Nhìn chằm chằm vào búp bê cầu nắng đang đặt trong pháp trận, Hướng Tình trầm tư một lúc lâu, rồi bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng có phần kỳ lạ.
Cô thu nhỏ khí vận cá chép vàng của mình lại chỉ còn bằng lòng bàn tay, hóa hư thành thực, sau đó… một hơi nuốt trọn búp bê cầu nắng đang đặt ở tâm trận, để nó thay thế vào vị trí đó.
Trận pháp chớp lóe một cái, dường như sắp sụp đổ vì mất đi vật trấn trận, nhưng rất nhanh sau đó, quang mang nhạt nhòa lại ổn định trở lại.
Hướng Tình có thể cảm nhận được, búp bê cầu nắng đang được "tiêu hóa" bên trong bụng cá chép vàng, liên tục được khí vận truyền vào. Nhưng lúc này, quá trình đó không cần cô trực tiếp điều khiển nữa, chỉ cần đơn giản kiểm soát cá chép là đủ, giúp cô giảm bớt áp lực đi một nửa.
Thử nghiệm một lúc, Hướng Tình phát hiện mình thậm chí có thể để cá chép ở lại trong pháp trận, còn bản thân thì đi làm chuyện khác: ăn cơm, lên lớp, làm bài tập,...miễn là không cách nó quá ba mét.
Thế là trong hai ngày tiếp theo, cô hoàn toàn nhốt mình trong phòng, đến cả cơm cũng nhờ người mang vào.
Lý do cô đưa ra là muốn tập trung học hành. Lý do này nghe có vẻ không hợp lý lắm, nhưng vì cô vốn là người tự giác trong học tập, nên từ Lộ Tranh cho đến các nhân viên trong nhà đều không nghi ngờ, thậm chí còn lo cô căng thẳng quá mức, trong nhà ai nói chuyện cũng cố hạ giọng xuống thấp nhất có thể.
Còn chuyện cô không đến Trường Ninh Tự xử lý sát khí trên người Hướng Hồng Ngư, không ai nhắc đến.
Dù sao thì hiện tại cô ta đang ở trong Trường Ninh Tự, không thể tiếp xúc thêm sát khí mới, mà lượng sát khí cũ cũng đã giảm xuống mức thấp hơn nhiều so với giới hạn nguy hiểm, chậm trễ một hai ngày cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Cứ thế trôi qua hai ngày, đến tận đêm, ngay cả giấc ngủ Hướng Tình cũng không yên. Cuối cùng cũng đến ngày 12 tháng 9, vừa sáng sớm đã bị đồng hồ báo thức đánh thức. Cô rời giường, rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó cẩn thận điều khiển cá chép, đặt búp bê cầu nắng trở lại tâm trận.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Hướng Tình kinh ngạc nhận ra toàn bộ phần gỗ dường như đã được thấm đẫm hoàn toàn khí vận, khi tập trung nhìn kỹ, thậm chí còn thấy nó tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Ban đầu cô nghĩ mình bị ảo giác, vội thu cá chép vàng đang toả ánh sáng rực rỡ lại, rồi nhìn lần nữa. Không sai, cô không hề nhìn lầm.
Cô cố gắng kìm nén sự phấn khích, theo quy trình kết thúc nghi thức, dừng hoạt động của trận pháp, rồi tiến lên, vui vẻ nâng búp bê cầu nắng lên.
Rõ ràng chỉ là một khối gỗ, nhưng lúc này, nó lại phát ra một loại cảm giác ấm mượt như gốm sứ, thậm chí kết cấu cũng có chút biến đổi, mang theo linh tính rõ rệt.
Hướng Tình lấy ra hộp quà đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận đặt búp bê vào trong rồi đóng lại, lúc này mới bước ra khỏi phòng.
Lộ Tranh luôn dậy sớm hơn cô, hôm nay dù đã đặt báo thức dậy sớm hơn bình thường, nhưng thời gian còn lại cũng không nhiều, phải nhanh chóng vào bếp nấu mì.
Lúc này, căn bếp đã khá nhộn nhịp, sự xuất hiện của Hướng Tình khiến mọi người giật nảy mình.
Cảm giác này giống như khi đang bận rộn làm việc, sếp bất ngờ xuất hiện ngay sau lưng, dù có đang làm việc nghiêm túc, cũng không tránh khỏi cảm giác căng thẳng. Mặc dù cô không phải là chủ của họ, nhưng nếu lỡ sơ suất với khách quý của ông chủ, hậu quả có khi còn nghiêm trọng hơn.
"Hướng tiểu thư, bữa sáng sắp xong rồi, cô cần gì sao?" Có người lập tức lên tiếng hỏi.
Hướng Tình nói: "Mọi người cứ làm việc đi, tôi chỉ muốn nấu một bát mì thôi."
Những người phản ứng nhanh đã nhớ ra hôm nay là ngày gì. Dù Lộ Tranh không có thói quen tổ chức sinh nhật, nhưng dữ liệu cá nhân của anh, họ đều ghi nhớ. Hơn nữa, sau khi xuống núi, mỗi năm vào đúng ngày này, đạo trưởng Xung Hoà cũng luôn tự mình nấu mì.
"Vừa hay bột mì hôm nay vẫn còn dư." Một người lấy ra khối bột mì đã nhào sẵn từ tủ lạnh.
Tiếp theo, có người đưa đến rau xanh đã rửa sạch, trứng luộc chín, thậm chí còn có đủ loại nguyên liệu ăn kèm phong phú.
Cuối cùng, công việc thực sự mà Hướng Tình làm chỉ là lấy sợi mì cán sẵn, đều nhau tăm tắp, bỏ vào nồi nước sôi luộc chín, vớt ra, thêm đồ ăn kèm và gia vị.
Hướng Tình: "…" Cái này khác xa so với tưởng tượng của cô về "tự tay nấu ăn" quá!
Cảm giác như việc nấu ăn cũng không quá khó, tay nghề của mình đột nhiên được nâng cao đáng kể, đến mức chỉ cần có tay là làm được.
Ngay cả thời gian cũng trùng khớp hoàn hảo, vừa lúc bát mì được bưng ra, bên ngoài đã vang lên tiếng bánh xe lăn trên sàn. Chuyện này cũng phải cảm ơn Lộ Tranh vì lịch trình sinh hoạt chính xác như đồng hồ.