Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 194


Còn anh, đã gặp được Hướng Tình.

Người ốm luôn có đặc quyền.

Có lẽ Lộ Tranh chưa hoàn toàn nhận thức được điều này, nhưng bản năng đã giúp anh tận dụng triệt để quyền lợi ấy.

Suốt hai ngày liền, anh ở lì trong phòng, cơm do Hướng Tình mang lên, nước do Hướng Tình đưa tận tay, thậm chí còn có thể tùy ý yêu cầu một số dịch vụ không quá đáng lắm.

Nói răng trừ việc không thể gối đầu lên đùi cô mà làm nũng thì sự chăm sóc của Hướng Tình dành cho anh còn chu đáo hơn cả trong ký ức về mẹ cũng không quá.

Nếu như trước đây, anh có bảy phần bệnh thì sẽ chỉ để lộ ba phần, còn lại sẽ âm thầm chịu đựng. Nhưng bây giờ, trên nền tảng của bảy phần bệnh ấy, anh lại "diễn" thêm năm phần nữa, tổng cộng biểu hiện ra ngoài là mười hai phần.

Chỉ là một trận cảm nhẹ, vậy mà thể hiện ra ngoài lại nghiêm trọng chẳng khác nào bệnh nan y.

Đặc biệt là ngày thứ hai, từ sáng sớm, cổ họng Lộ Tranh đã ngứa rát, ho không ngừng cả ngày, thậm chí có thể khiến người ta lo lắng rằng anh sẽ ho đến mức bật cả phổi ra ngoài.

Hướng Tình đành bảo nhà bếp ninh một nồi lớn canh lê, cứ hai tiếng lại bắt anh uống một bát.

Giữa mùa hè nóng nực mà phải uống canh nóng, mỗi lần uống xong anh đều toát mồ hôi như tắm, đã vậy còn không được bật điều hòa, đúng là cực hình.

Nhưng đến tối, tình trạng ho đã cải thiện đáng kể. Anh tắm nước nóng, rồi lên giường ngủ. Đến sáng ngày thứ ba, khi thức dậy, cơn sốt cũng đã lui, không còn nghẹt mũi hay ch** n**c mũi, ngay cả cơn ho cũng đã khỏi, trạng thái của anh có vẻ đã tốt hơn rất nhiều.

Chỉ còn lại chút khàn giọng, nhưng không ảnh hưởng gì đáng kể.

Lộ Tranh ngồi tựa vào đầu giường, cảm thấy có chút trống rỗng.

Sao lại khỏi nhanh như vậy? Không phải người ta nói "bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ" sao?

Xác nhận anh đã khỏi bệnh, Hướng Tình lập tức thu lại sự dịu dàng dành cho người bệnh, lạnh lùng thúc giục: "Đã khỏe rồi thì xuống dưới đi dạo đi chứ? Anh đã hai ngày không ra ngoài rồi."

Lộ Tranh đành phải lấy lại tinh thần, cùng cô ra ngoài.

Hai ngày không bước chân ra vườn, dường như cây cối lại càng xanh tươi hơn. Lộ Tranh nhìn kỹ thêm mấy lần, xác định đây không phải là ảo giác của mình. Đúng là mùa mưa, cũng là thời điểm cây cỏ phát triển mạnh nhất, nhưng ngay cả như vậy, tốc độ sinh trưởng này cũng hơi quá mức rồi.

Nhận ra ánh mắt anh, Hướng Tình cũng chậm bước lại, cúi đầu nhìn về phía những bụi cỏ ven đường.

Kỳ thi đại học kết thúc, mục tiêu ngắn hạn đã hoàn thành, tinh thần cô cũng buông lỏng hơn, bắt đầu để ý đến mọi thứ xung quanh.

Rất nhanh, cô phát hiện ra điểm bất thường. Nhìn khu vườn của nhà mình, rồi lại nhìn sang khu vườn bên cạnh, cô không chắc chắn lắm, bèn hỏi: "Cây cối nhà mình… có phải là phát triển hơi nhanh quá không?"

Nói đâu xa, chỉ riêng giàn hoa bìm bìm leo trên hàng rào gỗ kia đã gần như che khuất toàn bộ hàng rào. Rồi còn cây thường xuân mọc sát bức tường, đã phủ kín cả một mặt tường, sắp leo lên tận mái nhà. Rõ ràng khi cô mới dọn vào đây, nó chỉ cao bằng một nửa bây giờ.

Chưa kể đến những đóa hoa đủ màu sắc trong vườn, chen chúc nở rộ, trông như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua là có thể bung nở.

Hướng Tình nhớ rất rõ, từ đầu xuân đến nay, trong nhà chưa bao giờ thiếu hoa cắt cành. Không cần phải mua bên ngoài, chỉ cần ra vườn cắt vài nhánh là đủ. Nhưng bây giờ nhìn lại, chẳng thể thấy bất kỳ dấu vết nào của việc đã cắt tỉa trước đó.

Lộ Tranh đang định nói thì điện thoại bất chợt vang lên.

Anh đành cầm lấy điện thoại, kiểm tra tin nhắn. Sau khi xử lý xong một văn kiện khẩn cấp từ trợ lý, anh ngẩng đầu lên, thấy Hướng Tình đã đi vào giữa vườn hoa. Cô đang cúi xuống, nhẹ nhàng kéo một cành hoa hồng đang nở rộ, ngửa đầu khẽ ngửi hương thơm.

Ánh nắng buổi sớm vừa ló rạng từ chân trời, phủ lên cô và những bông hoa một lớp ánh sáng vàng óng ánh.

Khung cảnh ấy đẹp đến mức tựa như một bức tranh, thậm chí còn mang theo một vẻ thiêng liêng thanh khiết.

Lộ Tranh vốn không nhạy cảm với những điều này, nhưng vào khoảnh khắc đó, tim anh chợt rung động. Anh vô thức giơ điện thoại lên, ghi lại khoảnh khắc này.

Tiếng chụp ảnh vang lên làm người phía xa giật mình, Hướng Tình hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.

Lộ Tranh có chút bối rối thu điện thoại lại. Anh hiếm khi sử dụng tính năng chụp ảnh, hoàn toàn không ngờ rằng điện thoại lại có âm thanh chụp, khiến hành động lén lút của anh nhanh chóng bị phát hiện.

May mà Hướng Tình không để ý, cô buông cành hoa trong tay xuống, dường như cũng được anh gợi ý, liền lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh. Chụp được một lúc, cô đột nhiên quay sang, đưa Lộ Tranh vào trong khung hình của mình.

Bình Luận (0)
Comment