Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 101


"Lời này có ý gì?"

Lộ Tranh trầm giọng nói: "Đại sư có biết tại sao nhà họ Hướng lại cố ý tráo đổi hai đứa trẻ không?"

Liễu Nhân đại sư trước nay vẫn nghĩ rằng nhà họ Hướng chỉ không muốn rèn giũa con gái ruột, muốn để cô bé hưởng lợi ích. Nhưng khi bị Lộ Tranh nhắc nhở, ông cũng không khỏi cau mày: "Tại sao?"

"Bọn họ không chỉ muốn mượn vận, mà còn muốn đoạt vận!"

"Cái gì?!" Lời của Lộ Tranh như một tiếng sấm giữa trời quang, đánh thẳng vào tâm thần của Liễu Nhân đại sư, khiến ông gần như hồn xiêu phách lạc.

Nếu nói mượn vận là cấm thuật, thì đoạt vận chính là tà thuật. Một khi thuật này thành công, người bị đoạt vận ắt sẽ lụn bại, chớt không toàn thây. Loại tà thuật tổn hại thiên đạo này, ngay cả trong giới tu hành, cũng bị xem là đáng tiêu diệt.

Bởi vì, càng là người tu hành, càng hiểu rõ sự khủng khiếp của tà thuật này.

Trước đó, khi nhìn thấy khí vận của Hướng Tình, Liễu Nhân đại sư nghĩ rằng mặc dù chưa hoàn chỉnh, nhưng vẫn còn vững chắc, nên cho rằng khí vận đang dần trở lại với cô, đúng như những gì Khổ Chân đại sư đã dự tính.

Ông cảm thấy có lỗi với Hướng Tình, nhưng ít nhất chuyện này cũng đang quay về đúng quỹ đạo.

Vì vậy, nếu Hướng Tình không chủ động tìm đến, ông cũng sẽ không chủ động gặp cô, để mọi chuyện trôi qua như vậy.

Nhưng giờ nghe ý của Lộ Tranh, chuyện này không đơn giản như vậy.

Nếu nhà họ Hướng thật sự có ý định đoạt vận, thì… Trường Ninh Tự chẳng phải đã trở thành đồng phạm hay sao?!

Phải biết rằng, tà thuật này có yêu cầu rất cao, đầu tiên phải tìm ra một người có khí vận dày đặc, đáng để bị đoạt lấy, sau đó phải gắn kết khí vận của người đó với người thụ hưởng. Chỉ riêng hai bước này thôi, đã đủ loại bỏ hầu hết những kẻ muốn thử.

Bởi vì, càng là người có khí vận mạnh, bản thân họ càng có cơ chế bảo vệ, người thi thuật sẽ bị phản phệ cực kỳ nghiêm trọng.

Thế nhưng, Khổ Chân đại sư vì muốn trấn áp hung sát, đã mượn khí vận cá chép của một đứa trẻ khác, vô tình hoàn thành giúp bọn họ bước khó nhất trong quá trình đoạt vận.

Nói cách khác, ông ấy vì muốn cứu người, không những đã hy sinh chính mình, mà còn suýt chút nữa đã hại chết Hướng Tình.

Làm sao Liễu Nhân đại sư có thể chấp nhận chuyện này?

Bao năm qua, ông vẫn luôn canh cánh trong lòng về cái chết của Khổ Chân đại sư, nhưng ông cũng biết đó là vì cứu người. Vì vậy, bao nhiêu năm nay, Liễu Nhân đại sư vẫn luôn tích cực trừ tà hóa sát, một mình gánh vác hơn một nửa nhiệm vụ của Trường Ninh Tự. Dù trong lòng vẫn không thể nguôi ngoai, nhưng ông vẫn luôn cố gắng, coi như tiếp tục thực hiện con đường của sư phụ mình.

Nhưng bây giờ, hoá ra hành động cứu người của sư phụ ông lại vô tình giúp kẻ ác đạt được mục đích…?

Làm sao ông có thể không chấn động vì lời nói của Lộ Tranh?

Không chỉ vậy, sau khi xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc, Liễu Nhân đại sư còn đột nhiên nghĩ đến một chuyện còn đáng sợ hơn: tà thuật đoạt vận có yêu cầu rất cao, số người biết quy trình thực hiện chính xác cực kỳ hiếm, mà trùng hợp là Liễu Nhân đại sư lại biết có một người như vậy.

Biểu cảm thay đổi liên tục của ông, đều bị Hướng Tình và Lộ Tranh âm thầm quan sát.

"Lộ Tranh vừa định lên tiếng, nhưng vai anh bỗng bị Hướng Tình ấn xuống.

Anh hơi nghiêng đầu, liền thấy ánh mắt Hướng Tình sắc bén hẳn lên, nheo lại như đang quan sát vị đại sư trước mặt, rồi cất giọng thăm dò: "Đại sư, chẳng lẽ người cũng biết thuật đoạt vận?"

Lời này vừa thốt ra, Liễu Nhân đại sư theo bản năng muốn phản bác, nhưng khi vừa mở miệng, lại không nói nổi một chữ.

Nhìn thấy phản ứng này, hàng lông mày đang nhíu chặt của Lộ Tranh khẽ giãn ra một chút. Anh hiểu ý của Hướng Tình: những lời này, nếu được thốt ra từ chính miệng nạn nhân, hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nhưng anh cũng có thể đổ thêm dầu vào lửa.

Lộ Tranh nhìn Liễu Nhân đại sư, giọng điệu bình thản nhưng lại như một thanh kiếm sắc bén đ/âm thẳng vào tim: "Người xuất gia không nói dối. Nếu đại sư biết điều gì, xin hãy thẳng thắn nói ra."

Liễu Nhân đại sư thở dài một hơi, khẽ nhắm mắt lại, giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ lẫn day dứt: "Thôi vậy, đều là nghiệp chướng, cuối cùng cũng phải trả."

Ông trầm mặc một lúc, dường như đang sắp xếp lại suy nghĩ, cũng có vẻ như đang hồi tưởng lại điều gì đó. Mãi lâu sau, ông mới chậm rãi mở miệng: "Các vị đã biết về mượn vận và đoạt vận, hẳn cũng hiểu rằng đây là những thuật pháp vô cùng khó thực hiện, cái giá phải trả cũng rất lớn. Chính vì vậy, chúng mới bị liệt vào hàng cấm thuật, số người biết đến cực kỳ ít."

Bình Luận (0)
Comment