Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 261

Giữa hè có mưa rào, sau vài ngày mưa lớn thì trời dần trong. Vừa ngửa đầu người ta sẽ thấy bầu trời Ký Châu giống như một khối ngọc mới cắt. Ánh ngọc tỏa sáng, trời quang mây tạnh, cực kỳ thoải mái tự nhiên. Trường Đình vén màn xe ngựa nghiêng đầu nhìn bầu trời kia. Ký Châu nhiều núi, sông cũng dài, một góc Trù Sơn kéo tới đây trùng điệp, phập phồng có tùng bách che trời. Trường Đình buông tay khiến màn lại rũ xuống che lấp toàn bộ phong cảnh bên ngoài xe ngựa.

“Hôm nay đúng là đẹp trời chứ mấy ngày trước mưa ào ào khiến tinh thần người ta chán nản, suýt thì buồn thúi ruột chẳng muốn làm gì. Sáng sớm hôm nay thức dậy ta cảm thấy sức lực cả người đều căng đầy.” Trường Đình cười vén tay áo rộng rót chén trà sau đó đưa cho phụ nhân trước mặt và nói, “Nhạc phu nhân uống trà này xem, là trà mới đó. Người xào trà này trước tiên hong khô lá trà trong hầm thông gió, lại lấy lửa gỗ tùng xào ba lần, cuối cùng là pha trà. Lúc này phải dùng nước suối trong nếu không sẽ phụ công sức bảy bảy bốn mươi chín ngày khổ cực xào chế trà của người ta.”

Xe ngựa hơi lắc lư, tay áo rộng của Trường Đình động đậy nhưng nước trà lại chẳng rớt giọt nào.

Vị phụ nhân trước mắt sáng sớm đã đề phòng, à không đúng, hẳn là từ ba ngày trước bà ta đã bắt đầu đề phòng. Hiện giờ Trường Đình tự mình rót trà dịu dàng mời bà ta uống thế là bà ta ngẩng đầu lên nhìn nàng. Quanh mắt bà ta có mấy nếp gấp nhăn dúm dó, nhìn qua cũng không trẻ nữa. Bà ta mới qua 40 nhưng nhìn như 44, 45, gương mặt nhỏ nhưng xương gò má lại chìa ra ngoài cho nên nhìn qua càng chứng tỏ là người khôn khéo. (Hãy đọc thử Lộc Môn Ca của trang Rừng Hổ Phách) Hiện nay bà ta mặc một thân áo ngoài tơ vàng, xiêm y mới tinh nhưng vật liệu lại không phải quá tốt. Trên đầu cài trâm ngọc, cực kỳ lớn nhưng nước ngọc không trong sáng mà có vẻ hơi thô.

Đây là vợ của Nhạc lão tam, Tần thị, xuất thân giống với Nhiếp thị vợ của Lục Thập Thất, đều là dòng dõi thư hương nghèo túng. Cha bà ta là Lẫm sinh, lúc trước cũng được làm quan nhưng đáng tiếc mất sớm. Mẹ bà ta ở vậy nuôi ba đứa con gái, hiện giờ… hiện giờ Nhạc lão tam có tình có nghĩa lại hiếu thuận nên coi mẹ vợ như mẹ ruột mà đối xử.

Mấy tin tức này đều là Mãn Tú tìm hiểu được, tổng cộng tốn hai bọc quả mơ nhỏ, nửa con gà nướng cùng một bình trà mơ chua. Chi phí rẻ như thế mà Mãn Tú cũng dám gõ Trường Đình năm lượng bạc phí tìm hiểu, hơn nữa còn không biết xấu hổ mà công khai tuyên bố đây đều là để nàng ta “tích cóp của hồi môn” nên phải bày ra công phu sư tử ngoạm…

Trường Đình nghĩ tới đây thì liếc nhìn Mãn Tú đang an phận ngồi quỳ phía sau, trong lúc bất giác lại phát hiện ý nghĩ của mình giống như hơi xa rồi.

Mỗi cây hoa nở một loại hoa khác nhau, con người nếu muốn sống tốt thì ít nhất cần ba thứ: xuất thân, trí tuệ và tính tình. Kẻ có cả ba thì có mệnh hoàng đế, có được hai là mệnh Vương Hầu, có một thì không nói đại phú quý nhưng cả đời áo cơm vô lo cũng không khó. Tần thị này xuất thân không trôi chảy, có thể sống tốt tới hiện giờ đều là vì —— mỗi đứa con của Nhạc lão gia đều do bà ta sinh ra. Nhạc lão tam ở trước mặt bà ta không dám nói gì, con trai thì kính trọng, con gái thì kính yêu. Vì thế cũng coi như bà ta có được mọi thứ của một nữ nhân, vậy chứng tỏ ngoài xuất thân ra hai thứ kia bà ta cũng không kém.

Tần thị đón lấy chén trà uống một ngụm nhỏ sau đó dùng tiếng phổ thông không quá sõi của mình đáp lời, “Trà ngon.”

Giọng bà ta không phải tiêu chuẩn, mang theo khẩu âm đặc sệt của Ký Châu nên hơi cao cao. Chính vì thế bà ta nói chậm, giống như không muốn mất mặt với Trường Đình. Bà ta gằn từng chữ một, không quá muốn bàn luận với nàng về đề tài trà nước mà tiến quân thần tốc đến chủ đề chính, “… Thôn trang kia vẫn luôn do Nhạc gia xử lý, phu nhân mang ta tới cũng coi như thuận tiện, ta sẽ thuật lại công việc cụ thể ở thôn trang cho phu nhân nghe…”

Trường Đình cười và xua xua tay, “Bà đừng nói vội, việc đó tự ta xem cũng không ngại, bà nói ngược lại khiến ta không biết phải xem cái gì.”

Một câu này của nàng chặn hết những lời phía sau của Tần thị. Sắc mặt bà ta cứng đờ, nghiêng đầu nhấp một ngụm trà che giấu biểu tình. Nước trà vừa vào miệng đã thấy ngọt, sau đó lại có chút đăng đắng, trà này là trước ngọt sau đắng.

Lần trước Mông Thác nói muốn sắp xếp cho Trường Đình gặp mẹ Nhạc Phiên một lần nàng đã thấy không ổn. Hắn đứng trên lập trường gì mà sắp xếp cuộc gặp mặt này? Ở Thạch gia hắn không phải chủ tử chính thức, dù sau này tranh được thiên hạ rồi thì cùng lắm là hắn được phong vương hầu, cuối cùng vẫn phải xưng thần. Hắn làm gì có quyền sắp đặt cuộc gặp gỡ này? Đây không phải đi quá giới hạn ư? Vì thế Trường Đình đương nhiên từ chối, người là phải gặp, nếu không gặp sao nàng biết được vị phu nhân này đến tột cùng cao bao nhiêu mà luôn miệng ghét bỏ Ngọc Nương “không đủ tư cách”. Nàng vừa nhớ tới đã thấy tức cười, Nhạc Phiên không tồi, cá tính và tướng mạo đều không kém, tiền đồ cũng ở trước mặt nhưng căn cơ còn chưa ổn hắn đã ngại đông ngại tây ư? Vị Nhạc phu nhân này đã gặp Ngọc Nương chưa, sao dám đoán nàng ấy không đủ tư cách?!

Đương nhiên nếu nàng muốn gặp người ta thì phải tìm cớ, dù sao Dữu thị cũng giao việc xem xét thôn trang đón khách cho nàng làm. Trường Đình nhìn sổ sách vừa lúc thấy có thôn trang cách khá xa do người nhà họ Nhạc quản thế là nàng lập tức nói muốn xem thôn trang này. Dữu thị cũng thuận đường bảo Nhạc phu nhân đi theo.

Cớ đã lấy đầy đủ, người cũng tới.

Trường Đình nhìn Tần thị và cười giải vây, “Nhạc phu nhân đừng bực mình với ta. Dù sao ta cũng là nàng dâu mới, thích xem náo nhiệt, coi như chúng ta đi du sơn ngoạn thủy. Việc thì cuối cùng cũng xong, làm sớm hay muộn đều giống nhau, chúng ta cần gì phải nóng vội nhất thời đâu?” Nàng ngừng một lát mới nở nụ cười ý vị thâm trường nói, “Mọi việc không nên đưa ra quyết định quá sớm, miệng nói cũng không có bằng chứng, mắt thấy mới là thật.”
Bình Luận (0)
Comment