Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 293

Trường Đình nhẹ nhướng mày đối mặt với Trương Lê. Nàng quả thực không thể giấu giếm, cũng chẳng cần làm thế. Trương Lê là mưu sĩ của nàng, là người phải dựa vào nàng mà sống vì thế nàng cũng không cần cố kỵ mà tin tưởng hoàn toàn và giao trọng trách cho hắn.

“Làm áo cưới cho người khác cũng chẳng có gì không tốt.” Trường Đình hé miệng cười nhạt, thần sắc uyển chuyển lại mang theo thỏa mãn, “Thấy đủ mới hạnh phúc, ngươi cũng biết kỳ thật A Thác không thích hợp trở thành đế vương. Với cá tính của hắn, cùng thân thế và năng lực thì đời này hắn cần có vợ con và một chiếc giường ấm chứ không phải ngôi cao chí tôn.”

Trương Lê nhíu mày nhìn về phía Trường Đình, tiểu cô nương này cũng coi như là hắn nhìn lớn lên, nhưng ý của nàng hôm nay hắn lại không rõ.

Trường Đình hơi gật đầu, ánh mắt nhìn một đóa hoa nhỏ ở vạt áo. Nhụy hoa vàng nhạt, cánh hoa màu trắng hồng. Đây là một đóa hoa nhài, lớn lên nơi hương dã cũng không quá có giá trị, cũng chẳng cần quá trân trọng. Nếu một đóa bị ngắt thì sẽ có một đóa khác mọc lên thay thế. Nhưng đóa hoa tầm thường này lớn lên cạnh phù dung lại chẳng hề thua kém. Trường Đình chậm rãi ngẩng đầu cười và nhẹ giọng nói, “Muốn có vợ con bên cạnh và một cái giường ấm, muốn trải qua những ngày bình an hòa thuận và vui vẻ thì nhất định phải nắm được sự chủ động chứ không phải phó thác hy vọng của mình cho sự thiện lương và khoan dung của kẻ khác. Thế đạo này bình an là khó có được, chúng ta cần chuẩn bị một khi cuộc sống khó khăn hơn.”

Trương Lê gật gật đầu hiểu ra.

Mông Thác có thể không trở thành kẻ đứng đầu nhưng hắn cần phải có được thực lực khiến kẻ ngồi trên ngôi cao kiêng nể. Chỉ có như thế hắn mới thoát được vận mệnh bị vắt chanh bỏ vỏ.

Trường Đình lại nhẹ giọng nói, “A Thác cực kỳ kính trọng Nhị lang quân, cũng rất tin tưởng người anh này. Nhưng quân quân thần thần, cương thường luân lý là vĩnh viễn không thay đổi. Chỉ cần nhị ca đối xử với A Thác trước sau như một thì A Thác sẽ không có tâm khác. Một người như hắn một khi đã nhận định cái gì thì dù có lợi thế trên tay cũng sẽ không sử dụng.”

Trường Đình nói đến đây thì hé miệng cười, một tầng son thoa trên môi trông vừa mềm vừa mượt. Đôi mắt phượng của nàng híp lại nhìn Trương Lê nói: “Trương tiên sinh, ngươi đọc nhiều sách vở hẳn cũng biết bất kỳ một vị quân vương anh minh nào đều sẽ cho quan lại của mình chút không gian và đường sống để thở. Dù sao thì đập nồi dìm thuyền là chuyện xảy ra khi người ta bị dồn vào đường cùng. Ta không tin người thông minh như nhị ca lại không hiểu đạo lý này, ngươi và hắn từng có thời gian tiếp xúc, ngươi cảm thấy hắn là dạng người gì?”

Trương Lê cúi đầu, lời ít mà ý nhiều, “Lý trí, sáng suốt, lại thông minh, đồng thời hắn cũng tự phụ, tự tin và tự tôn.”

Ba cái liên quan tới một chữ “trí” và ba cái liên quan tới một chữ “tự”, đúng là đã bao quát đầy đủ tính cách của Thạch Khoát.

Trường Đình lại cười hỏi, “Vậy Trương tiên sinh cảm thấy Nhị lang quân sẽ trở thành một quân chủ ưu tú và đáng tin cậy sao?”

Trương Lê lại gật đầu, “Từ tình thế trước mắt mà xem thì Nhị lang quân là người thích hợp nhất được chọn. Và đương nhiên qua thời gian hắn sẽ trở thành quân vương thích hợp nhất.”

Trường Đình cười khẽ và gật đầu sau đó rũ mắt chậm rãi cầm chén trà lên làm động tác nâng chén, “Vậy ta chúc Trương tiên sinh tiền đồ như gấm, tranh được vị trí người đứng đầu.” Nói xong nàng hơi ngừng một chút, ý cười càng xán lạn hơn, “Cũng hy vọng về sau Trương tiên sinh cần phải thời khắc nhắc nhở Nhị lang quân trở thành một người đáng tin cậy, một quân chủ đáng để dựa vào.”

Trương Lê bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ sau đó lại há miệng uống ngụm to, động tác không giống nho sinh mà giống binh lính trà trộn trong quân.

Sau đó hắn cáo lui, Bạch Xuân vội mang bình trà vào phòng giúp Trường Đình châm trà. Trường Ninh ở phòng bên cạnh nghe lén một lúc, đợi hắn vừa đi con bé đã nhảy ra dán lên tay Trường Đình giúp chị gái chọn hai đóa cúc trắng tươi đẹp bỏ vào chén trà. Con bé làm xong mới nhỏ giọng hỏi, “Vừa rồi a tỷ và Trương tiên sinh nói chuyện sao cảm giác lại hơi kỳ quái. A tỷ giống như đang cảnh cáo, còn Trương tiên sinh lại chỉ làm như không biết. Theo lý thuyết, với giao tình của hai người thì một khi hắn phát hiện tỷ đang cảnh cáo hẳn sẽ nói thật, sau đó dùng dao sắc chặt đay rối, ngăn cản nghi ngờ chứ.”

Trường Đình xoa đầu em gái và ôn nhu hỏi, “Muội có thấy dưới áo khoác của hắn là cái gì không?”

Tiểu A Ninh không để ý nên nhẹ nhàng lắc đầu.

Trường Đình nói, “Dưới áo khoác của hắn là quan phục thêu tiên hạc…” Nàng lại vỗ cái trán con bé và ngừng lời một lát mới tiếp tục, “Trương Lê là người của chúng ta, bất kể hắn làm gì đều sẽ mang theo danh nghĩa của Lục gia. Nhưng đừng quên hiện tại hắn mặc xiêm y Thạch Khoát thưởng, gánh chức quan Thạch Khoát cho. Lúc sau Thạch Khoát sẽ càng ngày càng bò cao hơn, Trương Lê cũng thế, tới khi đó hắn sẽ thành loại người gì, Thạch Khoát sẽ biến thành dạng gì chẳng ai biết được.”

Ăn ké chột dạ, của cho là của nợ. Ở dưới sự đồng ý ngầm của Trường Đình và Lục gia Thạch Khoát muốn cất nhắc trọng dụng Trương Lê. Thứ nhất làm thế có thể giải quyết được tình trạng không có người để dùng như hiện nay, thứ hai đương nhiên hắn cũng có ý lôi kéo Lục gia, thứ ba… Trường Đình vẫn luôn cảm thấy bản thân nghĩ nhiều, cái gì cũng thích nghĩ theo chiều hướng tốt và xấu một lần.

“Con người đều sẽ thay đổi.” Tiểu A Ninh đột nhiên tức giận nói, “Nếu con người sẽ thay đổi vậy người nào không thay đổi sẽ bị vứt bỏ!”

Trường Đình bật cười ha ha và ôm A Ninh vào lòng, “A tỷ sẽ không thay đổi, Mông Thác cũng sẽ không thay đổi, Ngọc Nương sẽ không thay đổi, những người thật lòng với nhau sẽ không thay đổi. Cái này muội phải nhớ rõ.”

A tỷ nhất định sẽ giao muội cho một người cả đời này sẽ không thay đổi…

Trường Đình sờ sờ tóc mái mềm mại của tiểu A Ninh, tiểu nấm hương thì buồn bực cúi đầu. Lúc này tóc mái của con bé vẫn chưa dài ra thế là nàng cười nói, “Sao tóc mái chưa dài ra nhỉ? Thoạt nhìn ngốc chết đi được, chẳng có linh khí gì.”

Tiểu A Ninh chậm rãi ngẩng đầu lên, hai con mắt to tròn dưới mái tóc nấm xoay nhanh, giọng thanh thúy nói “Đang dài ra mà!” Sau đó giống như nhớ ra cái gì đó nên con bé cọ cọ lên người chị gái nhỏ giọng nói, “Thạch đại cô nương gửi thiệp cho muội và A Tuyên, mời chúng ta tới tiểu viện của nàng ấy ngắm hoa… Nàng ấy nói tới đó có thể nướng đồ ăn, tỷ thấy sao?”

Thạch Uyển hả?

Trường Đình cho rằng thời gian này Thạch Uyển qua lại chính là để chuẩn bị phương án dự phòng. Dù sao phong thưởng huyện chủ hay quận chúa gì đó của nàng ta vẫn chưa tới, vì hôn sự của mình nàng ta cần thiết phải chuẩn bị cho tốt. Lúc này Thạch Uyển cũng không ngu, hiểu được lòng Trường Đình có khúc mắc với nàng ta nên dứt khoát ra tay từ chỗ Thạch Tuyên và Trường Ninh, thu phục hai tiểu cô nương rồi vòng đường vòng hoàn thành nghiệp lớn.

Trường Đình vừa rũ mắt đã thấy tiểu A Ninh mang thần sắc chờ mong thì trong lòng mềm nhũn, cũng chẳng quản Thạch Uyển nữa. A Ninh chỉ còn vài năm nữa là xuất giá, chờ con bé vừa lấy chồng thì sẽ bị nhiều thứ đè lên vai, từ mẹ chồng tới gia thế. Ngày ngày con bé sẽ phải đối phó với củi gạo mắm muối, vấn đề gì cũng phải mang lên bàn bạc, lấy đâu ra thời gian mà ngắm hoa phẩm trà? Nghĩ thế nên Trường Đình lập tức gật đầu xem như đồng ý.

Ngày tiếp theo tiểu A Ninh chuẩn bị tốt quần áo để ra cửa làm khách, ngoài ra còn có dụng cụ, khăn lụa lớn bé và quà. Đợi dùng cơm trưa xong Mãn Tú tự mình đưa tiểu A Ninh đến trong viện của Thạch Uyển rồi tới tối muộn mới đi theo con bé trở về. Sau đó nàng ta bẩm báo với Trường Đình, “… Mọi việc đều rất bình thường, Thạch đại cô nương mở tiệc ở trong viện, trước tiên dùng trà xanh rồi ngắm hoa, hàn huyên chút chuyện râu ria, phần lớn là nhị cô nương và Thạch nhị cô nương nói chuyện còn Thạch đại cô nương ở bên cạnh lẳng lặng nghe.”

Trường Đình gật gật đầu sau đó nhìn tiểu A Ninh hân hoan nhảy nhót nói với mình, “… A tỷ, ngài không biết đâu, bánh đậu xanh và bánh hạt dẻ phải thêm chút hoa mai và trần bì mới không bị ngán! Hơn nữa hôm nay A Tuyên dạy muội gấp hoa! Hôm nay cũng ăn món hoành thánh nấu gà trước kia chúng ta đã ăn, a tỷ nhớ không? Nó chính là quán ở đầu đường, trước kia chúng ta từng ăn rồi, hôm nay nếm lại hương vị vẫn không thay đổi…”

“Ăn chút hoành thánh đã vui thành thế này rồi hả?”

Giọng một nam nhân vang lên.

Trường Đình quay đầu nhìn ra ngoài cửa thì thấy Thạch Khoát vén mành tiến vào, Mông Thác và Thạch lão tam đi theo phía sau.

Trường Đình thấy thế thì đứng dậy hành lễ hỏi thăm hai người kia, “Nhị lang quân, tam lang quân.” Vốn nàng muốn Bạch Xuân bưng trà lên nhưng nghĩ nghĩ một lúc nàng vẫn gọi Mãn Tú, còn cố ý gọi thành tiếng, “Mãn Tú, ngươi bưng trà lên cho ba vị lang quân, là bạch trà mới hái ấy.”

Tiểu A Ninh cũng hành lễ vấn an sau đó nhìn, phía đối diện cũng chỉ có tên lỗ mãng Thạch Sấm là mặt đỏ như tôm bóc vỏ, thậm chí còn hơi tránh cái hành lễ của con bé. Tên kia còn nhanh chóng khom người chắp tay đáp lễ, “Biểu tẩu, nhị cô nương.”

A Ninh lập tức cười và uốn gối nhận.

Người vừa nói chuyện là Thạch Khoát, hắn rũ mắt nhìn A Ninh sau đó bật cười khiến cả khuôn mặt đều giãn ra, thoạt nhìn cực kỳ ôn tồn lễ độ lại có khí thế, “Hoành thánh của nhà ai ở đầu đường ăn ngon vậy? Ta ở Kiến Khang gần một năm nhưng chỉ cảm thấy đồ ăn ở đây đều ngọt, ăn không ngon lắm vì thế cũng thèm chút hoành thánh.”

Tiểu A Ninh quay đầu lại nhìn Trường Đình còn nàng thì nhìn Mông Thác thấy bộ dạng hắn tự nhiên thì biết ba kẻ này tới đây hôm nay không giống như vì công việc. Nếu không phải vì công việc thì nàng cũng chẳng cần cố kỵ, cũng không cần để tiểu A Ninh nhiều lời với mấy kẻ này. Nàng thuận tiện tiếp lời, “… Con bé ăn cái gì cũng chỉ muốn mới mẻ, nếu nói là ăn ngon thì đồ bán rong ven đường cũng không ngon bằng đồ nhà. Nếu nhị ca thực sự muốn ăn hoành thánh thì ta sẽ để hạ nhân nghiêm túc làm một phần. Ngài mà không ăn hết 2 bát to thì không được đi đâu!”

Thạch Khoát nở nụ cười tùy ý.

Trường Đình lại gọi Mãn Tú, “Mãn Tú, đưa nhị cô nương về chỗ con bé đi.” Sau đó nàng quay đầu giải thích với Thạch Khoát, “Hôm nay nhận được thiệp mời của Thạch Uyển nên con bé mới vừa về, mỗi ngày còn chưa hoàn thành bài tập viết chữ đâu.”

Mông Thác trầm giọng bổ sung thêm, “Mỗi ngày A Kiều đều yêu cầu con bé viết một trăm chữ to, khi nào viết xong mới được ăn cơm và ngủ.” Sau khi dừng một chút hắn mới mặt không biểu tình nói, “Nàng đúng là tàn nhẫn, hiện tại với em gái còn thế, sau này có con rồi thế nào nàng cũng bức con ta phải vào bếp trộm bánh ngô ăn.”

Thạch Khoát lại bật cười, hai hàm răng trắng lấp lánh dưới ánh đèn. Sau đó hắn như nhớ ra cái gì nên phất tay áo nói, “Cô nương này là người sắp gả cho Trương tiên sinh sao? Mãn Tú cô nương đúng không?”

Lúc hắn nói chuyện đúng là hòa khí ôn nhu, lúc nào cũng như quân tử nhẹ nhàng.

Ừ… Nhưng cái hòa khí của hắn luôn khiến người ta, nói thế nào nhỉ, không rét mà run…

Trường Đình cũng không biết vì sao rõ ràng Thạch Khoát phong độ nhẹ nhàng thần sắc ôn hòa, mặt mày lớn lên thực tốt, mày kiếm dài, mũi cao thẳng, da trắng nõn, nói chuyện cũng hào hoa phong nhã nhưng mỗi khi hắn nói chuyện nàng sẽ luôn phải cẩn thận nghiêm túc nghe.

“Là nàng,” Trường Đình cười nói, “Mãn Tú, lại đây vấn an Nhị lang quân và Tam lang quân đi.”
Bình Luận (0)
Comment