Chương 137
Thật là khó hiểu!
Lúc này Tiêu Thiên Nhậm đến là tìm Lâm Diệp trao đổi chuyện đào mỏ đồng Phi Vân Hoả, nhưng sau khi nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, ông ta vẫn nên dứt khoát kiên quyết rời đi.
Tiêu Thiên Nhậm cảm thấy mình cần bình tĩnh tỉnh táo một chút, hình ảnh mới vừa nhìn thấy quá chấn động lòng người, nhớ tới cũng làm cho người ta hốt hoảng.
Mãi đến khi mặt trời ngã về tây, trong sân nhà mới khôi phục sự yên lặng trước kia.
Lâm Diệp cắn răng, tập tễnh chịu đựng đủ vết thương, như muốn tan tành thân thể, cởi y phục rách rưới dính đầy bụi đất ra, nhảy vào trong thùng gỗ đã chuẩn bị xong trước đó.
Trong thùng gỗ là các loại linh tài đã nấu xong từ sớm, đối với việc tu bổ thân thể, tăng cường khí lực có hiệu quả hết sức rõ rệt.
Phù…
Cảm nhận thuốc nước ấm áp khẽ vuốt vết thương mệt mỏi quanh thân mình, Lâm Diệp không kiềm được nhả ra một ngụm khí đục thật dài, mặt đầy thoải mái.
Chỉ là khi nhìn thấy Hạ Chí ở một bên, trong lòng hắn lập tức ra sức co giật, trên mặt hiện ra lau một chút nhục nhã hổ thẹn, không cam lòng chợt lóe rồi biến mất.
Cả buổi chiều, Lâm Diệp cũng đã quên rốt cuộc mình đã bị trấn áp bao nhiêu lần, mỗi một lần đều giống như bị Thái Sơn đè đầu, xương cốt toàn thân đều như muốn rời ra.
Cho đến lúc này, thân thể hắn đã sớm tê dại, sức mạnh toàn thân cũng sắp tiêu hao gần như hết cạn, mỗi một tấc da thịt, máu thịt, gân cốt đều phơi bày ra chỗ đau đớn không chịu nổi gánh nặng.
Nếu chỉ vỏn vẹn như vậy thì cũng thôi đi, chỉ là đau đớn, cắn răng vẫn có thể chịu đựng được.
Điều duy nhất khiến cho Lâm Diệp không cách nào chấp nhận là, suốt một buổi chiều, hắn không chỉ bị đánh bại rất nhiều lần, lại đều thua ở cùng một chiêu!
Điều này làm cho Lâm Diệp cũng không khỏi bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ mình thật sự còn đần hơn so với con heo có bờm kia?
Lâm Diệp ra sức lắc đầu một cái, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình ngay cả một con súc sinh cũng không bằng.
“Ta đi ngủ trước.”
Hạ Chí đứng dậy, tự mình đi vào phòng, “Ô đúng rồi, ta tỉnh dậy sẽ rất đói, đừng quên nấu cơm.”
Lâm Diệp ngẩn ra, giận đến mức suýt chút nữa chửi ầm lên, ta cũng thành ra như vậy rồi, còn bảo ta nấu cơm, một chút cũng không biết thương xót cho ta!
Chợt Lâm Diệp cười khổ một hồi, thở dài như cam chịu số phận, ngồi ở trong thùng gỗ ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời bóng đêm sắp gần kề, tất cả ưu tư trong con ngươi dần dần biến mất không thấy nữa, khôi phục nét trong suốt sâu xa trước đây.
Ở trong đầu, lặng lẽ suy tưởng đến cuộc chiến đấu buổi chiều, mỗi một chi tiết đều được hắn đắn đo và cân nhắc từng cái, dần dần đắm chìm trong đó.
Thủ pháp chiến đấu của Hạ Chí rất đơn giản, bắt lấy và run một cái thì đánh bại mình.
Một cú bắt, như vòng sắt không gì phá nổi.
Run một cái, dứt khoát như run cầm cập.
Nhưng suy nghĩ kỹ càng, trong đây lại có rất nhiều học vấn, giống như lực của một cú bắt kia, quả nhiên là nhanh như tia chớp, tinh chuẩn không thiếu sót, giống như chim diều hâu vồ thỏ, không động thì thôi, động một cái chắc chắn trúng!