Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 34


Một đứa trẻ từ nhỏ được cha mẹ cưng chiều, chưa từng chịu uất ức, không thể chấp nhận nổi sự thay đổi này cũng là điều bình thường. Những đứa trẻ khác có thể chỉ biết khóc lóc, nhưng tính khí của Hướng Tình quả thật như Đàm Thanh Bình từng nói, mạnh mẽ hơn nhiều, tự nhiên sẽ tìm cách phát tiết.

"Con làm loạn đủ chưa?" Bể cá vỡ, trận pháp chắc chắn sẽ gặp vấn đề, hoặc có lẽ, đã thực sự xảy ra chuyện rồi. Hướng Quân Minh hoàn toàn mất kiên nhẫn, lạnh giọng quát, "Cái gì mà của con? Tất cả những thứ này đều là của ta!"

Đàm Thanh Bình thấy ông ta đã có phần lỡ lời, trong lòng giật thót một cái, vội vàng bước lên kéo tay ông ta, "Lão Hướng, bình tĩnh một chút."

Hướng Quân Minh vốn là người rất thâm sâu, nếu không phải trận pháp quan trọng, ông ta cũng sẽ không dễ dàng bị kích động như vậy. Được Đàm Thanh Bình nhắc nhở, ông ta lập tức lấy lại bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lóe lên một tia lạnh lẽo, không những không thu lại cơn giận, mà còn cố tình nói: "Đều do bà cả, nuông chiều nó quá mức, khiến nó không biết trời cao đất dày! Tôi thấy, phải để nó cút khỏi nhà này, chịu khổ, chịu dày vò một chút, mới có thể hiểu chuyện được!"

Đàm Thanh Bình đã phối hợp với ông ta bao năm, lúc này cũng lập tức phản ứng kịp. Hướng Tình đã làm ầm lên, vậy bọn họ cũng nên diễn tiếp màn từ giận dữ đến thất vọng.

Bà ta lập tức quay sang Hướng Tình, "Tình Tình, mau xin lỗi ba con đi!"

Dĩ nhiên, Hướng Tình không thể nào xin lỗi.

Thế là bà ta lại nói: "Con xem con kìa, nếu không có ba con vất vả kiếm tiền, con làm sao có thể yên ổn làm đại tiểu thư? Bình thường mẹ dù con có ngang bướng thế nào cũng chưa từng nói gì, nhưng giờ con thật sự quá đáng rồi! Sao có thể nói với ba con như thế? Còn Tiểu Ngư nữa, cái gì mà thay thế con? Con bé vốn dĩ là con ruột của ba mẹ, bao năm nay, là chúng ta đã nợ con bé! Con không cảm thấy áy náy thì thôi, sao lại còn nói ra những lời như vậy?"

Bề ngoài là khuyên giải, thực chất lại đang châm ngòi.

Hướng Tình dĩ nhiên muốn thỏa mãn bà ta, cười lạnh một tiếng, "Nợ cái gì? Áy náy cái gì? Người ôm nhầm con là tôi chắc?"

Cô vừa nói, ánh mắt vừa quét qua ba người đối diện đang ngồi sát bên nhau, châm chọc nói: "Hay bà muốn nói rằng, nhà họ Hướng giàu có, danh giá, còn cô ta ở nhà họ Long là chịu khổ, nên cảm thấy uất ức?"

Một câu nói khiến sắc mặt vợ chồng Long Chấn Quốc thay đổi.

Dù xét về điều kiện vật chất, họ cũng thừa nhận mình không thể so với nhà họ Hướng, nhưng họ cũng là gia đình học thức, gia giáo nề nếp, hơn nữa về mặt quan tâm và bồi dưỡng con cái, hai vợ chồng tự thấy rằng mình làm tốt hơn vợ chồng nhà họ Hướng rất nhiều.

Giờ đây, đối phương lại có ý coi thường họ, đương nhiên khiến họ không vui.

Ngay cả Long Hồng Ngư cũng lên tiếng, "Ba mẹ, ba mẹ đừng suy nghĩ nhiều, con cảm thấy nhà mình rất tốt."

"Đúng vậy, nhà cô đương nhiên rất tốt, ít nhất còn hơn nhà tôi." Hướng Tình tự giễu, "Ít nhất, ba mẹ cô khi gặp nguy hiểm sẽ bảo vệ cô trước tiên, còn tôi thì sao? Ha, nói ra không sợ các người chê cười, tôi sống mười tám năm, thời gian được gặp ba tôi nhiều nhất cũng chỉ là trong khoảng thời gian này, tất cả đều nhờ phúc của các người cả."

Cô ấy nói xong, ánh mắt quét qua Hướng Quân Minh, rồi lại nhìn sang Đàm Thanh Bình, "Vừa nãy tôi còn nghĩ rằng, tôi sẽ không đi đâu cả, dù có chết cũng chết ở đây! Nhưng tôi không phải vì tham lam vinh hoa phú quý của nhà họ Hướng, tôi chỉ muốn ba mẹ tôi, dù chỉ một lần, đứng về phía tôi. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì thật là vô nghĩa, các người vốn dĩ chưa từng nghĩ đến chuyện giữ tôi lại. Cho dù tôi có mặt dày ở lại, cũng chỉ là một trò cười thôi, đúng không?"

"Tình Tình!" Đàm Thanh Bình sắc mặt rất khó coi, bước lên muốn nắm tay cô.

Hướng Tình giơ tay lên tránh đi.

"Tôi đi!" Giọng cô đột nhiên nghẹn lại, nước mắt không kìm chế được mà lăn dài trên má. Chính Hướng Tình cũng bị bất ngờ, hoảng loạn nghiêng người sang một bên để che giấu, nhưng lại như không muốn để mình yếu thế, cô bèn cố chấp ngẩng cao đầu nói hết câu: "Tôi sẽ đi ngay bây giờ, không quấy rầy gia đình hòa thuận êm ấm của các người nữa."

Sau đó, nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô liền nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

Hướng Tình rời đi dứt khoát, chỉ để lại một căn phòng đầy bầu không khí ngượng ngập.

Phản ứng của cô rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Hướng Quân Minh và Đàm Thanh Bình, hoàn toàn không đạt được hiệu quả mà họ mong muốn.

Bình Luận (0)
Comment