Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 6


Đêm đã qua một nửa Lục Xước vẫn ngồi trên lưng ngựa.

Gió thổi qua vạt áo nhưng ông vẫn bận dặn dò hộ vệ rồi lại cùng con cả nhẹ nhàng nói chuyện.

Tử sĩ của Lục gia liên tiếp giục ngựa lui xuống, cực kỳ ngăn nắp gọn gàng.
Người hầu giơ cao cây đuốc đi về phía tây.

Nơi đó vừa được chiếu sáng thì một đống máu thịt và thi thể chồng chất trên quái thạch lởm chởm hiện ra dữ tợn.
Ánh mắt Thạch Mẫn chợt lóe lên, ngay sau đó hắn dời ánh mắt từ sườn phía tây lên con đường nhỏ đầy máu mà người của hắn vừa trở về.

Con mẹ nó, việc dơ bẩn thì để Thạch gia làm còn Lục Xước thì khôn khéo, thà đứng ở nơi cỏ cây um tùm này giằng co chứ tuyệt không chịu mở miệng cấp hắn bậc thang đi xuống!
Ta nhổ! Con mẹ nó đám sĩ tộc!
Thạch Mẫn mắng thầm trong lòng, tay cầm cương ngựa không khỏi dùng thêm sức lực.

Con ngựa ăn đau lập tức ngửa cổ hí vang.
Lục Xước bị tiếng hí này gây chú ý, cứ vậy nghiêng mặt nhìn về phía Thạch Mẫn.

Khuôn mặt ngăm đen của tên kia đỏ lên, thần sắc có chút không được tự nhiên.

Lục Xước cũng không lên tiếng, hai bên vẫn cứ thế mà giằng co.
“Lục Công, đêm bắc địa vừa dài vừa lạnh, ở lâu nơi hoang vu này khó tránh gặp phải sài lang tấn công.


Dịch thành cách đây không xa, Ký Châu nằm dưới sự quản hạt của Thạch Mãnh Thạch đại nhân, Thạch Đại Lang lúc này nguyện cùng thân vệ toàn lực hộ tống Lục thị vào thành.”
Một giọng nam trầm thấp vang lên, lời ít mà ý nhiều.
Thạch Mẫn lập tức quay qua bên phải, mày nhíu lại như nén giận.

Lục Xước cũng theo tiếng nhìn qua bên phải hắn lại thấy người nọ ẩn trong bóng tối, không thấy rõ mặt mày.

Nhưng dáng người kẻ kia cao thẳng, ngồi trên lưng ngựa ổn định không hề lay động.

Hắn lẳng lặng bàng quan để Thạch Đại lang quân chiếm hết nổi bật, đợi hai bên giằng co mới xem xét thời thế mà mở miệng cấp bậc thang.
Cũng là kẻ có thể nhẫn nhịn.
Trên mặt Lục Xước hiện lên ý cười, ánh mắt lại nhìn Thạch Mẫn chờ hắn mở miệng.
Thạch Mẫn quay đầu nhìn ông ta, bàn tay nắm chặt dây cương.

Hắn quả là coi thường đám sĩ tộc ngày thường luôn tỏ vẻ cao ngạo, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức giả này nhưng trước khi ra khỏi thành cha hắn là Thạch Mãnh đã tự dặn dò hắn không được quên, “… Nếu là ngày thường thì Lục Xước chưa chắc đã đồng ý đến Thạch phủ ở Dịch thành ở tạm một vài ngày.

Bọn họ cơ bản coi thường Thạch gia.

Nhưng nếu Thạch gia muốn lôi kéo Lục thị một phen mà Lục Xước vẫn cự tuyệt vậy thì đó chính là sĩ tộc không biết tốt xấu, vong ân phụ nghĩa.

Ông ta không nhận nổi cái danh này, Lục gia cũng không nhận nổi đâu! Đợi Lục Xước tới Dịch thành ở vài ngày thì khi ấy danh vọng của Thạch gia chúng ta sẽ vang dội hơn bây giờ nhiều…”

Nhưng Thạch Mãnh tham lam, câu trước vừa nói xong thì đã có câu sau, “Đương nhiên nếu Lục Xước chủ động đề cập chuyện ở nhờ Thạch gia thì mọi người ở Đại Tấn này còn ai dám coi thường Thạch gia chúng ta nữa!”
Thạch Mẫn cũng nghĩ thế vì vậy hắn vẫn luôn đợi Lục Xước chủ động đề nghị nhưng ai bảo trời không chiều lòng người.

Lục Xước không để bụng danh dự và danh vọng mà lựa chọn cùng hắn giằng co, tuyệt đối không mở miệng trước…
“Nếu Lục Công không chê vãn bối thô bỉ thì Mẫn sẽ hết sức tận tâm hộ tống Lục gia và đoàn người đến Dịch thành!”
Việc đã đến nước này Thạch Mẫn đành phải chấp nhận chủ động lên tiếng trước.

Hắn khom người chắp tay hành lễ rồi cười vang nói, “Mong Lục Công để vãn bối có được cơ hội này!”
Lục Xước cũng cười rộ lên, ánh mắt đảo về phía người đứng bên phải Thạch Mẫn.

Người nọ vung nhẹ roi về phía trước, đám binh mã của Thạch gia xung quanh lặng lẽ không tiếng động tụ về chỗ hắn.
Lục Xước vừa lòng gật đầu sau đó nhấc tay, ống tay áo phấp phới trong gió, ánh mắt ông nhìn về phía Thạch Mẫn nói, “Cứ như Đại Lang mong muốn.” Vừa dứt lời ông lại như nhớ ra cái gì đó mà nghiêng đầu nhẹ giọng dặn Lục Trường Anh, “Con đến phía sau cùng đi bên ngoài xe ngựa của nữ quyến.”
Thạch Mẫn ở đối diện nghe được vài từ ngắt quãng, đang định nói gì đó thì thấy ánh mắt Lục Xước thi thoảng nhìn người bên phải mình.

Cái này khiến hắn cực kỳ khó chịu, lại thấy thiếu niên phía sau Lục Xước phóng ngựa ra sau đoàn người thì trong lòng đã có tính toán.

Hắn cao giọng gọi, “Mông Thác!”
Người phía bên phải rốt cuộc cũng đi về phía trước ba bước, lộ dưới ánh đuốc.
Ngoài dự kiến của Lục Xước là người này nhiều nhất chỉ mới 20 nhưng thân cao tám thước, ngũ quan như đao khắc.

Dưới ánh đuốc màu da của hắn như mật, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt rũ xuống.


Bàn tay nắm dây cương của hắn có khớp xương rõ ràng, ngón trỏ và ngón giữa có vết chai, hẳn là người tập võ.
Đã là họ Mông vậy vì sao lại có quan hệ với Thạch gia?
Lục Xước vẫn bình tĩnh đánh giá người trẻ tuổi kia, lại kinh ngạc nhận ra hình như đã gần 10 năm nay ông chưa từng nghiêm túc đánh giá một thanh niên như thế này.
Thạch Mẫn giục ngựa đi lên vừa lúc che lại tầm mắt của Lục Xước, ánh mắt hắn rũ xuống cao giọng ra lệnh, “Ngươi và lang quân của Lục gia đi cùng một chỗ, đám kẻ cắp này đã có đao kiếm để dùng thì không ai biết được lúc sau chúng có còn xuất hiện hay không.”
Người nọ nhẹ gật đầu, cũng không nói một lời mà lặng lẽ quay người phóng ngựa theo sát Lục Trường Anh.
Rốt cuộc vẫn còn trẻ, lúc này chính là lúc người ta còn chưa biết che giấu tâm tình đố kỵ…
Lục Xước thấy Lục Trường Anh đi xa dần thì không đợi Thạch Mẫn nói đã giục ngựa phóng đi.
Thạch Mẫn nhìn thấy vậy thì cắn răng vung roi chạy theo sát.
Càng đi về phía trước mùi máu tươi khiến người ta không thở nổi càng nhạt đi, thay vào đó là mùi bùn đất đặc trưng của núi rừng nông thôn.

Gió mang theo hơi ẩm nhàn nhạt, Trường Đình dựa vào lòng Trần Ẩu, cả người vẫn còn sợ hãi, không hề có chút buồn ngủ nào.

Nàng lẳng lặng mở to mắt, bên trong xe có thắp đèn, ngọn lửa được cái chụp đèn bằng thủy tinh bao lại, cứ vậy lắc qua trái lại qua phải không ngừng.
Xe ngựa giống như vấp phải một khối đá, mọi người trong khoang đột nhiên nhào về phía trước.

Lúc này Trường Đình mới hoàn hồn, vội chớp mắt nhìn thoáng qua bên ngoài sau đó mơ màng hỏi Trần Ẩu, “Bách Tước đã trở lại sao?”
Trần Ẩu gật đầu, vén tóc mai cho nàng rồi nhẹ giọng nói, “Đã trở lại.

Nàng rất cơ linh, lúc giao chiến nàng trốn bên dưới xe chở hàng, đợi mọi thứ ổn định rồi nàng lập tức chạy nhanh về đây.

Hiện tại nàng đang ở khoang ngoài dùng trà, chắc tinh thần còn chưa ổn định, hẳn là ngày mai sẽ đỡ hơn.”
Trường Đình lại gật gật đầu rồi dặn dò vài câu, “Để người mang sữa bò hâm nóng cho Bách Tước, nếu nàng thực sự sợ quá thì gọi nàng tới đây với ta…” Dứt lời nàng lại nhẹ gác đầu lên chân Trần Ẩu.

Chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng vó ngựa, sau đó có người gõ vách xe.


Lục Trường Anh ở bên ngoài nhẹ cúi người hỏi, “A Kiều, muội ổn chứ? Phụ thân để ta tới xem xem muội có sao không.”
Giọng anh trai nhẹ như hòa vào gió, Trường Đình lập tức cảm thấy thực tủi thân, giọng cũng mang theo nức nở: “Ca ca… A Kiều sợ đến hoảng… Có người đã chết phải không? Đã chết bao nhiêu người vậy? Huynh và phụ thân có khỏe không?”
Nàng giống một con mèo nhỏ rúc rích.

Lục Trường Anh nghe vậy thì cười rộ lên, ôn nhu trấn an nói, “Đều tốt hết, muội chớ sợ, không sao đâu.

Hiện tại chúng ta đến Dịch thành, đợi tới nơi rồi a huynh sẽ mua bánh dày gạo nếp cho muội ăn nhé.”
Trường Đình méo miệng, nước mắt rơi xuống từng chuỗi, rơi trên vạt áo nàng rồi nhanh chóng biến mất không thấy.

Nàng thút thít một lát, trong lòng cảm thấy bản thân có chút uất ức vì thế dần khóc thành tiếng.

Nàng dựa vào vách xe, hơi xốc màn xe lên, dò đôi mắt nhìn ra ngoài xem anh trai.
Ai ngờ nàng lại chẳng thấy Lục Trường Anh mà chỉ thấy một thiếu niên xa lạ đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa và đứng cách xe ngựa không xa.

Nửa khuôn mặt hắn lộ ra trong ánh đuốc, nửa còn lại thì ẩn trong bóng tối.
Trường Đình lập tức buông tay, màn xe rơi thẳng xuống.
Lục Trường Anh vẫn dùng giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng dỗ dành nàng, “… A Kiều ngủ một lát đã, chờ muội tỉnh chúng ta đã tới Dịch thành… tới nơi rồi chúng ta sẽ được nghỉ ngơi một phen…”
Trường Đình lẳng lặng nhìn chằm chằm sàn xe, bỗng nhiên nàng dùng sức chớp mắt.

Giọng anh trai còn phiêu tán trong thùng xe, lúc cao lúc thấp khiến nàng đột nhiên cảm thấy cực kỳ yên tâm.

Lại qua một lát nữa nàng thực sự cảm thấy buồn ngủ..

Bình Luận (0)
Comment