Chương 150
Theo quan điểm của Lâm Diệp thì cái thứ hai có khả năng cao hơn. Dù sao nếu một nam một nữ thực sự muốn giết chết hắn, dựa vào hơi thở đáng sợ của bọn họ thì hoàn toàn không cần phải uổng công vô ích.
Dứt lời, Lâm Diệp nâng ly uống cạn, đôi mắt hắn lại sáng rực lên.
Rượu uống vào như mưa xuân rả rích, ngấm vào linh lực ấm áp và lan tỏa khắp toàn thân tứ chi và trăm xương.
Chỉ với một hơi thở, Lâm Diệp đã có cảm giác linh lực trong cơ thể dần sục sôi và bão hòa, sinh động lưu chuyển như thể đang hoan hô hò hét.
Lâm Diệp không kìm được khen một câu: “Đúng là rượu ngon!”
Nhìn thấy Lâm Diệp uống rượu dứt khoát như vậy, phong thái ung dung của hắn khiến cho Đại công tử không khỏi kinh ngạc liếc nhìn rồi lập tức cười và nói: “Rượu này tên là Tứ Quý, là Mai đại sư Thiên Công Phường của Học viện Thanh Lộc tự tay ủ rượu, ly thứ nhất cho vào miệng như gió xuân len lỏi vào màn đêm, lặng lẽ làm ẩm ướt mọi thứ, quý nằm ở chữ “Ẩm”.
Nói rồi, hắn ta lại rót thêm một ly nữa cho Lâm Diệp: “Ngươi hãy nếm ly thứ hai này.”
Lâm Diệp cũng không khách sáo, nâng ly uống cạn, giờ hắn chỉ cảm thấy ầm vang như thể có dòng nước nóng tràn bờ đê chảy vào trong miệng, luồng khí mãnh liệt đốt cháy tán loạn khiến toàn thân Lâm Diệp run cầm cập, từng lớp da đỏ lên, phút chốc trên khuôn mặt trở nên đỏ ửng.
Cảm giác đó giống như đang ở trong một mùa hè thiêu đốt, hơi thở nóng hừng hực bốc lên từ trong ra ngoài cơ thể như lò lửa và mỗi lỗ chân lông huyệt đạo đều đang phun ra linh khí dồi dào.
Lâm Diệp há to miệng và lè lưỡi nói: “Cùng một bình rượu nhưng lại có hai hương thơm độc đáo khác nhau. Mai đại sư của Học viện Thanh Lộc quả nhiên là một đại sư ủ rượu đáng gờm.”
Nghe vậy, Mộ Vãn Tô ở bên cạnh cũng không biết nói gì, tiểu tử này đúng là ngu dốt, Mai đại sư là người như thế nào? Đó là đại sư luyện dược hạng nhất trong vương quốc. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ngay cả trong Tử Cấm Thành Đế Đô cũng coi “Rượu hiếm Tứ Quý” này là một bảo vật có nghìn vàng cũng không tìm được, không phải là những nhân vật lớn có quyền lực hàng đầu thì hoàn toàn không thể thưởng thức được.
Chẳng hạn như Mộ Vãn Tô, với tư cách là người phụ trách Thạch Đỉnh Trai của thành Đông Lâm, cũng có thể coi là nhân vật rất lợi hại, nhưng cho đến nay nàng ta cũng không dám mong cầu có thể nếm trải mùi vị của rượu hiếm Tứ Quý này.
Nhưng bây giờ, Đại công tử lại dùng thứ rượu này để chiêu đãi một thiếu niên ở vùng nông thôn hẻo lánh, điều này khiến cho Mộ Vãn Tô không nói nên lời, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ, tên tiểu tử này ngu dốt thì ngu dốt nhưng vận may lại tốt vô cùng.
Không ai biết Mộ Vãn Tô đang nghĩ gì thì nghe thấy Đại công tử cười và nói với Lâm Diệp: “Ly thứ hai này giống như ánh mặt trời thiêu đốt xuyên qua cổ họng, lửa nóng xuyên qua ruột gan, quý ở một chữ Liệt.”
Hắn ta liếc nhìn đôi má ửng đỏ của Lâm Diệp, nói: “Tiểu huynh đệ! Có thể uống tiếp ly rượu thứ ba hay không?”
Lâm Diệp thực sự cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng, không phải là không có khả năng uống rượu, mà là vừa mới uống hai ly rượu xuống bụng, linh lực trong cơ thể hắn bỗng nhiên tăng vọt. Nếu như trong ao nhỏ chợt có một trận lũ quét thì hắn sẽ không thể kiểm soát được.
Rõ ràng, thứ gọi là “Rượu Tứ Quý” chính là một loại linh tửu, hơn nữa còn là loại linh tửu vô cùng quý báu và hiếm có.
Lâm Diệp tự xoay chuyển tu luyện, sử dụng khí cơ làm vật dẫn, thúc đẩy linh lực không ngừng tăng vọt trong cơ thể liên tục tuần hoàn, cố gắng tiêu hóa lượng thuốc trong rượu.
Cùng lúc đó, hắn nở nụ cười trên môi: “Nếu đã là ruợu Tứ Quý, không nếm ba bốn ly thì thật quá đáng tiếc rồi.”
“Tên tiểu tử này đúng là không biết xấu hổ.”