Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 188


Thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng thi, vừa bước ra khỏi cổng trường, Hướng Tình đã nhìn thấy Lộ Tranh nổi bật giữa đám đông.

Nhưng lần này, anh ấy cũng đã rút kinh nghiệm từ cô, đeo khẩu trang đen. Hơn nữa, đổi sang một điểm thi khác, bên ngoài cổng trường lại có rất nhiều phụ huynh và người thân đang chờ, nên dù Lộ Tranh vẫn rất nổi bật giữa đám đông, nhưng không còn bị chú ý quá nhiều nữa.

Hướng Tình không kìm được mà mỉm cười, sải bước về phía anh.

Buổi thi chiều cũng diễn ra rất thuận lợi.

Nhưng tối hôm đó, trời đổ mưa lớn, kéo dài đến tận sáng hôm sau không dứt. Cả thế giới đều ướt đẫm trong màn mưa mịt mù, khiến tâm trạng mọi người cũng trùng xuống.

Dù vậy, khi họ rời nhà thì không bị ảnh hưởng gì, xe đón ngay từ tầng hầm nên không hề dính một giọt mưa. Nhưng khi đến cổng trường, vừa xuống xe, họ phát hiện rất nhiều thí sinh và phụ huynh bị mắc kẹt bên ngoài.

Tài xế chạy lại hỏi han, rồi quay về với vẻ lo lắng: "Nghe nói mưa lớn quá, hệ thống thoát nước của trường bị trục trặc, lối vào cổng trường đã ngập hết rồi."

Hai người che ô chen vào đám đông xem xét, mới phát hiện tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Mực nước dâng cao đến mắt cá chân, hoàn toàn không có chỗ để đặt chân khô ráo. Nếu cứ thế lội vào, chắc chắn sẽ ướt giày vớ, ảnh hưởng đến tâm lý làm bài, chưa kể có thể bị cảm lạnh.

Giáo viên và ban lãnh đạo nhà trường cũng đã có mặt nhưng dường như chưa tìm ra giải pháp.

Nhưng phụ huynh và thí sinh vốn linh hoạt. Có người nghĩ ra cách cõng con mình đi qua, như vậy phụ huynh có thể quay về thay quần áo, còn thí sinh thì không bị ảnh hưởng.

Ngay khi có người làm theo, những người khác cũng noi theo.

Lộ Tranh quay đầu nhìn Hướng Tình một cái, rồi thu ô lại, quay lưng về phía cô rồi ngồi xổm xuống.

Hôm nay anh vẫn mặc sơ mi quần tây chỉnh tề, dù đang cúi người ngồi xuống cũng không hề lộ vẻ lếch thếch, mà lại toát lên một vẻ đẹp kiêu hãnh như một bông hoa cao quý cuối cùng cũng cúi mình.

Hướng Tình ngẩn ra, chưa kịp phản ứng ngay.

Lộ Tranh đành quay đầu lại, nhìn cô nói: "Lên đi, đừng làm trễ giờ thi."

Hướng Tình nghĩ, trường học chắc chắn sẽ nhanh chóng xử lý thôi. Dù phải dùng cách thủ công, múc nước ra từng xô một, cũng sẽ không để ảnh hưởng đến kỳ thi.

Nhưng… không hiểu sao, cô không nói ra những lời này.

Cô bước lên hai bước, để ô của mình che được cả hai người, rồi nhẹ nhàng tựa vào lưng Lộ Tranh.

Anh đưa tay đỡ lấy chân cô, rồi lập tức cõng cô lên. Lúc này, Hướng Tình mới chợt nhớ ra một vấn đề: "Chân anh không sao chứ?"

Đã nửa năm trôi qua, chân của Lộ Tranh về cơ bản đã hồi phục. Chỉ cần không vận động quá sức, thì việc đi lại, ngồi hay chạy một đoạn ngắn cũng không có vấn đề gì. Nhưng cô vẫn hơi lo lắng.

"Chỉ mấy bước thôi mà, có gì đâu." Giọng anh mang theo ý cười bất đắc dĩ.

Nói rồi, anh dấn bước vào dòng nước lạnh buốt.

Hướng Tình tựa đầu lên vai anh, nhìn về phía trước. Trước mặt họ là một cặp cha con, người cha cõng con gái, vẫn không ngừng dặn dò cô bé những điều cần lưu ý trong phòng thi. Cô bé nghe mãi sốt ruột, cứ cãi lại từng câu, lời qua tiếng lại rất hài hước, như một màn tấu hài khiến Hướng Tình không nhịn được mà bật cười.

Đoạn đường tuy ngắn, nhưng cũng đủ để cô cảm nhận được chút ấm áp kỳ lạ.

Sau khi đặt cô xuống, Lộ Tranh cũng bị ảnh hưởng, bất giác dặn dò cô vài câu.

Hướng Tình cười khúc khích: "Biết rồi mà, ba Lộ Tranh."

Lộ Tranh bị sặc một cái, mặt lập tức đỏ bừng như lửa đốt. Yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng trầm khàn: "Đừng nói bậy!"

Sau khi tiễn xong người, Lộ Tranh phải về nhà thay đồ.

Đôi tất gần như có thể vắt ra nước, dính chặt vào da, ẩm ướt khó chịu vô cùng. Dù sao cũng còn lâu mới đến giờ kết thúc kỳ thi, Lộ Tranh dứt khoát đi tắm.

Nhưng khi đứng trong phòng tắm, dưới dòng nước nóng xối xuống người, tạo thành một không gian nhỏ bao quanh, anh nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên vang lên câu nói của Hướng Tình: "Ba Lộ Tranh."

Giữa tiếng nước chảy ào ào, Lộ Tranh có thể cảm nhận được nhịp tim và nhiệt độ cơ thể mình đang dần tăng lên.

Đây rõ ràng là một dấu hiệu vô cùng nguy hiểm.

Là một người đàn ông trưởng thành, mong muốn gần gũi người mình yêu mến là điều rất bình thường. Những dao động tâm lý và phản ứng sinh lý đi kèm theo đó cũng vốn dĩ là điều hiển nhiên.

Nhưng cảm giác tội lỗi vì không tôn trọng cô lại quá mãnh liệt, khiến anh không thể chịu đựng nổi.

Làm sao anh có thể mạo phạm cô như vậy?

Lộ Tranh giơ tay đập mạnh vào tường. Cảm giác lạnh lẽo từ gạch men cùng cơn đau do phản lực cuối cùng cũng giúp anh tỉnh táo lại trong chốc lát.

Bình Luận (0)
Comment