Anh không kìm được mà giơ tay v**t v* gò má cô, rồi cúi đầu, trán chạm vào trán cô, chóp mũi lướt nhẹ qua chóp mũi cô, thân mật khẽ cọ vào nhau. Anh muốn nói rằng mình không tốt đến thế, đâu đâu cũng có khuyết điểm. Nhưng cuối cùng, anh chẳng nói gì cả, chỉ dùng hành động này để truyền đạt sự ngưỡng mộ và quyến luyến trong lòng.
Dù ấn tượng đó chỉ là hiểu lầm của Hướng Tình, Lộ Tranh cũng sẵn sàng vì cô mà trở thành con người như thế.
Từ nay về sau, ánh mắt cô sẽ luôn đặt lên anh đầu tiên, đây là một cám dỗ thế nào chứ!
Hai người cứ lặng lẽ tựa vào nhau như vậy một lúc lâu. Bàn tay Lộ Tranh từ má cô dần dần trượt xuống sau gáy, nhẹ nhàng v**t v* mái tóc mềm mại của cô, rồi khẽ siết lấy sau cổ.
Hành động này giống như một câu hỏi thầm lặng.
Hướng Tình không từ chối. Vì thế, Lộ Tranh cúi thấp hơn, hơi thở hòa quyện, định tìm kiếm một nụ hôn ngọt ngào.
Nhưng đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, dường như cũng phá tan bầu không khí mập mờ vô hình giữa hai người.
Bản nhạc chuông vốn dĩ rất êm tai, nhưng lúc này, lại nghe chói tai đến lạ.
Hướng Tình giật mình, thoát ra khỏi vòng tay Lộ Tranh. Lần này, anh không giữ cô lại như trước.
Cơn gió thu đêm muộn lùa vào qua cửa sổ hé mở, len lỏi qua khoảng cách giữa họ, mang theo hơi lạnh thoang thoảng, cũng cuốn đi một chút tiếc nuối và man mác khó tả trong lòng.
"Hình như là điện thoại của em." Một lúc sau, Hướng Tình mới bừng tỉnh, lấy điện thoại từ túi ra.
Cuộc gọi đến từ bạn học Hà. Các bạn cô đã kết thúc trải nghiệm trong công viên giải trí chủ đề kinh dị, có lẽ không thấy tin nhắn của cô nên gọi điện hỏi cô đang ở đâu, giục cô ra ngoài tập hợp để cùng đi ăn tối.
Là một người điển hình của vùng Đông Bắc, bạn học Hà nói chuyện rất lưu loát, mỗi lần mở miệng là một tràng dài không ngừng, không để ai chen vào. Nhưng hôm nay, kiểu nói chuyện này lại rất hợp lý. Khi cô ấy tuôn một tràng xong, Hướng Tình cũng đã lấy lại bình tĩnh.
Cô nhẹ nhàng đáp: "Tôi ra sớm hơn mọi người, nhắn tin cho mọi người xong thì về nhà luôn. Bữa tối tôi không đi nữa, mọi người ăn vui vẻ nhé."
"Thật sự không đến sao?" bạn học Hà tiếc nuối hỏi, "Đang rất náo nhiệt đấy."
"Thật sự không đi." Giọng Hướng Tình kiên định.
Bạn học Hà suy nghĩ một chút, rồi cũng không ép. Sau khi ra khỏi công viên giải trí, cục diện trong nhóm bạn đã thay đổi rất nhiều, không ít nam nữ tự động kết thành đôi, ngay cả bên cạnh bạn học Hà và bạn học Trương cũng đã có bạn nam đi cùng. Nếu bây giờ Hướng Tình đến, chẳng phải sẽ trở thành cái bóng đèn sáng chói sao? E rằng trải nghiệm cũng không mấy vui vẻ.
Sau khi cúp máy, Hướng Tình không đợi Lộ Tranh lên tiếng mà "tách" một tiếng, bật sáng đèn lớn trong phòng khách.
Ánh sáng rực rỡ từ trần nhà lập tức tràn xuống, quét sạch bóng tối trong phòng, soi rõ từng chi tiết nhỏ nhặt. Cái cảm giác mập mờ hỗn độn do bóng tối mang lại dường như cũng tan biến theo.
Lộ Tranh vốn có điều muốn nói, nhưng giây phút này lại thoáng khựng lại, đứng yên tại chỗ, lặng lẽ quan sát cô.
Hướng Tình cố tình không nhìn anh, quay ra cửa sổ, làm như vô tình nói: "Ôi, muộn thế này rồi, chúng ta ra ngoài ăn gì đi?"
Không khí trong nhà thực sự quá… mập mờ. Dù đã bật đèn cũng không khá hơn bao nhiêu. Cô cảm thấy nếu tiếp tục ở lại đây với Lộ Tranh, mọi chuyện có thể sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát, vậy nên tốt nhất là ra ngoài cho an toàn.
Họ đều cần bình tĩnh lại một chút.
Lộ Tranh cũng không phản đối. Dù sao thì cũng phải ăn, dù rằng bây giờ anh chẳng có chút cảm giác thèm ăn nào.
Hướng Tình cũng không để Lộ Tranh lái xe, mà chọn một quán ăn gần khu chung cư, đi bộ tới đó. Cô còn cố ý chọn hướng ngược lại với hướng về trường để tránh gặp người quen.
Cô thậm chí còn giữ một khoảng cách rõ ràng với Lộ Tranh, hai tay đút túi áo, tránh bất kỳ tiếp xúc nào.
Lộ Tranh hiểu ý cô, chỉ yên lặng đi phía sau, không nói gì, cũng không cố thử điều gì thêm.
Vậy nên, bữa ăn này diễn ra một cách suôn sẻ.
Ngoại trừ việc Lộ Tranh chẳng buồn nhìn vào đồ ăn của mình, phần lớn thời gian chỉ chăm chú quan sát cô, như thể cô chính là món ăn của anh vậy.
Hướng Tình cũng không nhớ mình đã ăn gì, có ngon hay không. Nhưng dù sao thì bữa ăn cũng kết thúc.
Ra khỏi nhà hàng, cô thậm chí còn suy nghĩ xem có nên về ký túc xá ở tạm một đêm không. Nhưng nhìn người phía sau mình vẫn ngoan ngoãn, yên lặng, theo sát từng bước như một chú cún trung thành, cô cuối cùng vẫn không nỡ.
Cô muốn để anh bình tĩnh lại, nhưng cũng không cần thiết phải dội nước lạnh lên anh.