Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 213


Bức màn mỏng như sương đêm qua đã bị một làn gió thổi tan, nay lại lần nữa bao phủ giữa họ.

Theo lý mà nói, nếu Lộ Tranh không chủ động đề cập, thì Hướng Tình cũng có thể tiếp tục giả vờ như chưa biết gì. Nhưng cô không chắc liệu mình có thể duy trì dáng vẻ bình thản trước mặt anh hay không.

Nếu Lộ Tranh vẫn điềm tĩnh như trước, còn cô lại lộ ra sơ hở, chẳng phải là cô sẽ thua sao?

Mang trong lòng những suy tính ấy, bước chân cô càng ngày càng chậm. Nhưng ký túc xá rất gần, cuối cùng cô vẫn nhìn thấy chiếc xe dừng trước cổng. Hướng Tình đang cố điều chỉnh tâm trạng, suy nghĩ xem nên dùng thái độ nào để đối mặt với Lộ Tranh. Nhưng ngay lúc đó, cửa xe đã mở ra. Lộ Tranh bước xuống, đi thẳng về phía cô.

Cô không dám nhìn thẳng vào anh, ánh mắt chỉ dám đảo loạn khắp nơi, rồi vô tình rơi vào hộp cơm giữ nhiệt trên tay anh.

"Đó là gì vậy?" Cô chăm chú nhìn chằm chằm vào hình vẽ hoạt hình trên hộp cơm, hỏi một cách không tự nhiên.

"Canh sườn rong biển." Lộ Tranh đáp, giọng nói trầm thấp mà bình thản: "Huấn luyện vất vả rồi, bồi bổ một chút."

Hướng Tình kinh ngạc đến mức ngây ra một lát, nhận lấy hộp cơm từ tay anh, xoay tới xoay lui nhìn một hồi, rốt cuộc vẫn không kìm được mà hỏi: "Anh đến đây chỉ để mang canh cho em à?"

Có hơi quá mức chu đáo rồi đấy?

Hơi kỳ lạ... nhưng cũng lại rất hợp lý.

Lộ Tranh chính là kiểu người như vậy. Rõ ràng, đây là một chuyện không phù hợp với hình tượng của anh.Nhưng khi anh thực sự làm nó, lại khiến người ta cảm thấy "Đúng vậy, đây chính là chuyện anh có thể làm".

Tự nhiên đến mức không thể phản bác.

Hướng Tình dẫn Lộ Tranh đến căng tin, tìm một góc yên tĩnh rồi ngồi xuống ăn cơm.

Nói là mang canh đến, nhưng hộp cơm dĩ nhiên còn có thêm các món khác. Nhờ có chức năng giữ nhiệt, nên lúc này thức ăn vẫn còn nóng. Khi nắp hộp vừa mở ra, một mùi thơm đậm đà lập tức lan tỏa, k*ch th*ch vị giác người ta ngay lập tức.

"Thơm quá."

Huấn luyện cả ngày trời, bụng đang đói cồn cào, Hướng Tình không chờ thêm giây nào nữa, gắp ngay một miếng thức ăn, ăn kèm với cơm."

Lót dạ qua loa một chút, cô mới cảm thấy mình sống lại, sau đó mới từ từ ăn chậm lại, thưởng thức kỹ hơn.

Dù mới xa nhà có một ngày, nhưng khi được cảm nhận lại tay nghề quen thuộc này, trong lòng Hướng Tình bỗng dâng lên một chút cảm giác nhớ nhà. Vậy nên, vừa ăn cô vừa thao thao bất tuyệt hỏi thăm tình hình ở nhà.

Lộ Tranh vừa nhìn cô ăn, vừa kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi.

Câu trả lời của anh thường rất ngắn gọn, nhưng không hề làm giảm hứng thú trò chuyện của Hướng Tình.

Thấy cô thậm chí còn quan tâm đến tình trạng của mấy chậu cây ở nhà, Lộ Tranh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Anh đẩy bát canh đã múc sẵn đến trước mặt cô, cố tình nói: "Hỏi bao nhiêu chuyện, đều là hỏi người khác thế nào. Sao không hỏi anh?"

Hướng Tình sững người, ngước mắt nhìn anh.

Lộ Tranh cũng nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh, không chút né tránh. Ngược lại, chính Hướng Tình lại không dám nhìn lâu, ánh mắt cô dao động, rồi trốn tránh dời đi chỗ khác. Cô lấy đũa vô thức chọc chọc vào bát cơm, ậm ừ nói: "Anh… Em không phải đã nhìn thấy rồi sao?"

"Ừ." Lộ Tranh cũng không tiếp tục ép cô, chỉ khẽ cười rồi nhắc nhở: "Uống canh đi."

Hướng Tình lén liếc anh một cái thật nhanh, sau đó vùi mặt vào bát canh. Nhưng trong đầu cô, hình ảnh con chim nhỏ xinh đẹp kia bỗng nhiên xuất hiện. Không biết bây giờ nó có màu gì rồi nhỉ?

"Còn em thì sao? Ở trường có chuyện gì không?" Lộ Tranh hỏi.

Hướng Tình lắc đầu: "Không có gì, mọi thứ đều rất suôn sẻ."

Còn về chuyện Thiến Thiến gây ra vài chuyện nhỏ, cô căn bản không để tâm, cũng không cảm thấy nó có thể ảnh hưởng đến mình. So với điều đó, cô quan tâm đến một chuyện khác hơn.

"Anh ăn cơm chưa?" Cô hỏi.

Lộ Tranh hơi ngập ngừng, sau đó vẫn thành thật lắc đầu.

Hôm nay, lần đầu tiên anh thử nấu canh, vẫn còn chút lúng túng, mất nhiều thời gian hơn dự tính. Nên đến khi canh nấu xong, anh không kịp ăn trước, chỉ vội vã mang đến đây cho kịp giờ.

Hướng Tình vốn đã đoán được, nhưng vẫn cảm thấy hơi bất ngờ: "Vậy sao anh chỉ mang đồ ăn cho một người?"

Lộ Tranh khựng lại một chút, như thể chưa từng nghĩ đến phương án này. Nhưng ngay sau đó, anh hoàn toàn không chần chừ, lập tức nói: "Được, lần sau sẽ mang phần cho cả hai."

Hướng Tình liền lấy thẻ ăn từ trong túi ra, đưa cho anh: "Vậy anh cứ đi mua gì đó ăn đi, không thể để anh bụng đói ngồi nhìn em ăn cơm được."

Thật ra, Lộ Tranh hoàn toàn có thể rời đi sau khi đưa cơm xong. Nhưng hai người đều không nhắc đến chuyện này. Như thể, chẳng ai nghĩ đến điều đó cả.

Bình Luận (0)
Comment