Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 83


Cái này so với nhìn thấy công chúa… càng thêm kinh khủng…
Trường Đình và Hồ Ngọc Nương sớm chiều ở chung lâu như vậy nên rất rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của nàng ấy không đúng, vừa phấn khởi lại sợ hãi, lại khó có lúc thấy túng quẫn.

Phải biết ngay cả khi nàng ấy gặp Thạch Mãnh cũng không túng quẫn thế này đâu!
Trường Đình cực kỳ sợ Hồ Ngọc Nương thất thố vì thế nhẹ tay nhẹ chân nửa nghiêng người ôn nhu trấn an, “Có ai không phải hai mắt, một mũi một miệng đâu? Công chúa cũng thế, huống chi đây là tổ mẫu của ta và A Ninh, ngươi coi như thấy Vương hương thân là được.

Chỉ cần nói ít, quan sát nhiều là sẽ ổn…”
Trường Đình rũ mắt nhìn quanh tìm kiếm lại liếc mắt thấy Mông Thác đang đứng thẳng tắp, cả người trầm mặc bên cạnh Ngọc Nương vì thế nói tiếp, “Ngươi cứ nhìn động tác của Mông đại nhân mà làm, nếu hắn bất động thì ngươi cũng bất động.

Nếu hắn động…” Trường Đình lại nghĩ nghĩ và thấy khônng đúng.

Mông Thác là ân nhân cứu mạng trực tiếp của nàng và Trường Ninh, thế nên mới được Thạch Mãnh sắp xếp đứng phía trước thế này, hắn khẳng định sẽ phải bước ra khỏi hàng trả lời, không thể học theo hắn được.
Trường Đình lập tức vứt bỏ Mông Thác và vùi đầu nói, “Thôi, như vậy đi, ngươi nhìn Thạch tam gia mà hành sự, ta chớp mắt thì ngươi nói chuyện nhé.”
Mông Thác không có biểu tình gì, nhưng lại hơi mím môi nghĩ: Dựa vào cái gì mà đổi thành A Sấm… A Sấm sao mà so được với hắn.
Trong bóng đêm, Mông Thác thầm bĩu môi ở trong lòng.
Hồ Ngọc Nương thì khiếp đảm quay đầu nhìn Thạch Sấm sau đó dứt khoát quay đầu lại, lọn tóc còn bay bay mà cắn răng gật đầu.
Trường Đình còn muốn nói nữa, nhưng vừa mở miệng thì đằng trước đã có binh dĩ chạy như bay tới.

Chỉ lát sau góc đường đã có một chiếc xe ngựa màu lục đậm tiến đến.

Trường Ninh vừa thấy thế đã rưng rưng đôi mắt to mà trông mong nhìn chị gái.

Trường Đình ôm em gái vào lòng, lại gấp giọng nói với Hồ Ngọc Nương.


“Ngoan, không có việc gì đâu, đừng sợ.

Ta còn quý hơn công chúa ấy!”
Hồ Ngọc Nương ngẩn ra, lập tức hiểu rồi.
Mông Thác cũng ngẩn ra.
Xe ngựa chạy tời gần, Thạch Mãnh và Dữu thị cùng chị em Lục gia dẫn đầu tiến lên đón.

Lục gia trưởng nữ dắt tay em gái bình tĩnh đi tới.

Mông Thác nhìn bóng dáng Trường Đình, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.

Đây là lần đầu tiên hắn vui mừng vì khuôn mặt mình có thể giấu sau bóng tối, như thế dù có cười cũng không ai để ý.

Trong lòng hắn than nhẹ một tiếng, đúng thế, hắn chỉ có thể đứng trong bóng tối mà thôi.
Xe ngựa “Ầm” một cái rồi ngừng trước cửa có hai con sư tử đá.
Có một gã sai vặt chạy tới khom người đặt một chiếc ghế con trước xe, lại vén rèm xe lên.

Người bước xuống trước là một vị cô nương mặt nho nhỏ tinh xảo, mặc một bộ váy trắng có đường viền màu xanh, tuổi tầm 17, 18.

Trường Ninh nắm chặt tay Trường Đình, thấp giọng gọi một tiếng.

“Nga Mi!”.

Sau đó là một vị cô nương gương mặt tròn, trong sáng, Trường Ninh lại càng kích động gọi, “Thược Dược!”.
Chân Định Đại trưởng công chúa rốt cuộc vịn tay Hoàng lão bà tử bước lên ghế con chậm rãi xuống xe ngựa.
Già rồi.
Đây là từ đầu tiên nảy ra trong đầu Trường Đình khi nhìn thấy Đại trưởng công chúa.

Chỉ nửa năm không gặp mà tổ mẫu của nàng đã tiều tụy thế này.
Bà ấy mặc áo lụa màu chàm lộng lẫy, trên mặt bôi phấn trắng thật dày, sống lưng vẫn thẳng tắp phù hợp với bộ hoa phục.

Nhưng dù lộng lẫy hơn nữa cũng không thể che lấp thân thể đã từ từ gầy yếu, phấn son cũng không che được nếp nhăn nơi khóe mắt.

Sống lưng bà ấy có thẳng thì cuối cùng khi bước đi tà váy vẫn vang lên tiếng “sột soạt” nhỏ vụn.
Anh em bất hoà thì ai là người khổ sở nhất?
Trời cao còn cho phép Trường Đình hận, nhưng một người mẹ làm sao hận chính miếng thịt rơi ra từ người mình chứ? Đều là máu thịt của mình cơ mà!
Trường Đình ngửa đầu nhìn bà ta sau đó bỗng nhiên than dài.

Nàng từng cho rằng nàng và A Ninh là hai người đáng thương nhất.

Nhưng hôm nay nghĩ lại thì Chân Định đại trưởng công chúa không thể kém các nàng.

Bọn họ có thể tàn nhẫn, có thể thoát khỏi tâm ma để nỗ lực sống tiếp nhưng bà ấy thì sao? Bà ta đang từ từ già đi lại gặp phải cảnh triều đại thê lương, con cháu ngỗ nghịch rồi ôm hoài niệm và oán hận mà vượt qua thời gian ngắn ngủi còn lại.
Trường Đình cố giấu ánh mắt của mình.
Thạch Mãnh thì hé miệng cười, đi nhanh lên khom người hành lễ nói, “Đại trưởng công chúa, vi thần chờ ngài đã lâu.”

Dữu thị cũng đi theo Thạch Mãnh mà vén áo hành lễ, “Thiếp thân Dữu thị bái kiến Chân Định đại trưởng công chúa.”
Chân Định đại trưởng công chúa nghiêng đầu nhìn vợ chồng Thạch Mãnh sau đó ngừng lại đỡ Dữu thị dậy và gật đầu thăm hỏi Thạch Mãnh.

Bà ta trầm giọng ôn tồn nói, “Thạch đại nhân đa lễ, Dữu Quận Quân cũng mau đứng lên.” Vừa dứt lời ánh mắt bà ta đã nhìn ra phía sau, vừa lúc thấy hai đứa cháu gái một cao một thấp đứng thẳng tắp.
Chân Định đại trưởng công chúa cảm thấy mũi đau xót nhưng sắc mặt vẫn bình thản.

Bà ta rời mắt, mở miệng trầm giọng cảm tạ, “… Nếu không có Thạch đại nhân chăm sóc thì A Kiều và A Ninh hiện giờ ở đâu còn chưa biết, lão thân… Lão thân cảm tạ Thạch đại nhân…”
Một câu cuối cùng như là nghẹn ngào.
Thạch Mãnh xua tay nói, “Hai đứa nhỏ đều rất ngoan, một đường lăn lê bò lết lại đây đều dựa vào bản thân.

Thạch mỗ chẳng qua coi như nhặt được hai quả đào, cũng không tính có công gì.” Giọng nói của Thạch Mãnh khí thế mười phần, lại nghiêng người để hai chị em Lục gia đi ra ngoài, “Thạch mỗ chỉ mừng vì mình chưa phụ giao tình với Lục công, cuối cùng có thể bình an giao hai đứa nhỏ cho người của Lục gia.”
Đến lúc này trước mặt Trường Đình đã không có gì che chắn, người cũng ở ngay trước mặt các nàng.

Huyết mạch thân tình mà bọn họ tâm niệm trên đường chạy trốn lúc này đang ở ngay đây.
Trường Đình bước nhỏ về phía trước, hốc mắt chợt nóng lên.

Nàng vội cúi đầu, cổ họng nghẹn lại, có một dòng nước ấm từ trong lòng trào lên, nước mắt cũng không ngừng được.

Nàng nhìn cái gì cũng mờ ảo, chỉ có thể mở to mắt nhìn thảm trải dưới đất.
Nàng không biết đây là làm sao.
Trong lòng nàng hiểu rõ không thể tùy tiện tin tưởng Chân Định đại trưởng công chúa, thậm chí nàng còn cực kỳ chắc chắn mình có thể biểu hiện giống một tiểu cô nương thế gia trưởng thành trầm ổn.

Nhưng vừa thấy người bà có cùng chung dòng máu với mình là nàng vẫn không nhịn được muốn khóc.

Nàng còn tưởng bản thân đã thành thục, nhưng chung quy tuổi nàng vẫn còn nhỏ…
Mọi lý trí đều sụp đổ, ít nhất trong một khắc này nàng cực kỳ muốn gào khóc không chút cố kỵ.
Trường Ninh nắm chặt tay chị gái, một tay khác giơ lên dùng tay áo lau khóe mắt.

Một đứa cúi đầu run rẩy, một đứa ngẩng khuôn mặt nhỏ toàn nước mắt.

Chân Định đại trưởng công chúa nhẹ duỗi tay ôm hai tiểu cô nương vào lòng.
Trên người lão nhân có mùi như mùi đàn hương khiến người ta yên tĩnh an ổn.
Trường Đình cứng đờ dựa vào vạt áo trước của bà ta, mặt dán lên lụa mềm mại mà ấm áp.

Tiểu Trường Ninh không nín được ôm eo bà ta, ngẩng mặt lộ ra hàm răng sún mà khóc thật to.
Trường Đình cũng nức nở vài tiếng, móng tay véo tay chính mình để ép bản thân bình tĩnh.

Nàng nhắm mắt, ngẩng đầu nức nở, không biết qua bao lâu tiểu A Ninh đã khóc tới nấc cục, nước mắt nước mũi như mèo.
Trường Đình mở mắt ra, rốt cuộc cũng lật tay ôm lấy Chân Định đại trưởng công chúa, giọng mang theo khóc nức nở không kìm nén, “Tổ mẫu… Tổ mẫu… Phụ thân ra đi quá thảm… Tất cả đều là máu… của phụ thân… của mẫu thân và thật nhiều người khác… Tổ mẫu!”
Chân Định đại trưởng công chúa đột nhiên cứng đờ, thật lâu cũng không hoàn hồn.

Mãi sau bà ta mới khẽ vỗ sau lưng Trường Đình và nói, “Không nghĩ nữa… Không nghĩ nữa… Đều qua rồi…”
Giọng lão nhân gia rất thấp.
Máu trong người Trường Đình lập tức lạnh xuống, ngón tay lạnh đến thấm người.

Bà ta biết… Bà ta biết là Lục Phân ra tay… Là đứa con thứ giết con cả của chính bà ta! Bà ta biết nhưng lại ái muội không nói rõ! Không đúng, Trường Đình thậm chí cũng không biết bà ta có thái độ thế nào nữa!
Không phải tất cả mọi người nàng đều có thể dựa vào!
Trường Đình đột nhiên nín khóc, cả người tiểu cô nương đều cứng đờ.
Thạch Mãnh dùng ánh mắt ra hiệu cho Dữu thị thế là bà ta vội tiến lên hành lễ và lấy góc tay áo lau đôi mắt đỏ hồng sau đó khuyên nhủ, “Bên ngoài lạnh lắm, A Kiều còn đang bị thương ở đầu, A Ninh thì đang thay răng, không chịu được gió lạnh.

Ngài lặn lội đường xa tới đây cũng nên vào trong tệ xá nghỉ ngơi trước sau đó dùng bữa.

Đợi ngủ một giấc rồi để ngày mai hẵng nói chuyện có được không?”

Bình Luận (0)
Comment