Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 282

Trường Đình gật đầu, giọng nói cũng ép thật nhẹ, “Là hai người bọn họ.”

Dữu thị thính tai, dù giọng nhỏ như thế bà ta vẫn nghe thấy nên cười mở miệng, “Còn có lão tam nữa! Mấy đại nam nhân nhà chúng ta đêm nay đều trực.” Bà ta chắp tay lại, một kẻ chưa từng lần tràng hạt, chưa từng tin Phật dâng hương lúc này cũng niệm một câu “A di đà Phật” và nói, “Trời sắp tới đại hàn, ban đêm lạnh lẽo. Chỉ hy vọng các nam nhân nhà chúng ta toàn bộ an ổn, đừng có gì ngoài ý muốn.”

Trường Đình thở ra một hơi, giống như muốn phun hết trọc khí trong lòng ra.

Lòng nàng căng lên, lát sau có ba tiếng “thịch thịch thịch” thế là trái tim treo cao của nàng cũng an ổn lại và rơi mạnh xuống!

Mông Thác đoán quả nhiên không tồi!

Ban đêm đúng là có tập kích bất ngờ!

Tiếng hò hét vừa vang lên thì đám nữ hài trong xe đều thất thanh giống như một giọt nước bắn vào chảo dầu sôi bùm bùm nổ tung nồi! Dữu Tam cô nương rúc ở trong góc như muốn khóc, Dữu Ngũ cô nương dựa chặt vào chị gái. Thạch Uyển thì mặt trắng bệch trốn sau nha hoàn, Ngọc Nương rút tay về thò vào tay áo lấy chủy thủ ra sau đó ôm cả Trường Đình và Trường Ninh vào lòng, tư thế chuẩn bị chiến đấu bất kỳ lúc nào. Thôi thị cũng khủng hoảng nhưng vẫn có thể cố trấn định mà mở miệng nói, “Chỉ là đám hại dân hại nước thôi! Thạch gia quân không phải những kẻ chỉ ăn mà không làm, các nam nhân ở bên ngoài chống đỡ rồi, chúng ta cũng phải trấn định, chỉ có như thế mới không kéo chân bọn họ!”

Thôi thị vừa dứt lời thì bên ngoài xe ngựa đã có đủ loại tiếng động vang lên hết đợt này đến đợt khác. Xe ngựa lung lay, chỉ nghe con ngựa kéo xe hí vang một tiếng thế là xe ngựa nghiêng về sau. Trong xe vang lên tiếng kinh hô, mọi thứ đều nháo nhào lên!

Trường Đình vô cùng quen thuộc với tiếng động bên ngoài.

Tướng sĩ đang đánh giết, cây đuốc hừng hực cháy, Trường Đình vùi đầu nắm chặt lấy khăn, trong lòng vững vàng nghĩ: đây đâu phải đám hại dân hại nước nho nhỏ chứ! Người tới đông đảo lại động tác đều nhịp… Vừa nghe tiếng bước chân phía trước là có thể đoán được một vài! Lúc này tiếng bước chân càng ngày càng gần, xe ngựa bị xa phu đuổi về phía sau, thùng xe lắc lư thật mạnh. Trong lòng Trường Đình như có sông cuộn biển gầm, nước chua như muốn phun từ dạ dày ra kéo theo mấy cái nôn khan. Trường Đình không thể ngừng tự hỏi, một khi ngừng nghĩ thì nàng sẽ lại nhớ tới cảnh tượng đêm hôm đó.

Tiểu A Ninh được Ngọc Nương ôm chặt trong lòng thì biểu tình thống khổ che miệng ngẩng đầu nỉ non, “A tỷ…”

Trường Đình duỗi tay ôm con bé vào lòng ôn nhu trấn an, “Không có việc gì, không có việc gì, không thèm nghĩ tới nó… Không có việc gì…”

Gian ngoài là thế tới rào rạt, vó ngựa càng chạy càng nhanh, nhưng địa thế nơi này nhỏ, chưa tới bao lâu bọn họ đã không còn chỗ mà lui. Trường Đình một tay nắm Trường Ninh một bên xoay người nhìn qua màn xe xem tình huống bên ngoài. Ở đó giống như có một sân khấu kịch, khua chiêng gõ trống, các diễn viên mang theo lớp hóa trang lên sàn diễn. Ánh lửa lấp lánh, trường đao vung lên máu người bắn tới ngoài xe. Trường Đình chỉ thấy cả người lạnh lẽo, phía sau lưng cũng là mồ hôi lạnh.

“Loảng xoảng” một tiếng!

Con ngựa không biết vì sao bị kinh hách thế là toàn bộ thùng xe bị lôi vọt đi, cả đoàn người ngã nghiêng ngả. Trường Đình còn không kịp quay đầu thì bàn tay đang nắm chặt tay A Ninh lập tức buông lỏng, theo sau chỉ thấy con bé khụt khịt hô lên, “Trưởng tỷ!”

Trường Đình vội vàng quay đầu lại nhưng vì thùng xe quá xóc nên nàng không kịp làm gì, A Ninh cứ thế trực tiếp ngã xuống xe ngựa!

Trường Đình đột nhiên thấy trời sập đất lún, nàng lập tức cong eo xách váy nhảy theo, phía sau là tiếng hô to của Dữu thị, “Giữ chặt A Kiều!” Nhưng Trường Đình lại nhanh hơn, chân vừa rơi xuống đất đã thấy A Ninh ngã trên mặt đất còn chưa bò dậy. Hai tiếng “Hô hô” vang lên, Trường Đình vừa quay đầu lại đã thấy trong bóng tối có mũi tên phá không bay thẳng tới nơi này!

Trường Đình theo phản xạ có điều kiện mà xoay người sang chỗ khác bảo vệ A Ninh, dùng lưng mình chắn mũi tên đang bay tới!

Đáng giá!

Trường Đình ôm tiểu A Ninh, trong lòng lại đột nhiên nhớ tới khuôn mặt của Phù thị.

Cuồng phong gào thét, đuốc cháy khắp nơi, Trường Đình mặc hoa phục đưa lưng về phía mũi tên bay tới, tiểu A Ninh được nàng ôm chặt trong lòng. Nàng biết phía sau có một mũi tên đang đánh tới, cũng biết trong lúc ngàn cân này hai người không thể chạy được, càng biết trúng một tên này có lẽ nàng sẽ hương tiêu ngọc vẫn từ đây… Thật đáng tiếc, nàng còn chưa nhìn thấy Kính Viên ở Kiến Khang đâu…

Trường Đình căn bản không kịp nghĩ nhiều, thời gian như kéo dài ra vô tận trước khi sinh mệnh kết thúc, dù chỉ là nháy mắt nhưng cũng cực kỳ chậm.

Mũi tên đâm thủng không khí, xông thẳng tới. Trường Đình càng ôm em gái chặt hơn, còn mũi tên đã tới gần đến độ nàng có thể nghe rõ tiếng phá không. Trường Đình vùi đầu, trong bóng tối nàng lại thấy con ngươi của tiểu A Ninh bỗng nhiên phóng to rồi dần nhỏ lại. Sau đó là một tiếng “Lạch cạch”, sau tai có gió mạnh dội tới, tiếp theo đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất. Nàng vội quay đầu lại nhìn thì thấy cách đó không xa có một bóng đen nghiêng người ngã xuống đất, lại chợt nghe trong sơn cốc có người đột nhiên hô to. Trường Đình theo tiếng nhìn lại, híp mắt thấy trên sơn cốc hình như có người trúng tên ngã xuống thế là đầu nàng lập tức trống rỗng.

Trong lúc nàng ngây người thì bên ngoài có nhiều người ào tới, có binh sĩ cũng có nha đầu và bà tử. Mọi người đỡ Trường Đình, lại đỡ Trường Ninh, cả người đứa nhỏ đang run lên bần bật, tay kéo chặt góc áo chị gái, ánh mắt nhìn bóng đen cách đó không xa. Miệng con bé nức nở hỏi, “Đó là ai? Là hắn giúp chúng ta chắn mũi tên sao? A tỷ…”

Binh sĩ lại như ong vỡ tổ mà chạy tới chỗ kia kéo người nọ lên. Cánh tay người kia bị thương, lòng bàn tay cầm chặt mũi tên có máu nhỏ từng giọt xuống đất.

Người nọ vừa quay đầu Trường Ninh đã nghẹn lời sau đó nhích lại bên người chị gái, giọng đè thấp nhưng vẫn nghe được vui mừng khi sống sót qua tai nạn, “Là Thạch tam ca!”

Là Thạch Sấm!

Trường Đình đương nhiên là nương theo ánh lửa lúc sáng lúc tối bên ngoài mà nhìn thấy và nhận ra Thạch Sấm. Thiếu niên lang ném mũi tên đi sau đó lau lau miệng vết thương ở lòng bàn tay lên quần áo. Hắn đẩy binh sĩ đang đỡ mình ra rồi bước nhanh tới khom người nhặt đại đao rơi trên mặt đất sau đó không hề lưu luyến mà xoay người chạy về phía trước. Nhưng chạy được hai bước hắn như nhớ ra cái gì đó nên lại quay đầu ngượng ngùng chắp tay với Trường Đình.

Còn chưa đợi Trường Đình phản ứng lại thì đám nha hoàn và bà tử đã vây quanh thúc giục, “Mau lên xe ngựa, chủ tử mau lên xe ngựa!”.

Các nàng bị người ta hộ tống lên xe ngựa, Dữu thị thì xanh cả mặt ngồi trong đó. Có thể thấy vừa rồi bà ta thực sự nóng lòng, lời cũng bùm bùm nói liên tiếp, “Có bị thương không! (Hãy đọc thử truyện Tân An quỷ sự của trang Rừng Hổ Phách) Trên người có chỗ nào đau hay sưng không?! A Ninh mau tới đây cho ta xem! A Kiều, ngươi cũng thật là, kéo cũng không kéo được, vừa xách váy đã nhảy xuống rồi! Mọi việc đều phải bình tĩnh! Hiện giờ ra ngoài xe ngựa là chết người đó!”

Ngọc Nương cầm tay Trường Đình nhìn kỹ, ngoài vài vết xước trên cổ tay thì cũng không có gì đáng ngại.

Dữu thị tập trung tinh thần nhìn xem trên người Trường Ninh có bị thương không. Lúc nhìn đến sau cổ bà ta không nhịn được hô lên. Trường Đình đành không màng tay đau mà thò đến thì thấy sau cổ tiểu cô nương bị một vết rạch vừa sâu vừa dài, máu vẫn chảy không ngừng, vạt áo đỏ máu. Vết thương này kéo tới gần cằm ở phía trước!

“Là lúc ngã xuống bị cục đá cào rách.” Tiểu A Ninh nhỏ giọng như muỗi, tay xua xua, “Không có việc gì, không phải rất đau.”

“Sao có thể không có việc gì, nếu kéo nữa thì mặt cũng hủy rồi còn gì!” Trường Đình đỏ mắt, “Đi mời Trương lang trung tới đây!” Nhưng ngẫm lại thì bên ngoài vẫn còn đang đánh nhau kịch liệt, Trương lang trung còn đang phải cứu mạng người vì thế nàng ngừng lại và nói, “Thôi đi!”

Sau đó nàng đào khăn tay ra thấm nước trà để nguội giúp em gái lau miệng vết thương. Nàng duỗi tay kéo tiểu Trường Ninh vào lòng mình, giọng mang theo cảm kích và sợ hãi nói, “Vừa rồi là tam đệ bắt lấy mũi tên nên chúng ta mới giữ được mệnh, đứa nhỏ kia cũng không lau vết thương đã lại cầm đao chạy về phía trước…”

Cái này Dữu thị không nghĩ tới, bà ta dựa vào vách xe và đẩy mành nhìn ra bên ngoài. Hai đứa con trai của bà ta đều đang liều mạng, cháu ngoại trai cũng thế. Vì giang sơn, vì cuộc sống này, a di đà Phật, nguyện Phật Tổ phù hộ để đừng có thương vong.

“A Sấm cũng trưởng thành rồi.”

Dữu thị nhìn sơn cốc như Tu La tràng, mùi máu quanh quẩn trong mũi. Hai vị Dữu cô nương ở bên cạnh thì cả người run lên. Chỉ có Thôi thị và chị em nhà họ Lục là vẫn thần sắc như thường.

“Đừng sợ, sắp kết thúc rồi.”

Ngọn đèn dầu đã cháy gần hết, cuộc chiến cũng sắp kết thúc rồi.

Dữu thị nói như vậy nhưng lúc tiếng đánh nhau nhỏ dần thì trời cũng sắp sáng.

Trường Ninh vẫn cắn chặt răng trong lúc Mãn Tú nương bóng đêm đi ra ngoài tìm được hòm thuốc trên xe ngựa của các nàng. Sau đó Trường Đình bôi thuốc mỡ lên vết thương của đứa nhỏ thế là tiểu cô nương đau đến hít một hơi, lúc này máu mới ngừng chảy. Một lát sau con bé mang vẻ mặt trắng bệch ghé trên chân chị gái mà ngủ.

Đợi bên ngoài hoàn toàn an tĩnh lại thì thể xác và tinh thần mọi người đều mệt mỏi. Trường Đình và Ngọc Nương một người đỡ đầu, một người ôm eo bế Trường Ninh xuống xe ngựa. Vừa mở mắt con bé đã ôm cổ chị gái, ghé sát nói nhỏ.

“A tỷ, vừa rồi có người đẩy muội.”
Bình Luận (0)
Comment