Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 170


Dù vậy, cô biết rõ rằng không thể nói ra suy nghĩ này trước mặt mọi người.

Cô thầm nghĩ, đợi khi về riêng sẽ hỏi Lộ Tranh. Nhờ vậy mà tâm trạng cô cũng dần bình tĩnh lại.

Nhắc đến Lộ Tranh… Khi quay đầu nhìn, cô thấy anh vẫn đang cầm con búp bê trong tay, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Đây là…" Đồ vật mà Khổ Thích dùng để khống chế Hướng Hồng Ngư sao?

"Phải." Lộ Tranh gật đầu, cất con búp bê vào hộc chứa trên xe lăn. Dù cô chưa nói hết câu, anh cũng hiểu cô muốn hỏi gì.

"Phản ứng của anh nhanh thật đấy." Hướng Tình không khỏi cảm thán.

Quả thật, vào giây phút đó, tất cả mọi người vẫn còn chìm trong sự kinh ngạc vì biến cố vừa xảy ra, không ai phản ứng kịp. Chỉ có Lộ Tranh nắm bắt được khoảnh khắc thoáng qua ấy, lập tức ném con búp bê ra, nếu không, có lẽ hung sát đã trốn thoát.

Dù lúc này nó đang cực kỳ suy yếu, nhưng chỉ cần thoát khỏi Trường Ninh Tự, được nuôi dưỡng bởi sát khí bên ngoài, chẳng bao lâu sau nó sẽ hồi phục và lại trở thành mối họa lớn.

Từ góc độ này mà nói, việc Hướng Tình cảm thấy hung sát bị tiêu trừ quá dễ dàng là có vấn đề… quả thực không sai.

Dù hung sát giờ đây không còn thần trí, nhưng bản năng sinh tồn vẫn còn. Nó thực sự đã giữ lại một luồng sát khí để dự phòng. Không rõ nó định tiếp tục ẩn náu trong cơ thể này, hay chỉ chờ cơ hội trốn thoát.

Nhưng thật không may, nó lại bị kim long ép ra ngoài, sau đó bị búp bê đất nung của Lộ Tranh hấp thu. Dường như nó không ngờ đến điều này, hoàn toàn không kịp phản kháng, mới bị xử lý gọn gàng đến vậy.

Lộ Tranh chỉ cười nhạt: "Chỉ là may mắn thôi."

Nghe vậy, Hướng Tình không nhịn được thầm nghĩ: "Sao mình cứ có cảm giác như anh ấy đã chuẩn bị từ trước rồi?"

Bình thường ai lại mang theo con búp bê đó bên người chứ? Dù hung sát đã bị khống chế, Khổ Thích cũng đã bị bắt, không còn ai tranh đoạt, không cần lo xảy ra sự cố bất ngờ, nhưng vật này vẫn nên được bảo quản cẩn thận hơn chứ?

Lộ Tranh cũng không phủ nhận: "Trong lòng tôi đã có chút nghi ngờ, chỉ nghĩ là chuẩn bị trước cũng không thừa, không ngờ lại thực sự có dịp dùng đến."

Không chỉ Hướng Tình cảm thấy hung sát lần này quá ngoan ngoãn, quá yên tĩnh, ngay cả Lộ Tranh cũng nghi ngờ điều đó. Dù sao, hơn bất kỳ ai trên đời, anh hiểu rõ hung sát đáng sợ đến mức nào, cũng đề phòng mọi khả năng có thể xảy ra.

Anh vốn tưởng rằng sẽ phải tốn chút công sức, nhưng…..quả nhiên, không hổ là cẩm lý khí vận, không để lại bất kỳ kẽ hở nào cho hung sát.

"Thật không ngờ, anh lại suy nghĩ xa đến vậy." Hướng Tình thì thào.

Hiển nhiên, không chỉ đối với sự xảo quyệt của hung sát, mà ngay cả cơ duyên hóa rồng của cô, Lộ Tranh cũng đã suy tính từ trước.

Trước đó, Liễu Nhân Đại sư từng nói, cơ hội hóa rồng của cá chép phải gắn liền với việc trấn áp hung sát. Nếu vậy, khi cô tận dụng sức mình để diệt trừ hung sát đang bám vào Hướng Hồng Ngư, ngăn chặn hậu họa, cô chắc chắn sẽ tích lũy đủ công đức để nắm bắt cơ hội đó.

Chính vì suy đoán này, Lộ Tranh đã để cô tự mình xử lý hung sát.

Từ đầu đến cuối, anh chưa từng ra tay một lần nào, không phải vì lười biếng, cũng không phải vì muốn trốn tránh trách nhiệm, mà chỉ đơn giản là muốn nhường cơ hội này cho cô.

Quyết định ấy, rốt cuộc đã đúng.

Anh không nói ra, nhưng lúc này, làm sao Hướng Tình có thể không hiểu?

Cô nhìn Lộ Tranh, trong lòng đầy suy nghĩ phức tạp.

Phải biết rằng, cơ duyên hiếm có thế này, có lẽ phải vài trăm, thậm chí cả ngàn năm mới xuất hiện một lần. Người bình thường khi biết chuyện, điều đầu tiên nghĩ đến chắc chắn là làm thế nào để hưởng lợi, chia một phần phúc lộc. Dù gì thì cơ duyên này tuy là vì cô mà xuất hiện, nhưng trên đó cũng đâu có ghi rõ tên cô, tất cả chỉ dựa vào bản lĩnh mà giành lấy.

Thế nhưng, Lộ Tranh lại lựa chọn hoàn thành nó cho cô.

Cô chỉ có thể hạ quyết tâm, phải nhanh chóng giải quyết vấn đề trên người anh, để anh không còn chịu khổ vì nó nữa.

Lộ Tranh nhìn ánh mắt Hướng Tình nhìn mình, dường như không cần suy đoán cũng có thể đoán được cô đang nghĩ gì. Thấy cô đã có chút ngấn lệ, anh vội chuyển chủ đề: "Nói đến chuyện này, ngoài ánh sáng vàng công đức khi nãy, có phải còn xuất hiện thêm hai luồng ánh sáng khác không?"

"Đúng vậy." Hướng Tình nói, đồng thời không kìm được mà liếc nhìn Hướng Hồng Ngư, người vẫn đang yên tĩnh dựa vào xe lăn.

Hai luồng ánh sáng trắng, một luồng phát ra từ Hướng Hồng Ngư, còn luồng còn lại…

Hướng Tình nhìn về phía núi sau của Trường Ninh Tự—chẳng lẽ là Khổ Thích?

Bình Luận (0)
Comment