Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 106

Chương 106

Dưới ánh mặt trời, cây bút khắc này mảnh và thẳng tắp, cả vật thể lộ ra màu tím đậm nhàn nhạt, thân bút đọng lại sự mộc mạc giản dị, ngòi bút như lưỡi dao, mỏng như cánh ve, hiện lên ánh sáng lạnh chói mắt.

Lâm Diệp tĩnh tâm cảm nhận cây bút khắc sản xuất từ trong tay mình này, chia ra từng luồng linh lực chuyển động trong đó, cảm nhận chỗ tinh xảo trong đó.

Rất lâu sau đó, khoé môi hắn mới lộ ra một nụ cười hài lòng, bản thân bút khắc cũng không có vấn đề, chỉ cần dùng thêm phương pháp và linh tài riêng biệt để rèn luyện nuôi dưỡng bút khắc một lần, thì xem như là đại công cáo thành.

Lúc này, nồi sắt trên ngọn lửa lớn phát ra âm thanh sôi sùng sục sắc nhọn, dường như muốn nổ tung.

Linh mặc sắp ra lò rồi!

Lâm Diệp lập tức không quan tâm đến những thứ khác, bắt đầu dập tắt đống lửa, nhìn nồi sắt nguội xuống, lúc này mới lấy ra một chiếc chén sứ trắng tinh sạch sẽ.

Ngập tràn một nồi linh tàu, bây giờ được luyện chế chỉ còn lại dưới đáy nồi một lớp chất lỏng như màu hổ phách, đỏ tươi trong suốt, bên ngoài giống như có một ngọn lửa đang bốc cháy mù mịt, toả ra một mùi thơm thấm vào lòng người.

Đây chính là xích hoả linh mặc!

Trông giống như linh dược được luyện thành công, nhưng lại không phải dùng để nuốt.

Lâm Diệp cẩn thận từng li từng tí bỏ “xích hoả linh mặc” vào trong chén sứ, nụ cười ở khoé môi lại nhiều hơn một phần, đợi đến buổi tối thì có thể dùng để khắc bức hoạ linh văn rồi.

“Có thể ăn không?”

Không biết từ khi nào, Hạ Chí đã đi đến bên cạnh Lâm Diệp, chỉ vào xích hoả linh mặc hỏi, giọng điềm tĩnh dễ nghe.

Nhưng nội dung trong lời nói đã doạ Lâm Diệp giật mình, vội vàng lắc đầu: “Đây cũng không phải là thức ăn, ăn vào sẽ trúng độc đó.”

Hạ Chí ồ một tiếng rồi không nói thêm nữa, lẳng lặng đứng ở một bên.

“Đợi đến buổi tối ta sẽ làm thức ăn ngon cho ngươi.”

Lâm Diệp xoa đầu nhỏ của Hạ Chí một cái, rồi xoay người đi vào trong nhà.

Hạ Chí nhíu mày một cái, dường như có chút chống lại việc bị Lâm Diệp xoa đầu, nàng đứng ở đó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định không so đo cùng với Lâm Diệp nữa.

Nhắc đến đây, cô bé năm sáu tuổi này quả thật rất đặc biệt, hoàn toàn không giống với những đứa trẻ khác, tính cách điềm tĩnh, kiệm lời ít nói, nhưng năng lực học tập lại vô cùng kinh ngạc.

Có trí thông minh vượt quá bình thường.

Những ngày này khi Lâm Diệp rãnh rỗi, thì sẽ trao đổi cùng Hạ Chí, không ngờ rằng vài ngày ngắn ngủi, nàng đã có thể nhận ra được ý nghĩa của mỗi một câu nói, cũng nói ra được một vài câu đơn giản.

Giống như “cái này có thể ăn không”, “ta ăn chưa no”, “ta còn muốn ăn”, “còn gì ăn không”, “cái này ăn vào mùi vị không tệ”…

Cũng không trách Lâm Diệp xem Hạ Chí là một bé ăn vặt xinh đẹp, từ trong những lời nàng nói ra cũng không khó nhìn ra một vài đầu mối.

Khi chạng vạng tối, trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm đi vào sân nhỏ trong nhà Lâm Diệp.

Trước khi đi ông ta vội vàng, vừa nhìn thấy Lâm Diệp thì bày tỏ mục đích ngay: “Đã chuẩn bị xong rồi, sáng sớm ngày mai đã có thể lên đường.”

Lâm Diệp cười một tiếng: “Trái lại nhanh hơn so với dự đoán của ta một chút.”

Bình Luận (0)
Comment