Chính vì bản thân quá mức xuất sắc, nên khi mọi người chú ý đến việc hắn ngồi xe lăn, dường như bị tàn tật, trong lòng liền càng thêm tiếc nuối.
Ngay cả Hướng Tình cũng bị thu hút, thầm cảm thấy đáng tiếc thay cho hắn.
Những thứ đẹp đẽ mà có khuyết điểm, luôn khiến người ta phải than thở.
Vừa tiếc cho hắn, cô vừa lắng tai nghe những lời bàn tán xung quanh.
"Sao người này cũng đến vậy? Mặt mũi của Hướng Quân Minh lớn đến thế sao?"
"Đúng đó, chẳng phải cậu ta xưa nay chưa từng tham dự mấy dịp như thế này sao? Không biết có bao nhiêu người muốn gặp cậu ta mà không được."
"Cái này thì tôi nghe nói một chút, hình như cậu ta đang tìm kiếm thứ gì đó, chẳng lẽ là có liên quan đến nhà họ Hướng."
"Haiz, tôi nói các ông ấy, suy nghĩ nhiều làm gì? Mặc kệ cậu ta đến đây vì lý do gì, dù sao người đã đến rồi, chẳng phải chúng ta cũng có cơ hội lên bắt chuyện sao?"
"Phải đó, cơ hội hiếm có đấy các vị, tôi xin phép đi trước."
Nghe đến đây, đôi mắt Hướng Tình cũng dần sáng lên.
Dù không biết vì sao cô lại xuyên vào tiểu thuyết, nhưng rõ ràng, những nguy cơ mà nguyên chủ Hướng Tình từng gặp phải, giờ đây đều do cô tiếp nhận. Hướng Tình tự biết bản thân đơn độc. Dù cô biết rõ cốt truyện, nhưng khi đối mặt với vợ chồng nhà họ Hướng—những người có trong tay vô số tài nguyên—và cả hai nhân vật chính bất cứ lúc nào cũng có thể can thiệp, cô vẫn quá yếu thế.
Nếu đã vậy, cô chỉ có thể mượn thế mà thôi.
Muốn đối phó với vợ chồng Hướng gia, người cô cần mượn thế dĩ nhiên phải có thế lực càng lớn càng tốt, tốt nhất là nhân vật mà Hướng gia không dám đắc tội.
Đang suy nghĩ, bỗng Hướng Tình nghe được một cái tên rất quen thuộc.
Một người nói: "Mọi người đều chen lên phía trước, sao anh không đi?"
Người kia lạnh lùng cười nhạt: "Tôi thấy bọn họ đúng là bị mỡ heo che mắt, Lộ Tranh là người dễ tiếp cận vậy sao? Đừng tự chuốc lấy bẽ mặt."
Hướng Tình lập tức trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông ngồi xe lăn ở đằng xa.
Hắn chính là Lộ Tranh?!
Lộ Tranh, trong nguyên tác là nhân vật có thân phận bí ẩn, thực lực mạnh mẽ, đã gây không ít rắc rối cho cặp nam nữ chính, đồng thời cũng là… người đã giúp thu dọn thi thể của nguyên chủ Hướng Tình.
Cô thậm chí còn nhớ rõ đoạn văn miêu tả cảnh đó trong tiểu thuyết:
Đêm qua, trời hạ một trận mưa.
Khu vực này vẫn chưa được đưa vào quy hoạch đô thị, khắp nơi đều là cảnh sắc thiên nhiên hoang sơ, nhưng con đường đất ẩm ướt và lầy lội lại chẳng hề mang đến cảm giác dễ chịu.
Bánh xe lăn lăn qua bùn lầy và vũng nước bẩn, rồi dừng lại trước một thi thể lạnh lẽo.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn khẽ thở dài: "Chúng ta đến muộn rồi."
Lão đạo sĩ vội vàng tiến lên kiểm tra, nhíu mày thật sâu: "Tôi không biết đối phương là ai, nhưng lại luôn có thể đi trước chúng ta, chỉ sợ..."
"Đều có số mệnh cả." Lộ Tranh bật cười lạnh lẽo, xoay xe lăn lại.
Ngay lúc hắn sắp rời đi, bỗng nhiên hắn dừng lại. Ánh mắt hắn lướt qua thi thể người phụ nữ nằm trong bùn đất, thân thể nhếch nhác, đã sớm mất đi hơi thở. Sau một khoảnh khắc im lặng, hắn cởi áo khoác vest trên người, nhẹ nhàng phủ lên thi thể lạnh lẽo ấy.
"Gọi người đến thu dọn cho cô ấy đi." Hắn nói.
"Anh cũng tốt bụng quá đấy." Lão đạo sĩ đứng thẳng dậy, giọng nói có chút cảm khái.
Đôi mắt Lộ Tranh tối lại, như phủ một lớp băng mỏng. Bánh xe lăn chuyển động, phát ra tiếng lăn khe khẽ trên nền đất, xen lẫn vào đó là giọng nói nhẹ đến mức như gió thoảng qua tai: "Biết đâu có một ngày, đến lượt người khác thu dọn cho tôi."
Khi đọc truyện, Hướng Tình đã từng cảm thấy chạnh lòng vì nữ phụ trùng tên với mình.
Giờ đây, người rơi vào tình cảnh tồi tệ đó lại chính là cô, cảm giác càng thêm phức tạp. Dù Lộ Tranh nghĩ gì, thì cuối cùng, chỉ có hắn là người đã ra tay giúp đỡ, dù chỉ là một hành động nhỏ nhoi.
Ban đầu, Hướng Tình còn đang quan sát các vị khách trong bữa tiệc, suy nghĩ xem có thể dựa vào ai để mượn thế. Nhưng bây giờ, dường như cô không cần lựa chọn nữa. Cô nhớ rất rõ, trong nguyên tác, Lộ Tranh đến đó và nhìn thấy thi thể của nguyên chủ cũng chính vì muốn mượn vận khí của cô để chữa lành đôi chân bị liệt.
Như vậy, bọn họ có chung lợi ích, chung mục tiêu, đồng nghĩa với việc có cơ sở để hợp tác.
Vấn đề duy nhất bây giờ là—cô phải làm sao để khiến Lộ Tranh tin tưởng.
Không đợi cô suy tính xong, bên kia, đám đông đã hộ tống Lộ Tranh vào hội trường.