Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 269

Thế nhưng, chẳng biết thế nào, câu chuyện dần dần lại xoay đến chuyện những người từng theo đuổi Hướng Tình. Ngay lập tức, cô trở nên cảnh giác: "Đừng nói chuyện này."

"Có gì mà không nói được?" bạn học Hạ không chút kiêng dè, "Hơn nữa, cũng chỉ rầm rộ lúc ban đầu thôi, về sau chẳng phải không còn ai theo đuổi nữa sao?"

"Tại sao vậy?" Lộ Tranh tò mò hỏi.

Hướng Tình trừng mắt nhìn cô bạn.

Nhưng bạn học Hạ không hề sợ hãi, thậm chí còn cười hì hì: "Thì là vì có người đã hỏi, và Hướng Tình công khai tiêu chuẩn chọn bạn trai của mình rồi đó!"

Cô ngồi thẳng lưng, ho nhẹ một tiếng, bắt chước giọng điệu của Hướng Tình: "Ít nhất cũng phải giống như anh trai tôi vậy."

Hướng Tình lập tức cảm thấy xấu hổ, đưa tay đỡ trán, tiện thể che luôn đôi mắt của mình. Lúc nói câu này, cô không cảm thấy gì, nhưng bây giờ bị người khác thuật lại ngay trước mặt Lộ Tranh, lại có một cảm giác khó tả.

Lộ Tranh liếc nhìn cô, trên môi thấp thoáng ý cười, nhưng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng chuyển đề tài sang chuyện khác.

Sau khi ăn xong, chào tạm biệt hai người bạn cùng phòng, hai người cùng trở về căn hộ gần trường.

Bên ngoài nhà hàng là một ngã tư lớn. Trong lúc đợi đèn đỏ, một cơn gió bất chợt thổi qua, khiến Hướng Tình rùng mình. Trong nhà hàng, cô hoàn toàn không cảm thấy lạnh, thậm chí do gọi lẩu nóng hổi, cô còn toát mồ hôi. Nhưng bây giờ, khi bị gió thổi qua, cái lạnh lập tức len lỏi vào từng thớ thịt.

Ngay khoảnh khắc đó, một chiếc áo khoác mang theo hơi ấm phủ lên vai cô.

Hướng Tình đưa tay khẽ giữ lấy vạt áo, đồng thời quay sang nhìn Lộ Tranh. Anh mặc bên trong là áo sơ mi ôm sát kết hợp với áo gi-lê, đường nét cơ thể hoàn toàn lộ rõ, mang theo một vẻ phong trần và mạnh mẽ. Từ góc nhìn của cô, đường nét gương mặt anh vô cùng sắc sảo: sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm, khí chất lạnh lùng kiên nghị.

Thế nhưng, chỉ một giây sau, khi anh quay sang nhìn cô, ánh mắt ấy lại tràn đầy sự dịu dàng.

Tựa như hai hồ nước sâu thẳm, vừa mênh mông không thấy đáy, lại vừa trong suốt tĩnh lặng.

Bóng hình của cô phản chiếu trong đôi mắt anh, giống như một người lữ hành xa xôi, sau bao chặng đường dài, cuối cùng cũng tìm được bến đỗ của mình.

Hướng Tình nhìn đến ngẩn ngơ, cho đến khi Lộ Tranh lên tiếng, kéo cô về thực tại: "Tình Tình, hình như anh chưa từng hỏi em, từ khi nào, em bắt đầu cảm thấy anh phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn trai của mình?"

Câu hỏi này, từ rất lâu trước đây, Hướng Tình cũng đã từng hỏi anh. Khi đó, câu trả lời của anh là…

"Không biết." Hướng Tình đáp.

Nghe có vẻ qua loa, nhưng thực ra đó chính là cảm giác chân thật nhất trong lòng cô.

"Nhưng mà," cô ngẫm nghĩ rồi nói tiếp, "ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã là một sự tồn tại rất đặc biệt đối với em rồi."

Trong nguyên tác, anh là người nhặt xác cho "Hướng Tình", là người đã dành cho cô chút thiện ý cuối cùng giữa thế giới bụi trần ô trọc này. Còn trong thực tế, anh là đối tác đầu tiên mà cô lựa chọn, cũng là cầu nối đầu tiên và trực tiếp nhất giữa cô và thế giới này.

Mối liên kết ấy ngày qua ngày càng sâu đậm hơn, đến khi nào thì biến chất, ngay cả cô cũng không rõ.

Tình không biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết một lòng một dạ mà yêu sâu đậm.

Vậy nên, cuối cùng Hướng Tình mỉm cười, nói: "Trước khi gặp anh, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chọn bạn đời, tất nhiên cũng chẳng có tiêu chuẩn gì cả. Nhưng sau khi gặp anh, anh chính là tiêu chuẩn."

Lộ Tranh chậm rãi quay đầu nhìn cô. Chạng vạng tối, màn đêm nhạt nhòa như từ nơi rất xa chầm chậm phủ xuống, nhuộm ánh sáng trong trẻo thành một màu trầm hơn. Cảm nhận được sự thay đổi của ánh sáng, những ngọn đèn đường dọc theo phố lần lượt bật lên, khiến cả thành phố rực sáng như dải ngân hà dưới nhân gian.

Ánh sáng ấy cũng phản chiếu trên khuôn mặt của Hướng Tình, chiếu rọi nụ cười rạng rỡ của cô, không vướng chút u ám nào.

Có tia sáng lấp lánh trong mắt cô.

Lộ Tranh không tự chủ được mà nghiêng người lại gần, như thể muốn mượn một chút ánh sáng từ cô.

Ánh mắt anh lướt qua hàng chân mày thanh tú, dừng lại thoáng chốc trên đôi môi mềm mại, tựa hồ muốn tìm kiếm một nụ hôn ngọt ngào. Nhưng cuối cùng, anh chỉ nhẹ nhàng dùng trán cọ vào mái tóc bên thái dương của cô, kiềm chế đặt một nụ hôn thật khẽ lên mái tóc ấy.

Hương thơm quen thuộc lập tức tràn ngập nơi chóp mũi, Lộ Tranh khẽ nhắm mắt lại, khóe môi không kiềm được mà cong lên.

Nhân gian này… thật đẹp.

Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh.

Bình Luận (0)
Comment