Thiên Kim Danh Y

Chương 113

Sắc mặt Lý Ngọc Đường chợt biến, quay phắt sang nhìn Tô Liên Y, nàng vẫn điềm nhiên nhấp trà, vẻ mặt ung dung.

Không xong rồi! Trà này… không thể uống được!.

Lý phủ, Mẫu Đơn viện

Lý Ngọc Đường vừa ngẩng đầu liền thấy Tô Liên Y đang thong thả nhấp ngụm trà, trong lòng lập tức kêu lên một tiếng “Không xong rồi!”. Nếu hắn không ngửi nhầm… thì trong trà này có chứa một loại dược cực mạnh, Hợp Hoan Tán!

Lập tức hắn quay đầu nhìn mẫu thân, mẫu thân Đào thị. Bà ta vẫn đang mỉm cười dịu dàng, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên tia nhìn vừa mờ ám vừa độc địa, chứa đầy mưu mô và quyết tuyệt.

Lúc này Lý Ngọc Đường mới chợt bừng tỉnh: Chẳng trách từ đầu hắn đã cảm thấy có gì đó bất thường, rõ ràng là mẫu thân hạ lệnh ép hắn lập tức quay về, vậy mà sau lại nói hắn “tình cờ ghé qua”. Khi ấy hắn đã thấy lạ, nhưng vì gặp được Tô Liên Y khiến tâm tình tốt lên, nên đành tạm gác lại nghi ngờ.

Thì ra, đây mới là âm mưu thực sự của mẫu thân! Đáng giận!

Ngay lập tức, Lý Ngọc Đường bước nhanh đến trước mặt Tô Liên Y, cố đè nén sự sợ hãi và phẫn nộ trong lòng, bình tĩnh nói: “Tô cô nương, lần trước còn một khoản rượu thuốc Tô gia mà ta chưa thanh toán với ngươi. Nay ngươi đã mang mỹ phẩm tới đây, gặp đúng lúc, chi bằng để ta trả dứt khoản ấy luôn hôm nay.”

Tô Liên Y hơi ngẩn người, trong lòng nghi hoặc: “Rượu thuốc Tô gia? Sao ta không nhớ gì cả?”

Khi ngẩng đầu nhìn sang Lý Ngọc Đường, Tô Liên Y chợt phát hiện vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm trọng, trong đôi mắt dài hẹp ánh lên sự gấp gáp không thể che giấu. Một người thông minh như nàng cũng nhất thời hồ đồ: "Khoản nợ? Nợ gì cơ chứ?"

Lý phu nhân và Lưu ma ma đứng bên cạnh cũng chưa hiểu rõ tình hình, chỉ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Lý phu nhân lập tức lo lắng, sợ rằng nếu để hai người họ rời đi ngay bây giờ, đến khi dược phát tác mà họ không ở cùng nhau, chẳng phải sẽ tiện nghi cho người khác sao?

Bà ta vội nói: “Ngọc Đường à, ngươi thật là, làm ăn buôn bán đến hồ đồ luôn rồi! Hôm nay Liên Y đến là để thăm ta, sao lại lôi chuyện bạc tiền ra nói?”

Lý Ngọc Đường không lùi bước, nghiêm nghị đáp: “Mẫu thân không biết đấy thôi. Trước kia ta và Tô cô nương đã sớm bàn bạc rõ ràng, phải thanh toán đúng hạn. Huống chi hiện tại mỹ phẩm Thần Tiên Phương sắp ra mắt, chắc chắn cần đến bạc xoay sở. Khoản này, nên sớm dứt điểm mới phải.”

Nếu lúc đầu, vì chuyện xảy ra quá bất ngờ mà Tô Liên Y chưa kịp phản ứng, thì giờ phút này nàng đã hiểu rõ ẩn ý của Lý Ngọc Đường. Chắc chắn bên trong còn có ẩn tình nào đó mà hắn không thể nói thẳng ra… và hắn đang cố gắng cứu nàng khỏi một tình huống bất thường.

Nàng đứng dậy, mỉm cười nhã nhặn: “Đúng vậy, hôm nay Liên Y đã quấy rầy phu nhân khá lâu, chắc hẳn phu nhân cũng đã mệt rồi. Bên xưởng mỹ phẩm vẫn còn nhiều việc dang dở, ta và Lý công tử bàn xong chuyện bạc thì xin cáo từ trước.”

Tô Liên Y hoàn toàn không ngờ, tách trà ấy lại có vấn đề. Nàng chỉ cho rằng Lý Ngọc Đường đang tìm cớ để giúp nàng nhanh chóng rời khỏi Lý phủ.

Lý phu nhân sao có thể để họ đi dễ dàng như thế? Bà ta đích thân bước đến, nắm chặt lấy tay Tô Liên Y, giọng điệu đầy dịu dàng nhưng không cho khước từ: “Có chuyện gì mà phải gấp đến mức phải làm ngay lúc này? Hai đứa đều đến rồi, ta rất vui, Mẫu Đơn viện này cũng lâu rồi chưa từng náo nhiệt như vậy.”

Rồi quay đầu nói với Lưu ma ma: “Dọn ít rượu và thức ăn ra, để hai đứa nhỏ cùng ta uống vài chén.”

“Vâng, thưa phu nhân.” Lưu ma ma vội vàng đáp, rồi bước nhanh sang một bên, dặn dò tiểu nha hoàn đi chuẩn bị đồ ăn dưới bếp.

Tô Liên Y bị Lý phu nhân nắm chặt tay, ngẩng mắt nhìn về phía Lý Ngọc Đường, dùng ánh mắt để hỏi rõ: “Chuyện gì đang xảy ra thế? Thực sự là sao đây?”

Lý Ngọc Đường nóng ruột, bước lên trước, giật mạnh tay Tô Liên Y ra khỏi tay mẫu thân, nghiêm giọng nói: “Mẫu thân, xin thứ lỗi. Hôm nay khoản nợ ấy phải thanh toán cho xong! Đợi sau này ta sẽ tự mình tổ chức yến tiệc mời mẫu thân, để mẫu thân được vui vẻ thật sự, nhưng hôm nay thì không thể.”

Nói xong, hắn nghiêng người, hạ giọng sát bên tai Tô Liên Y thì thầm: “Chạy ra ngoài đi!”

Lý phu nhân liếc mắt ra hiệu cho Lưu ma ma, bà ta lập tức hô lớn gọi gia nhân, chuẩn bị đóng cửa lại ngăn không cho hai người rời đi.

Lý Ngọc Đường nắm lấy tay Tô Liên Y, trong khoảnh khắc đã kéo nàng lao thẳng về phía cửa lớn. Đúng lúc cánh cửa sắp khép lại, hắn tung một cước mạnh mẽ đạp văng cửa, khiến bọn tiểu đồng bên ngoài hoảng sợ lùi lại.

“Gan các ngươi cũng lớn thật đấy.” Giọng hắn lạnh như băng, ánh mắt sắc bén như dao, sát khí tỏa ra khiến cả đám người hầu run rẩy tại chỗ, không dám bước tới. 

“Chưa nếm qua thủ đoạn của ta phải không?”

Tô Liên Y bị dọa đến sững người, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến Lý Ngọc Đường phải phản ứng kịch liệt đến vậy!?

“Ngọc Đường, ngươi phản rồi đấy à? Không nghe lời mẹ nữa sao!?” Lý phu nhân giận dữ đập mạnh tay xuống bàn.

Lý Ngọc Đường nắm chặt tay Tô Liên Y, hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn mẫu thân:

“Mẫu thân, làm người thì phải chừa đường lui cho mình. Đừng tự dồn mình vào ngõ cụt.” Nói rồi, hắn liền kéo Tô Liên Y lao thẳng ra ngoài.

“Chặn hai đứa nó lại! Phản rồi, thật là phản rồi! Ta không tin hôm nay không giữ được hai con súc sinh này lại!” Lý phu nhân hoàn toàn mất hết phong thái quý phái, gào thét như phát cuồng.

Tô Liên Y trong lòng cũng chấn động dữ dội, chuyện này tuyệt đối không đơn giản! Lúc này, nàng không dám hỏi nhiều nữa, Lý Ngọc Đường bảo sao, nàng liền làm vậy.

Khi hai người vừa chạy khỏi đại sảnh, sắp sửa thoát khỏi Mẫu Đơn viện thì một đám gia đinh tay cầm gậy gộc đã chắn ngang trước mặt.

Lưu ma ma lưỡng lự trong giây lát, một bên là phu nhân, một bên là thiếu gia, cuối cùng cắn răng ra lệnh: “Theo lệnh phu nhân, bắt hai người đó lại!”

Lý Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng: “Bắt? Còn phải xem các ngươi có bản lĩnh đó không!”

Đám gia đinh là người của Lý phu nhân, nhận lệnh liền ào lên. Lý Ngọc Đường một tay che chắn cho Tô Liên Y, tay còn lại bắt đầu giao đấu, nhanh nhẹn, mạnh mẽ, xuất chiêu không nương tay.

Tô Liên Y thấy tình thế không ổn, đây không phải thế giới võ hiệp, dù người có giỏi đến đâu, cũng khó mà đấu lại bảy tám tên lực lưỡng. Nàng lập tức hất tay Lý Ngọc Đường ra, xoay người tung một cú đá vào một tên gia đinh không đề phòng, đoạt lấy gậy trong tay hắn.

“Lý công tử, chúng ta xông ra ngoài nhé?” Nàng hỏi, giọng có chút hưng phấn.

Lý Ngọc Đường sững lại trong một khắc, không ngờ một Tô Liên Y nhìn ngoài có vẻ yếu đuối đoan trang, lúc động thủ lại mạnh mẽ như vậy. Không nhịn được, hắn bật cười: “Được! Hôm nay chúng ta mở đường máu mà ra!” Cảm giác được chiến đấu kề vai sát cánh thế này… đúng là không tệ!

Thế là hai người thật sự lao vào đánh nhau với đám gia đinh!

Lý Ngọc Đường thân thủ xuất chúng, một mình đấu bốn người không hề rơi vào thế yếu. Còn Tô Liên Y cũng không phải dễ chơi, cầm gậy lên liền vung tay dứt khoát, tạm thời cầm chân được ba người.

Hai người không dây dưa, chỉ đánh ngã rồi lập tức bỏ chạy.

“Lối này!” Lý Ngọc Đường hô lớn, dẫn đường.

Tô Liên Y nhanh chóng bám sát phía sau, may mắn nàng cao ráo, chân dài, tốc độ không hề thua kém nam nhân.

Lưu ma ma hốt hoảng chạy theo phía sau, vừa thở hổn hển vừa hét toáng lên: “Người đâu! Phu nhân có lệnh, mau chặn hai người họ lại!”

Nhưng đám gia đinh đứng gần đó lại lộ rõ vẻ bối rối, người đang chạy ở phía trước chính là Nhị thiếu gia Lý Ngọc Đường và quý khách của Lý phủ, Tô Liên Y cô nương.

Lệnh của Lưu ma ma là… chặn ai cơ? Chẳng lẽ là đang đuổi theo người khác mà hai vị kia cũng đang truy bắt? Nhưng nhìn kỹ về phía trước thì ngoài hai người đó, nào thấy bóng ai?

Dù nghi ngờ trong lòng, đám gia nhân cũng không dám chần chừ, vội vã rảo bước đuổi theo hướng Lý Ngọc Đường và Tô Liên Y đang chạy, hướng về góc đông bắc của phủ.

“Lý công tử, đây là… đường ra cổng chính sao?” Tô Liên Y vừa chạy vừa thở hổn hển, sắc mặt đã đỏ bừng. Nàng đã từng vài lần tới Lý phủ, sao lại thấy con đường này có gì đó không đúng?

Lý Ngọc Đường quay đầu lại, thấy nàng tụt lại sau một chút liền giảm tốc chờ, trầm giọng giải thích: “Không phải. Cổng chính có nhiều gia đinh canh gác, nếu họ nhận được lệnh thì kiểu gì cũng bị chặn. Lối này là đi về viện phía sau, người ít, dễ thoát.”

Tô Liên Y khẽ kêu khổ: “Vậy… vậy chúng ta thoát ra kiểu gì đây?”

Vừa dứt lời, phía trước liền xuất hiện một bức tường cao. Bức tường ấy cao gần một trượng, tính theo hiện đại thì cũng phải hơn hai mét!

Lý Ngọc Đường vẫn không dừng bước, vừa chạy vừa nắm lấy tay nàng, nghiêm giọng nói: “Lát nữa ta sẽ đỡ ngươi lên tường. Nhất định phải cẩn thận, đây là con đường duy nhất! Nếu để họ bắt được… hậu quả ngươi không tưởng nổi đâu!”

Tô Liên Y nghe vậy, trong lòng cũng bắt đầu dâng lên cảm giác nguy hiểm thật sự. Không kịp hỏi thêm gì nữa, nàng siết chặt tay Lý Ngọc Đường, cùng hắn hướng thẳng về bức tường cao kia mà lao tới!

Thấy sắc mặt Lý Ngọc Đường nghiêm trọng, ánh mắt đầy lo lắng, tuy trong lòng Tô Liên Y mù mờ không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng vẫn gật đầu dứt khoát: “Được, ta nghe theo ngươi.”

Vừa mới định hỏi xem Lý Ngọc Đường định làm gì, thì hắn đột nhiên sải tay dài, vòng tay ôm lấy eo nàng.

Tô Liên Y còn chưa kịp đỏ mặt thẹn thùng, đã cảm thấy cả người mình bị một sức mạnh khủng khiếp nhấc bổng rồi phóng lên không trung!

“A——!” Nàng kinh hãi thét lên, trong lòng thầm gào lên: Người này nhìn ngoài thì thư sinh yếu đuối, sao lại có sức mạnh dọa người thế này!?

Lý Ngọc Đường đã dốc toàn lực để ném Tô Liên Y lên tường. Trong lòng hắn cũng thót tim không thôi, nếu sai sót chút nào, cho dù tránh khỏi tai mắt của mẫu thân thì cũng có thể khiến nàng ngã gãy tay chân. Nghe tiếng hét thất thanh vang lên, hắn thậm chí không dám mở mắt ra nhìn.

Cũng may Tô Liên Y có thân thủ không tệ, sau khoảnh khắc kinh hoàng ban đầu, nàng lập tức bình tĩnh lại trong không trung, mắt nhìn thẳng, tay vươn ra ôm lấy thành tường.

Nhưng dù là có ôm được, thì lực va chạm cũng không nhỏ chút nào. Nàng đập cả cánh tay lẫn phần ngực vào thành tường đau điếng, xương cốt như muốn nứt ra.

Không kịp kêu đau, Tô Liên Y nghiến răng chịu đựng, hai tay dùng lực, hai chân bám vào, cố gắng đạp lên vách rồi trèo ngồi vững trên đỉnh tường. Sau đó liền quay đầu lại, vươn tay ra: “Nhảy lên đi, nắm lấy tay ta!”

Lý Ngọc Đường khựng lại một nhịp. Hắn vốn nghĩ nàng thể nào cũng sẽ bị đập rơi xuống, hoặc cùng lắm thì ngã ra ngoài, không ngờ nàng phản ứng linh hoạt đến vậy, không chỉ trèo lên nhanh chóng mà còn chủ động quay đầu tiếp ứng mình!

Trong lòng Lý Ngọc Đường vô cùng phấn khích. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm giác như mình đã tìm được một “đồng đội chân chính”.

Lùi lại vài bước lấy đà, hắn phóng mạnh về phía trước, tung người nhảy lên, vươn tay nắm chặt lấy tay Tô Liên Y.

Tô Liên Y không dám lơ là chút nào, hai chân kẹp chặt thành tường, tay còn lại bấu chặt vào cột đá bên cạnh, nghiến răng kéo mạnh, giúp hắn trèo lên được cùng mình.

Ngay lúc ấy, đám gia đinh cũng đã đuổi đến!

Chạy sau cùng là Lưu ma ma, miệng thở không ra hơi, cả người run lẩy bẩy, nhưng vẫn ráng sức hét lên khàn đặc cổ họng: “Chặn… chặn chúng lại… phu… phu nhân… có lệnh…”

Nhìn thấy cả hai người đã ngồi vững trên tường, ánh mắt bà ta đầy tuyệt vọng…

Đám gia đinh lúc này cuối cùng cũng hiểu ra, mục tiêu họ cần bắt chính là ai. Thế là ào ào lao đến định kéo hai người xuống.

“Nhảy.” Chỉ nghe thấy một tiếng ra lệnh ngắn gọn nhưng dứt khoát của Lý Ngọc Đường, ngay sau đó Tô Liên Y đã bị hắn kéo mạnh một cái, cả người theo đà rơi thẳng từ bức tường cao hơn hai trượng xuống đất.

“A…” Hai chân vừa chạm đất, cả người Tô Liên Y bị chấn động đến tê rần, chân tay đau như dần, suýt thì bật khóc thành tiếng. Chẳng lẽ gãy xương rồi!?

Nhưng Lý Ngọc Đường chẳng cho nàng thời gian mà kêu ca, cũng chẳng quan tâm nàng có đau hay không, vẫn nắm chặt tay nàng, kéo thẳng đi tiếp, cắm đầu mà chạy!

Phía sau, đám gia đinh loay hoay mãi mới leo lên được tường, nhưng đâu thể nhanh nhẹn như hai người kia. Chờ đến khi từng tên một lục tục trèo được xuống đất bên kia, thì nào còn bóng dáng hai kẻ “đào tẩu”?

Lý Ngọc Đường sớm đã kéo Tô Liên Y rẽ vài vòng trong mấy con hẻm nhỏ, xuyên qua con phố náo nhiệt người qua kẻ lại, rồi cuối cùng vọt thẳng vào một hiệu thuốc ven đường.

“Nhị thiếu gia…” Lão chưởng quầy còn chưa kịp nói hết câu, thì Lý Ngọc Đường đã kéo Tô Liên Y như bay thẳng vào hậu viện.

Người qua đường lẫn khách trong tiệm đều sững sờ không khép được miệng.

Hôm nay là đang nằm mơ sao? Chắc chắn là nằm mơ rồi!

Nhị thiếu gia Lý gia, người nổi danh chững chạc điềm đạm và tiểu thư Tô gia, một người nổi tiếng đoan trang thanh nhã… hôm nay lại dắt tay nhau chạy rầm rầm ngoài phố, bất chấp cả hình tượng, chuyện này… là chuyện gì!?

Vào đến hậu viện, Lý Ngọc Đường lập tức đóng sập cửa lại, lúc này mới buông tay Tô Liên Y, vịn bàn thở hồng hộc: “Cuối cùng… cũng… an toàn rồi.”

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hôm nay chạy trốn kiểu này, thực sự… rất sảng khoái!

Tô Liên Y “phịch” một cái ngồi phệt xuống ghế, vừa th* d*c vừa trách nhẹ: “Tại… sao phải… chạy kiểu đó…?”

Nàng mệt bở hơi tai, mà lạ là cả người nóng hầm hập, mồ hôi tuôn như suối, đầm đìa đến khó chịu, lỗ chân lông như thể đều đang tranh nhau để thoát hơi, khiến toàn thân bức bối vô cùng.

Lý Ngọc Đường hít sâu vài lần, rồi dần lấy lại nhịp thở. Dù sao cũng là người có rèn luyện, thể lực rất khá, chẳng mấy chốc đã bình tĩnh trở lại.

“Nếu không chạy nhanh, mà để bọn họ bắt được, hậu quả không thể tưởng tượng nổi đâu.”

Ánh mắt hắn lúc này đã trầm xuống, lộ rõ vẻ nghiêm trọng, hoàn toàn không còn vẻ thoải mái như ban nãy nữa.

Tô Liên Y hoang mang, vì câu "hậu quả không thể tưởng tượng" này, Lý Ngọc Đường đã nói đến hai lần, rốt cuộc không tưởng tượng nổi là thế nào?

“Rốt cuộc… là chuyện gì?” Nàng vừa cố lấy lại hơi thở, vừa truy hỏi.

Lý Ngọc Đường chỉ biết cười khổ, chẳng biết nên giải thích từ đâu: “Lúc nãy ở chỗ mẫu thân ta, ngươi uống chén trà đó… có thấy hương vị đặc biệt lạ không? Hương thơm có phần ngọt ngào quá mức, khác hẳn mọi loại trà khác?”

Tô Liên Y nghĩ lại, gật đầu: “Đúng thế, ta còn nghĩ đó là loại trà gì mà thơm vậy, định bụng về sẽ tìm mua cho bằng được…” Nhưng chẳng hiểu sao, người nàng hiện tại lại mẫn cảm lạ thường, đầu óc cũng phấn khích đến khó hiểu… chẳng lẽ là do mới chạy một trận?

Lý Ngọc Đường thở dài một hơi: “Đó căn bản không phải là trà gì cả…  mà là… Hợp Hoan Tán.”

“Hợp… Hoan… Tán!?” Tô Liên Y biến sắc. Một nơi như Lý phủ, không phải kỹ viện, cũng chẳng phải sào huyệt hắc bang, sao có thể cho khách uống loại thứ này!?

“Mẫu thân ngươi cho ta uống thuốc đó làm gì!?” Nàng lập tức cảnh giác, cả người căng thẳng.

Lý Ngọc Đường cười khổ, ánh mắt phức tạp: “Không phải chỉ cho ngươi, mà là cho cả hai chúng ta.”

“Tô Liên Y, ngươi thông minh như vậy, lời ta nói đến đây chắc ngươi cũng hiểu rồi chứ?”

Tô Liên Y đưa tay ôm ngực, trái tim đập loạn lên từng hồi, làm sao nàng không hiểu?

Cho hai người họ cùng uống Hợp Hoan Tán, không ngoài mục đích là muốn họ phát sinh quan hệ nam nữ hoặc là “gạo nấu thành cơm”, hoặc là bị “bắt gian tại giường”.

Mà với quan hệ hiện tại của hai người, khả năng lớn nhất… chính là muốn ép hôn!

Tại sao Lý phu nhân lại làm như vậy? Chẳng lẽ là để trả thù con trai, mượn nàng để khiến Lý Ngọc Đường mất mặt? Hay là… thật sự muốn tác hợp cho hai người, cưỡng chế đẩy họ thành phu thê?

Dù là lý do nào, hậu quả đều không thể tưởng tượng nổi!

Tô Liên Y càng nghĩ càng sợ, toàn thân nóng bừng, cảm giác nhạy cảm dâng trào, đầu óc quay cuồng, rất muốn… rất muốn…

“Lý công tử, giờ phải làm sao? Có khi nào… nếu vài canh giờ nữa không… không làm chuyện đó, thì ta sẽ thất khiếu chảy máu mà chết không!?” Tuy thứ thuốc này có vẻ phi khoa học, nhưng xuyên không đã xảy ra thì cái gì cũng có thể có. Bao nhiêu truyện, bao nhiêu phim, chẳng phải đều viết như vậy sao?

Nghe vậy, Lý Ngọc Đường khựng lại, rồi bất chợt bật cười ha hả, tiếng cười sảng khoái vang khắp phòng: “Ha ha ha ——”

Tô Liên Y đỏ bừng mặt, cau mày nhìn hắn, vừa ngượng vừa giận: “Đừng cười! Đây là chuyện nghiêm túc! Nói cho ta biết đi, trả lời nghiêm túc vào!” Vẻ trầm tĩnh ngày thường hoàn toàn biến mất, giờ nàng chỉ còn lại đầy mặt oán trách và lo lắng.

Lý Ngọc Đường cố gắng lắm mới nén được tiếng cười. Gương mặt vốn vốn anh tuấn thanh nhã, thoát tục như không nhiễm bụi trần, giờ đây vì vừa chạy vội vừa cười lớn mà đỏ ửng hai gò má. Đôi môi mỏng cũng trở nên đỏ tươi như tô son, phối với đôi mắt phượng hẹp dài và khuôn mặt trái xoan, đến cả danh sĩ như Diệp Từ cũng khó sánh bằng vẻ yêu mị quyến rũ ấy.

Hắn khoát tay, thở ra một hơi, nói: “Hợp Hoan Tán này tuy là loại thuốc cực mạnh, nhưng cũng không khoa trương như ngươi nghĩ. Ngươi vừa nói đó… thuốc gì mà vài canh giờ không ‘làm chuyện đó’ là thất khiếu chảy máu. Đó nào phải xuân dược, chẳng khác nào hạc đỉnh hồng rồi!”*

(*Hạc đỉnh hồng: một loại kịch độc cổ đại trong truyền thuyết, uống vào là chết.)

Tô Liên Y đỏ mặt, có phần xấu hổ. Mấy cái cốt truyện “hại não” trong tiểu thuyết và phim ảnh hiện đại thật sự quá mê tín rồi!

“Vậy… vậy thuốc này… không cần giải sao?” Nàng ngập ngừng hỏi, giọng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.

Lý Ngọc Đường lắc đầu: “Tuy không trí mạng, nhưng khi phát tác thì ý thức sẽ trở nên mơ hồ, thân thể tự động phản ứng, chỉ muốn… làm những chuyện thân mật kia. Nếu không khống chế được, rất dễ xảy ra chuyện.”

Tô Liên Y khẽ gật đầu. Nàng lập tức hiểu, nguyên lý thuốc này hẳn cũng không khác gì mấy loại chất k*ch th*ch ở hiện đại, đều là tác động lên hệ thần kinh trung ương để khơi gợi phản ứng bản năng. Chỉ là cách chế biến và gọi tên khác nhau mà thôi.

“Vậy ta phải làm sao?”

Giờ thì nàng chẳng dám đoán mò gì nữa, sợ lại bị hắn cười đến đau bụng. Những tình tiết não tàn trong tiểu thuyết xuyên không đúng là chẳng thể tin được.

Lý Ngọc Đường thu lại nét cười, gương mặt trở nên nghiêm túc vài phần. Hắn gật đầu, giọng ôn hòa nhưng đầy dứt khoát: “Yên tâm, ta sẽ bảo chưởng quầy chuẩn bị giải dược. Ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi một lát, chờ ta quay lại.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi, cẩn thận khép cửa lại, không quên liếc nhìn nàng thêm một cái, ánh mắt mang theo sự trấn an lẫn cảnh giác.

Tô Liên Y lúc này mới thở phào một hơi thật dài, trong lòng khẽ nói: "May quá… may mà thế giới này vẫn còn chút đáng tin."

Đầu óc nàng mơ hồ, choáng váng như đang bồng bềnh giữa đám mây mù. Không chỉ là đầu, mà từ bàn chân cho tới từng sợi lông tơ trên cơ thể, tất cả đều nhẹ tênh một cách kỳ lạ. Có lẽ là do dược tính phát tác, khiến tâm trạng nàng đột nhiên trở nên rất… tốt. Vui vẻ đến lạ thường, dù trong lòng vẫn có chút… trống rỗng khó diễn tả.

May thay, bản thân Tô Liên Y từ trước đến nay vẫn luôn là người lý trí. Lúc này nàng vẫn đang cố hết sức để kiểm soát mình, không đến nỗi hành xử mất kiểm soát hay quá thất thố.

Không khí trong phòng như ngưng đọng một tầng hơi nóng. Cảm giác như đang có lửa âm ỉ cháy trong không trung, như tàn than hồng rực, mỗi lần hít thở vào, toàn thân như muốn bốc khói.

Đang giữa mùa hè, trong phòng lại không có cửa sổ, cửa thì đóng kín mít, khí nóng tích tụ đến nghẹt thở.

Dưới tác động của thuốc, tuần hoàn máu trong người nàng tăng vọt, khiến mồ hôi túa ra như vỡ đê. Y phục đã sớm ướt đẫm, dính sát lấy da thịt, nhưng nàng lại không thể và cũng không dám cởi bỏ lớp vải đó. Cảm giác này… đúng là một dạng tra tấn.

Không biết bao lâu trôi qua, cánh cửa mới khẽ mở ra, là Lý Ngọc Đường trở lại.

Tô Liên Y cố hít sâu một hơi, gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh, không để bản thân thất thố. Nhưng dược lực đã ảnh hưởng đến thần trí, nàng cảm thấy như đang trong một cơn mộng mị. Hình ảnh Lý Ngọc Đường trước mắt trở nên mờ ảo, vừa như thật lại vừa như ảo ảnh, tiếng hắn nói cũng vang lên chập chờn như có tiếng vọng từ nơi xa.

“Tô cô nương, đây là thang thuốc thanh nhiệt giải độc, có thể tạm thời áp chế Hợp Hoan Tán. Uống đi.”

Lý Ngọc Đường nói, rồi chậm rãi bước vào, nhưng khi ánh mắt hắn rơi lên người nàng, thân hình khẽ chấn động một cái, rõ ràng là bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.

Trước mắt Lý Ngọc Đường lúc này, đâu còn là một Tô Liên Y lạnh lùng, thông minh hay đôi khi thân thiện như thường ngày? Người con gái trước mặt hắn, tóc như tảo mềm xõa xuống vai, gương mặt hồng như hoa đào tháng ba, đôi mắt mơ màng mê hoặc, môi đỏ căng mọng như phủ một lớp sương mịn khẽ hé mở, lộ ra hàng răng trắng như ngọc ẩn hiện.

Đôi môi ấy, chẳng phải như đang mời gọi người đến thưởng thức? Ánh mắt ấy, chẳng phải đang khát khao một cái v**t v*, một sự nâng niu?

Vóc dáng nàng vốn đã nổi tiếng xinh đẹp trong thành: Cao dong dỏng, eo nhỏ, chân dài, lưng thẳng… Nhưng lúc này, làn áo mỏng sũng mồ hôi ướt dính sát vào da thịt, phác họa trọn vẹn từng đường cong mềm mại, khiến từng cử động cũng như mang theo ma lực mê hồn.

Lý Ngọc Đường ngẩn người trong chốc lát. Đến khi ý thức được bản thân đang thất lễ, hắn vội vàng lấy lại bình tĩnh, lúng túng đưa chén thuốc ra, cổ họng khô khốc.

Tô Liên Y lờ mờ nhìn thấy có ai đó đưa chén gì đó cho nàng. Lý trí yếu ớt trong nàng thì thầm rằng: Đó là thuốc giải. Nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời. Không phải nàng chủ động điều khiển tay mình, mà là theo kinh nghiệm bản năng, đôi tay như có phản xạ, cố đưa lên đón lấy chén thuốc.

Nhưng hai tay nàng đã gần như mất hết cảm giác, chỉ vừa chạm vào thành bát, lập tức run rẩy, không cách nào giữ vững.

Lý Ngọc Đường nhận ra điều đó, trong lòng càng thêm xấu hổ, khẽ nghiêng đầu, nói: “Tô cô nương, trong dược phòng này không có phụ nữ, nếu như ngươi tin ta… để ta đút thuốc cho ngươi được không? Ta, Lý Ngọc Đường, xin thề trước trời đất, tuyệt đối không nhân cơ hội làm điều bất kính.”

Tô Liên Y còn có thể làm gì khác? Giờ nàng chỉ còn lại chút tàn lý trí, khẽ nhúc nhích cổ, dù bản thân cũng không chắc đầu mình có thật sự gật hay không, nhưng hình như… hình như là đã đồng ý.

Lý Ngọc Đường chậm rãi bước đến gần nàng. Từng bước tiến tới, hương thơm từ cơ thể nàng lặng lẽ lan ra trong không khí, hoà quyện với luồng nhiệt tỏa ra từ người nàng, như một làn khói mê hồn. Hắn không khỏi khựng lại trong giây lát.

Một mùi thơm thanh khiết, nhưng lại ẩn ẩn quyến rũ, như đang mời gọi hắn đến gần hơn, sát hơn nữa…

Hắn xưa nay vốn không ưa nữ sắc, xưa nay chưa từng có nữ nhân nào có thể khiến hắn liếc mắt nhìn thêm lấy một lần. Thế mà hôm nay, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Tô Liên Y lại khiến hắn hai lần thất thố.

Lý Ngọc Đường âm thầm tự trách chính mình, cố gắng dồn hết lý trí vào trong đầu óc, đè nén cảm xúc hỗn loạn.

“Tô tiểu thư, đắc tội rồi.” Dứt lời, tay trái hắn nâng nhẹ sau gáy nàng, tay phải cầm bát thuốc, chậm rãi đưa về phía môi nàng.

Thực ra mà nói, Tô Liên Y lúc này, trừ phần ý thức mơ hồ còn lưu lại trong não bộ, thì toàn thân đã hoàn toàn không còn cảm giác, chỉ còn một thứ… đó là trống rỗng! Một sự trống rỗng ghê gớm đến tận cùng!

Bình Luận (0)
Comment