Phùng Tuyết Phi mím môi, cuối cùng cũng không ép buộc nữa. Thực ra, việc Hướng Tình chịu đứng đây, bình tĩnh trò chuyện với bà, đã là kết quả tốt nhất rồi. Nhưng ngược lại, điều đó cũng có nghĩa là, cô đã không còn mong đợi tình yêu từ cha mẹ nữa. Điều này khiến bà không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Một lúc sau, Phùng Tuyết Phi mới lên tiếng hỏi: "Dạo này con sống tốt chứ?"
"Hai người không nghe nhà họ Hướng nhắc đến sao?" Nghe vậy, Hướng Tình hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại cười nói: "Nhưng cũng đúng, ai lại muốn nhắc đến một kẻ chỉ biết phá hỏng bầu không khí như tôi chứ?"
Phùng Tuyết Phi có chút xấu hổ. Không chỉ vì ở nhà họ Hướng, quả thực không ai muốn nhắc đến Hướng Tình, mà còn bởi vì hai ngày họ ở đó, tình cảnh thực sự không dễ chịu chút nào.
Thực ra, nhà họ Hướng không hề cố ý lạnh nhạt, bề ngoài vẫn rất khách sáo, lễ độ. Nhưng chính vì quá khách sáo, nên từng giây từng phút đều nhắc nhở họ rằng họ chỉ là khách mà thôi.
Đặc biệt là khi Đàm Thanh Bình nói chuyện với bà, thái độ cao cao tại thượng đó khiến bà vô cùng khó chịu. Rõ ràng từng lời bà ta nói đều rất tốt đẹp, nào là hai nhà từ nay về sau là một gia đình, chung sống hòa thuận vui vẻ…Nhưng lạ thay, nghe thế nào cũng không thấy dễ chịu. Cảm giác từng chữ từng câu, bà ta đều đang nhắc nhở bà phải hiểu rõ thân phận của mình, phải suy nghĩ xem liệu mình có xứng đáng hay không.
Phùng Tuyết Phi không hiểu tâm lý học, nhưng bà cảm thấy đó dường như là một kiểu áp chế vô hình.
Bà chỉ ở đó có hai ngày mà nghĩ lại vẫn cảm thấy khó chịu, vậy thì Hướng Tình sống trong nhà họ Hướng bao năm qua, liệu cô đã phải chịu đựng những gì?
Cũng chẳng trách được cô thất vọng mà rời đi như vậy.
Thấy bà đang nhìn mình đầy lo lắng, Hướng Tình bật cười, thoải mái dang tay, ý bảo: "Bây giờ bà thấy rồi đó, tôi sống rất tốt, thậm chí còn tốt hơn ở nhà họ Hướng nữa."
Đúng vậy. Phùng Tuyết Phi cẩn thận quan sát cô, ánh mắt thoáng lướt qua đôi chân của Hướng Tình. Lúc nãy từ xa, bà đã để ý dáng đi của cô đã trở lại bình thường, còn sắc mặt, rõ ràng tươi tắn hơn nhiều so với lúc còn ở nhà họ Hướng.
"Con đang ở đâu?" Phùng Tuyết Phi nghĩ một chút, rồi hỏi tiếp: "Nhà của chúng ta ở ngay tòa nhà bên cạnh, nếu con cần gì…"
"Không cần đâu." Hướng Tình thẳng thừng từ chối: "Tôi đã rời khỏi nhà họ Hướng, cũng không có ý định chen vào mối quan hệ giữa các người, tránh để ai đó cảm thấy khó chịu."
"Tiểu Ngư…" Phùng Tuyết Phi vô thức mở miệng. Bà muốn nói rằng "Tiểu Ngư sẽ không để ý đâu", nhưng lời nói ra được một nửa, bà lại im bặt.
Tiểu Ngư thật sự sẽ không để ý sao?
Nếu là trước đây, bà có thể chắc chắn mà khẳng định. Nhưng bây giờ, mặc dù lý trí bảo bà rằng Tiểu Ngư vẫn như vậy, nhưng khi mở miệng, bà lại do dự.
Khi bà còn đang ngập ngừng suy nghĩ, thì nghe thấy Hướng Tình nói: "Thay vì dành thời gian đến tìm tôi, bà nên dành thời gian đó để chăm sóc bản thân thì hơn."
Phùng Tuyết Phi ngẩn người.
Lại nghe thấy Hướng Tình nói: "Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã cảm thấy bà không chỉ xinh đẹp mà còn đặc biệt có khí chất." Cô nhìn Phùng Tuyết Phi, ánh mắt mang theo vài phần đánh giá khắt khe, lời nói thốt ra càng không khách sáo, "Mới có bao lâu đâu, mà trên người bà đã không còn cái cảm giác dát vàng con mắt nữa rồi."
Những lời này đối với một người rất chú ý đến diện mạo như Phùng Tuyết Phi quả thực có sức sát thương không nhỏ, huống hồ nó còn xuất phát từ miệng con gái ruột nhưng lại xa lạ với mình như Hướng Tình.
Sắc mặt bà hơi tái đi, gần như chỉ muốn tìm một chỗ để trốn đi ngay, cảm thấy toàn thân không thể thoải mái được.
Nhưng Hướng Tình lại như không nhận ra, tiếp tục nói: "Nghe nói bà là vũ công, tôi không hiểu nhiều về lĩnh vực này, nhưng nghề nghiệp như vậy vốn dĩ sinh ra là để tỏa sáng trên sân khấu, đúng không? Thay vì lãng phí thời gian và sức lực vào tôi, chi bằng tập trung nâng cao bản thân, trau dồi chuyên môn đi."
"Được, ta biết rồi." Phùng Tuyết Phi có chút khó xử mà đáp lại, sau đó nói thêm, "Xin lỗi, hôm nay đã làm phiền con, thật là đường đột quá."
Chẳng những là đường đột, mà còn là tự rước nhục vào thân.
Phùng Tuyết Phi chỉ mong có thể lập tức quay người rời đi, thoát khỏi tình cảnh khó xử này.
Nhưng lại nghe Hướng Tình nói: "Hy vọng sau này có cơ hội, tôi có thể được xem bà biểu diễn trên sân khấu."
Không hiểu vì sao, sống mũi Phùng Tuyết Phi bỗng cay cay. Nhưng cảm giác khó xử và bất an lại dần tan biến. Bà nhẹ nhàng hít một hơi, cố gắng kiềm chế giọt nước mắt bất chợt trào lên, lấy hết dũng khí nhìn vào mắt Hướng Tình và nói: "Lần sau ta biểu diễn, nhất định sẽ mời con."