Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 192


Không khí như được luân chuyển trở lại, ngay cả ánh nắng ban mai dường như cũng sáng hơn, trong cơ thể Lộ Tranh cũng bắt đầu dâng lên một chút sức lực.

Anh kéo chăn ra, há miệng định trả lời: "Xuống ngay."

Nhưng vừa mở miệng, anh mới phát hiện cổ họng mình khản đặc, giọng nói phát ra không còn mạnh mẽ như anh tưởng, mà yếu ớt như một hơi thở mong manh.

Ít nhất là không thể vọng ra khỏi cánh cửa để đến tai Hướng Tình.

Lộ Tranh đột nhiên hoảng hốt, cố gắng chống người dậy, chuẩn bị bước xuống giường. Nhưng động tác này khiến trước mắt anh tối sầm, mọi thứ xung quanh như đang xoay vòng. Anh phải ngồi yên trên mép giường một lúc, chờ cơn choáng váng qua đi, mới từ từ đứng lên, lê bước đến mở cửa.

Nhìn thấy người đứng trước cửa, Hướng Tình sững sờ.

Tính ra, cô đã quen biết Lộ Tranh hơn một năm. Trong suốt thời gian này, dù hai người thường xuyên chung sống dưới một mái nhà, nhưng Lộ Tranh vốn nghiêm túc, kỷ luật, mỗi lần ra khỏi phòng đều chỉnh tề gọn gàng, nên cô chưa từng thấy dáng vẻ lộn xộn sau khi vừa ngủ dậy của anh.

Nhưng giờ phút này, bộ đồ ngủ trên người anh nhàu nhĩ, tóc tai rối bời, ngay cả gương mặt cũng lộ vẻ mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu, lười biếng tựa vào khung cửa.

Dáng vẻ sa sút này không những không làm ảnh hưởng đến hình ảnh của anh, mà ngược lại, còn khiến anh toát lên một vẻ mong manh mà ngay cả khi ngồi trên xe lăn cũng không có.

Thế nào gọi là "nhìn đã thấy thương", chính là thế này.

Hướng Tình theo bản năng hạ giọng: "Anh sao vậy?"

"Không có gì." Lộ Tranh nói, nhưng giọng khàn khàn, hơi thở yếu ớt.

Nghe thế, Hướng Tình lập tức hiểu ra: "Anh bị ốm à?"

Chỉ với hai chữ đó, cả người Lộ Tranh căng thẳng. Một ý nghĩ mà trước đó anh chưa từng nghĩ đến, bỗng lóe lên trong đầu. Lai lịch của cơn bệnh này, thật sự không nên bị đào sâu.

Bất kể là do anh ngâm chân ướt quá lâu, hay tắm nước lạnh sau khi về nhà, hoặc do buổi tối dạo bộ đến mức toàn thân lạnh buốt,… trong chúng, không có lý do nào có thể nói với Hướng Tình.

May mà cô cũng không hỏi nhiều. Cô quan sát anh với vẻ lo lắng, đưa tay chạm nhẹ vào trán anh, rồi lập tức nhíu mày: "Là cảm rồi sao? Hình như sốt rồi đó, có cần đến bệnh viện không?"

"Không cần." Lộ Tranh nhíu mày.

Cả tuổi thơ anh đã gắn liền với bệnh viện, nơi đã chứng kiến tất cả nỗi đau và mất mát của anh, nên anh có một sự phản kháng tự nhiên đối với nó. Nếu là lúc bình thường, anh có lẽ sẽ che dấu, nhưng không hiểu sao lúc này anh lại muốn tuỳ hứng, chiều chuộng cảm xúc của bản thân một chút.

Hướng Tình do dự một chút rồi cũng không ép buộc, chỉ đẩy nhẹ anh một cái: "Bị bệnh rồi còn đứng đây làm gì? Mau nằm xuống đi, em đi lấy thuốc."

Cô chạy vội xuống lầu, lát sau đã trở lại cùng thuốc hạ sốt, nhiệt kế, và một bát cháo.

Cô đặt khay lên tủ đầu giường, cầm nhiệt kế đo nhiệt độ, hướng về phía Lộ Tranh bấm một cái. Nhìn con số hiển thị, quả nhiên là sốt rồi. Sau đó, cô mới bưng bát cháo đặt vào tay anh: "Nghe nói thuốc này không thể uống khi bụng đói, anh ăn chút cháo trước rồi uống thuốc."

Lộ Tranh ngoan ngoãn nhận lấy bát, dùng thìa húp từng ngụm cháo nhỏ.

Anh cụp mắt xuống, không nhìn Hướng Tình, nhưng trong lòng lại đột nhiên có một sự giác ngộ: Con người vốn dĩ sẽ có lúc ốm đau. Trước đây, dù khổ sở hay khó chịu đến đâu, anh cũng chưa từng cảm thấy mình không chịu nổi. Vậy mà bây giờ, chỉ một cơn cảm nhẹ cũng anh hắn trở nên yếu ớt và dựa dẫm. Có lẽ… chẳng qua là vì bên cạnh đã có người để nương tựa.

Biết rằng có người quan tâm, có người lo lắng, thế nên… mới không cần phải gắng gượng nữa.

Uống hết cháo, uống xong thuốc, Hướng Tình thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Lộ Tranh nằm xuống lần nữa, trong lòng có chút trống trải.

Lòng người vốn tham lam, một khi đã dễ dàng có được điều gì đó, thì sẽ lại khao khát nhiều hơn.

Giống như lúc này, anh biết rất rõ sự quan tâm của Hướng Tình dành cho mình đã đủ nhiều, với tư cách một người bạn thì chẳng có gì để chê trách. Nhưng anh vẫn không cảm thấy thỏa mãn, vẫn không muốn cô rời đi.

Dù anh có thể không để lộ những suy nghĩ này, không để Hướng Tình phát hiện, thì cũng không thể tự lừa dối bản thân, càng không thể làm giảm bớt cảm giác mất mát trong lòng.

Đang mải suy nghĩ, cửa phòng chợt vang lên một tiếng động khẽ.

Lộ Tranh ngẩng đầu lên, thấy Hướng Tình lại bước vào từ cửa, tim anh như bị ai đó nhẹ nhàng chạm vào.

Anh muốn hỏi: "Sao em quay lại rồi?", nhưng cuối cùng chỉ mím môi, không nói gì. Chỉ là khóe môi khẽ cong lên, cùng với ánh mắt sáng rực, đã vô tình tiết lộ tâm trạng vui vẻ lúc này của anh.

Lộ Tranh phải kéo chăn lên cao hơn một chút, che đi biểu cảm trên mặt mình.

Bình Luận (0)
Comment