Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 80


Sáng ngày hôm sau.

Sau khi ăn xong, Lâm Diệp tạo tư thế, hắn nhìn Hạ Chí đang đứng cách đó mười thước với ý chí chiến đấu sục sôi.

Đêm qua, hắn hầu như không nghỉ ngơi.

Sau khi hắn tu luyện linh khí và thần hồn xong thì trong lòng lặng lẽ suy diễn kỹ năng chiến đấu của Hạ Chí.

Đây là một kiểu chiến đấu chỉ dựa vào xác thịt và sức mạnh, mục đích là để luyện thể phách, nhưng sau thất bại ngày hôm qua, Lâm Diệp chợt hiểu ra một đạo lý rằng chỉ cần thể phách lớn mạnh và nắm bắt được các kỹ năng phát lực của cơ thể thì có thể coi đó là một cách sát chiến thực sự.

Cũng giống Hạ Chí, hắn hoàn toàn không dùng đến linh lực, sức chiến đấu đã rất đáng gờm rồi.

“Bắt đầu đi!”
Vẻ mặt của Hạ Chí rất điềm tĩnh, ánh sáng dịu nhẹ của nắng mai gợi lên một hơi thở thánh thiện và chói lóa trên khuôn mặt xinh đẹp.

Vù!
Không chút do dự, Lâm Diệp bước lên trước, bước đi như ngựa phi nước đại với khí thế uy nghiêm và nặng nề.

Nhìn kỹ thì cơ bắp toàn thân của hắn căng như những cơn sóng gợn.

Toàn bộ sức mạnh đều tập trung, cả người giống như một cây cung kéo hết cỡ, rồi chờ thời cơ tung ra.

Rừng núi hổ gầm.

Nắm đấm này được tung ra với mùi vị hoàn toàn khác với ngày hôm qua, nó đơn giản, sắc bén và trực tiếp hơn.

Sức mạnh của cánh tay dọc theo bả vai và chìm vào cột sống, kéo theo các cơ liên sườn cùng hoạt động, tất cả các cơ bắp đều xoắn lại như sợi dây thép bị siết chặt.

Ầm!
Không khí đều bị cọ xát bởi nắm đấm này và phát ra tiếng nổ nhỏ.s

Hạ Chí vẫn rất bình tĩnh, cô bé lật lòng bàn tay rồi lại nắm chặt cổ tay Lâm Diệp, nhưng cô bé chưa kịp dùng sức thì đã cảm thấy cơ cổ tay Lâm Diệp run lên với tần suất rất nhanh rồi bỗng trở nên trơn trượt như con cá chạch.

Trong chớp mắt, hắn thoát ra khỏi lòng bàn tay như cái vòng sắt.

Ánh mắt Lâm Diệp sáng lên.

Quả nhiên, chỉ cần nắm bắt được các kỹ năng phát lực của cơ thì đã có thể điều khiển mọi khớp xương và gân cốt, thu phát là từ tâm, dễ dàng điều khiển.

Trước đây, hắn chỉ biết chiến đấu dựa vào linh lực, nhưng chỉ sau một đêm suy nghĩ hắn mới hiểu ra.

Từng tấc da, gân cốt, màng da, xương khớp của cơ thể đều ẩn chứa sức mạnh to lớn, chỉ cần điều khiển cùng lúc và vận chuyển bằng tâm là có thể phát huy sức mạnh đáng kinh ngạc.

Điều này giống như so sánh thân thể với chiến trường, mỗi một tấc bắp thịt và xương khớp đều giống như quân sĩ rải rác trên chiến trường.

Chỉ cần có thể thống nhất chỉ huy chúng thì có thể tập hợp thành một đội quân hùng mạnh nhất.

Nhưng không đợi Lâm Diệp vui mừng, ngón tay của Hạ Chí như rắn lè lưỡi, đầu ngón tay của cô bé búng nhẹ vào cổ tay hắn, Lâm Diệp chỉ cảm thấy tê ở cổ tay rồi bỗng nhiên mất đi cảm giác.

Ngay sau đó, một tiếng ầm vang lên, lại một lần nữa hắn bị Hạ Chí rung lắc cánh tay, thân thể hắn như run cầm cập rồi ngã nhào xuống đất.

Lâm Diệp nghiến răng và xoay người rồi mất kiểm soát.

Vừa rồi, với lực "Búng" của Hạ Chí, đầu ngón tay đâm vào khớp cổ tay đã khiến sức mạnh cơ vốn ăn khớp bị đứt gãy rồi mất đi cảm giác.

Lâm Diệp không chút nghĩ ngợi, hắn hiểu ra điều này nên khi chiến đấu một lần nữa thì hắn đã bắt đầu cẩn thận đề phòng điều này.

Nhưng chỉ sau hai chiêu, hắn đã bị hạ gục.

Lần này đã thua vì bị Hạ Chí bất ngờ "khóa chặt" cổ tay, đôi tay cô bé giống như vòng sắt khóa cổ tay hắn, tay trái đẩy về phía trước và tay phải kẹp sau lưng, hiện ra một lực va đập trái ngược nhau khiến hắn bị tháo khớp cổ tay.

Động tác dứt khoát nhanh nhẹn, chỉ nghe một tiếng rắc, cổ tay mềm nhũn của Lâm Diệp thòng xuống, giờ hắn mới thấy cổ tay đau đớn.


Đây gọi là “Tháo khớp”
Khi Lâm Diệp nối khớp cổ tay lại, hắn chẳng những không chút thất vọng khi nhìn vào ánh mắt của Hạ Chí, mà ngược lại còn hừng hực ý chí chiến đấu.

Tuy rằng vừa rồi mới kiên trì hai chiêu đã thất bại rồi, nhưng đã mạnh hơn nhiều so với hôm qua, điều này khiến cho Lâm Diệp biết rõ bản thân đang tiến bộ rất nhanh.

“Tiếp tục!”
Lâm Diệp trầm giọng rồi lại phát lực một lần nữa, nhưng hắn đã bỏ đi chiêu thức vốn có của Hành Quân quyền, hắn không cố chấp với chiêu thức này nữa nên khi dùng lòng bàn tay trở nên uyển chuyển và tự do hơn rất nhiều.

Ầm! Ầm! Ầm!
Sau đó, trong sân lại lần nữa vang lên âm thanh lúc trầm lúc bỗng khiến mọi người kinh hồn bạt vía.

Không biết từ lúc nào, cánh cổng sân đã mở toang ra, một đám trẻ nhỏ chạy vào, chúng đều là trẻ con trong thôn, khi nhìn thấy Lâm Diệp một “Sư phụ tập võ” mà bọn chúng vô cùng ngưỡng mộ bị Hạ Chí đánh rất thảm, bọn chúng không kìm được há hốc mồm và hít hơi lạnh vào.

Hạ Chí chỉ mới năm sáu tuổi, lớn bằng đám trẻ đó, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn, nhưng lúc này đã đánh cho Lâm Diệp liên tiếp thua trận, thật đúng là không tầm thường.

Nhìn Lâm Diệp liên tục bị đánh ngã xuống đất, ngay cả bọn chúng cũng cảm thấy kinh hãi, chúng thầm vui mừng trong lòng vì lúc trước đã không gây chuyện với Hạ Chí, nếu không thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Không lâu sau, một đám đại thúc, đại thẩm trong thôn hay tin cũng chạy đến với dáng vẻ “Đến xem náo nhiệt để làm to chuyện”
Họ đều đau lòng trước những gì đã xảy ra với Lâm Diệp, nhưng càng kinh ngạc hơn trước sức chiến đấu dũng mãnh của Hạ Chí.

Giờ bọn họ mới biết, hóa ra cô gái nhỏ bé vô cùng xinh đẹp này có sức chiến đấu còn mạnh hơn cả Lâm Diệp.

Đây chẳng phải là tiểu nha đầu năm sáu tuổi hay sao?
Bị nhiều người vây quanh như vậy, Lâm Diệp có mặt dày đến đâu cũng cảm thấy khá xấu hổ, hắn nghiến răng chịu đựng mà không nói một lời, toàn bộ sức lực đều dồn hết vào trận đấu.

Về phần Hạ Chí, cô bé vẫn bộ dạng điềm tĩnh, tùy cơ ứng biến, liên tiếp đánh Lâm Diệp ngã lăn ra đất, không nể tình cũng không nể mặt.

Có lẽ trong mắt cô bé, tất cả những điều này đều là để Lâm Diệp luyện cơ thể, đây là một chuyện nghiêm túc, Hạ Chí không có khái niệm về thể diện và lòng tự trọng.


Vây quanh cũng khá lâu, thấy Lâm Diệp người đầy bụi liên tiếp ngã xuống đất, ngay cả Tiêu Thiên Nhậm cũng không nhẫn tâm nhìn, ông ta trừng mắt nhìn dân làng xung quanh và khua tay nói: “Đều rãnh rỗi không có chuyện gì làm sao? Vậy thì đi cùng ta đến Liệt Yên Sơn đào quặng nào.”
Ông ta lập tức giải tán đám đông rồi đóng cửa lại, để sân lại cho Lâm Diệp và Hạ Chí tập trung thảo luận.

Đến khi màn đêm buông xuống, Lâm Diệp lại một lần nữa nhảy xuống thùng gỗ với vết thương khắp người, hắn lặng lẽ suy luận những chi tiết của trận chiến ban ngày.

Còn Hạ Chí thì đã đi ngủ rồi.

...!
Cuộc sống như vậy kéo dài đúng năm ngày.

Trong năm ngày này, ngoài việc ăn cơm, Lâm Diệp còn đấu với Hạ Chí, sau đó nhờ vào dùng thuốc để chữa trị vết thương, hắn lặng lẽ suy diễn chi tiết trận đấu, cứ như vậy cuộc sống cứ lặp đi lặp lại nhưng lại vô cùng phong phú.

Trong năm ngày qua, Lâm Diệp đã làm quen với việc nắm bắt kỹ năng phát lực của cơ thể, có thể thành thạo thay đổi sức mạnh của các bộ phận gân cốt, khớp xương và cơ trên cơ thể.

Hơn nữa, thể phách của hắn cũng đã có một sự thay đổi rất rõ rệt, riêng vẻ bên ngoài thì thân hình của Lâm Diệp vẫn lộ ra vẻ gầy gò và thon dài, nhưng dưới vẻ ngoài gầy gò ấy, từng tấc bắp thịt và màng da như đã được rèn luyện qua, cứng như đá và dẻo như dây thép, từng tấc xương đều được đánh bóng nhiều lần như ngọc thạch, như thể nó được tạo thành từ thép đúc leng keng.

Ngay cả khí huyết toàn thân cũng mạnh hơn trước.

Không nghi ngờ gì nữa, năm ngày liên tục thất bại dường như khiến cho họ thấy nản lòng, nhưng lợi ích mang lại rất rõ ràng để thể phách Lâm Diệp được rèn luyện và hoàn thiện hơn nữa.

Đây chắc chắn là điều khiến Lâm Diệp thấy phấn khích.

Chỉ là trong năm ngày này, máu thịt của thú dữ, Linh cốc cùng các loại linh tài được cất giữ trong nhà của hắn đã tiêu hao đến mức kinh ngạc.

Việc phục hồi vết thương mỗi ngày không chỉ tiêu tốn rất nhiều vật tư, mà ngay cả sức ăn của Lâm Diệp và Hạ Chí cũng tăng lên.

Sức ăn của Hạ Chí so với Lâm Diệp thì chỉ có nhiều hơn mà thôi.

Với tốc độ này, chỉ trong vòng nửa tháng, máu thịt của thú dữ trong nhà hắn sẽ bị ăn hết sạch.

Còn về phần Linh cốc, có lẽ không trụ qua nổi một tháng.

Điều này đã khiến cho Lâm Diệp không thể không bắt đầu nghĩ đến chuyện làm thế nào để bổ sung đầy đủ vật tư.

Cũng may, người dân thôn Phi Vân đã bắt đầu khai quật mỏ đồng Phi Vân Hỏa dưới sự dẫn dắt của Tiêu Thiên Nhậm trong những ngày này.


Hiện giờ đã thu hoạch được hàng trăm cân quặng, nếu loại bỏ những tạp chất của những quặng này, có thể còn lại khoảng năm mươi cân đồng Phi Vân Hỏa.

Nếu bán thứ này đi thì có thể đổi lấy được một khối tài sản khổng lồ.

Lâm Diệp định đợi một thời gian nữa xuất phát đi một chuyến đến bộ lạc Thanh Dương, ngoài dự định bán đồng Phi Vân Hỏa ra thì trên người hắn còn có rất nhiều vật phẩm không dùng đến, chúng đều có giá trị rất lớn nên chắc có thể trao đổi rất nhiều vật tư.

Cũng chính là vào sáng sớm thứ năm, khi Lâm Diệp thức dậy thì bất ngờ nhận ra không thấy bóng dáng Hạ Chí đâu, trong phòng chỉ để lại một tờ giấy.

Bên trên có một dòng chữ viết nghiêng: “Ta sẽ quay lại sớm.”
Lâm Diệp cũng thấy yên tâm, nhưng khi nhìn thấy chữ viết của Hạ Chí thì hắn chỉ muốn bật cười, nó giống như con giun đất đang bò lổm ngổm và xấu đến mức suýt chút nữa không nhận ra.

Những chữ này đều là do Lâm Diệp dạy mấy hôm nay, tuy Hạ Chí có thể giao tiếp với hắn rất trôi chảy nhưng vẫn chưa biết chữ.

Vì lo nghĩ cho tương lai của Hạ Chí nên Lâm Diệp cũng bắt đầu dạy cô bé biết chữ và viết chữ.

Nếu Hạ Chí đã nói sẽ trở về nhanh thì Lâm Diệp cũng không lo gì nữa, hắn bắt đầu chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp.

Khi Lâm Diệp đặt bữa sáng nóng hổi lên bàn thì cánh cổng sân mở ra và ầm một tiếng, một con thú hung tợn trông như một con bê con, trên người phủ đầy lông bờm như bị rực cháy chạy vào trong sân khiến cho mặt đất rung lên.

Đây là loài heo hung dữ với lông bờm rực cháy.

Lúc này, nó bị trói bởi dây mây dày và chắc, miệng nó cũng bị nhét đầy bùn, nó chỉ có thể nằm trên đất mà rên rỉ gầm gừ, đôi mắt nó đỏ rực đầy tức giận và thù địch.

Cùng lúc đó, Hạ Chí với dáng người thanh mảnh nhỏ nhắn bước vào, cô bé rửa tay rồi ngồi trước bàn bắt đầu ăn cơm.

Lâm Diệp sững sờ nhìn mọi thứ, rồi chỉ về phía con heo hung dữ lông bờm rực cháy kia: “Ngươi ra ngoài chỉ để bắt con súc sinh này ư?”
Hạ Chí gật đầu, nghiêm túc nói: “Đợi huynh ăn xong rồi chiến đấu với con heo kia, chỉ có huyết chiến mới có thể giúp huynh biết cơ thể mạnh đến mức nào.”
Vẻ mặt Lâm Diệp có chút phức tạp: “Nếu ta thất bại thì có phải sẽ chứng tỏ ta không bằng một con heo?”
Hạ Chí suy nghĩ rồi tự cho là đúng, nói: “Đúng vậy!”
Lâm Diệp thấy đắng lòng, lúc trước chỉ là nói mà thôi, giờ lại thật sự bắt được một con heo hung dữ lông bờm cháy rực về đây, điều này rõ ràng là muốn hắn khó xử.

“Yên tâm! Ta chắc chắn sẽ không bị hạ gục trong tay một con heo.”
Lâm Diệp trừng mắt dữ tợn nhìn Hạ Chí rồi ngồi trước bàn, ăn một miệng cơm với bộ dạng đằng đằng sát khí..

Bình Luận (0)
Comment