Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 178

Đêm khuya tĩnh lặng, Vinh Hi Viện đèn đuốc sáng trưng, Chân Định đại trưởng công chúa dựa vào giường nệm nghe Hoàng Ẩu tinh tế nói, “… Ngay từ đầu ngài không cho nô tỳ lên tiếng, hiện giờ Bách Tước kia đều nói ra lời này, không để chút đường sống và mặt mũi nào cho bản thân vậy nàng ta có chết cũng đừng có trách. Nhưng một khi lời này được truyền ra thì Đại lang quân và Lục gia phải làm thế nào đây? Theo nô tỳ thì tốt xấu gì ngài cũng nên ra mặt, Đình đại cô nương mới bao lớn đâu? Cô nương gia mà đi xử lý đám tiểu tiện nhân không biết xấu hổ lại không muốn sống này thì cũng không thỏa đáng lắm.”

Hoàng Ẩu cúi đầu đứng đó thấp giọng khuyên nhủ, “Nếu không được thì để lão nô đến canh chừng một chút cũng được. Lão nô quả là có một bó biện pháp đối đãi với đám tiểu tiện nhân không có quy củ này.”

Chân Định đại trưởng công chúa xua xua tay sau đó nở nụ cười, trên mặt toàn là nếp nhăn, “A Chi, chúng ta hưởng phúc đi thôi.” Chân Định ôn hòa nói, “A Chi, ngươi đừng quên A Kiều là người sắp gả đi đó.”

Tạ gia…

Hoàng Ẩu thấy thế thì cũng im lặng.

Không có lang quân sĩ tộc nào không có thị thiếp bên người.

Tạ gia a cữu có tới 6 vị di nương, người được yêu chiều nhất chính là thứ nữ của một tiểu sĩ tộc. Nàng ta eo thon, trắng nõn, con mắt sáng, ngực nở khiến Tạ gia a cữu rất yêu thích. Thậm chí Lục Xước cũng có di nương và thông phòng, dù ông ta và Tạ Văn Tích có yêu thương hòa thuận thế nào thì cũng không có đạo lý chỉ một vợ một chồng. Lang quân của Tạ gia lớn lên đẹp, mà những tiểu lang quân như thế hơn phân nửa đều phong lưu. Đám lang quân đa tình một chút cũng không có gì trở ngại, chỉ là phu nhân chính phòng cần có chút thủ đoạn. Cháu gái của nhà mình thế nào Chân Định hiểu rõ, nhưng đối phó với thế cục trên triều đình và tính kế đám nữ nhân trong hậu trạch lại khác nhau một trời một vực.

Một ngày nào đó Trường Đình sẽ gặp phải quẫn cảnh này, lúc ấy người cùng nàng đối mặt không phải anh trai mà là chồng. Trường Đình phải biết cách xử trí đám nữ nhân tham lam kia như thế nào. Lục Trường Anh cũng nên hiểu rõ.

Nụ cười của Chân Định đại trưởng công chúa chậm rãi nhạt đi. Nếu không kết thân với Tạ gia thì với thanh thế của Lục thị có ai dám mang nữ nhân khác bên người chứ. Thế đạo này ai nắm quyền thì kẻ ấy có thể sát phạt, nếu không kết thân với Tạ gia thì Lục Trường Anh cũng có thể thẳng thắn ra mặt cho em gái…

Nếu bọn họ không kết thân với Tạ gia…

Chân Định đại trưởng công chúa lắc đầu, muốn vứt ý nghĩ này ra sau đầu. Lời đã định rồi, nếu không kết thân chẳng lẽ để thiên hạ chê cười ư? Thế đạo này chính là bất công như thế, nam nhân tam thê tứ thiếp còn có cái tiếng phong lưu, nhưng nữ nhân mà hòa ly tái giá thì chỉ có thể bị mắng nhiếc sỉ vả không thành người. Nam nhân có thể làm quan, nữ nhân chỉ có thể quản việc vặt, mọi người đều bỏ tâm huyết ra nhưng nữ nhân mà hiếu thắng sẽ khiến người ta đố kỵ. Vì thế bọn họ phải nhu thuận, nếu không sẽ là không có đức. Quả là không công bằng, nữ nhân cũng chỉ có hai thời điểm có được tự do chân chính. Một là có thể sống đến già lại có được địa vị như bà ta, lúc này coi như thành tổ tông. Hai là ở tuổi của Trường Đình, tuổi niên hoa đẹp nhất, nói cái gì, làm cái gì đều có trưởng bối và anh em hỗ trợ. Bọn họ không cần kiêng kị ai hay chuyện gì. Qua hai thời kỳ này thì dù có đẹp như hoa chung quy cũng không được việc, cả ngày chỉ biết lo liệu việc vặt, hạ nhân rồi chồng con. Bọn họ còn phải nhịn và chấp nhận đám nữ nhân nối tiếp được nhét cho chồng. Những kẻ đó có được tuổi trẻ mỹ lệ, như mỗi đóa hoa nở rộ, trong hậu trạch luôn là cảnh xuân hoa nở không bao giờ ngừng —— Đến chồng bà ta là Lục Ngọc Niên cũng thế. Ông ta cái gì cũng tốt, chỉ có điểm này không tốt.

“Vẫn phải xem thái độ của Trường Anh thế nào.” Chân Định đại trưởng công chúa đã thấy nhiều nên giọng điệu cực bình thản.

Phải xem Lục Trường Anh có thái độ gì.

Trong cơn giận dữ Trường Đình cho người canh chừng Bách Tước sau đó lại để Mãn Tú mời Lục Trường Anh đến Nghiên Quang Lâu. Hắn vừa tới nàng đã nói toàn bộ chuyện này cho hắn nghe, cũng không hề thêm mắm thêm muối mà chỉ nói, “… Hiện giờ chỉ có hai con đường, nạp nàng hoặc giết nàng. Trong phủ đều coi Bách Tước như di nương của huynh vì thế đương nhiên bọn họ sẽ thuận nước đẩy thuyền với tin đồn bên ngoài. Bách Tước muốn tử chiến đến cùng lại không biết đã đẩy huynh vào hoàn cảnh gì! Trong lúc để tang lại rơi vào lưới tình với nha hoàn bên người mình sao? Phải, lựa chọn của nha hoàn không nhiều, cũng là Lục gia liên lụy nàng ta, khiến nàng ta thiếu chút nữa là mất mạng. Nhưng đây không phải chuyện nảy lòng tham mà là ích kỷ!”

Từ khi nào Bách Tước lại trở thành cái dạng này?

Nàng ta đang bức bách Lục Trường Anh nạp nàng ta sao?

Dùng tiểu xảo chặt đứt đường lui của bản thân, bằng mọi cách đều muốn gả vào Lục gia ư?!

Lục Trường Anh im lặng không nói gì, ngón tay gõ lên bàn. Mà chưa đợi hắn lên tiếng thì Bách Tước đã bị người ta đẩy mạnh vào phòng, hai tay bị trói quặt ra sau. Trường Đình ngồi trên ghế nghiêng mắt nhìn nàng ta.

Bách Tước vẫn có bộ dạng quen thuộc nàng biết, dung mạo thanh tú, mặt mày điềm đạm, vóc người gầy lại nhỏ yếu. Nhưng hiện giờ nàng ta nửa quỳ dưới ánh đèn, mắt to ngập nước. Nàng ta nghiêng đầu thấy Lục Trường Anh thì kinh ngạc há mồm nức nở, “Đại lang quân… Đại lang quân… Bách Tước không biết mình đã làm sai chuyện gì… Tự nhiên có hai bà tử cầm dây thừng tới trói nô tỳ… Nếu Bách Tước làm chuyện sai thì mong Đại lang quân minh giám!”

Trường Đình tức quá hóa cười.

Đây là nơi nào?

Đây là Nghiên Quang Lâu!

Bọn họ trói nàng ta tới cũng chỉ bịt miệng chứ chưa từng bịt mắt!

Ở Nghiên Quang Lâu mà nàng ta dám cầu cứu Lục Trường Anh sao? Đến tột cùng Bách Tước nghĩ cái gì thế?

Lục Trường Anh và Trường Đình song song ngồi trên đầu, tay vừa nhấc đã có người ở dưới đi tới nới lỏng dây thừng cho Bách Tước. Nàng kia cũng không dám nhúc nhích, chỉ cúi người quỳ trên nền đá xanh. Đá lát sàn sáng quắc vừa vặn chiếu ra thần sắc yếu đuối của nàng ta, hai vai run run, trong đầu lại xoay chuyển cực nhanh.

Đại khái chắc là mọi việc đã bại lộ!

Không sai, lời đồn là do nàng ta thả ra!

Nhưng đó là lời đồn đãi sao?

Chẳng qua nàng ta chỉ nhỏ giọng nói hai câu với tiểu nha hoàn trong lúc vui đùa: “Sáng sớm hôm nay hầu hạ Đại lang quân rời giường, đến đai lưng ngài ấy cũng quên đeo. Ta mới hỏi ngài ấy muốn đai lưng nam ngọc phỉ thúy hay cái bằng lụa trắng. Đại lang quân lại bảo ta tự quyết, ta là dạng người gì, làm sao biết được cái nào đẹp hơn?” Nàng ta còn nói, “Đại lang quân không quen ngủ gối mềm, nếu gối quá mềm ngài ấy sẽ thiếu ngủ, có khi cả đêm cũng không chợp được mắt.” Đây là lời đồn đãi sao? Đây đều không phải!

Nàng ta mới là người thân cận nhất của Lục Trường Anh, đây là sự thật!

Chẳng qua nàng ta chỉ cắt xén lời một chút, lại nói mấy chuyện này ra để đám tiểu nha hoàn kia tưởng nàng ta đã thành công bò lên giường Lục Trường Anh mà thôi!

Đây cũng là nàng ta đáng có được!

Chỉ cần nàng ta chịu đựng được thì nhất định sẽ có thể trụ lại. Không có lang quân nào là không có nữ nhân bên cạnh. Lục Trường Anh đã 21 nhưng tới hôn sự còn chưa bàn, bên cạnh hắn cần một người và nàng ta là thích hợp nhất, cũng là người hợp ý hắn!

Nàng ta cũng biết điểm mấu chốt của Lục Trường Anh là chỗ nào. Hắn sẽ không giết nàng ta, chỉ cần Lục Trường Anh không giết nàng ta thì dưới sự bức bách của lời đồn hắn sẽ phải nạp nàng ta vào cửa, nếu không chính là hắn bội tình bạc nghĩa! Lục gia đích trưởng tử, người thừa kế duy nhất của Lục gia mà lại bội tình bạc nghĩa với một nữ nhân thì không thể chấp nhận được. Hắn sẽ bị coi là không có bản lĩnh, không nặng tình nghĩa, vậy hắn còn có thể làm được cái chuyện lớn gì!?

Bách Tước cưỡng bách chính mình trấn định lại, nước mắt sau đó cũng tới khiến nàng ta trông càng đáng thương hơn.

“Đại lang quân… người khác suy đoán lung tung thì liên quan gì tới nô tỳ? Nô tỳ tỉ mỉ hầu hạ ngài còn cùng ngài vượt qua những ngày gian khổ nhất trong cuộc đời. Ngài đã cứu mạng nô tỳ, mà người nô tỳ nhớ rõ nhất đời này cũng là ngài. Mong ngài nói rõ xem nô tỳ đã làm gì sai…” Bách Tước hé miệng nói như ruột gan đứt từng khúc, “Ngài đừng im lặng không nói gì, nô tỳ … nô tỳ sẽ không biết nên làm thế nào cho phải!”

Giai nhân dưới đèn nước mắt nước lã chã, vòng eo cong xuống, cực kỳ giống như cánh hoa chịu đựng phong sương mà oằn mình.

Sắc mặt Trường Đình càng lúc càng trầm xuống, Bách Tước thì vẫn khóc nức nở. Lúc này nàng thấy vậy mới mở miệng, “Bách Tước, Lục gia liên lụy ngươi phải trải qua sinh tử là chúng ta thiếu nợ ngươi. Nhưng ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, bất kể là ta hay a huynh, có ai đối xử với ngươi không tốt không?”

Tốt, nếu tốt còn gọi nàng ta tới châm trà cho người ta sao? Nếu tốt còn bắt nàng ta quỳ ở nơi này sao!?

Nếu bọn họ thật sự đối tốt với nàng ta thì sẽ nâng nàng ta lên làm di nương của Lục Trường Anh! Làm nữ nhân đầu tiên cũng là quan trọng nhất của Lục Trường Anh!

Bách Tước vẫn rũ người khóc thút thít, mặt chôn xuống mà nói, “Tất nhiên là tốt… Đại lang quân đối với nô tỳ cực tốt… đãi ngộ đều đứng đầu. Ngày xưa Đại lang quân đều mang theo nô bên cạnh, lúc đi dự tiệc cũng thế, trong lòng nô tỳ đều nhớ rõ…”

Cho nên… trong lòng Lục Trường Anh nhất định cũng có tình cảm với nàng ta.

Là vì dõng dõi bức bách cũng tốt, là vì tình mỏng cũng được, nàng ta cực kỳ xác định Lục Trường Anh quan tâm tới mình chứ không phải vô tình!

Người thông minh là người thế nào? Chính là người túm được cơ hội và bò lên trên!

Nàng ta sắp có thể vì cái này mà đổi vận. Mẹ nàng ta là nô tài, nàng ta cũng thế, nàng ta không muốn con cái mình cũng là nô tài phải nghe kẻ khác sai bảo!

“Vậy vì sao ngươi phải hại ca ca?” Trường Đình lập tức trầm giọng chất vấn, “Lục gia không nợ ngươi, ca ca càng không nợ ngươi! Bách Tước, ta không phải người mù cũng không phải kẻ điếc, ngươi ở trước mặt ta giở trò chỉ khiến ta thấy buồn cười. Người khác có nói gì ta đều không thể quản, nhưng ta chỉ biết một điều: bất kể ngươi làm cái gì thì cửa của Lục gia ngươi cũng đừng hòng bước vào! Ngươi muốn ca ca gánh vác thanh danh bội tình bạc nghĩa thì ta tuyệt đối không cho phép! Người khác có nói Lục Trường Đình ta vươn tay quá dài thì ta cũng không thể cho phép nô tài cũ của mình làm người trong phòng của anh trai ta được.”

Trường Đình lạnh giọng nói, “Hẳn ngươi cũng biết ta cũng không để ý tới thanh danh.”

Bách Tước đương nhiên hiểu Lục Trường Đình có ảnh hưởng và ý nghĩa thế nào với Lục Trường Anh!

Lòng nàng ta khẩn trương, nhưng vẫn khóc lóc nói, “Số của nô tỳ không tốt, đầu thai không may mắn, họ hàng cũng chẳng ra gì nên phải làm tôi tớ bưng trà rót nước. Cái này nô tỳ nhận. Nô tỳ chẳng qua chỉ nói vài lời vô tâm lại khiến kẻ khác cho rằng nô và người như Đại lang quân có liên quan. Đây cũng là nô tỳ sai. Nhưng với nữ nhi gia thì cái gì là quan trọng nhất? Tất nhiên là thanh danh trong sạch như nước. Hiện giờ nô tỳ sai một ly, khiến danh dự trong sạch cũng chẳng còn, cái này nô tỳ cũng chẳng dám nói nửa lời. Chỉ hy vọng đại cô nương niệm tình chủ tớ cũ mà ban cho nô tỳ một cây lụa trắng! Nếu đã không thể thanh bạch mà sống thì đành phải thanh bạch mà chết mới xứng với đoạn hồi ức của quãng thời gian khốn khó nô tỳ và Đại lang quân cùng trải qua!”

Hoặc là nạp nàng ta, hoặc là giết nàng ta.

Bách Tước chắc chắn Lục Trường Anh không thể tàn nhẫn hạ lệnh giết nàng ta được!

Trường Đình há mồm muốn nói gì đó thì Lục Trường Anh lại đột nhiên lên tiếng: “Ban một chén nước thuốc đi. Treo cổ thì chết quá khó coi, uống thuốc coi như chết nhanh, tốt xấu cũng được toàn thây.”
Bình Luận (0)
Comment