Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 96


Trường Đình cũng dán tai lên vách tường nhưng chỉ nghe thấy tiếng “Ong ong ong”.
Trường Đình túm lấy ống tay áo Hồ Ngọc Nương, nàng ấy quay đầu há mồm muốn nói chuyện nhưng lại bị Trường Đình xua xua tay.

Ngón tay nàng chỉ chỉ vách tường, lại chỉ chỉ lỗ tai ý nói: không sợ bị người bên kia nghe thấy hả!
Ngọc Nương xem như nửa người biết võ mà lỗ tai đã thính thế này, đám người trong phòng kia đều là cao thủ thì chẳng phải càng thính hơn ư?!
Chu Thông Lệnh dù sao cũng là Thứ Sử một châu, thuộc hạ của hắn sao có thể là thứ vớ vẩn được? Trường Đình không giỏi việc đánh giá trình độ của người luyện võ nhưng nàng thấy đến Ngọc Nương đều có thể cách một bức tường mỏng nghe được rõ ràng thì đừng nói tới đám thuộc hạ của Chu Thông Lệnh.
Ngọc Nương lập tức phản ứng lại, tay khua múa hai cái làm ra động tác lật sách sau đó lại dán tai lên vách tường cân nhắc một lúc mới khoa trương dùng khẩu hình nói “Sổ sách…”
Hai chữ quá mơ hồ, liên quan tới nhiều thứ, Trường Đình sờ lần hồi lâu mới mơ hồ hiểu ra.

Nàng giật mình, đào một khối bạc vụn trong tay áo lắc lắc trước mặt Hồ Ngọc Nương rồi lại làm bộ dạng múa bút thành văn.
Hồ Ngọc Nương lập tức gật đầu.
Nhờ quãng thời gian mấy chục ngày cùng nhau vào sinh ra tử nên hai tiểu cô nương coi như ăn ý cực kỳ.
Trường Đình nhíu mày, không biết đang nghĩ cái gì.

Nàng hé miệng nhẹ giọng tán gẫu với Bạch Xuân, lại để Bạch Xuân đi ra hành lang gọi tiểu nhị, “… Đồ chấm phải dùng đường đỏ, không cần dùng đường phèn.” Nàng ta dùng tiếng phổ thông, điếm tiểu nhị nghe không hiểu nên nàng ta phải nói lại vài lần.
Lời nói của người phía bắc quê mùa, người dân bình thường cũng sẽ không nói tiếng phổ thông, cũng không nghe hiểu.

Chỉ có nhà giàu trong thành làm buôn bán phải vào Nam ra Bắc nên sẽ nói tiếng phổ thông lưu loát.

Kỳ thật việc phân tầng giai cấp đã được thể hiện qua ngôn ngữ hàng ngày.
Lúc này hai người họ đứng ở hành lang, cô nương gia nói chuyện nhỏ nhẹ khiến tiểu nhị nghe mãi không hiểu gì.

Thế là nàng ta phải nói lần thứ hai, giọng đương nhiên cũng vì thế mà cao hơn.
Giọng lớn như thế khiến người trong phòng có thể nghe rõ ràng.
Ngọc Nương đúng là có một đôi tai nghe trộm lành nghề nhưng lúc đầu Chu Thông Lệnh còn chưa đóng kỹ cửa nên nhất thời nhanh mồm miệng nói hớ.


Lúc này cửa đóng kín, Đinh Hương Lâu lại là tửu lâu số một số hai của thành U Châu nên vách tường này đương nhiên không nhét sợi bông qua loa mà dùng đất bùn đắp thành.
Ngọc Nương dán ở trên vách tường nghe, theo động tĩnh nàng ấy cũng lùi về phía sau nhưng sau một lúc chỉ thấy cô nàng lắc lắc đầu với Trường Đình và dùng khẩu hình nói: “Không nghe thấy.”
Trường Đình đã hiểu nên nói, “… Tới ăn thôi! Chúng ta cũng không vội trở về!” Nàng duỗi tay kéo Hồ Ngọc Nương ngồi xuống sau đó vùi đầu nói nhỏ.

“Sẽ không ra tay ngay đâu, đừng hoảng hốt.”
Ngọc Nương bừng tỉnh: hóa ra chuyện nước chấm đường đỏ chỉ là tín hiệu.
Không cần lập tức ra tay giết người?!
Lúc này Ngọc Nương mới thấy an tâm.
Bên này thì an nhàn nhưng bên kia lại đang giương cung bạt kiếm.
Lúc Chu Thông Lệnh đẩy cửa vào nhất thời nhanh miệng, một câu đánh đòn phủ đầu của hắn nói về “Sổ sách” làm Nhạc lão tam lại cất đao.

Lúc này ông ta giữ nguyên thần sắc, râu nhếch lên, người ngoài nhìn vào giống như ông ta đang cười nhạo kẻ mới tới.
Chu Thông Lệnh cũng nhếch miệng, phất vạt áo rồi đao to búa lớn mà ngồi xuống.
Nhạc lão tam ưỡn ngực, không đáp cũng không chuyển đề tài mà duỗi tay giúp Chu Thông Lệnh rót một chén trà nhỏ sau đó đưa tới.

Ông ta cố ý để lộ lòng bàn tay phải dày đặc vết chai.
Nước trà trong trẻo, nước sôi vẫn xoay quanh khiến lá trà xoay theo.

Chu Thông Lệnh “à” một tiếng rồi đặt chén trà lên bàn.
“Ngài sợ có độc sao?” Nhạc lão tam duỗi tay cầm lấy chén trà rồi ngửa đầu uống.

Cổ vừa động đã có nửa chén trà vào bụng sau đó ông ta cười cười nhìn Chu Thông Lệnh.

Lúc này ông ấy lại đặt chén trà lên bàn, nương theo vệt nước chén trà trượt ra thật xa.
“Nếu không phái người mới đến mà để người cũ theo chẳng phải chứng tỏ Nhị gia không màng gì tới Đại trưởng công chúa khó chịu sao? Có một số việc trong lòng hiểu rõ là được, Đại trưởng công chúa cố kỵ huyết mạch thân tình nên nén giận, nhưng Nhị gia làm con thì cũng không thể không lo chỗ nọ chỗ kia đúng không?”
Lời này coi như giải thích vì sao Lục Phân lại phái người mới đến.

Ván cờ này Trường Đình đúng là mạo hiểm, U Châu và Ký Châu quá gần, Nhạc lão tam tuy chỉ là người của Thạch lão nhị nhưng cũng là người nơi này.

Ai biết được Chu Thông Lệnh có từng gặp hoặc nghe qua về ông ta hay chưa? Chuyện này nàng không thể biết được thế nên đã để Ngọc Nương mượn cớ giúp khâu vá quần áo mà tới xác nhận.

Nhạc lão tam chỉ nói thẳng “Tuyệt đối không có khả năng.

Trước khi chúng ta còn chưa về Ký Châu lão tử chính là thanh đao của Nhị gia, là thứ áp đáy hòm ấy, quý lắm!”
Đối với chuyện Nhạc lão tam tự nâng giá trị con người mình lên mây xanh Trường Đình đành phải tin tưởng không nghi ngờ.

Kỳ thật nàng cũng đã nghĩ mãi, bên cạnh nàng không có ai vừa giỏi võ vừa giỏi ăn nói, tuổi tác và khí thế đều thích hợp, nói chuyện hành sự lại ổn trọng như Nhạc lão tam để có thể đi lừa Chu Thông Lệnh.

Nhạc lão tam đúng là vừa khôn khéo vừa hữu dũng, không ai bì được.
Tâm tư bị vạch trần khiến mặt Chu Thông Lệnh lúc đỏ lúc trắng.

“Với Chu đại nhân mà nói thì tại hạ đúng là người lạ, nhưng với tại hạ thì Chu đại nhân lại là người quen.” Nhạc lão tam lại rót một chén trà nhỏ đưa tới trước mặt Chu Thông Lệnh, ánh mắt lướt xuống tạo ra khí thế áp bách.

Ông ta khẽ nói, “Mời ngài uống, nếu ngài không uống chính là không cho tại hạ thể diện.

Sau khi uống một ngụm trà giải khát mới dễ nói chuyện…” Nhạc lão tam trầm giọng cười khẽ nói, “Mới có thể nói tới chuyện sổ sách trong miệng Chu đại nhân.”
Con mẹ nó đúng là nửa nạc nửa mỡ giống hệt Lục Phân! Đám người này thế nào cũng phải ra đòn phủ đầu, không khác gì chủ tử của bọn chúng!
Chu Thông Lệnh tàn nhẫn cắn răng sau đó cầm chén trà uống cạn.
Uống xong trà Nhạc lão tam mới dựa người ra sau, cả người cao lớn thô kệch dựa trên ghế dựa màu đỏ, đầu ngón tay lộn xộn mà gõ trên bàn gỗ, “Nói chuyện làm ăn đương nhiên phải đặt điều kiện và tiền vốn của mỗi bên lên bàn.

Hiện tại nếu Nhị gia muốn mượn gió bẻ măng quả là dễ dàng, chỉ cần viết một cuốn sổ con lên triều đình cho Tần Tương Ung thì chuyện U Châu hàng hay không chẳng nằm trong tay Chu đại nhân nữa.


Nhưng Nhị lão gia không làm như vậy, ngược lại để tại hạ tới nói chuyện công bằng với ngài.

Thứ nhất, Nhị gia hiểu rõ Chu đại nhân đã để lại đường lui cho chính mình, thứ hai … tốt xấu cũng từng cộng tác một hồi, có thể không xé rách mặt thì tốt nhất là đừng xé rách mặt.

Để lại cho ngài một đường lui cũng chính là cho mình một đường lui, đây chính là lâp trường của Nhị gia.”
Nói đến đây thì Chu Thông Lệnh tự nhiên đã nghe hiểu.

Dù có bức thư kia nhưng người ta có thể cắn ngược lại nói là Chu Thông Lệnh hắn đang vu khống kẻ khác.

Nhưng hắn đã giữ lại bằng chứng việc làm ăn phi pháp qua lại giữa U Châu và Bình thành, cái đó chính là công văn của quan phủ trăm phần trăm.
Phải đặt tiền vốn trên mặt bàn mới có thể khiến người ta kiêng kị, đạo lý này sao Chu Thông Lệnh lại không rõ chứ? Nhưng đã là sát chiêu sao có thể dễ dàng nói ra!?
Chu Thông Lệnh nhất thời thấy do dự.
Nhạc lão tam liếc thấy biểu tình của hắn thì trong lòng biết rõ.

Ông ta ngẩng đầu, nhẹ nhíu mày, trong giọng nói mang theo vẻ dương dương tự đắc khó mà nén được, “… Chẳng lẽ Chu đại nhân không có dự phòng, toàn tâm toàn ý tin tưởng Nhị gia sao?”
Nếu hắn không để lại đường lui thì Lục Phân sẽ không để cho hắn sự che chở và khoan dung như thế này.

Chuyện mượn gió bẻ măng cũng không phải hiếm thấy! Huống chi Thạch gia đột nhiên tham gia, tin tức đột nhiên ồn ào huyên náo, Tần Tương Ung như hổ rình mồi đã làm hắn gần như cháy nhà ra mặt chuột, nếu Lục Phân lại trở tay cho hắn một đao không hề cố kỵ thì hắn căn bản không chống cự được!
Nếu nói thì sẽ khiến Lục Phân kiêng kị nhưng ít nhất hắn còn duy trì được một đối tác! Nếu không nói thì hắn sẽ bốn bề thọ địch!
Chu Thông Lệnh nheo mắt nói, “Sổ sách ta đã đưa tới một chỗ cực kỳ an toàn, đầu đã trọc thì đâu sợ bị nắm tóc.

Còn Lục Nhị gia lại khác, hắn muốn đoạt quyền chính vị nhưng sĩ tộc đại gia cũng không phải gia đình bình dân, Lục gia lại là sĩ tộc đứng đầu.

Nay chỉ cần Chu Thông Lệnh ta vẫn còn cầm quyền ở U Châu thì phần trướng mục kia sẽ không có khả năng thấy ánh mặt trời, ta lấy danh nghĩa tổ tông ra mà thề!”
Nhạc lão tam ngả người về phía trước hỏi, “Là sổ sách ghi lại việc làm ăn với Bình thành Lục thị sao!?”
“Đúng vậy.”
“Phía trên có ký hiệu của Nhị gia sao!?”
“Đúng vậy.”
“Sổ sách đã được đưa đi!?”
“Phải!”
“Đưa đến đâu!?”

Chu Thông Lệnh nhíu mày, “Lục Nhị gia khinh Chu mỗ là kẻ ngu hả?”
Nhạc lão tam chậm rãi dựa lưng ra sau, có chút buồn cười nhưng lại cố nén.

Chu Thông Lệnh không phải đồ ngu thì ai là đồ ngu? Ai mới con mẹ nó là đồ ngu đây!? Chu Thông Lệnh đã tự đưa lý do khiến mình phải chết tới trước mặt Lục gia cô nương! Lúc này chỉ cần diệt trừ Chu Thông Lệnh, lại tìm kiếm sổ sách kia thì Lục Phân cũng sẽ phải hiện hình…
Một mũi tên trúng hai con chim.
Nhạc lão tam chống tay trên trán rồi tiếp trà cho Chu Thông Lệnh, mắt lại thấy bóng đen đứng ở bình phong trước cửa lúc này đi ra ngoài thế là ông ta lập tức dừng lại: chờ Lục cô nương nói như thế nào đã.
Nhạc Phiên mượn cớ đi nhà xí, tới hậu viện hắn nhìn quanh thấy bốn bề vắng lặng mới đẩy hòn đá nhỏ ở trước cửa ra thấy bên dưới đè một mảnh giấy viết vài chữ.
Nhạc Phiên xem xong thì trợn mắt há hốc mồm, hắn lập tức hủy tờ giấy rồi bước nhanh ra cửa trước, lòng vòng một hồi mới quay lại phòng trên lầu hai.

Hắn đẩy cửa, vòng qua bình phong và thì thầm với Nhạc lão tam.

Nghe xong lời này biểu tình của Nhạc lão tam vẫn như thường mà đứng lên.

Ông ta đón lấy áo khoác người hầu đưa tới, tay chống lên bàn gỗ vỗ vai Chu Thông Lệnh nói: “Có chuyện xảy ra nên tại hạ phải đi luôn, việc cấp bách nên tại hạ cũng dứt khoát thẳng thắn.

Chúng ta nói thẳng điều kiện buôn bán, ngài muốn để lại đường lui thì chúng ta cũng chẳng thể nói gì.

Hiện tại chúng ta lại muốn cùng ngài nói một việc làm ăn khác ngài thấy sao?”
“Điều kiện là gì?”
“Giúp ngài giải quyết loạn trong giặc ngoài, Tần Tương Ung sẽ không còn tìm ngài gây phiền toái nữa.”
Điều kiện này thực ngon miệng, Chu Thông Lệnh nắm chặt tay hỏi, “Vậy muốn ta làm gì?”
“Nhổ cỏ tận gốc.” Nhạc lão tam ngẩng đầu nhìn trời.
Chu Thông Lệnh nhẹ “A” một tiếng.
“Hai nha đầu của Lục gia kia phải chết, Đại trưởng công chúa mất con còn không so đo thì hai nha đầu kia tính là gì? Đây là chuyện đầu tiên.

Ngoài ra chúng ta nhận được tin kẻ các ngươi giết chính là con thứ của Lục Xước còn trưởng tử của Lục Xước đã sớm con mẹ nó trốn đi rồi! Phải tìm được con trưởng của Lục Xước là Lục Trường Anh! Thám báo nói chỉ sợ hắn đã chạy về phía tây, Chu đại nhân hẳn không muốn vì sơ hở trong việc này mà trả giá lớn đúng không?”
Nhạc lão tam vểnh râu, gằn từng chữ nói, “Giết Lục gia tỷ muội, truy đuổi trưởng tử của Lục Xước đều là chuyện đơn giản.

Nguyên nhân thì ngài chớ hỏi, ta cũng sẽ không trả lời.”.

Bình Luận (0)
Comment