Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 16

 
"Ý là…" Hướng Tình giải thích, "Dùng lời than phiền để thể hiện sự vượt trội của bản thân, ví dụ như than rằng biệt thự nhà tôi quá lớn, quét dọn rất mệt, thực chất là đang khoe khoang về việc sống trong biệt thự."

Lộ Tranh im lặng.

Hướng Tình cho rằng vị đại thiếu gia này không có hứng thú với những đề tài như vậy nên cô cũng không tiếp tục. Nhưng rồi cô nói thêm: "Mà phải công nhận, kiểu nhẹ nhàng xử lý vấn đề này, đúng là rất ngầu đấy."

Khoe khoang cũng cần có tư cách. Cô không biết những người khác trong giới huyền thuật xử lý sát khí thế nào, nhưng chắc chắn không phải ai cũng có thể dễ dàng như Lộ Tranh.

Nếu nói có điểm gì đáng tiếc, thì đó là cô không thể thấy bất kỳ thứ gì, tất cả diễn ra giống như một màn trình diễn vô hình. Điều đó làm giảm bớt rất nhiều cảm giác hồi hộp và kỳ diệu.

Vừa nghĩ đến đây, trong đầu cô bỗng lóe lên một ý tưởng. Cô nhìn Lộ Tranh với ánh mắt sáng rực, hơi căng thẳng thăm dò: "Lộ tiên sinh, tôi có thể học những thứ này không?"

Dường như Lộ Tranh không bất ngờ, anh gật đầu đáp: "Có thể."

Thấy cô có vẻ nghi ngờ, anh nói tiếp: "Dù là phương pháp tu luyện nào, bản chất cuối cùng cũng là vận dụng ‘khí’. Mà thứ dễ tiếp cận và sử dụng nhất chính là khí trong cơ thể. Cô có khí vận đặc biệt, học những thứ này sẽ đạt hiệu quả cao hơn bình thường."

Đợi đến khi Hướng Tình lấy lại được khí vận của mình, muốn giúp anh giải quyết vấn đề trên thân thể, cũng không thể thiếu những kỹ thuật này. Dù có thể giao cho người khác hỗ trợ, nhưng không gì bằng việc cô tự ra tay.

Hiện tại, cô đã chủ động muốn học, Lộ Tranh đương nhiên sẽ không từ chối.

"Vậy tôi phải làm gì?" Hướng Tình hào hứng hỏi.

Lộ Tranh đáp: "Nếu cô không ngại, tôi có thể giới thiệu cho cô vài vị cao nhân."

"Ơ, anh không thể tự dạy tôi sao?" Hướng Tình ngạc nhiên.

Lộ Tranh hơi ngẩn ra, hàng mi dài khẽ rủ xuống, che đi cảm xúc trong mắt, giọng anh trầm thấp: "Phương pháp của tôi… cô không học được."

Lộ Tranh dường như lại vô thức khoe khoang theo kiểu than phiền kia nữa rồi.

Dựa theo kinh nghiệm đọc vô số tiểu thuyết mạng của Hướng Tình, tu hành vốn là việc phụ thuộc rất nhiều vào thiên phú. Là đại phản diện trong câu chuyện này, Lộ Tranh đương nhiên cũng có thiên phú xuất chúng, những pháp thuật anh ta học được, người khác không học nổi, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Thế nhưng, khi nhìn anh, Hướng Tình lại cảm thấy có lẽ đây không phải là một chuyện đáng mừng đối với Lộ Tranh.

Cũng đúng thôi, dù sao thì phản diện cũng vẫn là phản diện, trong truyện này còn có nam chính và nữ chính mà. Huống hồ, theo xu hướng hiện tại, phản diện "hot" thường thuộc kiểu mỹ cường thảm—vừa đẹp, vừa mạnh mẽ, vừa bi thảm. Thường thì sức mạnh siêu phàm của họ đều phải đánh đổi bằng điều gì đó.

Hướng Tình cảm thấy có vẻ mình đã lỡ lời, đang băn khoăn không biết nên nói gì để chữa cháy, thì đột nhiên điện thoại reo lên. Cô lấy ra xem, thì ra là cuộc gọi của Văn Sa Sa. Hướng Tình ra hiệu với Lộ Tranh rồi bấm nghe máy.

Thì ra Văn Sa Sa thấy cô biến mất quá lâu, ra nhà vệ sinh tìm cũng không thấy, nên mới gọi điện hỏi vị trí.

Hướng Tình qua loa đáp vài câu rồi cúp máy, ngẩng đầu nhìn Lộ Tranh, thuận miệng nói: "Chuyện đó cứ từ từ, dù sao cũng phải đợi giải quyết xong chuyện bên này, lấy lại khí vận rồi tính tiếp, đúng không?"

Lộ Tranh gật đầu.

Hướng Tình lắc lắc điện thoại, "Vậy tôi đi trước đây?"

Giờ chiếc dây chuyền bị động tay động chân đã được xử lý, cô cũng không cần lo lắng về các thủ đoạn tiếp theo của đối phương nữa. Trước mắt cứ về xem thử bọn họ định giở trò gì.

Lộ Tranh nhìn cô, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ ở lại đây một lúc, có chuyện gì thì cứ liên lạc."

Hướng Tình bật cười, "Được, cảm ơn anh."

Cô xoay người định đi, nhưng lại bị Lộ Tranh gọi lại.

"Cái này cho cô." Lộ Tranh lấy từ ngăn bên của xe lăn một chiếc hộp dài, đưa cho cô.

Hướng Tình hơi ngỡ ngàng, có chút do dự không biết có nên nhận hay không, "Gì đây?"

"Quà bù cho sinh nhật tối qua." Lộ Tranh nhẹ giọng nói, "Chúc mừng sinh nhật, Hướng tiểu thư."

Món quà này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hướng Tình. Cô suy nghĩ một chút, rồi vẫn đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn."

Có lẽ với Lộ Tranh, đây chỉ là một phần của phép lịch sự xã giao, bởi vì biết những người khác đều tặng quà nên anh cũng chuẩn bị một phần. Nhưng đối với Hướng Tình, vào thời điểm này, nhận được một món quà xuất phát từ lòng tốt đơn thuần, đã là một điều vô cùng đáng quý.

Mở hộp ra, bên trong cũng là một sợi dây chuyền tinh xảo. Nụ cười trên mặt Hướng Tình càng thêm rạng rỡ.
 

Bình Luận (0)
Comment