Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 180

Chương 180

“Đây dường như là một loại trận pháp linh văn chuyên môn dùng để phong ấn.”

Trong tròng mắt đen của Lâm Diệp thoáng qua một chút kinh ngạc, với kiến thức của hắn đối với linh văn, mặc dù không cách nào phán đoán ra được manh mối của những bức hoạ linh văn kia, nhưng từ trong khí tức của nó cũng có thể nhìn ra đại khái, đây cũng là một loại sức mạnh phong ấn!

Trận pháp linh văn, chỉ có linh văn sư mới có thể khắc dấu ra, ai sẽ vì một chiếc rương đồng đen, không tiếc sức lực hao phí như vậy, khắc dấu một trận pháp linh văn chuyên môn dùng để phong ấn ở trên đó?

Cái giá này có phần quá cao rồi!

Nhưng vì vậy cũng có thể đoán định, rương đồng đen này tất nhiên là đúc để phong ấn một vài bảo vật hết sức quý giá.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Diệp khẽ lay động, tên Liễu Ngọc Côn này vừa nhìn đã biết thân phận không đơn giản, đám người bọn họ tối nay bị con cự thú màu vàng điên cuồng đuổi giết, chẳng lẽ chính là vì đồ vật phong ấn bên trong chiếc rương đồng đen này, mới dẫn đến mọi chuyện xảy ra này?

Vậy thì rốt cuộc bên trong chiếc rương đồng đen này cất giấu cái gì?

Lâm Diệp tiếp tục điều tra, một lát sau cố gắng hít sâu một hơi, chỗ mở ra của rương đồng đen này, lại còn bố trí một cấm chế linh văn cực kì đáng sợ!

Cái gọi là cấm chế linh văn, chính là linh trận dùng để niêm phong, có thể bố trí cấm chế linh văn, nhất định là có nhân vật hùng mạnh có danh hiệu là “linh văn đại sư”!

Linh văn đại sư, đây chính là nhân vật siêu nhiên còn muốn tôn quý hơn so với linh văn sư.

Một chiếc rương đồng đen, không chỉ khắc dấu trận pháp linh văn chuyên môn dùng để phong ấn, thậm chí ở chỗ mở ra còn khắc dấu một cấm chế linh văn, chỉ là giá trị của rương đồng đen này, cũng gọi là một con số kinh người không cách nào ước lượng được!

Mà lúc này bảo vật phong ấn bên trong rương đồng đen, rốt cuộc là cái gì?

Đáng tiếc, Lâm Diệp không có cách nào mở nó ra, có sự tồn tại của cấm chế linh văn, đừng nói là hắn, dù cho đổi lại là một linh văn đại sư đến đây, nếu không biết được bí ẩn chân chính bên trong cấm chế linh văn, cũng hoàn toàn vô kế khả thi.

“Mà thôi, chờ sau này có cơ hội rồi mở ra cũng không muộn.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lâm Diệp suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành từ bỏ, khống chế của hắn bây giờ đối với linh văn, chỉ có thể coi là lợi hại hơn so với những người học linh văn khác một chút, nhưng vẫn chưa thể coi là một linh văn sư đạt tiêu chuẩn, chớ nói chi là trở thành linh văn đại sư.

Muốn trở thành một linh văn sư tiêu chuẩn cũng rất đơn giản, tự mình khắc dấu hoàn thành một trận pháp linh văn, thế nhưng trận pháp linh văn cũng không phải dễ dàng khắc dấu như vậy, ít nhất không có tu vi của Linh Cương cảnh, rất khó làm được đến mức này.

Nguyên nhân chính là ở trên sức mạnh của linh lực và linh hồn, linh lực và lực cảm nhận linh hồn của tu giả Chân Võ cảnh hoàn toàn không đủ để dùng sức khắc dấu trận pháp linh văn.

Đương nhiên, đây là nói trên ý nghĩa thông thường, trên đời này vẫn có một vài tình huống đặc biệt tồn tại.

Giống Lâm Diệp biết, Lộc tiên sinh từng nói trong lúc vô tình sau một lần say rượu, năm đó khi ông ta còn là Chân Võ Bát Trọng cảnh, đã có thể thuần thục khắc dấu một bức trận đồ linh văn hoàn chỉnh, trở thành một trong những linh văn sư trẻ tuổi nhất khi đó.

Nếu Lộc tiên sinh có thể làm được, Lâm Diệp tự hỏi chỉ cần mình cố gắng, cũng chắc chắn có thể làm được đến bước này.

Thu lại suy nghĩ lung tung kia, Lâm Diệp lấy chiếc rương đồng đen này ra.

Bình Luận (0)
Comment