Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 119


Thường Minh không nói gì. Cô lại nói: "Nếu đến sáng vẫn đau, hoặc lần sau lại tái phát, em sẽ đi bệnh viện kiểm tra, được không?"

Cuối cùng anh cũng thỏa hiệp, khẽ nắm tay cô, nói: "Vậy em ngồi đây, anh đi đun nước."

Hướng Hồng Ngư lúc này mới buông tay, nhìn theo bóng anh đi vào bếp.

Nhà vốn có hệ thống nước nóng, nhưng lại không tìm thấy túi chườm, nên Thường Minh đành dùng chai thủy tinh đựng nước nóng, bọc nhiều lớp khăn lông, kiểm tra nhiệt độ không quá nóng rồi mới cầm quay lại. Anh ngồi xuống bên cạnh Hướng Hồng Ngư, hai tay ôm chai nước, áp lên trán cô, hỏi: "Thế này được không?"

"Được." Cô cảm thấy vật này cứng ngắc, liền đưa tay sờ thử, hỏi: "Anh đựng nước bằng gì vậy?"

"Chai thủy tinh." Thường Minh đáp.

Hướng Hồng Ngư bật cười, "Sao anh lại nghĩ ra cách này?"

Con người này luôn như vậy, vụng về nhưng chân thành. Chính vì Thường Minh là một người như vậy, Hướng Hồng Ngư mới coi trọng anh đến thế.

Nhưng mà...

Hai chữ đó lướt qua trong đầu, nụ cười trên mặt cô cũng dần nhạt đi.

Bởi vì cô không phải là cô gái thiện lương, trong sáng như Thường Minh vẫn nghĩ. Cho nên, cô phải bỏ ra rất nhiều công sức để duy trì hình ảnh này, bất kể cái giá phải trả là gì.

Nếu trên thế giới này có một người có thể ngăn cản cô làm điều mình muốn, thì đó chỉ có thể là Thường Minh. Nhưng vào thời khắc quan trọng nhất, khi cô vô thức tìm kiếm sự ủng hộ của anh, Thường Minh đã không xuất hiện, nên cô chỉ có thể tự mình đưa ra quyết định.

Bây giờ, mọi thứ đã chuẩn bị xong, cô đã không còn đường lui nữa.

Hướng Hồng Ngư nhắm mắt lại. Có lẽ là do đêm quá yên tĩnh, có lẽ vì cơn đau đầu làm phiền, hoặc cũng có thể là vì bàn tay Thường Minh quá ấm áp. Dù lý do là gì, sự bất an trong lòng cô từ trước đến giờ, vào khoảnh khắc này, lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết...

Cô hiếm khi rơi vào trạng thái yếu đuối không thể thoát ra được như thế này, cấp bách muốn làm gì đó để xác nhận rằng mình vẫn đang kiểm soát mọi thứ.

Vì vậy, khi chiếc khăn dần nguội lạnh, Thường Minh chuẩn bị đứng dậy đi thay nước nóng, Hướng Hồng Ngư đột nhiên nắm lấy cổ tay anh.

Cô ngồi dậy từ ghế sô pha, đôi mắt sáng rực kinh người, vươn cánh tay ra, vòng từ sau ôm lấy eo anh, khẽ nói: "Đừng đi."

Thường Minh không giải thích, cũng không đẩy cô ra, chỉ giữ nguyên tư thế đứng yên như vậy.

Cho đến khi ngón tay của Hướng Hồng Ngư bắt đầu m*n tr*n đường nét cơ bắp ở eo và bụng anh, vừa như trêu chọc, lại vừa như vô tình, Thường Minh mới hít sâu một hơi, nắm chặt tay cô, khẽ nói: "Đừng nghịch."

Anh trông có vẻ rất mệt mỏi, cuối cùng không còn đứng vững như một bức tượng như trước giờ nữa, lùi một bước rồi ngồi xuống lại. Hướng Hồng Ngư buộc phải buông anh ra, nhưng khi anh vừa ngồi xuống, cô lại lập tức quấn lấy, tựa nghiêng vào người anh, hai tay ôm lấy cổ anh.

Họ rất gần nhau, hơi thở hòa vào nhau, nửa thân trên kề sát, Thường Minh có thể cảm nhận được sự mềm mại cùng đường cong của cô qua lớp vải mỏng.

Gương mặt anh lập tức đỏ bừng, hơi nóng lan từ má xuống cổ, rồi tiếp tục lan ra khắp cơ thể.

Nhưng chính ngọn lửa vô hình này cũng khiến Thường Minh nhận thức được rằng mình đang đứng bên bờ vực rất nguy hiểm. Cảm giác như đứng trên vách đá và nhìn xuống vực sâu khiến anh hơi chóng mặt, cũng làm anh nhận ra rằng Hướng Hồng Ngư cũng đang ở trong hoàn cảnh tương tự, thậm chí có thể còn nguy hiểm hơn anh.

Cô không nói gì, nhưng Thường Minh có thể đọc được lời cầu xin không lời từ từng hành động của cô.

... Em cần anh.

Thường Minh chưa bao giờ có thể từ chối cô. Điều duy nhất anh có thể làm là siết chặt lấy cô, không để cô rơi xuống.

Vậy nên khi nụ hôn của Hướng Hồng Ngư rơi xuống, anh nhắm mắt lại.

...

Hướng Tình đột ngột mở mắt.

Tim cô đập nhanh liên hồi, nằm trên giường một lúc mới lấy lại tinh thần từ cảm giác kinh hoàng ấy.

Có vẻ như cô vừa gặp ác mộng, nhưng khi tâm trạng đã bình ổn lại, cô cố gắng nhớ xem mình đã mơ thấy gì thì lại chẳng thể nhớ nổi, ngay cả chút hoảng loạn còn sót lại cũng như những hạt cát vô hình bị cơn gió sớm mai thổi tan.

Hướng Tình không kìm được mà ngáp một cái.

Từ khi bắt đầu luyện tập phép quán tưởng, mỗi sáng thức dậy cô đều cảm thấy tinh thần sảng khoái, không thể nằm lì trên giường được nữa, vô thức dần quen với việc dậy sớm, cũng bỏ được thói quen lười biếng. Nhưng hôm nay không hiểu sao, cảm giác ngủ dậy còn mệt hơn cả lúc chưa ngủ.

Thời tiết cũng không tốt, âm u nặng nề.

Bình Luận (0)
Comment