Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 232

Lúc Mãn Tú tiến vào thì Trường Đình đã mặc áo khoác, Mông Thác thì căn bản chưa cởi đồ, cả người tối tăm dựa vào giường nhìn Mãn Tú tay chân lanh lẹ hầu hạ Trường Đình thay quần áo.

“Tiếp chỉ sao lại không đổi lễ phục?” Qua hồi lâu Mông Thác mới vung tay lên, giọng cực kỳ bất mãn nói.

Trường Đình quay đầu bật cười, nam nhân này dựa trên gối mềm, sắc mặt cực kỳ không tốt, ngữ điệu cũng vậy. Giọng hắn rầu rĩ, giống như bị cái gì đó che mất, “Ta cũng không mặc triều phục à?”

Nam nhân… Tâm tình không tốt cũng đúng… Lúc Trường Đình ôm hắn cảm thấy như ôm một ngọn lửa, nóng tới run tay. Lửa này một khi cháy chính là cháy lan đồng cỏ, như ngôi sao, cần phải dập mới được.

“Đừng mặc lễ phục.” Trường Đình vùi đầu buộc dải lụa, “Cái này thì tiếp chỉ gì chứ? Trong thành Kiến Khang cũng đã có hoàng đế đâu, chúng ta sao có thể mặc lễ phục chứ?”

Có vị thánh nhân nào có thể diện lại chọn đúng lúc người ta vào động phòng để tuyên chỉ đâu? Trường Đình vuốt tóc mai, bên cạnh là Mãn Tú yên lặng trang điểm, còn giọng nàng thì nhàn nhạt nói, “Đi là cho Ích Vương hắn thể diện, không đi cũng là tình lý. Thứ Sử đại nhân sợ ngày đại hỉ có máu không may mắn nên mới nhịn chứ với tính cách của ông ấy thì sợ là sẽ thọc cho kẻ đưa tin kia một đao rồi ấy chứ.”

Mông Thác trầm giọng hừ lạnh, cuối cùng vẫn đứng dậy thay quần áo.

Một đường này đèn lồng đỏ thẫm treo trên cao, Trường Đình đi theo phía sau Mông Thác. Tới chính viện bọn họ hội hợp với Thạch Mãnh và Dữu thị đi qua tiếp chỉ. Trường Đình vùi đầu đi, mấy người cũng không ai lên tiếng nhưng đều cảm nhận được khó chịu trong lòng nhau: Mông Thác tức vì thịt tới miệng còn chưa kịp ăn, Thạch Mãnh và Dữu thị thì càng nghĩ sâu xa hơn, không biết cái kẻ ở Kiến Khang kia đến tột cùng muốn cái gì? Tiếp chỉ ư? Chẳng qua là Phù Kê thấy hiện tại Thạch Mãnh còn chưa dám công khai phản mà thôi!

Đợi ra tới ngoài viện, nương tay áo to rộng Mông Thác dắt lấy tay Trường Đình, lại nhẹ giọng thì thầm: “Đừng sợ.”

Cái này có gì mà sợ? Trường Đình vừa ngẩng đầu lại thấy hai tròng mắt Mông Thác sáng ngời trong bóng đêm, nàng cười nhẹ gật đầu.

Người tới có lẽ chờ lâu, tay chắp sau lưng đứng đó. Lụa vàng cuộn thành trục, kẻ kia vừa nghe thấy phía sau có tiếng động đã xoay người lại, hếch cằm nhừa nhựa nói, “Thứ sử đại nhân đúng là phô trương! Nô ở chỗ này chờ nửa nén hương mà lúc này Thứ Sử mới tới.”

Người này vừa mở miệng Trường Đình đã biết đây là thái giám. Tiếng phổ thông của ông ta thực sự chuẩn, nhưng đuôi câu lại không giấu được giọng Kiến Khang —— Ích Vương Phù Kê hiện giờ hẳn đã nuốt hết nội cung. Lúc này hắn là nhiếp chính, lại mời mấy vị bô lão tông thất tới thương nghị là Phù Kê sẽ có thể đội mũ đăng cơ. Đến lúc ấy nếu Thạch Mãnh mà phản thì chính là phản tặc nghịch quốc. Đạo nghĩa là không chiếm được rồi, vì từ thời Tần Hán tới nay đạo nghĩa hoàng gia đều là căn cơ lập quốc. Tây Sở Bá Vương tuy bại nhưng vãn còn vinh, trước khi mọi chuyện chưa ngã ngũ thì lòng dân vẫn hướng về phía Hạng Võ. Đó là vì sao? Bởi vì hắn họ Hạng, Sở quốc Hạng gia.

Thạch Mãnh chắp tay hành lễ, thái độ cực kỳ khiêm tốn, “Chậm trễ công công, chậm trễ công công! Là hạ thần không phải, đợi công công ban chỉ xong hạ thần làm chủ mời công công chỉ điểm một chút rượu của Ký Châu có được không?”

Phất trần phất một cái, người tới cực kỳ kiêu căng, “Chỉ điểm cái gì mà chỉ điểm! Nô ban xong ý chỉ là phải khởi hành về Kiến Khang ngay, đúng là điêu dân nơi khỉ ho cò gáy!”

“Phải, phải,” Thạch Mãnh vẫn cực kỳ khiêm tốn mà nịnh nọt. Ông ta phủi tay áo, quỳ một gối khom người mời kẻ kia tuyên chỉ. Thạch Mãnh vừa quỳ thì những người đi theo phía sau cũng đều quỳ xuống. Trường Đình dựa vào bên cạnh Mông Thác, đầu cúi xuống, chỉ có khóe mắt là đánh giá vị công công đang đứng trước mặt. Chỉ thấy hắn mở cuốn trục làm bộ hắng giọng sau đó đọc to, “… Bình thành Lục thị trưởng nữ linh động thanh tú, hiền thục thỏa đáng. Nay nàng ta thành thân, cẩn tuân quy củ, theo lệnh của quý thái phi khâm phong làm An Thành huyện chúa, lại phong làm quận phu nhân. Kiêu kỵ tướng quân Mông Thác được phong tam phẩm tham tướng, ít ngày nữa cần về Kiến Khang nhận mệnh, khâm thử.”

Trường Đình cúi người, trong lòng kinh hãi: vừa phong Huyện Chúa và tước mệnh phụ lại thăng cho Mông Thác lên làm tam phẩm tham tướng. Theo tình lý thì bọn họ đúng là phải về kinh đô phục mệnh. Nhưng tất cả những cái này đều cần một tiền đề đó là trong thành Kiến Khang kia cần có một vị hoàng đế thực thụ và non sông phải bình an!

Trường Đình có lý do tin tưởng Ích Vương Phù Kê chỉ muốn lừa nàng và Mông Thác tới Kiến Khang, dùng nàng để cân bằng thế lực của Lục gia, lại dùng Mông Thác làm suy yếu thế lực Thạch gia. Phù Kê và Thạch Mãnh hoàn toàn biết rõ Thạch Mãnh không muốn xé rách mặt, ít nhất hiện tại không muốn. Trước khi đó thì mỗi lần đánh giáp lá cà đều sẽ để lại dấu vết. Thạch gia giết chết Chu Thông Lệnh bắt lấy U Châu, lại lấy danh nghĩa tiêu diệt người Hồ mà ăn luôn hang ổ của Phù Kê là Ung Châu, cuối cùng mượn ân oán của hai nhà Lục và Trần mà thuận tiện khống chế lãnh địa của Trần gia. Năm châu lúc này hợp thành một liên minh thiên nhiên, mà trong quá trình này Thạch Mãnh chưa từng thể hiện đối chọi với Phù Kê, hai người cũng không có tiếp xúc, nhưng hai bên vẫn hiểu rõ đối phương.

Một chiêu này vừa ra thì chính là Phù Kê buộc Thạch Mãnh phản.

Không đợi Trường Đình phản ứng lại đã nghe thấy Thạch Mãnh lạnh giọng nói, “Triệu Hổ, Triệu Long! Bắt hết những kẻ này cho lão tử!”

Trường Đình ngửa đầu thấy Thạch Mãnh đợi ý chỉ vừa đọc xong đã đứng dậy, tay vung lên, tất cả khiêm tốn vừa rồi đều biến thành bừa bãi, “Con mẹ nó, cái thế đạo chó má! Đám chó mèo gì cũng dám nói mình được trong cung phái tới! Con mẹ nó, ngươi cho rằng ngươi không có cái thứ kia thì sẽ thật sự trở thành đại nhân trong cung chắc! Ta nhổ, lão tử cũng không bị lừa dễ thế đâu!”

Bóng trúc lay động trong bóng đêm, có mười mấy bóng người vượt nóc băng tường xuất hiện. Người tới tuyên chỉ không ít, nhưng mười mấy người kia phi đao lả tả lập tức đã trấn áp được hết. Hai người dẫn đầu thoan thoắt một cái đã túm lấy hai bên thái giám kia, Thạch Mãnh nhẹ ngửa cằm, duỗi tay vỗ vỗ má trái kẻ nọ nói, “Cái gì mà thừa lệnh quý thái phi hả? Con mẹ nó, khi nào thì một thiếp thị đều có thể ra lệnh vậy?”

Vừa nói ông ta vừa đánh kẻ kia hai cái, ông ta cười cười nói, “Phù Kê không biết xấu hổ, toàn bộ tông thất Phù gia đều không biết xấu hổ hết sao? Tìm khắp nội cung cũng chỉ có thể tìm được một kẻ làm thiếp hả? Cút ngay, lão tử không dễ bị đẩy lòng vòng đâu.”

Thạch Mãnh trút giận xong rồi mới đứng dậy vung tay nói, “Sơn tặc từ đâu tới dám giả dạng quý nhân trong cung truyền tin. Mau lôi xuống chém đầu!” Sau đó ông ta xoay người, hào khí ngàn trượng nói, “Lão tử còn chưa tỉnh rượu đâu, đều về ngủ đi, ai con mẹ nó cũng đừng để ý tới đám người này! À, Mông Thác, ngươi không được ngủ!”

Mông Thác lập tức đáp lời, còn Trường Đình thì mặt đỏ ửng.

Đợi trở về phòng Mông Thác cũng không đổi xiêm y mà vội ôm Trường Đình lên giường. Hắn hôn nàng từ đầu tói chân, tay cởi áo váy của nàng cũng mang theo mới lạ, vụng bề khiến dải lụa thắt nút luôn. Trường Đình buồn bực hừ một tiếng, ngửa người nằm trên giường duỗi tay giúp hắn cởi nút thắt. Áo váy bị hắn kéo xuống dưới lộ ra thân thể trắng muốt, trên đó còn có một cái yếm thêu hoa sen hơi mỏng. Dây yếm đã bị lệnh xuống dưới, yếm cũng theo đó lệch theo. Những nơi chưa từng để người khác thấy lập tức lộ ra màu hồng, sắc mặt nàng ửng đỏ, vội xoay người muốn che đi. Ai biết Mông Thác lại duỗi tay vội vàng ôm lấy nàng, lòng bàn tay vừa dán đến cả người đã khó nhịn.

Những cái hôn tựa như mưa rền gió dữ rơi xuống, Mông Thác muốn nhịn nhưng hiện giờ cảm xúc bùng nổ, khó mà nhịn được. Trường Đình thấy thân dưới đau nhức, giống như có miếng sa tanh mỏng bị rách, thứ to lớn kia đột ngột xông vào. Mông Thác thì thở hổn hển còn nàng thì khóc lóc mắng, “Chàng cái đồ lừa đảo!”

Mông Thác cúi người hôn môi và ngón tay nàng, miệng bị hắn ngậm lấy nên nàng chỉ đành nức mở mơ hồ mắng hắn. Nàng mắng không ra tiếng, ngược lại càng khiến nam nhân hưng phấn hơn. Mông Thác ôm lấy cả người nàng vào lòng, da thịt dán sát, tiếng thở dốc dồn dập vang lên bên tai nàng. Thứ của hắn vẫn ở bên trong, Trường Đình đỏ mắt lung tung khóc nhưng rồi lại lật tay ôm lấy cổ hắn, không nhịn được ôn nhu rên rỉ kéo hắn xuống. Cứ thế cả người nàng rơi vào giấc mộng xuân ôn nhu vô hạn kia. Tối nay, ai còn rảnh rỗi để ý tới những chuyện phàm trần cùng những yêu ma quỷ quái nữa?

Lăn lộn đã khuya, nhưng thức dậy lại sớm, chuông sáng của Thạch gia rung lên. Từng chiếc chuông nhỏ buộc dưới hành lang, vừa tinh xảo vừa không khiến người ta chú ý lúc này đang vang lên tiếng “Đinh linh linh”. Tiếng chuông từ chính viện vang tới khắp nơi, chuông của từng viện đều rung. Đôi uyên ương nhỏ cũng nghe thấy tiếng chuông, gian ngoài vừa có chuông ngân vang thì Trường Đình đã lập tức trợn mắt, ngơ ngác nhìn nóc giường xa lạ. Nàng nhắm mắt lại và lúc mở ra mới nhớ hiện tại mình đang ở đâu. Nàng vừa nhấc cánh tay đã thấy bả vai đau đến muốn mệnh, chân nâng lên cũng không thấy thoải mái. Nàng “nức nở” một tiếng và quay người lại, vừa lúc rúc vào trong ngực Mông Thác. Hai người đều từng sống ở cạnh mũi đao, chỉ cần chút động tĩnh là tỉnh ngay. Lúc này Mông Thác vẫn nhắm mắt nhưng tay thì duỗi ra ôm lấy nàng buồn bực hỏi, “Còn đau sao?”

Trường Đình lắc đầu, trong miệng lại nói “Còn đau.”

Nàng vòng tay ôm lấy hắn, cười tủm tỉm mà ngửa cổ nhìn hắn. Cằm Mông Thác góc cạnh rõ ràng, giống lưỡi đao. Lúc hắn còn niên thiếu thì khó nhìn ra nhưng hiện tại trải qua nhiều chuyện nên thần thái trên người hắn đã hiện ra rõ ràng. Hóa ra dòng máu người Hồ thực cường hãn, dù là con lai thì đứa nhỏ cũng giống người Hồ hơn. Mông Thác chính là như thế, hình dáng của hắn là người Hồ, mặt mày mới giống người Hán. Trường Đình lại rúc vào ngực hắn, lẩm bẩm nói, “Cả người đều mỏi, lại mệt, động cũng không động được.”

Mông Thác cả kinh nhớ tới mấy độ càn rỡ đêm qua. Lần đầu tiên nếm thử mật ngọt cảm giác kia đúng là thấm tận xương nhưng lại nhanh chóng kết thúc. Đến lần thứ hai hắn lên tinh thần thế là như cá gặp nước. Nếu có lần thứ ba thì còn tuyệt hơn nhưng Mông Thác lại thấy Trường Đình nắm góc chăn thế là hắn buông tay. Hắn vừa buông tay cả người nàng đã theo bản năng lăn đến góc giường mà ngủ. Mông Thác cắn răng một cái sau đó ôm lấy cô vợ khó khăn lắm mới cưới được vào lòng và ngủ một đêm. À không, đến nửa đêm thôi.

Bọn họ giống như mới vừa chợp mắt thì chuông sớm đã kêu, Mông Thác nghĩ nghĩ sau đó duỗi tay tới cái tráp trên đầu giường, cầm bình sứ mở ra ngửi ngửi và nói, “Để ta bôi cho nàng.” Hắn vén tay áo nàng lên thấy trên đó có màu xanh nhạt, còn có cả màu đỏ tím thì không khỏi áy náy, “Sau này… chúng ta từ từ…”

Trường Đình lập tức bật cười: “Chàng đừng bôi nước hoa hồng vội, mùi nồng như vậy bảo ta sao mà ra ngoài gặp người được? Chỉ cần đứng thật xa cũng đã ngửi được mùi trên người ta, không biết chừng bọn họ còn nghĩ hai ta đêm qua làm… chút động tác gì đó…” Càng nói nàng càng nhỏ giọng hơn, gò má cũng đỏ ửng. Nàng chống tay ngồi dậy, cố vực tinh thần hăng hái và rời khỏi giường sau đó quay người thúc giục Mông Thác, “Mau đứng lên đi, sáng sớm còn phải tới từ đường thỉnh an. Mau đứng lên, mau đứng lên!”

Mông Thác bật cười, khóe miệng không quá cong nhưng có thể thấy hắn thật sự vui vẻ: “Chờ nàng dưỡng hai ngày chúng ta lại tới…” Sau khi ngừng một lát hắn mới đơn thuần nói, “Thử động tác khác…”

Trường Đình hừ nhẹ một tiếng nhưng lập tức bị cái sự không biết xấu hổ của hắn dọa sợ tới mức chạy trối chết. Mông Thác cúi người ngửi ngửi chăn lụa vương mùi thơm trên người nàng, mùi ngọt thanh. Hắn vùi mặt vào chăn thật lâu không muốn dậy, cuối cùng đây cũng không phải mộng, hắn thật sự cưới được nàng rồi. Những si tâm vọng tưởng 4 năm trước nay đã thành hiện thực. Bốn năm trước hắn như người si nói chuyện mộng mơ, hiện tại vẫn làm được. Mông Thác than một tiếng thật dài, xoang mũi tức khắc tràn đầy mùi thơm ngọt của nữ nhân. Hắn cảm thấy thực đáng giá, sống đời này quả không uổng.

Chuông sớm rung, Trường Đình và Mông Thác đi tới tiểu từ đường dâng hương và trà cho bài vị của mẹ hắn trước rồi mới tới chính viện. Để tỏ lòng tôn trọng, cả tòa trạch viện to như thế mà Trường Đình cũng không dùng kiệu, tất cả đều tự đi. Nàng thấy bốn về vắng lặng, tay áo giơ lên giấu một cái ngáp nhỏ. Mông Thác thì mắt nhìn thẳng nhưng vẫn dựa gần nhẹ giọng nói, “Chúng ta sẽ sớm dọn ra ngoài, dượng là võ tướng nên thường dậy rất sớm…”

Tổ viện chính là nơi Mông Thác đã chuẩn bị. Lúc trước hắn đã hứa với Chân Định đại trưởng công chúa là Trường Đình sẽ không ở gần Dữu thị và Thạch Mãnh. Hắn phải gật đầu bà ấy mới đồng ý. Cho nên chờ dọn ra rồi nàng có thể đóng cửa ngủ ngon sao? Nàng là loại con dâu không quy củ thế này ư!?

Không sai… Nàng chính là người như thế…

Trường Đình không tiền đồ mà tán thưởng, nghĩ nghĩ phải tìm một lý do cụ thể để thoái thác, “Hôm qua Ngọc Nương dọn đến tổ viện rồi, nếu chúng ta không đi thì một mình nàng ấy ở đó cũng không tốt lắm.”

“Vạn nhất dì để nàng ấy cũng dọn về đây ở thì sao bây giờ?” Mông Thác nghiêm túc tự hỏi một tình huống này.

Trường Đình sửng sốt và lập tức cười nói, “Trương tiên sinh cũng đang ở bên kia, thị tỳ của ta, phụ tá của chàng đều chuyển về đây ở gần dì và dượng thì cũng quá kỳ quái.”

Mông Thác gật gật đầu và lại nói, “Chờ lát nữa nàng đừng chủ động nhắc tới mà để ta nói.” Từ xưa tới nay vấn đề giữa mẹ chồng và nàng dâu là từ đâu mà tới? Lúc mẹ chồng trải trăm cay ngàn đắng lôi kéo con trai lớn lên thì con trai lại vì một người khác mà đào tim đào phổi. Đổi lại ai thì cũng thấy khó chịu thôi. Nếu đứa con trai kia còn không biết cân bằng giữa hai nữ nhân thì con dâu chính là đối tượng để mẹ chồng trút mọi tức giận, oán khí. Chuyện này bọn họ đã thương lượng trước nhưng lúc này cũng không nên do Trường Đình nói ra, nàng mà nói thì sẽ biến thành tội nhân của gia tộc này —— trước khi ngươi gả vào mọi người đều tốt, nên tới trước mặt dì tẫn hiếu thì vẫn phải tới. Nay ngươi vừa tới đã khuyến khích cháu ngoại trai vong ân phụ nghĩa, không niệm ân dưỡng dục… Nhưng nếu Mông Thác nói thì tuy Trường Đình vẫn bị tính sổ có điều nàng tốt xấu cũng có thể ở bên cạnh làm ra vẻ người tốt.

Hai người trước tiên dựa vào tình cảm mà ở bên nhau, sau đó dựa vào nhẫn nhịn và khoan dung mà tiếp tục bước tiếp. Cuối cùng bọn họ dựa vào thói quen và sự tương trợ lẫn nhau mới có thể cùng nhau hợp táng. Tình cảm không phải dùng cho cuộc sống hiện thực mà chỉ dùng cho những mơ mộng và chờ mong. Củi gạo mắm muối sẽ đột nhiên kéo người ta từ ảo giác về thực tại, sau khi bọt biển tan biến thì cuộc sống tiếp theo cần dựa vào đầu óc mới kéo dài được. Tình thâm duyên mỏng, tình mỏng duyên sâu đều là duyên. Nhưng tình sâu đến mấy cũng không thọ, đây không phải chỉ là lời nói suông.

Trường Đình muốn sống cuộc đời hiện thực chứ không phải một giấc mộng sách vở vô lý.

Nàng vừa lòng gật đầu, đúng lý hợp tình đẩy Mông Thác ra, “… Sau này chàng đều phải như vậy, bất kể ta có xích mích với ai chàng đều phải xông lên che chở cho ta. Hiện tại ta chẳng có ai che chở, ca ca ở Bình thành, bà thì mặc kệ, chỉ có mình chàng ở bên cạnh ta. Nếu chàng không che chở thì cuộc sống này của ta chắc chắn sẽ rất khổ.”

Mông Thác gật đầu gật đầu, cực kỳ trịnh trọng, hoàn toàn quên mất vị cô nương, à không vị phu nhân cần người ta che chở mới có thể sống được này lúc trước hung hãn dùng tay không chắn đao như thế nào…

Gần tới chính viện hai người không hẹn mà cùng dừng câu chuyện. Nha hoàn đứng ở cửa hiên vội vàng hành lễ và gọi, “Mông lang quân, phu nhân vạn phúc…” Sau đó nàng ta xoay người chạy vào bẩm báo, không tới một lúc đã có tôi tớ tới dẫn hai người đi vào. Bên trong chính đường là Thạch Mãnh và Dữu thị đang nói chuyện, Trường Đình qua bình phong một cái là có thể nghe được một chút.

“Cưới một người quen thuộc đúng là tốt, mọi việc chẳng cần dò xét, chuyện gì cũng không cần giấu, hai nhà cũng hiểu tận gốc rễ. Chúng ta đen mà Lục Trường Anh cũng chẳng trắng đi chỗ nào!”

Trường Đình chỉ thấy đen mặt, Lục Trường Anh răng trắng, cả khuôn mặt đều trắng mà!
Bình Luận (0)
Comment