Cả cửa hàng chỉ có khoảng mười mấy món. Nghe thì có vẻ không ít, nhưng phải biết rằng nơi này có bốn bức tường và hai kệ trưng bày, đủ chỗ để đặt hàng trăm món đồ.
Ngay cả một cửa hàng chuyên kinh doanh loại này còn hiếm hoi như vậy, thì khỏi nói đến những nơi khác.
Hiếm khi được tận mắt thấy nhiều pháp khí đến thế, Hướng Tình mang tâm thế học hỏi, cẩn thận xem xét từng món một.
Cuối cùng, cô dừng lại trước một kệ hàng, tỉ mỉ quan sát một tấm… không, chính xác là nửa tấm thẻ tre. Nó có kích thước gần bằng điện thoại của cô, nhưng hẹp và dài hơn một chút, một đầu còn có độ cong, trông hơi giống một cái kê cổ tay, nhưng chỉ còn một nửa.
Vật này trông hết sức bình thường, lại còn bị gãy mất một phần, thuộc dạng mà ngay cả người thu mua phế liệu cũng không thèm lấy. Thế nhưng, đây lại là món đồ duy nhất trong cửa hàng có khí vận màu xanh.
Tiểu Dao thấy Hướng Tình nhìn chăm chú vào tấm thẻ tre này, không nhịn được đánh giá: "Cái này trông không đáng giá chút nào nhỉ…"
"Đây là hốt bản mà quan viên thời cổ đại dùng khi lên triều." Khúc Linh lập tức giới thiệu. "Cái này đã được kiểm tra bằng phương pháp cacbon 14, xác nhận là đồ cổ từ thời Tống. Dù bị mất một phần, nhưng vẫn rất có linh tính. Người theo con đường học thuật mua về đặt trong thư phòng là hợp nhất."
"Thứ này chắc bán chạy lắm nhỉ?" Hướng Tình thắc mắc.
Hốt bản cũng là một biểu tượng quyền lực, dù không được ưa chuộng như quan ấn, nhưng chắc hẳn vẫn có nhiều người muốn mua. Sao lại để tồn kho thế này?
"Khụ…" Khúc Linh ho nhẹ một tiếng, hạ giọng nói: "Có lẽ là… giá hơi cao."
"Bao nhiêu?" Tiểu Dao tò mò hỏi.
Khúc Linh giơ một bàn tay lên.
"Năm vạn?"
Khúc Linh lắc đầu.
"Năm mươi vạn?"
Khúc Linh tiếp tục lắc đầu.
Tiểu Dao không khỏi hít một hơi lạnh. Một mảnh tre như thế này mà lại có giá năm trăm vạn? Không bán được cũng là chuyện bình thường thôi!
Dù biết đây là một món pháp khí, nhưng Hướng Tình cũng có chung suy nghĩ với Tiểu Dao.
Những người có thể bỏ ra năm trăm vạn để mua pháp khí chắc chắn sẽ ưu tiên chọn những vật phẩm chiêu tài, cầu phúc, cải vận. Còn những người thực sự có thể sử dụng món đồ này, ví dụ như quan chức hay giáo sư, thì mức giá này lại quá khả năng chi trả của họ.
Nhưng vì đây là một món pháp khí có khí vận màu xanh, nên cửa hàng chắc chắn cũng sẽ không chịu giảm giá.
Thế nên, nó cứ nằm mãi ở đây mà không ai mua.
Đang nghĩ vậy, thì Khúc Linh thở dài: "Không còn cách nào khác, món này không chỉ có chất lượng cao, có linh tính, mà còn là loại tự nhiên hình thành, nên lại càng hiếm có. Hạ giá là không thể, chỉ đành để đó chờ người có duyên thôi."
"Tự nhiên hình thành?" Hướng Tình đột nhiên bắt được điểm quan trọng.
"Đúng vậy." Khúc Linh gật đầu như điều hiển nhiên, tiện tay chỉ vào hai món pháp khí khác phát ra ánh sáng trắng bên cạnh. "Hai món này là do trưởng bối trong sư môn tôi khai quang gia trì, giá rẻ hơn nhiều."
Lúc này, Hướng Tình mới nhận ra điều mà mình đã bỏ qua trước đó: Cô chỉ nghĩ đến chuyện "nhặt được báu vật", mà quên mất rằng hầu hết pháp khí thực ra là do con người chế tạo.
Cái gọi là khai quang thực chất là quá trình gán khí vận vào một vật thể bình thường, khiến nó có những năng lực đặc biệt. Cả Phật giáo và Đạo giáo đều có phương pháp riêng để tạo ra pháp khí và bán cho tín đồ. Trước đây, Thường Minh cũng từng mua một bảo tháp đã khai quang từ Trường Ninh Tự để sửa lại đại trận của nhà họ Hướng.
Tất nhiên, dù là nhân tạo, nhưng tiêu chuẩn cũng rất cao. Thông thường, chỉ có những cao nhân tiền bối trong các đại môn phái mới có thể làm được.
Hơn nữa, sau khi chế tạo xong, các môn phái thường sẽ giữ lại một phần để sử dụng nội bộ, số lượng được tung ra thị trường lại càng ít hơn.
Dù vậy, so với những món pháp khí tự nhiên, chắc chắn số lượng đồ nhân tạo vẫn nhiều hơn rất nhiều.
Cái gọi là "pháp khí tự nhiên" không có nghĩa là hoàn toàn chưa qua chế tác, thứ đó nên gọi là "linh vật", mà trong thời đại này, chưa ai từng thấy linh vật thật sự. Ở đây, pháp khí tự nhiên chỉ những vật thể được nuôi dưỡng trong thời gian dài và môi trường đặc biệt, từ đó trở thành pháp khí.
Quá trình chế tạo pháp khí nhân tạo thực ra là mô phỏng lại cơ chế nuôi dưỡng này, chỉ là tốc độ nhanh hơn hàng trăm lần.
Người ta vẫn nói "của hiếm là của quý", ngay cả rau hữu cơ còn đắt hơn rau thường mấy lần, huống hồ là pháp khí tự nhiên so với pháp khí nhân tạo.
Vậy nên, ý tưởng đi dạo chợ đồ cổ để "nhặt được báu vật" thực sự quá ngây thơ.