Sau một khoảng thời gian thích nghi, hoặc cũng có thể do tà khí đã giảm đi đáng kể, nên lần này, ảnh hưởng của quá trình thanh tẩy đối với Lộ Tranh đã nhẹ hơn trước rất nhiều. Anh nhắm mắt, tựa người vào xe lăn, hai tay nắm chặt tay vịn, trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở có chút dồn dập, nhưng ngoài ra không có thêm phản ứng nào khác.
Ngay cả tử long khí vận của Lộ Tranh lần này đã bị cây dâu tằm trong thức hải của anh trấn áp, không giãy dụa quá nhiều.
Không biết đã qua bao lâu. Lộ Tranh chỉ cảm thấy linh hồn mình dường như nhẹ bẫng, cơ thể cũng như thể đang lơ lửng giữa không trung. Cảm giác đó giống như vừa gột rửa hết bụi bẩn trên người, giống như vứt bỏ một gánh nặng vô hình, cũng giống như tháo bỏ một chiếc xiềng xích đã trói buộc quá lâu.
Cảm giác này rất thoải mái, dù ý chí của Lộ Tranh kiên cường đến đâu, vào khoảnh khắc hoàn toàn thả lỏng này, anh cũng không kìm được mà muốn chìm sâu vào trạng thái ấy.
Anh đã kiên trì suốt quá lâu. Ban đầu, anh nghĩ mình có thể chịu đựng thêm một chút nữa, nhưng khi thật sự được giải thoát, anh mới nhận ra cơ thể mình đã hoàn toàn kiệt sức.
Anh bỗng chỉ muốn nằm xuống và ngủ một giấc thật ngon.
Nếu không kiềm chế, có lẽ Lộ Tranh sẽ rơi vào giấc ngủ sâu như Hướng Hồng Ngư trước đây. Đương nhiên thời gian anh ngủ có thể không dài đến mức đó, nhưng cũng có thể phải mất hai, ba ngày mới tỉnh lại.
Nhưng anh vẫn giữ lại một tia thanh tỉnh trong thức hải, không để bản thân lún quá sâu vào trạng thái ấy. Ngay lập tức, anh ép mình rút ra khỏi cảm giác thoải mái kia.
Chỉ một hành động đơn giản này thôi, lại còn tiêu hao sức lực hơn cả lúc chống chịu đau đớn khi thanh tẩy tà khí.
Cơ thể Lộ Tranh đột nhiên run lên, anh siết chặt lấy tay vịn xe lăn, cúi người xuống, gập người lại mà th* d*c từng ngụm lớn.
Sau khi thanh tẩy luồng khói đen cuối cùng, cẩn thận kiểm tra ba lần để đảm bảo không còn vấn đề gì nữa, Hướng Tình mới nở một nụ cười nhẹ nhõm. Nhưng ngay lập tức, cô liền bị phản ứng của Lộ Tranh dọa sợ, vội vàng đưa tay đỡ lấy anh, liên tục hỏi: "Anh sao rồi? Có vấn đề gì không?"
Lộ Tranh th* d*c đến mức không nói nên lời, chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu.
Anh thầm nghĩ, nếu Hướng Tình đã phản ứng mạnh như vậy, thì nếu anh đột ngột ngủ thiếp đi ngay bây giờ, có lẽ sẽ khiến cô hoảng loạn mất.
Mặc dù sau đó, cô chắc chắn sẽ nhận ra vấn đề, hiểu rằng anh chỉ bị tiêu hao quá mức và cần nghỉ ngơi, nhưng trước khi hiểu ra, cô nhất định sẽ lo lắng đến mức náo động cả lên.
Mãi một lúc lâu sau, Lộ Tranh mới dần hồi phục khỏi cảm giác rơi tự do từ không trung xuống mặt đất, ngồi thẳng dậy, trả lời câu hỏi của Hướng Tình: "Tôi không sao cả, không có vấn đề gì hết. Không, phải nói là… tôi đang rất tốt, chưa bao giờ cảm thấy tốt như thế này."
Hướng Tình nhìn anh, vẻ mặt vẫn còn hơi hoài nghi.
Lộ Tranh đưa tay đặt xuống chân mình. Hai chân của anh vốn vẫn còn cảm giác, chỉ là do đau đớn quá mức mà không thể đứng lên đi lại được. Nhưng suốt bao năm qua, anh chưa từng từ bỏ hy vọng, đương nhiên cũng chưa từng từ bỏ việc rèn luyện và k*ch th*ch đôi chân này.
Chỉ thoáng chần chừ một chút, Lộ Tranh đã nở nụ cười: "Em không tin sao? Vậy tôi có thể chứng minh cho em xem."
"Chứng minh thế nào?" Hướng Tình theo phản xạ mà hỏi lại.
Lộ Tranh nâng hai tay, chống lên tay vịn của xe lăn, dồn lực vào lòng bàn tay và cánh tay, chậm rãi nâng cơ thể mình lên.
Hướng Tình lập tức mở to mắt, theo bản năng lùi lại một bước, đôi mắt chăm chú nhìn anh không rời, có vẻ còn căng thẳng hơn cả anh. Lộ Tranh thậm chí còn đoán được, có lẽ cô đang nín thở.
Thực ra bản thân anh cũng rất hồi hộp, bởi vì anh không chắc mình có thể làm được hay không.
Anh đã chờ đợi ngày này quá lâu, đã tập dượt cho ngày này rất nhiều lần, nhưng liệu có thực sự thành công hay không, ngay cả bản thân anh cũng không biết chắc.
Nhưng hiện tại, anh đã có một lý do để nhất định phải thành công.
Khi cơ thể được nâng lên quá nửa, đôi chân của Lộ Tranh tách khỏi bệ đỡ của xe lăn, chạm xuống mặt đất.
Rồi, anh từ từ buông tay, chỉ dựa vào sức lực của bản thân, đứng vững trên mặt đất.
Để giữ thăng bằng, Lộ Tranh không đứng thẳng hoàn toàn, cơ thể vẫn hơi khom xuống, tư thế có phần vụng về. Nhưng lúc này cả anh và Hướng Tình đều không để tâm đến những chi tiết nhỏ ấy.
Chỉ đến khi chắc chắn rằng anh có thể tự đứng vững, Hướng Tình mới thở ra một hơi dài.
Chính lúc đó, cô mới nhận ra mình đã nín thở suốt thời gian qua.