Thiên Kim Giả Gặp Dữ Hoá Lành

Chương 50


Một phương pháp tu luyện cá nhân hóa đến như vậy, Hướng Tình cứ tưởng rằng mình sẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể nhập môn, dù gì thì cô cũng từng đọc không ít tiểu thuyết tiên hiệp, mà theo như trong đó viết, nhập môn luôn là giai đoạn khó khăn nhất.

Nhưng khi giọng tụng chú của Lộ Tranh vang lên, ý thức của cô nhanh chóng rơi vào một trạng thái mơ hồ, rỗng lặng, và một cách tự nhiên, trong đầu cô hiện lên hình ảnh một cây dâu tằm, như thể nó vốn đã tồn tại ở đó, chỉ chờ cô "nhìn thấy".

Ngay sau đó, cô chợt cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, rồi đột nhiên xuất hiện giữa những tán cây của cây dâu.

Đây rốt cuộc là một cái cây như thế nào?

Nó đã trải qua biết bao thăng trầm của thời gian, từng được tắm trong sương mai, bị vùi dập bởi gió sương, từng bị sét đánh trúng, từng bị con người chặt phá, cũng từng bị sâu mọt xâm hại… Những dấu vết của năm tháng in hằn trên thân cây, khiến nó trông như đã đến bước đường cùng, dường như có thể khô héo và chết đi bất cứ lúc nào. Nhưng khi đến gần mới phát hiện ra, bên trong nó vẫn còn một dòng sinh cơ huyền diệu.

Gió thổi qua làm cành lá cây dâu khẽ rung động, Hướng Tình thuận theo hướng gió mà nhìn về phía xa, rồi kinh ngạc nhận ra vô số loại khí khác nhau.

Màu trắng, màu xanh lam, màu tím, màu vàng kim, màu xám, màu đen… tràn ngập khắp không gian. Tầm nhìn của Hướng Tình dần được kéo lên cao, như thể cô đang quan sát thế giới từ trên không, có thể rõ ràng nhìn thấy những dòng "khí" này chảy qua các thành phố, trào dâng trên núi non, xoay vòng trên mặt sông—tựa như hơi thở của thế giới này.

Bao la, tráng lệ, tràn đầy sức sống, khiến người ta phải kinh ngạc.

Hướng Tình còn muốn quan sát kỹ hơn thì bỗng nhiên linh hồn chấn động, như thể bị ai đó mạnh mẽ đá một cú, lập tức bị đẩy khỏi trạng thái huyền diệu kia, đầu óc quay cuồng, tim đập dồn dập, hoảng hốt không thôi.

Cô mở mắt ra trong tiếng tim đập dữ dội, vừa định miêu tả cho Lộ Tranh nghe về cảm giác vừa trải qua, thì bất chợt nhìn thấy trên đỉnh đầu anh ta có một luồng khí hỗn loạn quấn quanh, liền sững sờ tại chỗ.

"Hướng tiểu thư?" Lộ Tranh hơi nhíu mày, có chút lo lắng gọi cô một tiếng.

Hướng Tình chớp chớp mắt, nhìn lại lần nữa, nhưng khí vận trên đỉnh đầu Lộ Tranh đã không còn thấy đâu. Thế nhưng, cảm giác chấn động và kinh ngạc vẫn còn đọng lại trong lòng cô, khiến cô không chắc liệu đó chỉ là ảo giác của mình hay cô thực sự đã nhìn thấy điều gì đó?

"Anh… khí vận của anh…" Cô lắp bắp nói, "Vừa rồi tôi hình như đã nhìn thấy…"

Trong mắt Lộ Tranh lóe lên một tia bất ngờ nhưng nhanh chóng biến mất. Dù đã sớm đoán rằng linh ứng của Hướng Tình rất mạnh, nhưng anh cũng không ngờ rằng cô lại có thể thành công ngay lần đầu tiên quán tưởng, hơn nữa lại là trong tình trạng khí vận chưa đầy đủ.

Đây chính là thiên địa tạo hoá của cẩm lý mệnh sao?

Lộ Tranh bắt đầu hiểu ra vì sao người mà anh tìm kiếm lại chính là cô.

Anh suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở: "Hướng tiểu thư quả nhiên thiên phú dị bẩm, mới lần đầu tiên đã nhập môn. Nhưng sau này, khi học được vọng khí thuật, cô đừng tùy tiện nhìn khí vận của người khác, nhất là những người cùng đạo."

Nghe vậy, Hướng Tình liền nghiêm túc gật đầu: "Được, tôi sẽ ghi nhớ."

Thực ra, cô cũng không có ý định nhìn khí vận của ai, theo như lời Lộ Tranh, khí vận của hầu hết mọi người chỉ giống như một làn khói, đậm hay nhạt mà thôi. Ngay cả khi nhìn thấy khí vận của Lộ Tranh, thực ra cũng chỉ là một sự tình cờ.

Nhưng khi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cô vẫn không thể bình tĩnh như Lộ Tranh được, bèn hỏi: "Vậy đó thực sự là khí vận của anh sao? Sao lại như vậy…"

Trước đây, Lộ Tranh từng nói rằng khí vận của một người giống như một cột khói, nhưng thứ mà cô nhìn thấy trên người anh hoàn toàn không phải như vậy. Nó rõ ràng là một con rồng tím đang uốn lượn, khổng lồ, sống động, chân thực đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Thế nhưng, điều thực sự làm Hướng Tình chấn động không phải là vận khí cường đại của anh—dù sao điều đó cũng có thể đoán trước được—mà là những luồng hắc khí đang quấn chặt lấy con rồng tím, tựa như những sợi xích trói buộc nó. Mỗi khi con rồng giãy giụa, nó lại phá vỡ một số xích đen, nhưng ngay lập tức, những luồng khí đen ấy lại tụ hợp và tái tạo thành những dây xích mới.

Chỉ nhìn thoáng qua một lần, nhưng cảnh tượng ấy đã để lại trong cô một ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Rốt cuộc chuyện này là sao?

"Chuyện này nói ra thì dài lắm." Lộ Tranh tựa tay lên thành ghế xe lăn, chậm rãi nói, "Việc tôi muốn nhờ cô giúp đỡ cũng có liên quan đến chuyện này."

Bình Luận (0)
Comment