếng vải đen và bị áp giải về như phạm nhân. Bà ta còn chẳng kịp hoàn hồn đã bị ấn lên ghế đánh một trận!

Bà ta làm việc vài thập niên ở Lục gia đã lúc nào chịu nhục như vậy!

Bà ta nghe được kẻ đứng cạnh nơi mình bị đánh là bà tử của tam phòng. Kẻ kia cả đời chẳng có lúc nào được ra oai, cuối cùng cũng gặp vận cứt chó khi chủ tử có tiền đồ. Lúc này một đám gá chó cũng theo đó mà bay lên trời.

Ta nhổ!

Đến cuối cùng hươu chết về tay ai còn không biết lại tới lượt bọn chúng diễu võ dương oai ư!?

Bà ta ở trước mặt Trần thị khóc lóc kể lể, không dám nói bậy về Vinh Hi viện cùng Nghiên Quang Lâu mà chỉ nhằm vào tam phòng, “… Tam phu nhân nói hiện giờ đây cũng coi như gia quy, vào buổi tối không được ra khỏi thành, lấy Vạn Trù Sơn làm ranh giới, ai cũng không thể vượt qua. Hiện giờ thời tiết chợt lạnh chợt ấm, chúng ta sợ Khánh nhị cô nương không có đủ quần áo để thay … lão nô nói thế bọn chúng cũng không tha mà cắn chặt! Bọn chúng còn đánh lão nô một hồi, nói là để răn dạy kẻ khác!”

Lấy Nhị phòng ra để tạo uy phong ư!?

Lấy Nhị phòng làm bệ đỡ hả!?

Thôi thị đến tột cùng muốn làm gì!? Nhị phòng đã không tranh không đoạt, nhưng tam phòng từng bước ép sát, hiện giờ đã trèo đầu cưỡi cổ rồi còn gì!

Trần thị cuộn tay vào tay áo, nắm chặt khăn lụa nhéo nó đến nhăn nheo. Nàng ta cảm thấy mình như sắp ngất đi, vừa bị chọc tức vừa thương tâm. Lục Phân mới đi mấy ngày mà một đám đã chà đạp lên Nhị phòng?

Nàng ta xuất thân Trần gia, đã thấy nhiều kẻ đạp người khác xuống nhưng lần này tới lượt mình trải qua thì quả thực khiến cả người đều đau, từ trong xương cốt.

Lúc Lục Xước chết Lục Phân phong quang cỡ nào? Mọi người trong ngoài Bình thành đều tụ tập về phía bọn họ, ai ra vào đều phải nhìn sắc mặt bọn họ, nghe theo bọn họ ra lệnh.

Nàng ta không phải người có dã tâm, nhưng có ai không hy vọng cuộc sống này có thể càng tốt hơn chứ?

Mãi tới lúc sau nàng ta biết được bí mật kinh thiên động địa kia —— người chồng ôn nhuận như ngọc, mặt mày đẹp đẽ của nàng ta lại chính là đầu sỏ một tay đẩy anh trai mình vào con đường chết.

Trong đại đường sáng rực Trần thị vẫn còn mặc áo tang bằng vải bố, toàn bộ Đông Uyển là một mảnh trắng xóa. Mùa đông đã sớm qua, nhưng mùa xuân của Đông Uyển không biết khi nào mới tới.

Cũng là báo ứng, Thiên Đạo luân hồi, ráng mà chịu. Nàng ta vốn nên vì một chuyện này mà coi như hoàn thành một dấu chấm. Đáng tiếc, nàng ta không dám thừa nhận mình có không cam lòng, nếu nói tạo hóa trêu người thì vì sao nhiều kẻ ác như vậy lại vẫn sống tốt chứ?!

Hôm nay nàng ta cũng chỉ ngẫu nhiên nghĩ tới việc đưa quần áo cho Trường Khánh. Vào lúc tiệc tối nàng ta thấy Tạ Đại Lang và nghĩ tới việc Trường Khánh bị cấm túc chép kinh phật hơn phân nửa là do người này. Vì thế trong đầu nàng ta cũng động, lại nhớ tới đứa con gái đang ở Trù Sơn nơi xa nên thuận thế cho người đi đưa tin.

Trần thị nửa đời người lấy chồng làm trời, tôn kính trưởng bối, yêu thương hậu bối, chưa bao giờ đi nhầm một bước nào. Nhưng vận mệnh của nàng ta không hẳn chỉ có như thế, Lục Phân vừa qua đời thì cuộc sống của bọn họ càng ngày càng gian nan!

Chân Định Đại trưởng công chúa sẽ không che chở bọn họ nữa, thậm chí bà ta còn hận đến độ ước gì có thể nghiền bọn họ thành xương tro.

Trần thị ngẩng đầu nhìn đèn lồng trắng thấp bé rũ xuống, trong lòng cực kỳ hoảng hốt. Việc Chân Định không chọn Nhị phòng về tình lý đều có thể hiểu. Nhưng vì sao bà ta lại hướng về tam phòng chứ? Nhị phòng Lục Phân dù có xấu xa cũng là con đẻ của bà ta mà!

Con đẻ đó!

Nếu Nhị phòng còn không ra tay thì có lẽ Lục Tân sẽ hoàn toàn thắng lợi, đợi 10, 20 năm nữa Nhị phòng bọn họ sẽ trở thành dòng bên của Lục gia. Khi ấy A Bình, A Hưng sẽ chẳng dám ngẩng đầu!

Gió từ cửa sổ thổi qua, Trần thị không tự chủ mà rùng mình một cái!

Bàn tay trong tay áo của nàng ta trong lúc lơ đãng sờ vào một vật cứng rắn, thứ kia góc cạnh mượt mà. Đầu ngón tay nàng ta giống như bị điện giật, nhanh chóng rụt lại.

Đến tột cùng thì nàng ta đang nghĩ cái gì?!

Thứ này không thể động, cũng không thể dùng, gia trạch đấu đá quá lớn sẽ tao ương tới danh dự của cả một dòng họ! Danh dự sĩ tộc không thể hủy, danh dự của Bình thành cũng không thể hủy trong một sớm một chiều! Nếu không nàng ta sẽ thành tội nhân của toàn bộ Bình thành, của toàn bộ Lục gia!

Nhưng nếu … mọi chuyện thành công thì sao…

Tay Trần thị vẫn rúc trong ống tay áo, đầu ngón tay dịch dần, khó khăn lắm mới chạm vào thứ kia nhưng nàng ta đã lập tức kinh hồn táng đảm!

Lục Phân nói thứ này phải chờ tới lúc sơn cùng thủy tận mới được dùng. Khi ấy hắn đi vội vàng, cũng chưa tinh tế nói với nàng ta lúc nào mới gọi là sơn cùng thủy tận… Hắn đã chết, tình huống này có thể coi là tận cùng rồi chưa…

Căn phòng vẫn sáng đèn, Trần thị khóc đến độ đôi mắt đều sưng lên. Nàng ta nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài và nhẹ giọng hỏi: “Hai đứa nhỏ đang ngủ sao?”

Bà tử bên cạnh cũng nhẹ giọng đáp, “Hai vị tiểu lang quân thời gian này đều gian nan, Bình lang quân sớm dỗ tiểu lang quân ngủ rồi.”

Trần thị chậm rãi vươn tay ra.

Dưới song cửa giống như có tiếng động, là bà tử bị đánh kia còn chưa đi sao? Sao bà ta vẫn còn ở bên cửa sổ chính đường mà khóc chứ? Cũng không có ai cản bà ta à? Để người khác thấy được thì còn ra cái gì nữa?

“Kéo bà tử kia về dãy nhà sau đi, đừng để bà ta ở chỗ này khóc lóc.” Trần thị hít sâu một hơi sau đó chậm rãi ra lệnh.

Nha hoàn đứng hầu bên cạnh lập tức hai mặt nhìn nhau, cuối cùng mới có kẻ dám há mồm nói, “Phu nhân, chỗ kia đã không có ai, bà tử đã sớm về bôi thuốc…”

Trần thị ngây ra.

Vậy ai đang khóc ở đó? Sao lại khóc đến mức khiến người ta chua xót vậy?

À, hóa ra chính là các nàng. Nếu cứ tiếp tục thế này thì một kẻ có chút thông minh như Thôi thị sẽ dần trở nên hẹp hòi. Nếu nàng ta quản gia thì chẳng phải sẽ cầm dao cùn chậm rãi xẻo khiến người của Nhị phòng chẳng thể nói được gì ư?

Con gái cả Trường Khánh ở xa trăm dặm bên ngoài, con trai cả Trường Bình và con út Trường Hưng còn nhỏ. Hôm nay nàng ta bị ngăn cách với Trường Khánh, ngày mai Thôi thị có thể làm ra chuyện gì chẳng ai biết được, cũng chẳng ai dám cam đoan.

Cô nhi quả phụ, cô nhi quả phụ là khó sống nhất.

Trần thị lại thò tay vào tay áo, rốt cuộc cũng có thể sờ tới vật kia. Đó là một khối gỗ nho nhỏ, phía trên khắc hai chữ Thanh Tước. Hình khắc tinh tế, trên mặt gỗ có quét dầu cây trẩu nên sờ nên trơn mượt. Nếu để dưới ánh đèn mà quan sát thì có thể nhìn ra nó đã cũ kỹ trải qua nhiều năm.

Đây là thứ Lục Phân giao cho nàng ta trước khi đi. Khi ấy hắn chỉ nói một câu, hiện giờ dù vật đổi sao rời nàng ta vẫn có thể nhớ lại như in lúc ấy hắn nói cái gì.

“Đừng để thất bại trong gang tấc. Nếu lần này trên đường có việc ngoài ý muốn xảy ra thì nàng dàn xếp thỏa đáng cho Trường Bình và Trường Hưng. Nếu có tâm thì mỗi mùng 1, và ngày 15 nàng thắp cho ta nén hương là được. Không cần ở vậy, nếu có thể tái giá thì cứ tái giá.”

Lúc trước nàng nghe nói trước khi tướng sĩ ra trận sẽ để lại thư dặn dò đủ thứ thỏa đáng, nhưng nàng ta không ngờ Lục Phân nói lời này lại là một ngữ thành sấm.

Trần thị lau mắt, lòng vẫn không nhịn được thổn thức.

Nàng ta và Lục Phân luôn tôn trọng nhau như khách, sau khi sinh được hai đứa con trai thì vợ chồng cũng ít khi có tiếp xúc. Cả tòa phủ đệ chỉ có mình nàng ta là nữ chủ nhân, không có thông phòng hay thiếp thất, Lục Phân cũng không lưu luyến thanh lâu sở quán. Người khác hâm mộ nàng ta có một người chồng tốt, nhưng nàng ta lại luôn cảm thấy giữa hai người còn thiếu cái gì đó, giống như có một tầng chăn mỏng phủ lên khiến bọn họ không nhìn thấu cũng không sờ được.

Những lời Lục Phân nói trước khi đi coi như là lời thành khẩn nhất của hai vợ chồng họ.

Trần thị nghĩ đến đó thì lập tức thấy đau lòng không thôi.

Đừng thất bại trong gang tấc.

Lục Phân đã dặn như thế.

Nuôi nấng hai đứa con trai cho tốt.

Lục Phân nói như thế với nàng ta.

Ăn nhờ ở đậu, xem sắc mặt người khác đâu thể coi là nuôi nấng thật tốt. Tam phòng đoạt quyền, ngư ông đắc lợi, nếu cứ để như thế mới gọi là thất bại trong gang tấc. Cơ nghiệp mà Lục Phân hắn làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng mới đánh hạ được không thể để kẻ khác nẫng tay trên.

Trần thị tức ngực khó thở, trong tay nắm chặt mẩu gỗ kia.

Lúc Lục Phân đi ra ngoài có mang theo 6000 người, bọn họ đều là gia tướng của Lục gia, là những người có thể tin tưởng nhất. Khi hắn khởi hành đã mang toàn bộ người của mình đi sau đó giao Thanh Tước phù có thể điều động người của toàn bộ Dự Châu cho nàng.

Lục Phân có nghĩ tới tình huống hắn sẽ không về hay không?

Thất bại trong gang tấc…

Không thể thất bại trong gang tấc…

Trần thị nắm chặt mẩu gỗ trong tay sau đó chậm rãi nâng tay lên đè lên ngực.

“.. Hiện giờ cửa thành cũng là lão tam quản sao?” Ánh mắt nàng ta nhìn về phía đèn lồng trắng và từ từ đặt câu hỏi.

“Đúng vậy.” Bà tử bên người cong lưng kính cẩn đáp lời, “Còn có Hoàng tham tướng cũng quản cửa thành, ông ta là người của Chân Định đại trưởng công chúa.”

Trần thị thấp giọng đáp “à”.

Khương Thái Công câu cá, chỉ chờ kẻ nguyện ý cắn câu.

Kỳ thật Trường Đình hoàn toàn không cần cảm thấy bất kỳ xin lỗi hoặc áy náy nào.
Bình Luận (0)
Comment