Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 206

 
Anh viết: "Biển rộng mặc cá lội, trời cao tùy chim bay."

Hướng Tình không nhịn được mỉm cười. Chim, tất nhiên là con chim trước mặt này, còn cá, đương nhiên là chỉ khí vận của cô.

"Lộ Tranh thể hiện vẻ luyến tiếc đến thế, nhưng quà tặng lại mang ý nghĩa như vậy, thật là…

Hướng Tình dựa vào gối,cảm thấy một niềm vui khẽ len lỏi trong lòng. Vì chẳng biết chia sẻ với ai, cô dứt khoát thu nhỏ con Kim Long tượng trưng cho vận khí của mình lại, rồi đặt nó cạnh con chim nhỏ."

Nhìn kỹ một chút, cô mới phát hiện ra, trên mình con chim bông lại có một tầng ánh sáng tím mờ nhạt.

Đó là... ánh sáng của pháp khí!

Con chim bông này thực sự là một pháp khí sao? Hơn nữa, màu tím lại chính là màu của khí vận của Lộ Tranh. Có khi nào đây là pháp khí mà chính tay anh ấy chế tạo không?

Hướng Tình vừa kinh ngạc vừa vui sướng, lập tức ngồi dậy, lật qua lật lại con chim nhỏ để nghiên cứu. Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể nào đoán được công dụng của pháp khí này. Cô đành chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Lộ Tranh: "Món quà rất đẹp, nhưng em không nhìn ra đây là pháp khí gì."

Lộ Tranh trả lời rất nhanh, nhanh đến mức khiến Hướng Tình có một loại ảo giác, như thể Lộ Tranh đang ở ngay trong điện thoại của cô, luôn sẵn sàng đáp lại lời gọi của cô bất cứ lúc nào.

Gần như ngay khi tin nhắn vừa gửi đi, trạng thái bên trên liền hiện lên "đang nhập tin nhắn".

Rất nhanh sau đó, anh nhắn lại: "Nó có thể đổi màu."

Hả? Hướng Tình lập tức cúi đầu nhìn con chim bông trong tay, rồi kinh ngạc phát hiện, ngay trong khoảnh khắc ấy, màu xanh thẫm trầm lắng ban đầu của nó dần dần chuyển thành một sắc hồng nhạt mềm mại, giống như cánh hoa khẽ nở trong ánh nắng xuân rực rỡ tháng Ba.

Cô không kìm được mà mỉm cười, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào đầu con chim nhỏ, cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Trước đây, khi cô tặng cho Lộ Tranh một con búp bê cầu nắng, cô có thể nhận ra rằng anh không mấy đồng tình với việc chế tạo một pháp khí chỉ có giá trị trưng bày, chẳng có tác dụng gì, những thứ như thế căn bản không thể được gọi là pháp khí!

Thế nhưng, khi chuyển nhà, anh vẫn đích thân trèo thang lấy xuống, mang theo bên mình.

Bây giờ, Lộ Tranh thậm chí còn tự mình tạo ra một món đồ tương tự, rồi tặng nó cho cô.

Hướng Tình bỗng có cảm giác như một đứa trẻ tinh nghịch được người lớn dung túng, nuông chiều.

Một kiểu thiên vị rõ ràng, không cần che giấu.

Bộ lông của con chim nhỏ mềm mịn vô cùng, chạm vào có cảm giác rất dễ chịu. Nếu đây là một con chim thật, Hướng Tình hẳn sẽ không dám dùng sức, sợ làm nó đau. Nhưng vì là pháp khí, nên cô chẳng cần lo lắng, thoải mái nhào nặn nó một hồi lâu, mãi sau mới nhớ ra phải hỏi Lộ Tranh: "Màu sắc này thay đổi như thế nào vậy?"

Giống như búp bê cầu nắng được sử dụng pháp theo dõi nhiệt độ và độ ẩm, nên có thể dự báo thời tiết. Mà sự thay đổi màu sắc của con chim này chắc chắn cũng liên quan đến một chỉ số nào đó, nhưng nhất thời Hướng Tình không nghĩ ra được.

Lộ Tranh cúi đầu nhìn màn hình hồi lâu, rồi mới khẽ cử động ngón tay, trả lời hai chữ: "Em đoán xem."

Anh không phải cố tình ra vẻ thần bí, chỉ là chuyện này hơi khó mở lời mà thôi. Thực tế, dù chính anh đã tự tay chế tạo ra pháp khí này, cũng chính anh chọn trận pháp khắc vào nó, nhưng đến tận bây giờ, bản thân Lộ Tranh vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được điều đó.

Anh hiếm khi nào để bản thân làm theo ý muốn một cách tùy hứng như vậy, nên không tránh khỏi có chút thấp thỏm.

Thế nhưng, nếu được làm lại một lần nữa, có cơ hội suy nghĩ kỹ càng hơn, liệu anh có thay đổi quyết định không? Lộ Tranh biết câu trả lời là không, anh sẽ chỉ càng thêm kiên định mà thôi.

Lúc quyết định tặng Hướng Tình món quà này, trong lòng Lộ Tranh vốn mang theo một thái độ bi quan. Anh bằng lòng để Hướng Tình "biển rộng mặc cá lội, trời cao tùy chim bay", suy cho cùng là vì anh biết rõ rằng bản thân không thể nào thực sự giữ cô lại, cho nên điều này vốn chẳng phải là một sự lựa chọn.

Điều duy nhất anh có thể làm chính là để lại bên cô một chút dấu vết thuộc về mình.

Như vậy, có lẽ vào một khoảnh khắc nào đó, khi Hướng Tình nhìn thấy món quà này, cô sẽ nhớ đến anh, nhớ đến khoảng thời gian hai người đã cùng nhau trải qua.

Khi đó, Lộ Tranh nghĩ rằng chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Nhưng hôm nay, sau khi cùng Hướng Tình đến trường nhập học, suy nghĩ của anh đã thay đổi hoàn toàn.
 

Bình Luận (0)
Comment