Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 24


Trường Đình lười nhác nằm trên giường, tay cầm bát nhìn khắp nơi sau đó uống từng ngụm sữa dê.

Ngoài phòng là gió tuyết ào ạt, trong phòng lại hương thơm ấm nồng.

Lục Xước mặc trường bào màu nguyệt bạch, tóc vấn cao, lưng thẳng tắp thon dài, khí chất thanh nhã mang theo phong thái như tranh thủy mặc.
Lục Trường Anh vẫn chưa khỏi bệnh hẳn, lúc này hắn khoác áo lông trắng, sắc mặt ửng hồng, mắt sáng bừng đứng một bên.
Cha con Lục gia đứng ở đó cũng thành cảnh đẹp hữu tình.

Trường Đình cong mi hé miệng cười, trước giờ nàng đều không nhọc lòng những việc này, dù sao đã có cha và anh thì dù trời có sập cũng đã có họ gánh vác.
“Chu quản sự ——”
Lục Xước ngẩng đầu cao giọng gọi, Chu quản sự đứng bên ngoài lập tức đáp.

Lục Xước dặn, “Để Tần phó tướng mang hai đội nhân mã đi phía trước tìm hiểu địa hình núi Giác, lại kiểm tra bụi cây lớn nhỏ và tình hình tuyết đọng dày hay mỏng.

Cũng tìm hiểu xem bên trong núi có lưu dân hay thổ phỉ không.

Phải đi nhanh về nhanh.”
Núi Giác là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn qua U Châu đi về phía bắc.
Chưa quá một canh giờ Tần phó tướng đã đích thân đến bẩm báo, cả người ông ta mang theo đầy hơi lạnh: “… Núi Giác địa hình phức tạp, vừa có hang sâu lại có động cát.

Bốn phía là cây cao chót vót, cây cối có tuổi nên không dễ dàng bị tuyết đổ.


Tuyết đọng cũng không sâu, đường đi được sửa sang thích đáng nên hiện tại tuyết còn chưa quá vó ngựa.

U Châu ruộng đất ít, người cũng thưa thớt nên không có mấy người sống gần núi Giác, lưu dân và thổ phỉ cũng không có.

Đã gần 30 năm chưa từng nghe nói U Châu xảy ra việc cướp bóc.

Mạt tướng lại hỏi lão hán canh rừng thì theo như năm vừa rồi tuyết này sợ là sẽ phải rơi nửa tháng nữa không ngừng.”
Nói cách khác nếu lúc này không đi thì chờ tuyết rơi xuống lớn hơn bọn họ sợ là sẽ phải chôn chân ở đây 10 ngày đến nửa tháng.

Mà sau đó rồi tình hình sẽ là cái gì không ai đoán trước được.
Mệt dài không bằng mệt ngắn, Lục Xước dìu già dắt trẻ nên không thể chậm trễ được.
“Dặn mọi người ăn xong cơm trưa lập tức xuất phát.

Mỗi tướng sĩ sẽ uống một chén rượu gạo lớn, coi như ấm người cũng coi như thêm can đảm.

Chờ đến Lịch thành chúng ta sẽ mổ dê khao mọi người một phen.”
Lục Xước gõ tay lên bản đồ, chiếc nhẫn bạch ngọc gõ lên gỗ phát ra tiếng trầm trầm.
Coi như ông đã dứt khoát quyết định.
Bách Tước, Trần Ẩu đi tới lui để thu dọn hòm xiểng.

Đi đêm trong trời mưa tuyết đã là khổ, Lục Trường Anh lại phong hàn chưa khỏi, Lục Xước lúc này từ bi để Lục Trường Anh ở trong xe ngựa nghỉ ngơi.


Sau khi nghĩ nghĩ ông lại để Lục Trường Mậu cùng anh trai ngồi trong xe ngựa.

Hai thiếu nhiên cao dài ngồi trong một xe ngựa thì xe của Trường Ninh hơi nhỏ một chút nhưng cũng không thể bảo Phù thị nhường xe đúng không? Chính vì vậy Trường Đình rất tự giác thu dọn đồ của mình đến rúc một chỗ với Trường Ninh.

Ai ngờ vào tới xe rồi nàng mới phát hiện cả xe được hun mùi hoa quế ngọt ngây vì thế vội che mũi rụt rụt cổ, mắt nhanh chóng liếc về phía Trường Ninh.
Cuối cùng Trường Đình đành phải đen mặt mang người đi tới chỗ Phù thị —— vốn hai bên đều ghét nhau, lúc này còn phải nhìn nhau cả đêm thì ai mà chịu nổi…
Lục Xước đã thu dọn thỏa đáng ngồi trên lưng ngựa, sau đó ông ôn nhu cúi người trấn an con gái cả, “… nhịn một đêm thôi..

chỉ đêm nay… Coi như con chăm sóc A Ninh…”
“Con cũng đâu phải quản sự ma ma, sao phải chăm sóc A Ninh!”
Trường Đình vẫn luôn mạnh miệng, đầu gục xuống buồn bực nhỏ giọng cằn nhằn, “Nhịn rồi lại nhịn… Mỗi lần đều bắt con nhịn… Con vốn không muốn nghe phu nhân nói chuyện… Nghe xong chỉ khiến người ta vô cớ tức giận…”
Lục Xước trước giờ vẫn luôn nuông chiều con gái cả, lúc này nghe vậy thì ông cười rộ lên, lại sờ soạng trên người một lúc cũng không lấy được thứ gì cho con gái.

Cuối cùng ông nghĩ nghĩ sau đó tháo nhẫn ban chỉ trên tay xuống đưa cho nàng rồi lại dán bên tai nàng nói nhỏ, “Con chơi cái nhẫn này trước, đợi tới Lịch thành ta sẽ bảo A Anh mang con đi chợ đêm chơi, muốn ăn cái gì thì ăn —— không nói cho Trần Ẩu.”
Tiểu cô nương sĩ tộc bị quản rất nghiêm, Trường Đình chưa từng được tự do ăn uống vì thế nàng mang theo vô hạn chờ mong và khát vọng.

Sắc mặt nàng sáng lên, sau đó rầm rì đón lấy cái nhẫn rồi chậm rãi đi về phía xe ngựa của Phù thị.
Bên ngoài có tiếng kèn, kỵ binh nhẹ bước đi trước, tiếng vó ngựa lẹp xẹp vang lên, sau đó xe ngựa cũng đuổi theo.

Trường Ninh đang lệch người nằm trên gối mềm nghe Trần Ẩu đọc sách.


Bọn họ đang đọc du ký do Cố Xứng Chi tiên sinh viết, vừa lúc đọc tới đoạn, “Vùng núi Giác địa thế hiểm trở, phía đông giáp với U Châu, đi về phía Tây Nam có 5 thôn ba trấn, tức là Lịch thành cổ kính.

Trong núi Giác có ngọc, trong khe nước thường tìm thấy mỹ ngọc, cỏ mọc bên bờ sông có thể ăn được, vị ngọt mà nước nhiều.

Trong núi Giác có loại nấm trắng, dùng sả nướng lên rất thơm…”
Giọng Trần Ẩu trầm ổn, không hề có chút gợn sóng, đọc một cuốn sách mà như đọc thánh chỉ, cực kỳ vững vàng.

Trường Ninh nghe nghe rồi mơ màng ngủ còn Trường Đình lại nghe rất nghiêm túc —— nếu không nghiêm túc nghe thì nàng phải làm gì? Cùng Phù thị tâm sự hả?
Lúc bọn họ xuất phát đã qua giờ ngọ, đi một đường này Trường Đình cho rằng trời đã tối nên nhẹ xốc rèm lên nhìn lại thấy phía chân trời đằng tây vẫn còn chút ánh nắng, mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi.

Nàng thở dài, không hiểu sao lúc này thời gian trôi qua chậm như thế!
Lúc này nàng lướt qua Phù thị thấy bà ta mỉm cười nhìn Trường Ninh, miệng khẽ hé.

Nàng vùi đầu lấy dây tơ hồng quấn từng vòng quanh cái nhẫn ban chỉ là Lục Xước đưa sau đó lại cởi ra.
Chờ ăn xong cơm tối Trường Đình lại vén rèm thì thấy rừng núi hiểm trở, đoàn xe đã từ đường mòn đi vào đường rừng.

Không gian xung quanh âm u, lắng nghe chỉ thấy tiếng bước chân đều đặn của tướng sĩ và tiếng thở dốc.
Trường Ninh cũng bò dậy nhìn, Phù thị thấy thế thì dỗi nói, “Tiểu cô nương gia như thế thực khó coi.

A Ninh, mau ngồi xuống.”
Lý chí bảo Trường Đình không thể trợn trắng mắt, nhưng nàng vẫn lặng yên mà ném cho bà ta một ánh mắt xem thường.

Lúc Phù thị ngu lên sao bà ta lại không tự biết bộ dạng đó thực khó coi nhỉ?
Trường Ninh rầm rì một tiếng, cả người hơi co rụt lại rồi nhẹ giọng mở miệng hỏi Trường Đình, “Trưởng tỷ, qua núi Giác sẽ tới Lịch thành, vậy nơi đó còn cách nhà cũ của chúng ta bao xa?”

“Lịch thành thuộc Vân Châu, cách Bình Thành gần một tháng đi đường nhưng đó là nếu trong lúc ấy không bị trì hoãn, cứ vậy bình an mà đi.

Còn nếu có việc trì hoãn thì có lẽ sẽ kéo dài hơn.”
Thực ra sáng nay nàng cũng mới hỏi Lục Xước xong.
Trường Đình vừa dứt lời Phù thị đã sợ hãi nói, “Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ! A di đà phật, coi như không phải thật!”
Phù thị thật sự sốt ruột, giọng điệu và thần thái của bà ta thực sự nghiêm túc.
Trường Đình bị Phù thị dọa thì tay run lên, màn xe cũng theo đó rơi xuống.

Hiện tại nàng còn chẳng thèm xem thường cái con người kia nữa, nàng trực tiếp nhẹ giọng nói với Phù thị, “Những gì ta nói là lời phụ thân đã nói với ta lúc sáng sớm nay.

Tai họa nguy hiểm không phải cứ không nói thì sẽ không có.

Niệm a di đà phật là có thể tiêu nghiệt chắn tai sao? Vậy vì sao phu nhân không sống trong miếu, hay chùa để mọi việc được trôi chảy? A Ninh còn nhỏ, sau này nếu nàng cũng tưởng chỉ cần niệm a di đà phật là sẽ được việc thì phu nhân lấy cái gì ra mà đền cho đại trưởng công chúa?”
Trường Đình nói liên tiếp khiến Phù thị không chen miệng được.

Cùng Lục Trường Đình giành ăn trước giờ bà ta đều chưa từng thắng!
Trường Ninh lại trầm mặc cúi đầu nắm góc áo chị gái, những lời Trường Đình định nói cứ vậy nghẹn ở cổ họng, bị một cái kéo này làm cho nói không nên lời.
Lúc sau không ai nói gì, lại cách một lúc lâu nữa ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên từng tiếng sừng trâu vang lên “ngô ngô ngô ——”, đủ ba tiếng.

Trường Đình còn chưa kịp phản ứng, chỉ dựa vào vách xe thì đột nhiên nghe thấy có tiếng nam tử kêu rên vang lên, sau đó là tiếng vật nặng ngã xuống.
Lục gia có người đã chết!
Trường Đình lập tức ôm em gái vào lòng, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.

Lần này không giống lần trước, kẻ địch lần này thế tới rào rạt, đây là thật chứ không phải chơi nữa rồi!

Bình Luận (0)
Comment